Đến khi Mẫn Thiều Kỳ có thời gian rảnh để đến xem cửa hàng thì đã là chập tối của năm ngày sau đó.
Cuối cùng cũng có thể ra khỏi nhà hít thở không khí, Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy trong không khí đều là vị ngọt. Mấy ngày nay cậu coi như là hiểu được một con sói cấm dục sau khi được phá bỏ lệnh cấm sẽ như thế nào, nếu không phải cậu cơ trí xin tha thêm vài lời ngon tiếng ngọt nữa, có khi một tuần không thể ra ngoài cũng có thể lắm.
Mà Cố Ngạo sau khi ăn đủ rồi tâm trạng vô cùng tốt, chủ động lái xe đưa Mẫn Thiều Kỳ đến xem cửa hàng, tiện cho thêm vài ý kiến hữu ích về vấn đề trang trí.
Đến nơi, Mẫn Thiều Kỳ mới phát hiện ra cửa hàng to hơn là cậu tưởng, tổng cộng có hai tầng. Cửa chính hướng ra ngoài, thuận tiện cho những vị khách không đi mua sắm mà chỉ tới uống cà phê có thể đi lại, mà cũng có một cánh cửa khác dẫn vào bên trong trung tâm thương mại, không to như cánh cửa chính kia, khách mua sắp hoặc nhân viên trung tâm thương mai có thể thông qua cánh cửa đó mà đi vào được, cũng khá hợp lý.
Trong cửa hàng đều là khu vực cấm hút thuốc, chỗ ngồi trên tầng nhiều hơn dưới tầng một ít, khách hàng có thể tùy theo sở thích mà chọn lựa chỗ ngồi. Phong cách trang trí ban đầu căn bản không thay đổi được, chỉ thay được một vài bàn đã hỏng hóc, dán lại giấy dán tường mà thôi. Nơi thay đổi nhiều nhất là nhà bếp, vì vấn đều rỉ nước, rất nhiều thứ phải thay đổi, nhưng cũng không phiền phức lắm, cũng không phí nhiều thời gian.
Vật dụng trang trí ban đầu đều là gỗ thô, sau khi Mẫn Thiều Kỳ xem qua thì hy vọng có thêm một vài yếu tố ấm áp hơn một chút, giả dụ như treo thêm mấy chậu cây, trang trí kệ sách, sẽ chọn thêm vài món trang trí đáng yêu bên cạnh quầy gọi đồ, hai bên ngoài cửa treo thêm hai ngọn đèn mang phong cách phục cổ, vân vân…
Người phụ trách chỉnh sửa lần này nhớ kỹ từng cái một, chuẩn bị ngày mai bắt đầu sửa đổi.
Về đến nhà, Mẫn Thiều Kỳ vẫn cảm thấy hưng phấn như cũ, tự mình đến xem cửa hàng cảm giác khác hoàn toàn với khi tưởng tưởng. Bây giờ toàn thân cậu đang bừng bừng nhiệt huyết, những chuyện cậu phải làm còn rất nhiều, phải lên kế hoạch cho cửa hàng, phải lên thực đơn đồ ngọt, sau khi kết thúc chỉnh sửa phải bày biện trang trí, còn nữa, cậu muốn hay một bộ cốc chén và đồ dùng mới… Bởi vì tên cửa hàng thay đổi, một loạt các thứ phải đồng loạt thay đổi theo. Mặt khác logo của cửa hàng cũng phải thiết kế mới, logo có thể giao cho công ti thiết kế chuyên nghiệp, nhưng bước lựa chọn cuối cùng vẫn cần cậu phải tự làm.
Nghĩ đến mình có nhiều chuyện phải làm như vậy, Mẫn Thiều Kỳ không cảm thấy có chút khổ cực nào cả ngược lại còn không chờ được mà muốn làm ngay.
Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ trong chốc lát sẽ không ngủ được luôn, vừa đúng lúc anh có việc phải làm, pha hai cốc cà phê, mỗi người một cốc, mỗi người một thư phòng, ai cũng bận rộn, không hề cảm thấy buồn chán.
Giang Hằng là người đầu tiên ngoài người nhà Cố Ngạo ra biết Mẫn Thiều Kỳ sắp mở cửa hàng đồ ngọt. Đồng thời cũng cho Mẫn Thiều Kỳ rất nhiều đề xuất hữu dụng, cũng cho Mẫn Thiều Kỳ số điện thoại của vài cửa hàng hoa vừa rẻ vừa đáng tin cậy, Mẫn Thiều Kỳ muốn đặt hoa ở quầy gọi món, có một cửa hàng đáng tin cậy giao hoa dài kỳ cũng rất quan trọng. Nếu như hợp tác tốt với nhau, về sau tết nhất cần hoa trang trí hoặc làm quà tặng có thể đặt hàng ngay được.
Đang cùng Giang Hằng nói chuyện trang trí cửa hàng, Mẫn Thiều Kỳ chợt nhớ ra lúc trước Cố Ngạo nhờ cậu giúp Ngu Dịch hỏi ý của Giang Hằng.
Vì vậy sau khi hai người nói chuyện cửa hàng xong, Mẫn Thiều Kỳ “quan tâm” một chút về tình hình gần đây của Giang Hằng, “Cậu dạo này thế nào? Ngu thiếu có thường ghé qua không?”
“Có, cơ bản là cũng tới.” Giang Hằng cười nói.
Nghe giọng của Giang Hằng, dường như không nghĩ gì qua nhiều, Mẫn Thiều Kỳ cũng yên tâm, tiếp tục hỏi: “Ngu thiếu vẫn nghe hát xong là đi ngay hả?”
“Ừ.” Giang Hằng đáp.
“Ngu thiếu này sao thế nhỉ, ấy thế mà không mời cậu ăn một bữa cơm? Dù gì hai người cũng đã từng ăn đêm với nhau.” Mẫn Thiều Kỳ nửa đùa nửa nghiêm túc mà nói, sợ mình phát huy không tốt làm lộ mất.
“Ngu thiếu có mời tôi uống nước.” Giang Hằng nói. Nhưng mỗi lần không phải là ngồi cùng cậu, mà là gọi xong bảo người phục vụ mang đến hậu trường cho cậu. Phục vụ nhận tiền boa của Ngu Dịch, đương nhiên cũng rất tận tình, thêm nữa Ngu Dịch cũng không nhờ phục vụ nói gì với Giang Hằng, cũng không giống như đang trêu cậu, vậy nên đám phục vụ cảm thấy có thể là Ngu Dịch yêu thích Giang Hằng mà thôi.
“Xí, Ngu thiếu cũng keo kiệt ghê.” Mẫn Thiều Kỳ cười nói.
“Tôi thấy như thế này cũng được, còn hơn là ăn tiêu phung phí.” Giang Hằng nhẹ giọng nói. Như vậy, cậu cũng sẽ không cảm thấy có áp lực, càng sẽ không cảm thấy mắc nợ Ngu Dịch điều gì.
Mẫn Thiều Kỳ im lặng một lúc, giọng nói cũng nghiêm túc hơn, hỏi: “Giang Hằng, cậu cảm thấy Ngu thiếu là người thế nào?”
“Sao tự dưng lại hỏi điều này?” Giang Hằng cười hỏi ngược lại.
“Tò mò, dù sao với thân phận như của Ngu thiếu thì người khác nghĩ thế nào đều sẽ không nói ra đâu. Vậy nên mới hỏi cậu xem cậu có nghĩ giống tôi hay không.” Mẫn Thiều Kỳ tìm một cái cớ.
Giang Hằng nghĩ một lúc, rồi nói: “Nói thế nào nhỉ? Đối với tôi trước kia cũng như với những người trong giới mà nói, Ngu thiếu là một kim chủ tốt, hào phóng cũng rất biết cách chơi, khi ấy ở công ty tôi không ít nữ nghệ sĩ đều muốn tìm người trung gian để đưa mình tới bên cạnh anh ta. Nhưng người như vậy không thể yêu đương được, quá phóng đãng, khiến người ta không cảm nhận được cảm giác an toàn. Nghe nói về chuyện sự nghiệp cũng không để tâm, nói khó nghe một chút thì là một nhị thế tổ chỉ biết dựa vào gia đình. Bình thường sẽ chẳng có ai muốn có một người yêu như vậy cả. Nhưng nếu chỉ làm bạn thì Ngu thiếu quả thực không tồi, tôi tiếp xúc với Ngu thiếu ít nhưng nghe nhiều người nói rằng Ngu thiếu là người có nghĩa khí, coi trọng bạn bè, cũng rất tốt.”
Mẫn Thiều Kỳ nghe xong cảm thấy Ngu Dịch không có cơ hội rồi. Rõ ràng là ấn tượng về Ngu Dịch hay nói cách khác là đánh giá về Ngu Dịch chẳng ra sao cả, nhất là nói về việc làm người yêu. Nhưng khách quan mà nói thì, Giang Hằng nói không sai, Ngu Dịch chưa từng hết mình làm gì cả, chính là tốt số được sinh ra trong Ngu gia. Nếu đến vì tài sản của Ngu gia thì kết hôn với Ngu Dịch chẳng có gì là không tốt cả, dù sao cũng chẳng cần lo ăn lo mặc. Nhưng nếu đến với Ngu Dịch vì tương hai của hai người, đương nhiên phải nghĩ đến hiện thực, ai có thể đảm bảo rằng Ngu gia muôn đời hưng thịnh? Lỡ như có một ngày Ngu gia xảy ra chuyện, Ngu Dịch có thể có năng lực gánh vác cuộc sống sau này không rất quan trọng, không thể cứ chờ nửa kia nuôi mình được.
“Cậu nói đúng.” Mẫn Thiều Kỳ đồng tình.
Giang Hằng khẽ cười, nói: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, với gia thế của Ngu thiếu, có khả năng rất cao sẽ liên hôn.”
“Việc này thì đúng.” Với những gì Giang Hằng vừa nói, Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy quả thật rất có khả năng là như vậy. Hiện tại chỉ là Ngu Dịch đơn phương Giang Hằng, nhưng thái độ của Ngu gia như thế nào cũng không dám nói trước, lỡ như Ngu gia bắt Ngu Dịch liên hôn, dù cho Giang Hằng và Ngu Dịch có ở bên nhau đi chăng nữa, về sau ắt sẽ phải chia lìa, dù sao với Ngu Dịch của hiện tại, lấy cái gì ra để phản kháng Ngu gia?
“Vậy nên ấy, người như Ngu thiếu chỉ thích hợp để làm bạn thôi.” Giang Hằng cười nói.
“Đúng vậy.” Mẫn Thiều Kỳ đáp. Sau đó Mẫn Thiều Kỳ lại chuyển trọng tâm câu chuyện tới việc đến khi ấy sẽ mời Giang Hằng đến ăn thử bánh, chuyện về Ngu Dịch vừa rồi cứ như vậy mà qua. Dù sao bất kể Giang Hằng có phát hiện ra hay không, ít nhất với thái độ hiện tại của Giang Hằng thì chắc chắn không có ý gì với Ngu Dịch cả. Nếu như Ngu Dịch thật sự có lòng thì nên xem xét lại cuộc sống hiện tại của mình, thay đổi một chút, nếu như không có lòng vậy thì nên thôi đi, cũng đừng khiến Giang Hằng lỡ dở.
Nói chuyện điện thoại với Giang Hằng xong, Mẫn Thiều Kỳ nói với Cố Ngạo cách nhìn của Giang Hằng về Ngu Dịch.
Cố Ngạo nghe xong cũng hiểu được Ngu Dịch không có cơ hội, nhưng anh cũng phải thừa nhận là Giang Hằng nói rất có lý. Ngu Dịch quả thực là một người bạn vô cùng tốt. nhưng không thích hợp để làm người yêu.
Sau đó Mẫn Thiều Kỳ không còn để ý đến chuyện này nữa, cũng không biết Cố Ngạo đã nói chuyện với Ngu Dịch thế nào. Sự chú ý của cậu hoàn toàn đặt vào việc làm thế nào để phát triển cửa hàng, không hỏi nhiều về chuyện khác nữa.
Hoàn tất lắp đặt trang trí, tuyển dụng và đào tạo nhân việc, ăn thử những món mới xong, cửa hàng “Một nửa ngọt ngào” của Mẫn Thiều Kỳ chính thức khai trương.
Sự đào tạo và quản lý nhân viên của “Một nửa ngọt ngào” tỉ mỉ và có quy củ hơn trước kia nhiều, tất cả nhân viên đều áp dụng hình thức ca sáng ca chiều thay phiên nhau, hơn nữa mỗi người đều được Mẫn Thiều Kỳ mời barista chuyên nghiệp về đào tạo, chỉ có người đến cuối cũng làm ra một cốc cà phê đạt tiêu chuẩn mới có thể trở thành nhaan viên chính thức.
Mà phía sau bếp ngoài Mẫn Thiều Kỳ ra còn một thợ làm bánh và hai trợ lý nữa. Thợ làm bánh ấy phụ trách tất cả những món bánh mỳ và bánh ngọt thuộc series “Kinh Điển”, cũng chính là nhúng món bánh mỳ và bánh ngọt có ảnh hưởng và độ nổi tiếng của cửa hàng trước đó. Mà Mẫn Thiều Kỳ cùng hai người trợ lý phụ trách hai series mới được thêm vào là “Đuôi diều hâu” và “Một nửa ngọt ngào”. Series “Đuôi diều hâu” đều là những món mà Đường Việt từng dạy Mẫn Thiều Kỳ, ngay cả nguyên liệu đều được mua cùng một nơi rồi được gửi tới qua đường bưu điện. Series này được Mẫn Thiều Kỳ quyết định sau khi bàn bạc với Đường Việt, Đường Việt cũng cho Mẫn Thiều Kỳ rất nhiều đề xuất, để series ấy có thể hợp với khẩu vị người trong nước. Mà series “Một nửa ngọt ngào” đều là những món do Mẫn Thiều Kỳ sáng tạo ra, độ ngọt của toàn bộ bánh ngọt đều được giảm đi một nửa lượng đường, phù hợp cho những khách hàng không thích quá ngọt hoặc những vị khách đang giảm cân, đương nhiên nếu như cảm thấy không đủ ngọt có thể thêm đường, mật ong hoặc siro phong mà cửa hàng cung cấp để điều chỉnh vị ngọt mà mình yêu thích, cũng sẽ không ảnh hưởng tới hương vị vốn có của bánh.
Còn về thời gian kinh doanh, Mẫn Thiều Kỳ cũng điều chỉnh, áp dụng chế độ sáng bảy tối chín. Thời gian sớm như vậy có thể giống như cửa hàng của Đường Việt bán đồ ăn sáng như sandwich, cũng có thể có thêm một phần thu nhập.
Mà về thời gian làm việc, Cố Ngạo nghiêm cấm Mẫn Thiều Kỳ làm việc quá tám tiếng, vậy nên Mẫn Thiều Kỳ sắp xếp thời gian làm việc của mình là từ chín rưỡi sáng đến bốn rưỡi chiều. Cậu sẽ chuẩn bị toàn bộ đồ bán cho ngày hôm sau vào ngày hôm trước, như vậy thì ngày hôm sau nhân viên của ca sáng có thể mang ra bán ngay được.
Thợ làm bánh kia và hai người trợ vị cũng thống nhất thời gian làm việc với cậu, để có thể chia nhau một cách phù hợp hai thời gian cao điểm trong ngày, bọn họ cũng rất vui vẻ. Mà thời gian làm việc của nhân viên khác tuy là dài hơn, nhưng Mẫn Thiều Kỳ cũng cho bọn họ khoản tiền lương thích hợp, vậy nên nhiều nhân viên cũ mong muốn ở lại, mà nhân viên mới càng chẳng có ý kiến gì.
9h sáng, “Một nửa ngọt ngào” chính thức mở cửa kinh doanh. Lãng hoa ngoài cửa dường như sắp xếp không được nữa rồi, đều là của Cố gia và bạn bè tặng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt. Tuy tên đã thay đổi, nhưng trang trí trong cửa hầu như không thay đổi mấy, chỉ có một vài chi tiết được thay đổi mà thôi, vậy nên một vài vị khách quen cũ hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, nhưng lại có thêm chút cảm giác mới mẻ.
Ngày mở bán đầu tiên không chuẩn bị bữa sáng, nhưng đã đặt biển hiệu nói rõ rằng bắt đầu từ ngày mai sẽ bán bữa sáng, cũng coi như là quảng cáo trước.
Cố Ngạo là người đàn ông của ông chủ, cũng tới làm một chân phục vụ. Mà Mạnh Chương là trợ lý của người đàn ông của ông chủ, cũng thay quần áo của phục vụ, trải nghiệm công việc mới. Thật ra bọn họ đến không phải vì không đủ người, mà là tới xem toàn bộ quá trình kinh doanh, nếu như có chỗ sai sót cũng có thể kịp thời thay đổi. Đương nhiên, hai người chưa được đào tạo pha cà phê thì việc pha cà phê không đến tay họ, cũng không cần họ ở quầy gọi đồ hay khu pha chế, vậy nên việc duy nhất họ có thể làm là quét dọn vệ sinh và dọn bàn.
Quầy gọi đồ và khu pha chế được nối liền nhau, một chiếc bàn dài to có một khúc quanh, khúc quanh đó là nơi lấy đồ, mà vị trí được nối dài ra sau đó tạo thành một khu ghế đơn, giống như quầy bar, chỉ là rộng hơn một chút. Bên trên đặt hoa tươi và vài món đồ trang trí, khách tới uống cà phê một mình có thể chọn ngồi ở đó đọc sách hay lên mạng, là một lựa chọn không tệ.
Ngày mở bán đầu tiên, bất kể là xuất phát từ sự mới mẻ hay cần thiết, khách tới rất nhiều, lúc trà chiều trong cửa hàng dường như không tìm được vị trí trống. Có lẽ cũng do sự tò mò, series “Một nửa ngọt ngào” trở thành món được bán nhiều nhất trong ngày, sau đó là series “Đuôi diều đâu.” Mẫn Thiều Kỳ đoán có lẽ là do giá cả của series “Đuôi diều hâu” tương đối cao, vậy nên người gọi mới ít, nhưng cậu tin rằng hễ ăn rồi, lần sau đến chắn chắn sẽ lại gọi, dù sao hương vị cũng rất ngon. Ngay cả người thợ làm bánh kia cũng mua hai phần ở trong tủ lạnh, định buổi tối tan làm về nhà cho vợ và con gái nếm thử, anh ta đã rất mong đợi kể từ sau lần ăn thử trước đó.
Chập tối, cuối cùng cũng ngớt khách. Cố Ngạo và Mạnh Chương cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lúc ngồi xuống khu bàn dài ở khu lấy đồ ăn, uống cà phê, ăn chút đồ.
“Hôm nay vất vả rồi.” Cố Ngạo nói với Mạnh Chương.
Mạnh Chương cười, nói: “Không có gì, cũng rất mới vẻ. Không ngờ rằng Mẫn Thiều Kỳ có thể mở một cửa hàng lớn như vậy, thật tốt.”
“Nếu như cậu khen trước mặt em ấy, em ấy sẽ càng vui hơn.” Cố Ngạo cũng không ngờ rằng lượng khách lại tốt đến như vậy, quan trọng là cửa hàng vẫn chưa có bất cứ hoạt động giảm giá nào cả.
“Vị của cà phê và đồ ngọt rất ngon, đa phần đều sẽ không nếm được ở các cửa hàng khác.” Mạnh Chương nói đúng trọng tâm: “Một thời gian nữa có thể làm ship, tôi tin là sẽ có thị trường.”
“Quả thật có thể suy nghĩ đến việc này.” Ở gần đây có rất nhiều văn phòng, đơn hàng đương nhiên không thành vấn đề. Chỉ có điều Mẫn Thiều Kỳ mỗi ngày đều chỉ làm số lượng nhất định, nếu như làm ship nữa, có thể một món bánh nào đó ngay trong ngày hôm ấy sẽ bán hết rất nhanh, có khách tới muốn ăn cũng không giành được. Vậy nên cần phải nghiên cứu thật kỹ, còn nữa, anh cũng không hy vọng Mẫn Thiều Kỳ sẽ quá vất vả.
Hai người đang nói chuyện, Cố Ngạo liền thấy Giang Hằng đi tới.
Ngày hôm nay trong số những lãng hoa được gửi tới cũng có của Giang Hằng, Mẫn Thiều Kỳ cũng nói với anh lát nữa Giang Hằng sẽ tới.
Cố Ngạo gọi Giang Hằng một tiếng.
Giang Hằng nhìn thấy anh, mỉm cười đi tới, “Tam thiếu.”
Cố Ngạo gật đầu, bảo phục vụ tới sau bếp nói với Mẫn Thiều Kỳ là Giang Hằng tới.
Ánh mắt của Giang Hằng rơi xuống trên người Mạnh Chương, hai người họ từng gặp, nhưng cũng chỉ gặp một lần mà thôi. Mà trang phục của Giang Hằng hiện tại khác hoàn toàn với khi đi theo Cố Ngạo, người cũng nhỏ đi rất nhiều, khiến Mạnh Chương lúc đầu căn bản không nhớ ra người này là ai, chỉ là thấy tên quen quen mà thôi.
“Trợ lý Mạnh.” Giang Hằng lễ phép chào hỏi.
Mạnh Chương gật đầu, sau đó có chút không hiểu mà nhìn Cố Ngạo.
Cố Ngạo cười nói: “Giờ cậu ấy với Kỳ Kỳ là bạn bè, hai người thân lắm, thường đi ăn với nhau vứt tôi ở nhà.”
Giang Hằng ngượng ngùng cười.
Mạnh Chương cũng cảm thấy Giang Hằng hiện tại thuận mắt hơn trước kia nhiều.
Lúc này Mẫn Thiều Kỳ cũng đi sau bếp đi ra, thấy Giang Hằng, cười nói: “Tới rồi à? Đợi tôi lát, tôi thay quần áo đã.”
“Ừ, không vội.” Giang Hằng cười nói.
Mẫn Thiều Kỳ bảo phục vụ mang cà phê và bánh lên cho Giang Hằng, sau đó vào phòng thay đồ thay quần áo.
Đến lúc cậu thay quần áo đi ra, Giang Hằng đã ăn bánh rồi. Vì không muốn quấy rầy Cố Ngạo và Mạnh Chương, đi đến một bàn hai người bên cạnh.
Mẫn Thiều Kỳ sau khi đi ra thì trước hết đến nói với Cố Ngạo và Mạnh Chương rằng buổi tối cậu và Giang Hằng sẽ ăn trong quán, bảo hai người ra tự đi ăn cái gì đó ngon ngon, hôm nay cũng đã vất cả rồi. Sau đó bê cốc cà phê đi về phía Giang Hằng, cậu có đặc biệt chuẩn bị sandwich cho Giang Hằng, nhưng bánh mỳ cần phải nướng một lúc, lát nữa mới có thể đi vào thêm nguyên liệu.
Cố Ngạo thấy Mẫn Thiều Kỳ sau khi ngồi xuống thì nói chuyện cùng Giang Hằng, ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho anh, bắt đắc dĩ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai của Mạnh Chương, nói: “Muốn ăn gì? Tôi mời.”
Mạnh Chương nghĩ hôm nay mình thật sự cũng đã vất vả rồi, cũng không khách khí mà yêu cầu ăn tôm hùm.
Cố Ngạo cười ha ha một tiếng, gật đầu đồng ý. Hai người uống cà phê xong thì đi thay quần áo, sau đó nói với Mẫn Thiều Kỳ một tiếng rồi rời đi.