Căn biệt thự này của Uông gia gồm bốn tầng, tầng cao nhất là một căn gác lửng, phòng của Cố Ngạo ở tầng ba.
Sau khi lên tầng, Mẫn Thiều Kỳ phát hiện ra rằng tầng này chỉ có bốn căn phòng, hai căn phòng này đối diện hai căn phòng kia, rất ngay ngắn.
Cố Ngạo dẫn Mẫn Thiều Kỳ vào phòng, dù cho chỉ mới ở ngoài hành lang thôi nhưng có thể cảm nhận được rằng phòng rất lớn, nhưng vào cửa rồi mới biết rằng thực ra nó còn to hơn tưởng tương của cậu.
Vừa vào cửa là một phòng khách nhỏ, phòng khách có ghế sô pha, có TV, gần cửa sổ còn có một bàn trà nhỏ, có thể uống trà chiều ở đó. Bên trái phòng khách có một cánh cửa, mở ra thì đó là thư phòng, bên tay phải cũng có hai cánh cửa khác, lần lượt là phòng ngủ và phòng để quần áo. Nhà tắm ở bên trong phòng ngủ, thiết kế khá riêng tư.
Tham quan phòng của Cố Ngạo xong, Mẫn Thiều Kỳ cảm giác thoải mái hơn một chút. Nơi này với cậu tuy là xa lạ nhưng khắp nơi đều có đồ trang trí mang phong cách của Cố Ngạo, ít nhiều cũng khiến cậu có chút cảm giác thân thuộc, không có cảm giác bất an nơi xa xứ. Huống hồ Cố Ngạo vẫn đang ở bên cạnh cậu, vậy nên dù cho ông Uông không nhiệt tình với cậu lắm thì cậu vẫn có thể chịu đựng được.
“Em muốn ăn gì, cần cái gì thì cứ nói với người làm ở dưới nhà, họ sẽ giải quyết giúp em. Em không cần phải dậy sớm nấu cơm, cứ yên tâm mà chơi.” Cố Ngạo ôm lấy Mẫn Thiều Kỳ từ phía sau, nói: “Mấy ngày này anh có thể sẽ hơi bận một chút, đợi anh xong việc rồi sẽ dẫn em đi chơi.”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, nói: “Vâng,” Uông gia như này ra vào cũng không tiện cho lắm, cậu vẫn nên đợi Cố Ngạo cùng đi thì hơn. Vừa hay trong khoảng thời gian này cậu cũng thể nghiên cứu thêm một số loại bánh mới, nhân tiện có thể chỉnh mấy bức ảnh họ chụp ở Paris.
Tiếng gõ cửa vang lên, Cố Ngạo tạm thời buông Mẫn Thiều Kỳ ra, nói: “Vào đi.”
Vị quản gia trẻ tuổi trước đó đi tới, mỉm cười nói: “Tam thiếu, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, các cậu(1) ăn ở trên tầng hay xuống tầng ăn ạ?”
(1) Thực là 您: ngài, nhưng tớ edit thành cậu kiểu cậu chủ ấy
“Mạnh Chương thế nào?” Cố Ngạo hỏi. Tính thời gian Mạnh Chương đi đón họ, có lẽ vẫn chưa ăn tối.
“Chương thiếu gia nói có việc phải làm, nên ăn trong phòng ạ.”
Cố Ngạo gật đầu, nói: “Vậy chũng tôi cũng ăn ở trên này.” Nói rồi, Cố Ngạo kéo Mẫn Thiều Kỳ giới thiệu cho cậu: “Đây là quản gia ở đây, Doãn Tư Lễ, em có thể gọi cậu ấy là Lucas, quản gia đời trước là ông nội cậu ấy. Ba mẹ cậu ấy đều người Trung Quốc, nhưng cậu ấy sinh ra và lớn lên ở đây.”
Mkt gật đầu, nói với Lucas: “Chào anh, lần đầu gặp, tôi tên là Mẫn Thiều Kỳ.”
Lucas cười nói: “Tôi biết, chào mừng cậu đến đây. Có việc thì xin cứ việc dặn dò, nếu có gì chưa chu đáo hãy cứ nói với tôi.”
“Được.” Mẫn Thiều Kỳ cười đáp.
Lucas nói: “Vậy lát nữa tôi sẽ bảo người mang đồ ăn lên.”
Cố Ngạo gật đầu.
Lucas cũng không ở lại thêm nữa, xoay người đi ra ngoài trước.
Mẫn Thiều Kỳ nhìn qua ô cửa sổ, thấy những vệ sĩ đang thi hành nhiệm vụ liền nói: “Nơi đây an ninh nghiêm ngặt thật đấy.”
“Ừ.” Cố Ngạo kéo tay tay Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Chưa từng nói với em là ông ngoại anh làm ăn trong giới mafia, tuy rằng giờ đã chuyển sang làm ăn ngoại đạo rồi thế nhưng mafia ở đây vẫn không chịu buông tha. Ngày xưa, cụ ngoại anh âm thầm giúp đỡ nghị viên quốc hội, Uông gia cũng bắt đầu phát triển từ đó. Đến đời ông ngoại vẫn tiếp tục âm thầm giúp đỡ, những nghị viên ấy đương nhiên cũng sẽ tạo điều kiện cho Uông gia. Mấy thứ loằng ngoằng này em không hiểu cũng không sao, dù gì thì giờ anh đang kế thừa sự nghiệp của ông ngoại, kế thừa sản nghiệp của Uông gia.”
Mẫn Thiều Kỳ có chút căng thẳng hỏi: “Vậy có phải rất nguy hiểm không?”
Cố Ngạo cười nhéo mũi cậu một cái rồi nói: “Cũng bình thường. Đến hiện tại, sự tồn tại của Uông gia đã thuộc vào phe trung lập, dù sao tất cả mọi người đều được lợi, vậy nên đương nhiên không còn đối chọi gay gắt nữa. Của cải cụ thể anh sẽ không nói tỉ mỉ với em, dù sao thì anh cũng không buôn thuốc phiện, cũng không buôn người, đa phần là buôn lậu vũ khí, vậy nên em cũng đừng lo lắng quá.” Thật ra buôn lậu vũ khí cũng cần phải có quy tắc, không buôn vũ khí với bất cứ cá nhân nào mà bọn họ hợp tác với một vài khu vực nhất định của chính phủ, cái này mới là cái kiếm được tiền.
“Cảm giác cái này không nằm trong tầm hiểu biết của em.” Mẫn Thiều Kỳ thật sự cảm thấy những việc như thế này chỉ có trong phim mà thôi.
“Thật ra cũng không khoa trương đến mức đấy.” Cố Ngạo cười nói: “Có một chuyện là kiếm được từ phe trung gian ấy.”
“Em không hiểu. Nhưng những thứ khác em không quan tâm, chỉ cần anh ổn là được rồi.” Mẫn Thiều Kỳ biết phương diện này cậu không giúp anh được, cậu chỉ hy vọng anh không xảy ra chuyện mà thôi.
Cố Ngạo khẽ cười, nói: “Yên tâm, nếu thực sự nguy hiểm như vậy thì ông ngoại đã không để anh kế thừa. Chỉ là những người biết được cách thức để liên hệ với ông rất ít mà thôi.”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, cũng không nói gì thêm nữa.
Sau khi ăn tối xong, Mẫn Thiều Kỳ tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Cố Ngạo tắm xong đổi thành quần áo ở nhà, đi tới thư phòng của ông ngoại.
Uông Kế Luân gọi anh qua là để tìm hiểu về Mẫn Thiều Kỳ, chuyện khác nữa là nói với anh chuyện của Lâm gia.
Về chuyện của Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo hoàn toàn không giấu giếm, nói toàn bộ sự thật với ông ngoại. Cũng với với ông chuyện anh định cùng Mẫn Thiều Kỳ ra nước ngoài đăng ký kết hôn, dù chuyện này anh chưa từng nhắc đến với Mẫn Thiều Kỳ.
Uông Kế Luân dù sao cũng là một người từng trải, những gì ông trải qua còn phong phú hơn đám tiểu bối này nhiều, ông hoàn toàn có thể hiểu được hoàn cảnh và nỗi khổ của Mẫn Thiều Kỳ khi ấy, vậy nên không có gì là không hài lòng cả, ông nói rằng nếu đã thực lòng thích nhau, vậy thì phải biết quý trọng, bởi nói cho cùng, có những điều vô tình bỏ lỡ sẽ trở thành sự tiếc nuối của cả một đời, cũng may vận may của Cố Ngạo khá tốt, kịp thời cứu được Mẫn Thiều Kỳ. Nếu không ông sợ rằng Cố Ngạo sẽ sống cô độc cả đời.
Còn về thân phận con riêng của cậu, Uông Kế Luân không quá để ý. Chuyện thế này ông gặp rất nhiều, cũng với đủ các lý do khác nhau, nhưng vấn đề của người lớn không nên để con trẻ chịu tránh nhiệm, vậy nên không hoàn toàn không có cái nhìn phiến diện với Mẫn Thiều Kỳ. Hơn nữa Mẫn Thiều Kỳ thoạt nhìn cũng rất đơn thuần, tựa như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp chưa từng va chạm xã hội, cũng không có dã tâm, người như vậy ở bên cạnh Cố Ngạo, ông cũng rất yên tâm. Dù sao cũng tốt hơn những kẻ khẩu phật tâm xà, tự cho rằng mình đã che giấu rất tốt nhưng rốt cuộc vẫn bị ông nhìn thấy tâm cơ.
Sau đó Uông Kế Luân lại nói đến chuyện của Lâm gia. Lâm gia đã hoàn toàn phá sản, những gì vốn dĩ thuộc về Mạnh gia cũng đã được lấy lại. Uông Kế Luân vốn định rằng nếu đã lấy lại được phần của Mạnh gia rồi, vậy thì để tùy Mạnh Chương tự mình làm lại, chấn hưng lại Mạnh gia.
Nhưng Mạnh Chương dường như lại không có ý định ấy. Tài sản của Mạnh gia sau khi về đến tay cậu, ấy vậy mà cậu lại chuyển giao toàn bộ cho Uông Kế Luân, hy vọng Uông Kế Luân có thể thay mặt để tiếp tục vận hành, cậu cần chút cổ phần là được rồi.
“Tiểu Chương nói nó thích cuộc sống như hiện tại, không muốn có bất kỳ sự thay đổi nào cả.” Uông Kế Luân nói.
Cố Ngạo suy nghĩ một lát, hỏi: “Ông định thế nào ạ?”
“Thằng bé ở bên cạnh ông bao nhiêu năm như thế, cũng chẳng khác nào cháu ruột của ông cả, nếu nó đã không muốn thì ông cũng không ép, chỉ cần để dưới tên ông, mỗi năm chia cho thằng bé phần nó được nhận.” Uông Kế Luân nói: “Đợi đến lúc nó muốn tự mình tiếp nhận, ông sẽ chuyển giao lại cho nó.” Cũng may người tài dưới trướng của ông cũng khá nhiều, thay mặt điều hành hoàn toàn không là vấn đề.
Cố Ngạo có thể hiểu được cách nghĩ của Mạnh Chương, nói: “Cậu ấy mười hai tuổi đã ở cạnh ông, cậu ấy có yêu cầu gì ông đều chấp thuận, cậu ấy từ lâu đã coi chúng ta là người nhà rồi. Hơn nữa mấy năm nay cậu ấy cũng đã quen cách thức làm việc như hiện tại, trong giới cũng là có thể hô mưa gọi gió được rồi, thực sự không cần thiết phải bắt đầu lại ở một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ. Không phải là cậu ấy không thể, chỉ là tính là cũng không lợi được hơn là bao. Đợi sau này cậu ấy lập gia đình, chuyển ra ở riêng, Mạnh gia đương nhiên cũng sẽ được tiếp tục. Mà tài sản của Mạnh gia được ghi dưới danh nghĩa của ông, với cậu ấy chính là sự đảm bảo lớn nhất. Nếu không ông để một mình cậu ấy chuyển ra, không thiếu những kẻ mơ tưởng sau lưng, lúc ấy chính cậu ấy lại vô cùng nhọc lòng.”
Uông Kế Luân nghe xong cũng hiểu mà gật đầu, “Dù sao mấy thứ này ông giúp nó giữ trước, đến lúc nó muốn ấy thì cứ lấy. Nhưng chuyện lấy vợ của tiểu Chương, ông phải để ý kỹ mới được, phải chọn được đưa nào vừa đẹp người lại có thể giúp đỡ Tiểu Chương. Đương nhiên, nó cũng phải thích cái đã.”
Cháu ngoại của ông đã không cần ông lo lắng nữa, ngoài Cố Hàm ra thì tất cả đều đã có một nửa của mình rồi, anh cả Cố Diễm năng lực cao, lại thêm em tư Cố Hủ thi thoảng tới giúp vài ngày, Cố thị hoàn toàn không có vấn đề gì cả. Mà sản nghiệp của ông đã có Cố Ngạo và Mạnh Chương, ông sống vô cùng tự tại, không có việc thì hẹn mấy người bạn già cùng nhau đánh cờ, xem xét ngắm nghía mấy món đồ cổ. Nếu như Mạnh Chương chuyển ra ngoài rồi, trực hệ nhà họ Mạnh chỉ còn lại một mình Mạnh Chương, chắc chắn là không ổn rồi, vậy nên mới phải tìm một người vợ đắc lực cho Mạnh Chương để giúp cậu chống đỡ.
Cố Ngạo cười nói: “Ông ngoại ơi, một nửa của Mạnh Chương còn đang phiêu dạt nơi nào còn chưa biết đâu, ông không cần quan tâm đâu.”
Uông Kế Luân vỗ Cố Ngạo một cái, nói: “Ông Mạnh mất rồi, ông phải thay ông ấy chăm sóc tốt cho Tiểu Chương.”
“Ông rảnh quan tâm cậu ấy, chi bằng quan tâm con này.” Cố Ngạo cười tít mắt nói.
“Con thì còn cái gì để mà quan tâm nữa?” Uông Kế Luân hỏi.
Cố Ngạo cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con cũng là người sắp kết hôn rồi, ông không thể bày tỏ chút chút gì đó sao?”
Uông Kế Luân cười nhìn thằng cháu trai không đứng đắn này của ông, hỏi: “Bày tỏ cái gì?”
Cố Ngạo cười hì hì, đoạn nói: “Con biết bà ngoại có để lại đồ cho chúng con mà.”
“Cút! Cút! Cút!” Uông Kế Luân khoát khoát tay nói: “Đấy là đồ để lại cho con mấy đứa, thế con của con đâu?”
“Sớm muộn rồi cũng sẽ có thôi. Có điều con với Kỳ Kỳ vẫn còn đang trong thời kỳ trăng mật, không vội, ông giục anh cả trước ấy. Nhưng ông có thể cho Kỳ Kỳ trước.” Cố Ngạo mặt dày nói.
“Có chắt rồi hãy nói.” Uông Kế Luân không có ý định tiếp tục dùng dằng nữa.
“Con sẽ không có trước anh cả đâu. Nếu không con con vừa lớn đã bị ấy kéo đi tiếp quản rồi.” Anh không muốn con mình là đứa lớn nhất trong thế hệ tiếp theo của Cố gia, áp lực chắc chắn sẽ rất lớn, chỉ cần nhìn anh cả anh là biết. Con của anh, dù là trai hay gái, anh chắc chắn đều sẽ chiều chuộng nhất mực. Hơn nữa, Cố gia là của anh cả anh, anh cũng định để con mình tham dự vào đó, giúp đỡ thì được, nhưng con anh mà nói với anh chuyện muốn tranh giành gia sản thì anh chắc chắn sẽ chặt gãy chân của nó.
“Được rồi, được rồi, đừng ở đây lèo nhèo với ông nữa. Không còn sớm nữa, ông muốn đi ngủ, con mau đi về phòng đi.” Uông Kế Luân bắt đầu đuổi người.
“Vâng, vậy ông đi nghỉ sớm đi ạ.” Cố Ngạo cũng không tiếp tục quấy rầy ông ngoại nữa, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của ông ngoại anh từ trước đến nay vẫn rất quy củ, dù sao ông cũng lớn tuổi rồi, làm việc và nghỉ ngơi có quy củ cũng là điều nên làm.
Về đến phòng, Mẫn Thiều Kỳ ngủ rất ngon, hoàn toàn không bị đánh thức.
Cố Ngạo lại gần hôn cậu một cái, sau đó thay quần áo ngủ, vén chăn nằm vào – với anh căn nhà cũng không khác gì căn nhà của ba mẹ, vậy nên anh ngủ rất yên giấc. Đương nhiên, anh cũng hy vọng Mẫn Thiều Kỳ cũng sẽ có một giấc mơ đẹp.