• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Thế Tố nghe xong lời này cũng kinh ngạc, một thân mồ hôi lạnh đổ ra, tuy rằng nguyên nhân Đông Vương bị phạt không đơn giản như vậy nhưng mồi châm lửa thật là chuyện này.

Bạch Cao Hiên nghe xong cũng không cho rằng như vâyh, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Tỷ tỷ hù dọa người, chỉ là một cái nghiên mực, mặc dù quý giá nhưng đập bể thì đã sao?"

"Im miệng, đồ bất tài!" Bạch Thế Tổ nghe xong lời này, lập tức nổi giận, thật là một kẻ không biết nặng nhẹ , nói như vậy nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ cả Phủ Quốc Công phủ đều bị liên lụy.

Bạch Cao Hiên ủy khuất, bĩu môi nói: "Cha, sao ngài lại hung dữ với ta như vậy? Rõ ràng là Hiên nhi bị ca ca cùng tỷ tỷ khi dễ , ngươi cũng không làm chủ cho Hiên Nhi còn mắng ta!"

"Không cần nói năng bậy bạ, phạt ngươi trở về chép sách mười lần, không được gây chuyện thị phi!" Bạch Thế Tổ tuy ngoài miệng hung hăng, nhưng xử phạt lại như gãi ngữa, rốt cuộc vẫn là luyến tiếc con trai bảo bối của mình.

Nhưng Bạch Cao Hiên tựa hồ là bị ủy khuất rất lớn, nói: "Phụ thân bất công, thích ca ca không thích Hiên nhi!"

Thật là bất công, nội tâm Bạch Mộc Cận cười nhạo, chẳng qua lòng của hắn luôn thiên vị Bạch Cao Hiên, phạm vào sai lầm lớn thế nhưng lại nhẹ nhàng bỏ qua, bất quá như vậy cũng tốt, chỉ có như vậy, Bạch Cao Hiên mới có thể phạm lỗi lớn hơn nữa, cho đến ngày lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

"Hứa mụ mụ, còn không đem Nhị thiếu gia mang về, nếu về sau Nhị thiếu gia tái phạm tất cả các ngươi đều phải chịu phạt." Bạch Thế Tổ nghiêm khắc trừng mắt liếc hạ nhân hầu hạ Bạch Cao Hiên.

Hứa mụ mụ kinh sợ, chạy nhanh đến đem Bạch Cao Hiên mang đi, cũng không để ý hắn la hét ầm ĩ cùng giãy dụa, trong lòng nàng rõ ràng, một khi chọc giận Lão gia, thiếu gia là nhi tử cảu hắn tự nhiên không có lỗi nặng gì, nhưng bọn nàng làm nô tài còn không may mắn như vậy .

Bạch Thế Tổ thấy Bạch Cao Hiên đã bị mang đi, mới hướng Bạch Mộc Cận cùng Bạch Mộ thần vẻ mặt ôn hoà nói: "Phương nghiên mực cũng chỉ là thiếu một cạnh nhỏ, phụ thân sẽ tìm người thế thân, Hiên Nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, làm việc vô tâm không suy nghĩa, nếu các ngươi vạch trần chuyện này với ngoại nhân chắc chắn là sẽ đưa tới tai họa cho Phủ Quốc Công, Cận Nhi cùng Thần Nhi nên lấy Phủ Quốc Công làm trọng mới phải!"

Lời này muốn khuyên bọn họ câm miệng, ngậm bồ hòn làm ngọt, Bạch Mộc Cận thầm nghĩ lòng của phụ thân thiên vị cũng quá mức lợi hại a.

Bạch Mộ thần mồm mép giật giật, chung quy cũng không nói được cái gì, chính là ánh mắt lại hồng hồng , phiếm nước mắt, hắn hướng Bạch Thế Tổ cúi mình vái chào, nói : "Vâng, hài nhi đã biết!"

Bạch Mộc Cận cũng hướng Bạch Thế Tổ hơi cong đầu gối, thản nhiên nói: "Phụ thân nói có lý, nói đến cùng ta và Thần Nhi đều là đích tôn của Phủ Quốc Công là con vợ cả, tự nhiên là phải nghĩ tới mặt mũi Phủ Quốc Công, nhưng Hiên đệ tựa hồ thực thích nghiên mực của Thần Nhi, nữ nhi là sợ hắn không hiểu chuyện, lại gây ra chuyện không hay!"

"Ngươi yên tâm, hắn chắc chắn sẽ không sinh sự nữa nếu không ta cũng không tha cho hắn! Hiên nhi còn nhỏ, các ngươi làm ca ca tỷ tỷ hẳn là nên đem nghiên mực này đi tu sửa lại, giữ gìn hòa khí gia đình mới tốt!" Lời Bạch Thế Tổ nói ra đều là thiên vị Bạch Cao Hiên.

Bởi vì hắn nhỏ cho nên có thể làm xằng làm bậy? Bởi vì hắn nhỏ cho nên có thể khi dễ huynh trưởng và tỷ tỷ của mình? Rõ là chê cười, Bạch Mộc Cận đối người phụ thân vô lương tâm này thật sự là thất vọng cực độ, nhìn hắn có một loại cảm giác ghê tởm giống Lý Kế Tông kiếp trước.

Nếu không phải tại người phụ thân vô lương tâm này nàng, Thần Nhi và nương làm sao có thể chết còn làm hại mình và thần nhi đều phải chịu kết cục thê thảm như vậy, nàng gặp chuyện không may cả Phủ Quốc Công chưa từng vì nàng mà giải oan, ngược lại công khai đoạn tuyệt quan hệ cha con với nàng không thừa nhận chính mình có một cái nữ nhi như vậy.

Bạch Mộc Cận tuy rằng phẫn nộ cùng căm hận nhưng lại đối hắn duy trì tôn kính, nàng dịu dàng cúi đầu, nói : "Xin nghe theo lời dạy của phụ thân! Chính là nghiên mực cũng không thể tu sửa lại nếu bị thợ thủ công phát hiện lai lịch nghiên mực này chỉ sợ lại phức tạp!"

Nàng cũng sẽ không để cho Bạch Thế Tổ biết nghiên mực này tuy rằng trân quý nhưng cũng không phải vật phẩm ngự ban, nghiên mực Đoan Nghiễn chân chính chắn chắn Mộ thần sẽ không lấy ra dùng.

Bạch Thế Tổ vừa nghe cũng hiểu được lời này rất có lý thợ thủ công có thể chữa được nghiên mực này nhãn lực hiển nhiên là bất phàm, nếu phát hiện nghiên mực này là vật ngự ban vậy không tốt .

Vì thế hắn đem nghiên mực trả lại cho Bạch Mộ Thần, nói : "Thần nhi, sau này vật quý giá như vậy vẫn là không cần lấy ra sử dụng, giao cho mẫu thân ngươi bảo quản, chờ ngươi trưởng thành lại lấy ra sử dụng đi!"

Bạch Mộc Cận vừa nghe lời này trong lòng liền cả kinh, chính mình tựa hồ đã quên mất chuyện này, đồ cưới của mẫu thân nàng chỉ sợ đã đều ở trong tay Lục Ngưng Hương. Nhớ rõ năm đó khi mình lấy chồng đồ cưới mà mẫu thân lưu lại thế nhưng không còn lại bao nhiêu, Lục Ngưng Hương dùng đồ giả thay cho rất nhiều đồ vật quý giá, nhìn bề ngoài đồ cưới của nàng có hơn một trăm gánh nhưng thực tế lại không bằng một phần mười đồ cưới của mẫu thân.

Nếu nàng đã trọng sinh quyết không để cho khối tài sản này rơi vào trong tay Lục Ngưng Hương, cũng tuyệt không cho người trong Phủ Quốc Công chiếm được tiện nghi!

"Phụ thân, những vật Thần Nhi sở hữu đều là mẫu thân lưu cho hắn tưởng niệm, chắc chắn hắn sẽ bảo quản tốt không để chúng chịu chút tổn hại nào!" Bạch Mộc Cận cung kính trả lời.

Bạch Thế Tổ nghe xong cũng không mạnh mẽ ép buộc nhưng trên mặt lộ nét ngượng ngùng , tựa hồ bất mãn đối với lời cự tuyệt của Bạch Mộc Cận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK