Lục Ngưng Hương đi tới, bên cạnh còn có Bạch Vân Hề lúc này mới mười tuổi, vẻ mặt nàng thập phần lo lắng nhưng biểu tình lại có chút khoa trương, Bạch Mộc Cận cười thầm chính mình năm đó thực ngốc, hành động vụng về như thế mà nàng cung bị lừa ngần ấy năm.
Lục thị vừa tiến đến ngồi trên giường vừa kéo nàng đến xem trái xem phải, lại đau lòng nhẹ nhàng đụng vào cái trán của nàng như sợ làm đau nàng, sau đó hơi nước nổi lên trong hốc mắt.
"Cận nhi, con sao lại bất cẩn như vậy, nữ nhi bị thương ở mặt nếu để lại sẹo thì sau này làm sao sống tốt được? Ai... chỉ trách nha đầu Vân Hề kia cùng Thần Nhi bướng bỉnh, mẫu thân không trông chừng tốt các con, Cận nhi, ủy khuất con rồi!" Lục thi vừa nói vừa nói vừa lấy khăn tay lau lên đôi mắt vốn dĩ chẳng có giọt nước mắt nào.
Bạch Mộc Cận hướng nàng làm bộ tươi cười vô cùng nhu thuận, dáng vẻ hiểu biết nói:" Mẫu thân, ngươi làm cái gì vậy? Là ta không cẩn thận, không thể trách người khác được, ta hứa lần tới sẽ cẩn thận hơn!"
Nàng từng ngốc không thể trách người khác được, bất quá đời này được trọng sinh nàng tuyệt đối sẽ không ngốc một lần nữa, nàng muốn dùng này mạng đưa bọn họ xuống địa ngục, dù cho không từ thủ đoạn, dù phải đem linh hồn giao cho ma quỷ cũng không tiếc!
Lục Ngưng Hương nghe nàng nói như vậy, liền lập tức nín khóc mỉm cười, theo cổ tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ bên trong, nói:" Nữ nhi ngoan, con thật sự là đứa con thân yêu của ta, đây là thuốc tiên ta cầu từ ngự y trong cung, chỉ cần bôi hai ba ngày miệng vết thương liền khép lại."
Đứa con thân yêu? Haha... Không sai ta sẽ kề sát lòng của ngươi sau đó một tay bóp nát nó!
Bạch Mộc Cận kinh sợ nhìn Lục thị sau đó sợ hãi nói:" Thuốc này nhất định rất quý, con chỉ bị một vết thương nhỏ mẫu thân không cần phải tốn kém như vậy đâu."
Lục thị vừa nghe, giả bộ mất hứng nói:" Nha đầu ngốc, vì ngươi bao nhiêu bạc mẫu thân cũng không tiếc. Trưởng nữ Phủ Quốc Công ta cho dù dùng dược quý nhất trên đời cũng đáng giá.
Bạch Mộc Cận vẻ mặt cảm kích nhìn Lục thị, ánh mắt long lanh trong sáng thoạt nhìn xinh đẹp cực kì. Một bên Bạch Vân Hề lộ ra một tia biểu tình ghen ghét.
Bạch Mộc Cận thân thiết tiếp nhận bình dược,nói:" Cám ơn mẫu thân, mẫu thân dụng tâm vì ta như vậy thật khiến nữ nhi thụ sủng nhược kinh ( được sủng ái mà lo sợ), có lẽ Vân Hề muội muội đều phải ghen tị."
Nàng cố ý dùng ánh mắt rụt rè nhìn bộ dáng ghen ghét của Bạch Vân Hề đứng một bên, trong lòng lại cười nhạo, Bạch Vân Hề ngươi bây giờ cũng không có hiểm độc như kiếp trước a, chẳng qua mới có như vậy liền lộ ra biểu tình ghen ghét, thật không biết lúc trước ta làm sao lại bị ngươi lừa a."
Lục thị nhìn thoáng qua con gái của mình, trong mắt hiện lên một tia cảnh cáo, nữ nhi trăm ngàn lần không nên phá hủy kế hoạch của nàng, Bạch Vân Hề nhận thấy được cảnh cáo của mẫu thân lập tức cuối đầu, một lát lại nâng lên đã thay đổi thành một bộ biểu tình làm cho nguời ta không nhịn được phải thương tiếc.
"Tỷ tỷ sao lại nói vậy, chúng ta là tỷ muội ruột thịt, Vân Hề làm sao lại ghen ghét với tỷ chứ?"
Lục thị nhanh chóng nói thêm:" Đúng vậy, hai người các con là tỷ muội, đều là con gái yêu của mẫu thân, ta thương các con đều như nhau a, sau này các ngươi bất luận như thế nào đều phải giúp đỡ lần nhau, chớ để tỷ muội của mình bị tổn thương giống như ta cùng tỷ tỷ (mẹ BVH).
"Mẫu thân nói có lý, mẫu thân, ngài có thể nói chuyện tình của mẹ ta với ta được không? Ta nhớ rõ thân thể nàng vẫn luôn rất tốt làm sao có thể ra đi sớm như vậy chứ?" Bạch Mộc Cận trên mặt lộ vẻ ưu thương cùng hoài niệm, còn có một ít ngây thơ, cô đơn nhìn không ra nỗi hận ẩn náu sâu trong lòng nàng.
Lục thị vừa nghe, trong lòng cũng là cả kinh, hay là nha đầu kia đã biết cái gì? Không có khả năng, lúc trước nàng mới là oa nhi ba tuổi, sự kiện kia nàng lại làm thiên y vô phùng (áo tiên không thấy vết khâu - ý chỉ không còn dấu vết xót lại, thần không biết, quỷ không hay), làm sao có thể bị người phát hiện ra được?
Tâm tình nàng thoáng chốc thả lỏng, lộ ra nụ cười từ ái mang theo một ít thản nhiên hoài niệm thương cảm diễn một vở kịch hay.
" "Ngươi còn nhỏ, không hiểu. . . . . . Nữ nhân sinh đứa nhỏ thì phải đi vòng qua Quỷ Môn quan một chuyến, trong đó hiểm ác ra sao có nói con cũng không rõ được, chính là. . . . . . Tỷ tỷ là người tốt như vậy thế nhưng,. . . . . . Ai, hài tử đáng thương của ta , bất quá mẫu thân vẫn luôn xem con và Thần nhi là con ruột của mình, Cận nhi chẳng lẽ không thích mẫu thân sao?"
Bạch Mộc Cận trầm mặc một hồi, sau đó nhu thuận nằm ở Lục thị trong lòng, dịu ngoan nói: "Làm sao có thể chứ? Con vẫn luôn đối đãi với người là mẹ ruột của con thậm chí còn thân thiết hơn nữa."
Haha... Đúng như vậy đó, ta cũng hận không thể một chút một chút, đem ngươi cùng con gái của ngươi từng bước từng bước hủy diệt.
Lục thị lúc này mới chân chính thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôm nay nàng cảm giác Bạch Mộc Cận cảm xúc luôn luôn có chỗ làm cho nàng bất an, nghĩ đến là đụng ngã đầu, cho nên mới có điểm khác thường đi?
"Kia mẫu thân sẽ không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi , thuốc này phải nhớ một ngày bôi ba lượt, rất nhanh sẽ tốt, mẫu thân mong nhìn thấy ngươi khỏe mạnh an khang, ta ngày khác trở lại thăm ngươi!" Lục Ngưng Hương lại dặn Bạch Mộc Cận phải bôi thuốc, mới nắm tay Bạch Vân Hề rời đi.
Bạch Mộc Cận trước sau vẫn nhìn theo bóng lưng của mẹ con kia, ánh mắt tối đen như động quỷ, nếu là người không cẩn thận nhìn vào sợ là sẽ rơi vào vực sâu.
" Tiểu thư, thuốc này bây giờ sẽ bôi sao?" Uyên Ương hỏi.