Ma ma kia cũng không chối từ, chỉ cười đáp ứng, cùng Thôi ma ma ngồi trên ghế tròn, con mắt thỉnh thoảng đánh giá Bạch Mộc Cận đang mỉm cười.
Lục lão phu nhân lúc này mới quay sang nói với Bạch Mộc Cận: "Cận nhi, đây chính là Thụy ma ma, con đi hành lễ gặp mặt đi!"
Bạch Mộc Cận đã rõ ý tứ của Lục lão phu nhân, tuy rằng Thụy ma ma cũng là nô tỳ, nhưng bà ấy từng hầu hạ tiên hoàng, trên người mang cấp bậc nữ quan, mình mặc dù là tiểu thư nhà Ninh quốc công, nhưng gặp bà ấy cũng phải cho bảy phần thể diện.
Liền *khiêm cung hữu lễ hướng Thụy ma ma hơi cúi chào, nói: "Thụy ma ma có lễ!"
*khiêm tốn mà không mất đi lễ nghĩa
Thụy ma ma kia gật đầu liên tục, nụ cười càng sâu, hơi nghiêng thân thể, chỉ chịu nửa lễ của Bạch Mộc Cận, liền vội vàng đỡ lấy nàng, nói: "Tôn tiểu thư đa lễ, lão nô hoảng sợ!"
"Thụy ma ma nhận lễ của Cận nhi là phải, Cận nhi sau này còn muốn dựa vào ma ma trông nom dạy dỗ!" Bạch Mộc Cận biết thời biết thế, nói ra mục đích của chính mình, hi vọng vị ma ma vẻ mặt vui mừng này sẽ không từ chối mình.
Thôi ma ma cũng ở một bên mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy Thụy ma ma một cái, nói: "Muội muội, ngươi cả ngày xin ta tìm việc cho ngươi làm, không phải đã đến rồi sao, Tôn tiểu thư tuy không mang họ Lục, nhưng cũng là người mà lão phu nhân yêu quý nhất, ngươi nên tận tâm tận lực mới đúng!"
Lục lão phu nhân cũng cười nói: "Thụy ma ma, lão thân cũng không nhiều lời, ngươi tuy là người Lục gia ta đưa đến trong cung, nhưng ngày xưa ngươi tận tâm tận lực vì Lục gia, cho nên đã trả lại phần ân tình này rồi, bây giờ ngươi rời khỏi cung đình, vốn nên để ngươi yên ổn dưỡng già, nhưng rốt cuộc ta vẫn không nỡ bỏ ngoại tôn nữ này của ta, nếu như ngươi có thể giúp nàng một chút, lão thân khắc sâu trong lòng!"
Thụy ma ma vừa nghe, lập tức quỳ trên mặt đất, kinh hoảng nói: "Lão phu nhân nói lời này là chiết sát nô tỳ rồi, nô tỳ một ngày là nô tài của Lục gia, cả đời đều là nô tài của Lục gia, không cần biết trong quá khứ từng hầu hạ ai, lòng trung thành với Lục gia trung thành vẫn là như vậy. Lão phu nhân tín nhiệm lão nô, đem Tôn tiểu thư giao phó cho ta, ta chỉ có một câu nói, bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ!"
Lão phu nhân nghe vật, trên mặt lộ vẻ vui mừng gật gật đầu, mới nói: "Ngươi đứng lên nói chuyện, sau này ngươi theo Cận nhi, thì chỉ cần nghe theo hiệu lệnh của một mình nó, trừ nó ra, bất luận mệnh lệnh của ai ngươi cũng không cần để ý tới, mặc dù là người nhà họ Lục cũng như thế!"
Bạch Mộc Cận nghe vậy, mới hiểu được Lục lão phu nhân đến tột cùng có bao nhiêu tận tâm đối với nàng, nàng chặt đứt được nỗi lo về sau, sau này Thụy ma ma chỉ có thể nhận nàng làm chủ.
Thụy ma ma vội vã đáp lại, đứng dậy lại hướng về Bạch Mộc Cận hành lễ nói: "Nô tỳ chính thức chào hỏi chủ nhân, vừa chịu nửa lễ của chủ nhân, cũng coi như là lão nô bất cẩn, muốn thử xem chủ nhân có lòng muốn tiếp nhận nô tỳ hay không, mong chủ nhân chớ trách!"
Bạch Mộc Cận lúc này mới hiểu, vội vã đỡ bà ấy dậy, cười nói: "Ta hành lễ với ma ma là việc phải làm, ngài tuy đã rời cung, nhưng suy cho cùng vẫn là nữ quan tứ phẩm, Cận nhi chỉ là dân thường mà thôi!"
"Tôn tiểu thư khiêm tốn, chẳng qua ngay cả cấp bậc của lão nô ngài cũng biết được, hẳn là tỷ tỷ của ta đã nói trước với người?" Thụy ma ma hỏi.
Thôi ma ma vội vã lắc lắc đầu, biểu thị chính mình còn chưa đề cập đến chuyện này, ngày ấy Thụy ma ma rời cung, liền không muốn nhắc lại chuyện chính mình từng là tứ phẩm nữ quan, một lòng muốn tìm chủ tốt, để có thể triển khai bản lĩnh thật sự của chính mình.
Bạch Mộc Cận cười cười, sau đó chỉ chỉ khối ngọc thạch trên eo Thụy ma ma, nói: "Nếu như Cận nhi không nhìn lầm, ngọc thạch này là do tiên hoàng hậu ban xuống, cũng chỉ có nữ quan hạng nhất bên cạnh ngài mới có thể đeo dương chi ngọc lan đi?"
Thụy ma ma cúi đầu nhìn khối ngọc của chính mình một chút, lúc ngẩng đầu trong ánh mắt cực kỳ thưởng thức Bạch Mộc Cận, nói: "Tôn tiểu thư quả thực huệ chất lan tâm, thể nghiệm và quan sát rất tinh tế, sau khi ra xuất cung chỉ chừa lại một khối ngọc thạch có thể chứng minh thân phận, cũng chỉ là giữ lại để tưởng niệm, vẫn chưa có ai nhìn ra được, không ngờ hôm nay lại bị Tôn tiểu thư nhìn thấu, ha ha. . ."
Lục lão phu nhân thấy thế, vừa cao hứng thay cho Bạch Mộc Cận, lại vô cùng yên tâm, Thụy ma ma sau này tất nhiên sẽ cẩn thận phụ trợ Bạch Mộc Cận, nhất định sẽ không để mặc cho nàng bị người khác nói lung tung.
"Muội muội, tỷ tỷ giúp ngươi tìm chủ mới, ngươi có thoả mãn?" Thôi ma ma cũng trêu ghẹo.
Thụy ma ma gật đầu liên tục, hướng về Thôi ma ma nói: "Dù cho không có, ta cũng nhàn phát hoảng rồi, cũng đến lúc nên đi ra hoạt động gân cốt một chút, nếu như cả ngày ở trong phòng không có việc gì, e rằng không lâu nữa ta phải đi gặp tiên hoàng hậu rồi!"
Lại hầu chuyện lão phu nhân một hồi, ăn cơm trưa xong, Bạch Mộc Cận mới lưu luyến không rời mà chuẩn bị quay về phủ Ninh quốc công, Lục lão phu nhân mặc dù có lòng muốn giữ lại, nhưng Bạch Mộc Cận lại lấy lý do không yên tâm đệ đệ, kiên trì phải đi về.
Lục lão phu nhân lúc này mới chịu thả nàng đi, lại gói rất nhiều ngân lượng cho nàng mang về, nói sợ nàng không có tiền vốn, Bạch Mộc Cận chối từ rất lâu, lão thái thái phải tức giận, nàng mới miễn cưỡng nhận lấy.
Vừa ra khỏi sân viện của lão phu nhân, liền va vào nữ nhi chi thứ hai của Lục gia, Lục Kiều Kiều. Bạch Mộc Cận đụng vào nàng ta, thầm kêu không xong, nàng nghĩ tới tính khí của Lục Kiều Kiều, liền cảm thấy cực kỳ đau đầu.
Quả nhiên, Lục Kiều Kiều vừa nhìn thấy nàng, lập tức dùng ánh mắt cực kỳ đề phòng nhìn Bạch Mộc Cận, nói: "Ngươi lại chạy tới tướng phủ làm cái gì? Hẳn là lại đi lừa gạt bạc của tổ mẫu đúng không? Mỗi lần đến tổ mẫu đều phải tổn thất một số ngân lượng thật lớn, thật không biết xấu hổ!"
Nếu như trong quá khứ, Bạch Mộc Cận tất nhiên sẽ giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, nhưng bây giờ nàng chỉ cảm thấy Lục Kiều Kiều vô cùng ngang ngược tùy hứng, làm cho người ta thấy ghét, nàng ta chẳng qua là đố kị với mình mà thôi.
"Biểu muội, lời này của muội nếu như bị bà ngoại nghe thấy, sợ là lão nhân gia sẽ không cao hứng đâu!" Bạch Mộc Cận chỉ cười nhạt, nói.
Lục Kiều Kiều hơi thay đổi sắc mặt, nhưng nhanh chóng phớt lờ đi, nàng không tin Bạch Mộc Cận sẽ đi cáo trạng, hơn nữa, tổ mẫu luôn luôn thương yêu nàng nhất cũng sẽ không trách phạt nàng.
Vì vậy nói: "Hừ, đắc ý cái gì, ngươi chẳng qua là ỷ vào tổ mẫu thương yêu cô cô, yêu ai yêu cả đường đi mà thôi, nói cho cùng người mà bà yêu nhất vẫn là ta đây!"
"Hả, thật sao? Nhưng mà ta lại nghe nói, bà ngoại sở dĩ thương muội như vậy, cũng là bởi vì dung mạo của muội cực giống với mẫu thân ta ?" Bạch Mộc Cận đánh giá Lục Kiều Kiều từ đầu đến chân, lại cố ý dừng ở trên mặt nàng một lúc lâu, hơi có chút cảm giác hoài niệm.
Lục Kiều Kiều bực mình, Bạch Mộc Cận nói không sai, mỗi lần tổ mẫu thấy nàng, đều dùng dáng vẻ hoài niệm sầu não mà nhìn mặt nàng, do đó mặc kệ nàng ngang ngược tùy hứng bao nhiêu, tổ mẫu cũng sẽ nể cái khuôn mặt này mà nhẹ nhàng bỏ qua.
Nhưng mà đối với khuôn mặt này của mình, nàng vừa yêu vừa hận, nàng chán ghét làm thế thân của cô cô, nhưng lại hưởng thụ sự sủng ái không bình thường của tổ mẫu. Bây giờ bị Bạch Mộc Cận nói toạc ra ngay trước mặt, tất nhiên nàng xấu hổ vạn phần, đỏ bừng mặt, nói: "Hừ, ngươi lại dám cười mặt của ta? Ta đi nói cho tổ mẫu, bà chắc chắn sẽ phạt ngươi thật nặng!"
"Ta đâu có cười mặt của muội, ta yêu thích khuôn mặt của biểu muội còn không hết, nhìn muội, tựa như nhìn thấy mẫu thân ta lúc còn trẻ vậy, ta sao có thể châm biếm muội đây? Muội nhất định phải bảo vệ khuôn mặt này thật cẩn thận, tuyệt đối đừng để nó có chút tổn thương nào, bằng không bà ngoại sẽ thương tâm!" Bạch Mộc Cận dịu dàng cười nói, nhưng mà giọng điệu, lời nói lại mang theo một ít ngạo mạn.
Lục Kiều Kiều nghẹn lời, nhưng lại không biết nên làm gì để phản bác, chỉ tức giận đỏ hết cả mặt, sau đó liền gào khóc , vừa khóc vừa nói: "Ngươi bắt nạt ta, ngươi bắt nạt ta. . ."
Lại tới nữa rồi, Bạch Mộc Cận bĩu môi, thật sự rất bội phục Lục Kiều Kiều, nước mắt nói đến là đến. Hơn nữa, chỉ chốc lát sau thì sẽ có người đi ra làm chỗ dựa cho nàng, nói thì chậm, diễn biến thì nhanh, chỉ thấy phía xa xa, một người thanh niên *nhân cao mã đại chạy như điên tới.
Giấu Lục Kiều Kiều ở phía sau, sau đó trợn mắt nhìn Bạch Mộc Cận, nói: "Bạch Mộc Cận, ngươi lại đến bắt nạt muội muội ta, tuy rằng ta không đánh nữ nhân, thế nhưng ngươi lại lớn lối như vậy, ta sẽ thật sự đánh ngươi!"
"Biểu ca, thật lòng ta muốn hỏi ngươi, vì sao mỗi lần biểu muội vừa khóc, từ nơi rất xa ngươi luôn có thể chạy tới đúng lúc như vậy? Thực sự là bội phục bội phục!" Bạch Mộc Cận nói ra lời tự đáy lòng, thanh niên này tướng mạo thô lỗ, toàn thân đều là mụn cơm, chính là ca ca của Lục Kiều Kiều, Lục Đại Hải, một kẻ luyến muội nghiêm trọng, chỉ cần Lục Kiều Kiều vừa khóc, hắn không quan tâm đối phương có lỗi hay không, trái lại chỉ để ý che chở muội muội bảo bối của hắn.
Một đôi đặc sắc, Bạch Mộc Cận dành cho hai người này đánh giá tinh chuẩn nhất.
Thực ra, nói cho cùng Lục Kiều Kiều cũng không phải tội ác tày trời, chỉ là bị người trong nhà làm hư, lại có vị ca ca bênh người thân không cần đạo lý như vậy, cả ngày luyện võ, sau đó làm bảo tiêu ca ca bảo vệ muội muội miễn phí, làm cho nàng càng thêm tùy hứng làm bậy một cách trắng trợn.
Đầu óc Lục Đại Hải nhất thời không phản ứng kịp, không biết sao tự nhiên Bạch Mộc lại đi hỏi vấn đề kỳ quái này, hắn đành thuận thế trả lời: "Tai của ta rất tốt, chỉ cần muội muội không rời khỏi phạm vi mười dặm chung quanh ta, muội ấy vừa khóc, ta nhất định có thể nghe được!"
"Ca, nàng bắt nạt ta, hu hu. . . Ta không sống nổi, ta muốn nhảy xuống sông, ta muốn nhảy xuống giếng, ta muốn đi treo cổ. . ." Lục Kiều Kiều đặt mông ngồi dưới đất, đạp chân ăn vạ như đứa nhỏ ba tuổi, bắt đầu khóc lóc om sòm, đây là thủ đoạn nàng quen dùng, nếu như không theo ý nàng, nàng sẽ làm cho gà bay chó chạy.
Lục Đại Hải nghe vậy, đâu còn quản được nhiều, trừng mắt nhìn Bạch Mộc Cận, giống như đối phương giết cha mẹ hắn vậy, gầm lên: "Ngươi còn không mau xin lỗi Kiều Kiều, ngươi muốn hại chết muội ấy sao? Kiều Kiều nhà ta nếu như xảy ra chuyện gì, ta không cần biết Ninh quốc công ngươi lợi hại bao nhiêu, ta nhất định sẽ đi phá nhà ngươi!"
Thụy ma ma đứng một bên cau mày, vừa định nói gì đó, lại bị Bạch Mộc Cận ngăn cản, dùng một loại ánh mắt ngài chỉ để ý xem cuộc vui ra hiệu cho bà đừng manh động.
Sau đó mới quay sang Lục Đại Hải cười nói: "Biểu ca à, muốn ta xin lỗi cũng không phải là không thể, chúng ta đánh cuộc, nếu như ngươi thắng ta, bảo ta dập đầu cho Kiều Kiều dập đầu cũng không sao hết!"
Uyên Ương và Hỉ Thước vừa nghe thấy, lập tức lo lắng liếc mắt nhìn Bạch Mộc Cận, đang định ngăn cản, tiểu thư của các nàng sao có thể dập đầu cho Lục Kiều Kiều được? Rõ ràng tiểu thư không sai mà!
"Ngươi nói thật chứ? Ca, ca đáp ứng nàng, ta muốn nàng quỳ xuống dập đầu ba cái cho ta, Hừ!" Lục Kiều Kiều không chờ Lục Đại Hải nói chuyện, liền phủi mông đứng lên, không khóc cũng không náo loạn nữa.
Bạch Mộc Cận cười cười, gật gật đầu, tỏ vẻ: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ta tuy không phải là quân tử gì, nhưng nhất định sẽ giữ đúng hứa hẹn, hơn nữa biểu ca lợi hại như vậy, nếu không thực hiện lời hứa, hắn có thể buông tha ta sao?"
Lục Kiều Kiều vừa nghe cũng cảm thấy có lý, liền đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn Bạch Mộc Cận, thật giống như nàng chính là cừu con đợi làm thịt vậy, sau đó vỗ vỗ lưng ca ca mình, phách lối nói: "Ca, cho nàng biết tay!"
"Ngươi còn chưa nói đánh cuộc gì đâu, nếu như ngươi bắt ta đánh cược ngâm thơ làm câu đối, ta không thể làm được!" Đầu óc Lục Đại Hải cũng không ngu lắm, còn biết chính mình không thể đánh cược những chuyện mình không nắm chắc.
Bạch Mộc Cận gật đầu, nói: "Biểu ca yên tâm, thế thì đánh cược chuyện ngươi am hiểu nhất đi, không phải ngươi được xưng là lực lớn vô cùng sao? Chúng ta đi so khí lực là được rồi!"
"So khí lực? Ha ha. . . Mộc Cận biểu muội, ngươi choáng váng rồi sao, xem tay chân ngươi mảnh khảnh như vậy, ta chấp ngươi một tay, ngươi cũng không sánh bằng ta, ta biết rồi, nhất định là ngươi tự tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống đi, sợ rằng tự dưng phải dập đầu nhận sai sẽ mất mặt, đúng chứ?" Lục Đại Hải nhìn Bạch Mộc Cận như nhìn kẻ ngốc, cảm giác suy đoán của mình hết sức chính xác.