“Đã đầu tháng ba rồi, bản thảo của thầy Hạnh Tâm đâu?”
Lan Ninh: “…”
Tối hôm qua là ai còn thoải mái vỗ vai an ủi cô cứ từ từ? Sao mới chỉ qua một đêm đã sốt sắng hơn cả cô thế này!
Cô tức tối click hai lần vào avatar đen xì của Hạnh Tâm, gửi cho anh một tin nhắn bực bội.
Súp Lơ: Thầy Hạnh Tâm đã tháng ba rồi! Nộp bài nộp bài nộp bàiiiii! [:quatmang ][:quatmang ][:quatmang ]
Sau đó đối phương vẫn không có phản ứng gì, mãi đến khi Lan Ninh ăn xong cơm trưa, anh mới nhắn lại cho cô một tin: “Cô đã từng nghe xuân qua thì người mệt chưa?”
Lan Ninh: “…”
Súp Lơ: Thầy! Anh vừa ngủ đông dậy đã bắt đầu mệt vì xuân, một năm bốn mùa có mùa nào thì anh tỉnh táo [ ]
Hạnh Tâm: Tỉnh táo là sao? Hư ảo là sao? Đến cùng là trang chu mộng điệp, hay là điệp mộng trang chu [1]?
[1] Trang chu mộng điệp hay điệp mộng trang chu: đây là một điển cố của Trung Quốc, Trang Chu một lần nằm mộng đã mơ mình hóa thành bướm bay lượn khắp nơi. Giấc mơ chân thực đến mức ông không rõ mình nằm mơ hóa thành bướm hay bướm mộng hóa Trang Chu
Lan Ninh: “… …”
#Môn Triết học về sự lầy lội do thầy Hạnh Tâm đứng lớp bắt đầu#
Súp Lơ: Tôi đọc ít sách nên không biết đâu [:báibai ] nói chung anh mau nộp bài nộp bài nộp bài cho tôi điiii [:báibai ]
Hạnh Tâm: Nghĩ lại xem, rồi một ngày nào đó con người ta cũng sẽ chết, cô cảm thấy chuyện nộp bản thảo còn quan trọng như vậy không?
Súp Lơ: Đương nhiên, bởi vì chuyện này có liên quan đến một ngày nào đó sẽ chết của tôi. [ ]
Hạnh Tâm: …
Hạnh Tâm: Ngủ trưa dậy tôi sẽ viết bài.
Súp Lơ: Không phải anh vừa mới ngủ dậy đấy à? ┻━┻︵ (╯‵□′)╯︵┻━┻
Cô trơ mắt mà nhìn avatar hoạt hình tếu táo của Hạnh Tâm đen lại, nhưng cũng không biết phải làm sao. Cô tắt khung chat, tức giận leo lên weibo, đăng nhập tài khoản “Hôm nay thầy Hạnh Tâm nộp bài á” gửi một status mới ——
Một chữ cũng không có! ┻━┻︵ (╯‵□′)╯︵┻━┻
Trải qua giai đoạn điên cuồng ban đầu của đám fans, hiện nay số fans theo dõi tài khoản này đã khá là ổn định, bình thường cô update weibo cũng không ai để ý đến cô, nhưng hôm nay chắc hẳn thấy cô đã đến giới hạn bùng cháy, còn có vài bình luận an ủi.
“Thương chế quá. [ cười cry] “
“Xoa xoa Biên Biên (⊙v⊙) “
“Vì vậy sau này tui tuyệt đối sẽ không làm biên tập ╮(╯_╰)╭ “
” [Ngọn nến ] “
Lan Ninh: “…”
Nguyên nhân cô không nói gì, là vì ngọn nến kia do Hạnh Tâm comment.
Đồ rác rưởi nhà anh!
Sáu giờ tối, Lan Ninh gương mặt hốc hác kết thúc công việc.
Về đến nhà cô liền ngả mình trên chiếc sofa ngoài phòng khách, cũng không muốn nhúc nhích chút nào nữa.
Điện thoại kêu lúc nào không kêu lại đúng vào lúc này, Lan Ninh sờ soạng tìm kiếm một hồi trong túi xách, vừa lôi điện thoại ra nhìn qua màn hình, hình như là số của dịch vụ chuyển phát nhanh.
“Alo…”
“Xin chào, cô có hàng chuyển phát nhanh, mời cô xuống lấy.”
Nếu như là trước đây, Lan Ninh nghe cô có đồ chuyển phát nhanh nhất định sẽ vội vàng xuống lấy, nhưng bây giờ cô thật sự mệt lắm rồi không muốn nhúc nhích chút nào, hơn nữa cô nhớ cô không đặt mua hàng online, tại sao lại có hàng chuyển phát nhanh?
“Anh gửi lại ở phòng bảo vệ của chung cư đi, tí nữa tôi xuống lấy.”
“Là cua biển lớn đấy ~ “
Lông mày Lan Ninh giật giật, cua biển sao? Cô không đặt mua mà, là ai mua cho cô vậy?
Tuy rằng không biết là ai mua, nhưng cua biển thì không thể bỏ qua được, cô không thể làm gì khác hơn là bò dậy khỏi sofa: “Được, vậy bây giờ tôi xuống lấy.”
Cúp điện thoại, trên đường xuống lầu Lan Ninh cứ nghĩ ai đã đặt mua cua biển cho cô. Lúc vẫn đang học đại học, đúng là thỉnh thoảng cô sẽ nhận được quà của đám nam sinh, nhưng bây giờ cô đã đi làm, mối quan hệ của cô kỳ thực ít ỏi vô cùng, cũng không nghĩ ra xung quanh dạo này có ai thầm mến cô chứ…
Lúc tới phòng bảo vệ lấy đồ, cô nhìn qua đơn chuyển phát nhanh in trên thùng hàng mới phát hiện… Mẹ nó đây mà là cua biển à! Đây rõ ràng là thịt khô lạp xườn mẹ cô gửi từ dưới quê lên mà!
Bây giờ ngay cả anh chàng chuyển phát nhanh vì muốn cô mau chóng xuống nhà lấy đồ, cũng lừa cô hàng là cua lớn.
Lan Ninh mặt buồn thiu ôm gói đồ lên nhà, tìm cái kìm bắt đầu mở hộp đồ. Trong hộp là vài xâu thịt lạp xườn, còn có ba miếng thịt khô lớn. Lan Ninh xé một ít, vừa đúng lúc hôm nay cô không muốn nấu thức ăn, ăn cơm trắng với chút thịt khô cũng được.
Cô lấy một xâu lạp xưởng và một ít thịt khô, đống còn lại dùng giấy báo gói thật cẩn thận rồi bỏ vào trong tủ lạnh. Sau đó thì rửa tay chuẩn bị nấu cơm, đúng lúc này điện thoại lại vang lên.
Lan Ninh chạy tới cầm điện thoại, là mẹ cô gọi tới.”Mẹ à, có chuyện gì sao?”
“Ninh Ninh à, mẹ vừa gửi cho con ít lạp xườn và thịt khô, hàng đã tới chưa?”
“Vừa lấy xong, anh chuyển phát nhanh còn gạt con là có người gửi cua biển.” Lan Ninh tỏ vẻ rất không vui.
“Phụt.” Mẹ Lan Ninh cười một cái rồi nói với cô, “Lần sau sẽ gửi cua biển cho con. Đúng rồi, lần trước con nói đã tìm được công việc mới, sao rồi, công việc có thuận lợi không?”
“Vâng, rất tốt.”
“Có thật không? Con đừng cậy mạnh mà lừa mẹ, nếu như công việc không tốt thì về quê đi, ở đây cũng có thể tìm được việc làm.”
“Thật mà.” Trong lòng Lan Ninh bỗng dâng lên một nỗi oan ức không tên, nhưng cô lại không muốn để mẹ mình lo lắng, “Đó là một công ty lớn, đồng nghiệp cũng đối với con rất tốt.”
“Ừm, hôm ấy mẹ nghe em họ của con nói, con lên cả Weibo đòi bản thảo đấy à?”
Lan Ninh: “……”
“Không có, nhất định là nó nhìn lầm rồi, mấy tác giả do con quản lý luôn viết bài rất chăm chỉ, xưa nay chưa từng gây khó dễ cho con.”
Trời ơi! Lương tâm của cô…
“Vậy thì tốt, đừng tự tạo áp lực công việc cho mình đấy.”
“Con biết rồi, bây giờ con đang làm việc với toàn tác giả nổi tiếng, tương lai sách được xuất bản nhất định sẽ bán rất chạy!” Mẹ à con xin lỗi, thế giới này quả nhiên không thể tin ai được…
Tâm sự với mẹ hơn mười phút, sau khi Lan Ninh cúp điện thoại, trong lòng liền cảm thấy trống vắng.
Mẹ nó đều là lỗi của lão Hạnh Tâm!
Cô thuận tay tìm số điện thoại của anh, nhấn nút gọi.
Sau khi nhạc chờ vang lên vài phút, điện thoại rốt cục cũng có người nhận, Lan Ninh không chờ anh nói gì, liền mở miệng mắng liên hồi: “Anh định bao giờ mới giao bản thảo đây? Thân là một tác giả không giao bản thảo thì có khác gì mấy con cá ươn vô dụng? Bây giờ đến cả mẹ tôi cũng biết anh trốn bản thảo đấy! Anh mau nộp bài nộp bài nộp bài đi!!!”
Ngôn Nho Ngữ ở đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Cô còn mách với mẹ cơ à? Cô bao nhiêu tuổi rồi?”
Lan Ninh: “… …”
Chuyện đó có quan trọng không?
“Là em họ tôi kể cho mẹ tôi nghe, tôi không rảnh rỗi như vậy đâu! Nói chung anh mau nộp bài cho tôi! Nếu như anh không nộp ba rưỡi đêm nào tôi cũng sẽ gọi điện tới giục anh dậy đi vệ sinh!”
Ngôn Nho Ngữ: “…”
Anh im lặng một chút rồi mới nói: “Tôi có thể tắt máy.”
Lan Ninh: “…”
“Tôi cảm thấy cô đang tạo áp lực quá lớn cho bản thân, như vậy rất dễ dẫn tới suy nhược thần kinh. Không phải còn chưa tới ngày phải nộp bản thảo sao, nói không chừng tôi có thể giao bản thảo đúng ngày mà? Cô phải tin thế giới này vẫn có kỳ tích. Được rồi, tiết học phụ đạo tâm lý hôm nay kết thúc tại đây, uống một ly sữa ấm rồi ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon.”
Ngôn Nho Ngữ nói xong một đoạn dài, thì một giây cũng không trì hoãn mà cúp máy luôn.
Lan Ninh: “…”
Cô lại gọi cho anh lần nữa, mới phát hiện anh ta đã tắt máy.
… Ngôn Nho Ngữ sao anh không đi chết đi!
Cô đổi tên của anh từ “Thầy Hạnh Tâm” sang “Ngôn Nho Ngữ chết tiệt”, cuối cùng lại đổi thành “Ngôn Chó Điên chết đi”.
Mặc niệm trong lòng ba lần, cảm giác đúng là sảng khoái hơn nhiều.
Cô quyết định gạt chuyện làm cơm sang một bên, đầu tiên bật máy vi tính mở video hướng dẫn tập dãn cơ, tập theo một lượt, cả người thoải mái mới đi nấu cơm.
Trước khi đi ngủ cô đăng nhập QQ bằng điện thoại di động, phát hiện lúc chiều tối Đại Thanh có nhắn cho cô một tin.
Đại Thanh: Ha ha ha ha tao cười cả chiều nay. Hôm nay Trung Tâm Thế Kỷ khai trương rạp chiếu phim mới, bạn trai Tôn Kiều Kiều mời cậu ta đi xem phim. Thôi thì bỏ qua chuyện bộ phim kia cũ rích đã chiếu từ mấy năm trước, trong rạp còn toàn mùi formaldehyd[2] xử lý chưa sạch, Tôn Kiều Kiều vừa vào phòng thì bị sặc khí bỏ về luôn. Cậu ta tức giận muốn chết, vậy mà bạn trai cậu ta còn cảm thấy cô nàng không hiểu chuyện, nói là đồ miễn phí nên chỉ được thế thôi ha ha ha ha ha ha.
[2] Formaldehyd: là một chất khí có mùi hăng, dùng để giết chết vi khuẩn, có hại với con người.
Lan Ninh: “… …”
Lan Ninh: Rạp chiếu phim mới luôn có cái kiểu sặc chết con người ta bằng mùi formaldehyd đó… Người đàn ông này cũng thật là, biết vậy mà còn mời bạn gái tới đó
Đại Thanh: Ha ha ha lúc tao nghe cậu ta kể lại, cười đến chảy cả nước mắt, quả nhiên đàn ông tên nào tên nấy đều có chiêu trò riêng, năm đó Vu Mộ Viễn cũng ra vẻ mình là thằng đàn ông tử tế lắm ấy.
Đột nhiên cô nàng nhắc tới ba chữ Vu Mộ Viễn khiến Lan Ninh hơi thất thần một chút, sau đó cô thấy Đại Thanh nhanh chóng thu hồi lại tin nhắn này.
Đại Thanh: A ha ha ha ha, vừa nãy tao không nói gì đâu, muaz muaz muaz!
Lan Ninh: Không phải chỉ là tiện nhân Vu Mộ Viễn thôi à:) không cần tránh né, hắn ta chính là tên đểu [ mỉm cười ]
Đại Thanh: Nữ trung hào kiệt, tại hạ khâm phục.
Đại Thanh: Nhắc mới nhớ, thứ sáu tới Đại học Đế đô tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường, tao nghe đứa em gái cùng trường nói đêm đó có hội diễn văn nghệ hoành tráng lắm, nó bảo tao nhớ đến xem nó biểu diễn, mày có muốn đi không?
Lan Ninh: Từ lúc nào mà mày quyến rũ được em gái người ta thế →_→
Đại Thanh: Hết cách rồi, trời sinh tao có khả năng hấp dẫn con gái nhà người ta, tao cũng đau khổ lắm chứ [ soái ] tối hôm ấy mày không có chuyện gì thì đi với tao cho vui.
Lan Ninh: Được, nhỏ Khúc Đồng nhà tao biết thế nào cũng đòi theo đuôi.
Đại Thanh: Được luôn ~ lâu lắm không gặp cũng nhớ con bé ghê cơ [ sắc ]
Lan Ninh: Cút đi:)
Cô thoát khỏi QQ, đặt di động sang bên cạnh rồi tắt đèn đi ngủ.
Một tuần làm việc bận rộn và giục bản thảo đến phát điên cuối cùng cũng trôi qua rất nhanh.
Tối thứ sáu hôm đó Lan Ninh có cuộc họp đột xuất, cô gọi điện thoại cho Khúc Đồng, bảo cô nàng đến trường gặp Đại Thanh trước. Đến lúc cô chạy tới nơi, buổi biểu diễn cũng đã bắt đầu được một lúc rồi.
Trong hội trường lớn đông đúc người, tiếng hoan hô nhiệt liệt khiến cô nhất thời nghĩ có ca sĩ nổi tiếng nào đó đang tổ chức đêm diễn ở đây.
Trong hội trường sớm đã không còn chỗ trống, Lan Ninh cũng chẳng muốn bon chen giữa đám người đông nghịt kia, cô đành đứng xa xa ở phía cuối xem biểu diễn.
Đang đứng trên sân khấu biểu diễn là một ban nhạc nam, tổng cộng có bốn người, nam sinh hát chính ôm đàn ghita vừa tự đệm nhạc vừa tự hát, thu hút sự cổ vũ của rất nhiều nữ sinh dưới sân khấu.
Lan Ninh cũng bị thả mình theo bầu không khí sôi nổi này, đột nhiên cô nhớ lại những tháng ngày còn ngồi trên giảng đường đại học. Nam sinh đứng trên sân khấu kia rạng rỡ như ánh mặt trời, giọng hát vừa trong trẻo lại ấm áp, nếu như là cô của năm đó, chắc hẳn sẽ rung động trước chàng trai như thế này.
Chỉ có điều bây giờ không giống như xưa nữa, đặc biệt là sau khi cô gặp phải tên tra nam Vu Mộ Viễn kia.
Giọng hát của chàng trai này rất ấm áp, mỗi câu hát cũng khiến người nghe như đắm chìm trong ánh mặt trời rạng rỡ bình yên, mang lại cảm giác thật dịu dàng thoải mái. Cậu chàng nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi vương trên trán, lơ đãng mà chạm mắt với cô.
Lan Ninh không thể không thừa nhận, trong khoảnh khắc xoẹt qua ấy, trái tim khô héo của người phụ nữ trưởng thành đã hơi rung rinh một chút. Xem ra không cần biết bạn bao nhiêu tuổi, phụ nữ luôn không thể từ chối những anh chàng đẹp trai.
Sau đó cô nhìn thấy, chàng trai đang hát kia đột nhiên cười với cô, một nụ cười tươi sáng như đóa hoa đang nở rộ.
“Lan Ninh?”
Tiếng gọi này kéo Lan Ninh hồi hồn thoát khỏi giọng hát và nụ cười của chàng trai kia, cô quay đầu liếc mắt nhìn qua, lông mày nhất thời chau lại.
“Lan Ninh, không ngờ đúng là em rồi!” Vu Mộ Viễn vui vẻ nói.