Lúc này có rất nhiều khách kéo nhau tới đặt phòng, cũng có không ít người gọi cơm trưa, Ngôn Nho Ngữ thấy Lan Ninh đang bận, liền chủ động tới hỏi: “Có chuyện gì cần tôi giúp em không?”
Lan Ninh nói: “Những việc này sao có thể phiền anh được, vừa rồi đi nhiều như vậy anh không mệt sao, về phòng nghỉ ngơi một chút là tới giờ ăn cơm rồi.”
Ngôn Nho Ngữ không đồng ý câu trả lời này của cô: “Thể lực của tôi tốt hơn em, em vẫn có thể tiếp tục làm việc, thì sao tôi có thể cảm thấy mệt được?”
Lan Ninh: “...”
Chuyện nhỏ xíu như vậy cũng muốn tranh cãi với cô sao...
Cô tiện tay cầm một cuốn sách trên giá, kín đáo đưa cho Ngôn Nho Ngữ: “Vậy anh qua sofa bên kia đọc sách, tôi pha cho anh một ly cafe nhé?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Quyển sách này tôi đã đọc rồi.”
Lan Ninh nghẹn một hồi mới nói: “Vậy để tôi đổi quyển khác cho anh.”
“Không cần, những cuốn sách trên giá sách của em tôi đều đã đọc qua hết rồi.”
Lan Ninh: “...”
“Có điều tôi cũng không ngại phải đọc lại lần nữa.” Ngôn Nho Ngữ cầm cuốn sách trên tay, đi tới sofa ngồi xuống. Lan Ninh pha cho anh một ly cafe, rồi lại tiếp tục đi làm công việc của mình.
Ăn cơm trưa xong, Ngôn Nho Ngữ về phòng mình chợp mắt, buổi chiều anh không thấy Lan Ninh đâu, liền hỏi Tôn Nghệ Manh đang ngồi ngủ gật trên võng ở tầng một: “Em có thấy chị em đâu không?”
Tôn Nghệ Manh đang ngồi buồn ngủ vừa nghe thấy chất giọng quyến rũ này, cô nàng lập tức tỉnh ngủ luôn, con bé dụi mắt, hai mắt sáng long lanh mà nhìn Ngôn Nho Ngữ: “Anh rể, vừa rồi anh hỏi em chuyện gì ạ?”
Ngôn Nho Ngữ nói: “Anh không thấy Lan Ninh đâu, em có biết cô ấy đi đâu không?”
“À, ý anh là chị họ sao.” Tôn Nghệ Manh nhảy xuống khỏi võng, đứng đối diện Ngôn Nho Ngữ nói, “Vừa nãy có vài du khách từ Nhật Bản, em luống cuống không biết làm sao, may là có chị họ biêt tiếng Nhật, em đã nhờ chị ấy tiếp chuyện với bọn họ.”
Biết rõ Lan Ninh làm gì, Ngôn Nho Ngữ cũng yên tâm không ít, anh khẽ gật đầu, hỏi Tôn Nghệ Manh: “Bọn họ giờ đang ở đâu em?”
“Chị họ dẫn bọn họ đi tham quan xung quanh rồi ạ, trước giờ cơm tối nhất định sẽ về.”
Ngôn Nho Ngữ nhìn ánh mặt trời chói chang bên ngoài, khẽ chau mày chán nản.
Tôn Nghệ Manh sợ Ngôn Nho Ngữ ở một mình buồn chán, liền đề nghị với anh: “Sáng nay hai người có ra bờ sông không? Nơi đó rất mát mẻ, còn có thể bắt được cá đấy.”
Ngôn Nho Ngữ nghĩ một lúc mới nói: “Hôm nào có chị họ em ở đây thì chúng ta cùng đi, chứ một mình anh đi cũng không có gì vui.”
“Dạ...” Tôn Nghệ Manh đăm chiêu đáp một tiếng, cô nhìn Ngôn Nho Ngữ, thăm dò hỏi, “Anh rể, em hỏi nhỏ một câu nhé, anh và chị họ em, có phải cả hai vẫn chưa xác định quan hệ không?”
Ngôn Nho Ngữ quay đầu sang nhìn cô, trong lòng Tôn Nghệ Manh đột nhiên hoảng hốt: “Em không có ý gì hết đâu, chỉ là nếu như hai người có khúc mắc gì đó, nói không chừng em có thể giúp được đấy. Dù sao em cũng hi vọng chị họ sớm ngày tìm được người yêu mà.”
Đôi mắt Ngôn Nho Ngữ lóe sáng: “Em có kiến nghị gì không?”
“Ừm...” Tôn Nghệ Manh trầm tư suy nghĩ, “Con gái mà, nếu tặng những thứ mà cô ấy thích, nhất định cô ấy sẽ rất vui. A đúng rồi, trước đây lúc em và chị họ ở bắt cá ngoài sông, từng nhìn thấy một loài hoa, em cũng không biết tên của nó, nhưng loài hoa ấy rất đẹp, chị họ em vô cùng thích bông hoa đó, còn hái vài bông về kẹp vào sách.”
Tôn Nghệ Manh nói, rồi lục tìm trong ngăn kéo: “Lúc đó chị ấy làm mấy cái, còn cho em một cái, em nhớ là để chỗ này mà...” Cô nàng lầm bầm lầu bầu rồi cuối cùng rút ra một bông hoa khô bên trong một cuốn sách, “Tìm ra rồi, chính là nó!”
Trên tay cô cầm một cánh hoa đã phai màu từ lâu, nhìn trông cong khô quắt queo, chẳng đẹp chút nào: “Haiz tốn công chị họ em ngồi làm, bị em phá hỏng hết rồi. Có điều hoa tươi nhìn rất đẹp, nếu anh hái về tặng chị ấy, nhất định chị ấy sẽ thích lắm.”
Ngôn Nho Ngữ khẽ chau mày suy nghĩ, chạy ra bờ sông hái hoa cho cô... Anh cũng đâu phải trẻ con nữa, làm chuyện đó có phải ấu trĩ lắm không?
“Loại hoa này rất khó tìm, lúc đó chúng em vô tình nên mới nhìn thấy.” Tôn Nghệ Manh cầm mấy cánh hoa khô trong tay, tiếp tục bày mưu tính kế cho Ngôn Nho Ngữ, “Nhưng chính vì điều đó mới có thể thể hiện tâm ý của anh, em bảo đảm chị ấy sẽ rất cảm động, trong giây phút xúc động ấy không chừng chị ấy sẽ chấp nhận anh thì sao.”
Đuôi lông mày Ngôn Nho Ngữ hơi động... ấu trĩ thì cứ ấu trĩ đi.
“Chỗ em nói cụ thể ở đoạn nào của con sông?”
Sau khi hỏi rõ Tôn Nghệ Manh đường tới bờ sông, Ngôn Nho Ngữ bắt đầu cuộc hành trình một mình. Ánh nắng mặt trời nóng rực và tiếng ve kêu ồn ào, khiến anh có chút phiền lòng, quả nhiên mùa hè, thì phải ở trong phòng điều hòa cười ha ha ăn dưa hấu mà trốn bài mới đúng.
Nghĩ tới đây anh không khỏi tự giễu bản thân, một con bé mới nịnh nọt mấy câu, anh đã kích động tới mức ra bờ sông hái hoa cho cô thế này... nếu như là trước đây, anh thật sự không tưởng tượng nổi bản thân sẽ làm chuyện kiểu này.
Nhưng có thể Lan Ninh sẽ thích.
Ngẫm lại, anh cũng cảm thấy thoải mái không ít.
Sau khi đến bờ sông, quả nhiên mát mẻ hơn nhiều so với lúc đang đi trên đường. Con sông này không dài lắm, nhưng nước sông lại rất trong, còn có không ít du khách đang ở đây hóng mát chụp ảnh.
Ngôn Nho Ngữ mua một bình nước lạnh tại một quán nhỏ dưới gốc cây, rồi bắt đầu đi tìm loài hoa Tôn Nghệ Manh mô tả. Bên ven sông có không ít hoa dại, nhưng loài hoa Tôn Nghệ Manh nói, quả thực là không tìm thấy, xem ra chuyện này không dễ dàng chút nào.
Sau khi Lan Ninh dẫn mấy vị du khách Nhật Bản tham quan một vòng về thì mệt mỏi vô cùng. Cô lấy một chai nước có ga trong tủ lạnh, mở nắp chai uống ừng ực từng ngụm.
“Hà ――” Thở phào một hơi như vừa được cải tử hoàn sinh, Lan Ninh ngả người một cái xuống sofa, “Chị thấy chị phải bôi mười lớp kem chống nắng nữa mới đấu được với cái thời tiết này.” Thật sự lo chết được ở đây vài ngày, rồi lúc về lại thành người Châu Phi mất thôi.
Tôn Nghệ Manh đưa mấy vị khách kia lên phòng xong, cũng lấy cho mình một lon nước ngọt, rồi đi tới bên cạnh Lan Ninh ngồi xuống. Lan Ninh nuốt trôi cơn giận, hỏi Tôn Nghệ Manh ngồi bên cạnh: “Thầy đâu?”
Tôn Nghệ Manh nuốt ngụm nước đang ngậm trong miệng, phát ra tiếng “Ùng ục”: “Anh rể đi hái hoa cho chị rồi.”
Lan Ninh: “...”
Cái gì?
“Chính là kiểu hoa này.” Tôn Nghệ Manh đặt mấy cánh hoa khô lên sofa, nói với cô, “Không phải chị rất thích loài hoa này sao, sau khi anh ấy biết, liền chạy ra bờ sông tìm cho chị rồi. Ừm, thế này không phải minh chứng cho tình yêu rồi sao?”
Lan Ninh ngẩn ra, sau đó bỗng đứng bật dậy khỏi sofa: “Em dám để anh ấy một mình ra bờ sông hái hoa?”
Tôn Nghệ Manh nghe cô quát mà sợ hết hồn, có chút ngây ngốc nhìn cô: “Có gì không được sao?”
Lan Ninh tức đến nổ phổi nói: “Em không biết anh ấy bị mù đường à?!”
Tôn Nghệ Manh: “...”
Cô nàng thật sự không biết.
“Anh ấy đã đi được bao lâu rồi?” Lan Ninh có chút nóng vội, nếu như anh lại lạc đường, thì cô biết phải đi đâu tìm anh đây!
Tôn Nghệ Manh nhìn đồng hồ nhanh nhảu đáp: “Được hơn hai tiếng rồi ạ.”
Lan Ninh lấy di động ra, gọi một cuộc cho Ngôn Nho Ngữ, nhưng đáp lại cô là một giọng nữ máy móc của tổng đài thông báo chủ thuê bao đã tắt máy.
“Anh ấy tắt máy rồi.” Vẻ mặt Lan Ninh buồn thiu, lẽ nào điện thoại di động của anh hết pin rồi sao?
Tôn Nghệ Manh cảm thấy cô có vẻ quan trọng hóa mọi chuyện: “Chị đừng sốt ruột như vậy, anh rể tốt xấu gì cũng đã lớn như vậy rồi, chị còn phải lo lắng gì chứ?”
“Đương nhiên cô không hiểu nên không lo lắng.” Lan Ninh liếc cô một cái, “Chị ra ngoài tìm anh ấy một lát, trở về sẽ tính sổ với cô sau.”
Tôn Nghệ Manh: “...”
Chị nghĩ là em vì ai mà khích lệ anh ấy chứ!!!
Sau khi Lan Ninh ra ngoài liền đến thẳng bờ sông, tuy rằng con sông này không rộng, nhưng vẫn kéo dài đến cuối con đường, phút chốc cô cũng không biết phải đi đâu tìm Ngôn Nho Ngữ, chỉ có thể vừa đi vừa hỏi thăm mọi người trên đường.
Tuy rằng ngoài miệng Tôn Nghệ Manh nói không lo, nhưng sau khi thấy Lan Ninh vội vàng chạy đi, trong lòng cô nàng cũng bắt đầu hoảng hốt. Cô thật sự không gây ra họa gì? Anh rể đã là một người đàn ông trưởng thành, làm gì đến mức lạc đường giữa nông thôn thế này?
Cô còn đang suy nghĩ có nên nói cho ba mình nghe không, thì thấy loáng thoáng bóng người vừa đi vào. Sau khi thấy rõ mặt anh, Tôn Nghệ Manh cảm động đến mức suýt rơi nước mắt: “Anh rể, anh vẫn về được à, làm em lo muốn chết!”
Ngôn Nho Ngữ đã ở ngoài trời nắng nhiều giờ, nên gương mặt hơi mệt mỏi, sau khi vào nhà anh liền nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi: “Lan Ninh còn chưa về sao?”
“Chị ấy về rồi, nhưng chị ấy lại sợ anh lạc đường nên vừa chạy ra ngoài đó tìm anh!” Cô biết mà, nhìn anh đẹp trai thông minh ngời ngời thế này, sao có thể nói người ta mù đường được.
“...” Quả thực anh đã đi “thăm thú” mấy tiếng ngoài bờ sông, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận đó là lạc đường. Ngôn Nho Ngữ im lặng vài giây rồi ngập ngừng mở miệng nói: “Điện thoại của anh vừa hết pin… em gọi điện thoại nói với Lan Ninh bảo cô ấy về luôn đi.”
“Vâng ạ.” Tôn Nghệ Manh vội vàng bấm số máy gọi cho Lan Ninh, sau đó một tiếng nhạc chuông quen thuộc truyền tới từ sofa.
“...Vừa nãy sau khi gọi điện cho anh xong, hình như chị ấy vứt luôn điện thoại ở nhà quên không mang theo rồi.” Tôn Nghệ Manh chán nản nhìn chiếc điện thoại Lan Ninh đang vứt trên sofa.
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Anh tới sofa cầm điện thoại rồi tắt nhạc chuông, nghĩ vài giây rồi nói: “Nếu không anh ra ngoài tìm chị ấy xem sao.”
Tôn Nghệ Manh: “........”
“Tốt nhất là thôi đi, nhỡ đâu anh vừa ra ngoài tìm chị ấy lại về?” Tôn Nghệ Manh cười ha ha đáp.
Ngôn Nho Ngữ hỏi: “Cô ấy ra ngoài được bao lâu rồi em?”
“Được một tiếng rồi, nếu không tìm thấy anh nhất định chị ấy sẽ về thôi.”
“Nhưng chút nữa là trời tối rồi.” Ngôn Nho Ngữ chau lông mày nhìn sắc trời bên ngoài, nơi này ngõ ngách phức tạp, đến tối nhất định sẽ nguy hiểm, đặc biệt là cô còn không mang theo di động nữa.
“Em có pin dự phòng không?” Anh quay đầu hỏi Tôn Nghệ Manh.
“Có.” Tôn Nghệ Manh nhanh chóng lấy cục pin ra đưa cho anh, “Đây ạ.”
“Cám ơn.” Ngôn Nho Ngữ cầm di động và cục pin dự phòng, xoay người đi ra ngoài.
Tôn Nghệ Manh: “...”
Chờ chút, không phải đã bảo anh ngồi đây chờ sao!
“Anh rể!” Cô hô lên một tiếng gọi anh lại, đang định đuổi theo anh, cuối cùng lại có khách tới, cô không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Ngôn Nho Ngữ càng chạy càng xa.
Lần thứ hai Ngôn Nho Ngữ quay lại bờ sông, mặt trời đang từ từ lặn về tây. Lúc trước ven sông có rất nhiên du khách thì giờ đây chỉ còn lại mấy người, bọn họ cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Anh đi tới hỏi thăm bọn họ một chút, tất cả đều trả lời không nhìn thấy Lan Ninh. Anh cúi đầu nhìn di động của mình, cũng không có cuộc gọi nhỡ nào.
Lông mày Ngôn Nho Ngữ thoáng chau lại, hai người đều đang ở bên ngoài tìm đối phương thế này, rất dễ bị lạc nhau, anh chỉ hy vọng cô sẽ nhớ số điện thoại của mình.
Nơi đây không giống với núi tuyết bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, tuy rằng bây giờ trời đã tối, nhưng nếu may có thể vẫn gặp được mấy vị khách nước ngoài. Nếu như cô có thể mượn được điện thoại, nói không chừng sẽ gọi điện cho anh... Đương nhiên với điều kiện là cô vẫn nhớ rõ số điện thoại di động của anh.
Ngôn Nho Ngữ giữ vững niềm tin này, lại tìm dọc bờ sông một lần nữa, một lâu sau trời đã tối từ bao giờ.
Trong lòng Ngôn Nho Ngữ bắt đầu sốt ruột, anh gọi điện thoại cho Tôn Nghệ Manh, hỏi cô Lan Ninh đã về nhà chưa, đáp án nhận được dĩ nhiên là chưa.
Anh tức giận, lẽ nào cô không tìm được anh thì không biết về nhà mà hỏi sao?
Giờ anh đang cảm thấy may mà mình không ngồi chờ cô ở nhà nghỉ, anh không kiềm chế được lại bật điện thoại kiểm tra, nhưng vẫn không có cuộc gọi nhỡ nào.
Ngược lại Tôn Nghệ Manh vừa gửi cho anh một tin nhắn, con bé bảo anh cứ về trước, nó nói Lan Ninh quen đường nơi này hơn anh, nhất định cô sẽ tìm được đường trở về.
Ngôn Nho Ngữ mím môi nhấn thoát ứng dụng tin nhắn, rồi lại tiếp tục đi tìm dọc bờ sông một mình.
Lúc này gần như dọc bờ sông không còn mấy ai qua lại nữa, vì vậy vừa có cơn gió bay qua liền có thể cảm nhận được rõ rệt sự lay động của đám hoa cỏ ven sông. Ngôn Nho Ngữ vừa nhận ra có người đang đi sau lưng mình, thì nghe thấy giọng nói Lan Ninh vang lên: “Thầy, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh rồi! Anh chạy đi đâu cả chiều nay vậy?!”
Giọng điệu Lan Ninh cho thấy cô đang vô cùng tức giận, nhưng cũng có chút thở phảo nhẹ nhõm rất khó phát hiện ra.
Ngôn Nho Ngữ quay đầu lại, liền thấy cô đang nhìn anh bực mình. Anh nhanh chóng chạy về phía cô, lông mày cũng chau lên tức giận không kém gì: “Em còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi? Em có biết tôi đã tìm em bao lâu không?”
“Hả?” Lan Ninh cảm thấy thực buồn cười, rõ ràng là cô đang tìm anh mới đúng, từ bao giờ đã thành anh đi tìm cô thế này?!
Cô trợn mắt muốn cãi nhau với anh cho ra ngô ra khoai mới thôi, thế nào mà vừa mở miệng chưa kịp nói gì, Ngôn Nho Ngữ đã đột nhiên cúi đầu xuống hôn cô.
Nụ hôn của anh không phải kiểu ngang ngược công thành chiếm đất, mà ngược lại anh cẩn thận trân trọng cô, giống như đang nâng niu một món bảo vật vốn đã mất nay tìm lại được, vừa vui sướng hân hoan lại có chút an tâm trong lòng.
Lan Ninh cảm thấy trái tim mình đang dần được lấp kín từng chút từng chút vì nụ hôn này của anh, trong nháy mắt cảm giác nôn nóng cả buổi chiều đã biến mất không còn chút tăm hơi.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Nho Ngữ từ từ rời khỏi môi cô, ánh mắt anh vừa chăm chú lại nghiêm túc nhìn cô: “Tôi tin em sẽ không như mẹ tôi, đột nhiên biến mất không chút tin tức, vì vậy cũng xin em tin tưởng một điều, tôi sẽ không phản bội em như tên bạn trai cũ đó, được không?”
Lan Ninh chăm chú nhìn vào đôi mắt đen sáng rực như những ánh sao giữa dải ngân hà kia, cô im lặng trong phút chốc rồi nhỏ giọng đáp: “Vâng.”