Mọi người bắt đầu xôn xao suy đoán quan hệ của anh và biên tập viên, độ nóng đề tài xem chừng không hạ mà ngày càng tăng.
Đương nhiên đây tuyệt đối không phải ý định ban đầu của Ngôn Nho Ngữ ―― chí ít khi Lan Ninh chất vấn anh, anh sẽ luôn khẳng định như vậy.
Chủ đề biên tập viên náo nhiệt mấy ngày trên weibo, rốt cục cũng bị những tin tức khác thay thế. Cuối cùng Ngôn Nho Ngữ cũng sửa xong bản kịch bản phim mà anh ưng ý nhất, bắt đầu chuyên tâm sáng tác truyện mới.
Mùa hè nóng nực khó chịu, từng ngày từng ngày cứ trôi qua như thế.
Lan Ninh biết Ngôn Nho Ngữ đang bế quan viết sách, vì vậy trong khoảng thời gian này cô cũng rất ít khi tới tìm anh, mãi đến khi bên nhà sản xuất công bố tạo hình các nhân vật trong phim ‘Diễn Viên’, thì cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nhắn tin cho anh.
Súp Lơ: Thầy à, anh đã nhìn thấy tạo hình của Mạc Thiên Vương chưa? Quả thực đẹp trai chết đi được! Giống hệt Ngô Dạng trong tưởng tượng của em!
Buổi sáng cô nhắn tin cho Ngôn Nho Ngữ, mà đến tận trưa cũng không thấy anh nhắn lại câu nào. Nhưng trái lại cô cảm thấy rất an tâm, điều này chứng tỏ thầy thật sự đang bế quan viết sách đây!
Mặc dù biết Ngôn Nho Ngữ không lên mạng, nhưng Lan Ninh vẫn spam nhắn tin quấy rầy anh không ngừng nghỉ.
Súp Lơ: [Hình ảnh]
Súp Lơ: Đẹp trai quá anh nhỉ! ~(≧▽≦)/~ Có giống Ngô Dạng trong lòng anh không?
Súp Lơ: Ngô Dạng phiên bản Mạc Thiên Vương khiến các phiên bản cosplay khác chỉ là gió thoảng qua, quả nhiên ảnh đế không phải chỉ có tiếng thôi đâu!
Hạnh Tâm: Hôm nay em có vể rất vui nhỉ? Rõ ràng anh chưa nộp bản thảo mà.
Súp Lơ:... Thầy à anh như xác chết vùng dậy ấy. [Xấu hổ]
Hạnh Tâm: Bị em spam QQ liên tục muốn không vùng dậy cũng khó lắm.
Hạnh Tâm: Anh ta là ảnh đế dĩ nhiên hơn mấy dân tay ngang cosplay là đúng rồi. Chuyện đó còn cần phải khen ngợi sao?
Súp Lơ:...
Súp Lơ: Em chỉ muốn nói là Ngô Dạng phiên bản Mạc Thiên Vương rất đẹp trai ^_^ thầy à anh cảm thấy thế nào?
Hạnh Tâm: Cũng tạm được.
Lan Ninh: “...”
Thôi thì anh tự mình diễn đi xem có được bằng người ta không?
Súp Lơ: Mạc Thiên Vương thực sự là người thế nào? [nghi vấn]
Hạnh Tâm: Bụng dạ hẹp hòi - thích dùng hàng hiệu - rất khó tiếp xúc.
Súp Lơ:....
Súp Lơ: Thầy à, anh nói xấu người ta lộ liễu quá đấy.
Hạnh Tâm: Xem ra so với Mạc Trăn, thì em hoàn toàn không quan tâm đến tiến độ của bản thảo. [bái bai]
Súp Lơ: Thế nên anh định giao bản thảo rồi à?
Hạnh Tâm: Chắc cuối tháng này là giao được rồi.
Lan Ninh nghe thế mà hoảng hốt, cuối tháng đã có thể nộp bản thảo? Nhanh như vậy sao?
...Điều đó chứng tỏ anh hoàn toàn có thể viết xong bản thảo trong một tháng, đây thực sự là người đã lầy bài đến một năm đấy sao?
Súp Lơ: Được, sau này thời hạn nộp bài em sẽ căn cứ vào lần này để tham khảo.
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Lan Ninh gửi xong tin nhắn kia, QQ của thầy Hạnh Tâm coi như đã chết hẳn, cũng không dám mạo hiểm sáng đèn nữa.
Ngày cuối cùng của tháng tám, cũng chính là ngày Ngôn Nho Ngữ hứa sẽ nộp bản thảo. Hôm nay Lan Ninh chẳng thấy sốt sắng chút nào, cô đang chờ anh chủ động nhắn tin cho cô.
Cuối ngày đi họp về, khi cô dọn dẹp xong hết định tắt máy tính tan làm, thì khung chat với Ngôn Nho Ngữ đột nhiên hiện ra.
Hạnh Tâm: Anh viết xong rồi
Lan Ninh trợn to mắt, lại ngồi xuống trước máy tính: “Thật hay đùa đấy? Gửi bản thảo qua cho em xem chút đi.”
Hạnh Tâm: Tự em qua nhà anh lấy đi.
Súp Lơ:... Thầy à anh viết tay à?
Hạnh Tâm: Đánh máy.
Súp Lơ: Vậy sao không gửi thẳng qua đây cho em?
Hạnh Tâm: Vì anh không muốn.
Lan Ninh: “...”
Súp Lơ: Được rồi vì anh đẹp trai nên chuyện anh nói gì cũng đúng. [ha ha]
Cô thu dọn đồ đạc xong, liền cầm túi xách rồi quẹt thẻ rời khỏi công ty.
Trước đó, Ngôn Nho Ngữ đã đưa chìa khóa nhà dự phòng của anh cho cô, sau khi Lan Ninh đến nơi thì cũng không gõ cửa, mà dùng luôn chìa khoá mở cửa đi vào.
Trong phòng khách không có ai, Lan Ninh nghi ngờ thay đôi dép trong nhà, rồi gọi với vào trong: “Thầy à?”
Tiếng gọi vang dội trong căn phòng rộng rãi, nhưng không có ai đáp lại.
Lan Ninh chau chau mày, vừa đi vào vừa gọi lại lần nữa: “Thầy à, anh không ở nhà à?”
Vẫn không có ai trả lời cô, nhưng trên bàn trà ngoài phòng khách, có đặt một chiếc laptop vẫn đang sáng màn hình.
Lan Ninh đặt túi xách lên ghế sofa sau lưng, rồi ngồi xếp bằng trên sofa.
Trên màn hình đang mở một bản word, trên trang đầu tiên có hiện vài chữ màu đen in đậm rõ to ―― ‘Bí Mật’ - Hạnh Tâm.
Lan Ninh nhíu mày, tay phải đặt lên chuột, di con chuột xuống dưới.
Trên trang thứ hai có viết một đoạn ngắn lời mở đầu cuốn sách.
“Xin tặng câu truyện này cho vị biên tập tôi yêu nhất, cám ơn em đã dạy tôi biết thế nào là yêu, dạy tôi biết thì ra trên đời này không phải tất cả mọi người đều lạnh lùng và xấu xa.”
Lan Ninh hơi ngạc nhiên, có chút xúc động khi nhìn hàng chữ này.
Ngôn Nho Ngữ không biết đi ra từ bao giờ, trên người anh mặc một bộ âu phục, trên tay còn cầm theo một bó hoa hồng. Khi anh xuất hiện trong tầm mắt của Lan Ninh, thì cô ngây ngẩn mà nhìn anh.
Ngôn Nho Ngữ chỉ khẽ mỉm cười, anh quỳ một chân xuống, đưa bó hoa hồng cho cô dịu dàng nói: “Lấy anh nhé, được không?”
Đôi mắt Lan Ninh sâu sa không biết đang nghĩ gì, trong vài giây ngắn ngủi mà biến đổi không ngừng, cuối cùng khó khăn lắm cô mới dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh: “Chờ chút đã...”
Đột nhiên anh chính thức cầu hôn, khiến cô thật sự không kịp phản ứng lại!
“Vẫn bắt anh đợi nữa à?” Lông mày Ngôn Nho Ngữ khẽ nhếch lên, đôi mắt nhìn Lan Ninh nãy giờ buồn rầu không ít.
“Không, ý em là, em không biết phải làm sao nữa.”
“Em chấp nhận là được rồi.”
Lan Ninh: “...”
Ngôn Nho Ngữ vẫn đang quỳ trên mặt đất, bó hoa hồng đỏ rực như lửa, dường như cũng khiến đôi mắt vốn lạnh lùng kia cũng nhuộm một màu lửa nhiệt tình: “Không phải chúng mình đã giao hẹn rồi sao, ngày anh nộp xong bản thảo thì chúng ta sẽ kết hôn.”
Lan Ninh: “...”
Không cần nghiêm túc thế chứ...
Nhưng đối với Ngôn Nho Ngữ bây giờ, cô cảm thấy nếu như mình phản bác lý do của anh, vậy thì cô cũng là một kẻ lừa gạt bất lương.
Ngôn Nho Ngữ như sực nhớ ra điều gì đó, anh tạm thời đặt bó hoa sang một bên, rồi lấy một chiếc hộp trang sức tinh xảo trong túi áo khoác ra, anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh sang trọng.
“Bản thảo, hoa hồng, nhẫn kim cương, còn cả anh nữa, tất cả đều có mặt đầy đủ.” Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, ánh mắt sáng rực.
Trái tim Lan Ninh đập thình thịch liên tục, cô thừa nhận mình đã động lòng rồi, không phải là vì bản thảo hoa hồng hay vì chiếc nhẫn kim cương đắt tiền kia, mà chính là vì anh.
Đơn giản chỉ vì người đó là anh mà thôi.
Cả đời này cô chưa từng cảm thấy căng thẳng như vậy, người được cầu hôn là cô đây cũng cảm thấy rất hồi hộp, còn anh thì sao? Có phải còn lo lắng hơn cô đúng không?
Cô có cảm giác mình không thể thở nổi, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt đẫm một tầng mồ hôi mỏng. Ngôn Nho Ngữ đang chờ cô một câu trả lời đầy thuyết phục, cô cũng phải vì mình mà đưa ra một quyết định thật đúng đắn.
“Lấy anh nhé, được không?” Ngôn Nho Ngữ hỏi lại một lần nữa, giọng điệu đã không còn kiêu ngạo và trêu chọc như ngày thường, Lan Ninh thậm chí còn cảm nhận được một sự mong chờ từ anh.
Tình yêu thật sự có thể khiến một người kiêu ngạo có thể bỏ qua lòng tự trọng của mình, hạ thấp đến mức trần trụi.
Tim Lan Ninh đập nhanh đến mức như muốn thoát khỏi lồng ngực của cô, bây giờ không phải cô không muốn trả lời, mà là cô nhận ra mình không thể mở miệng nói nổi câu nào. Khó khăn lắm mới mở miệng được, Lan Ninh lắp ba lắp bắp nói: “Thế này …có phải nhanh quá rồi không?”
“Nhanh sao? Cuộc sống cũng chỉ có vài chục năm, nếu so với khoảng thời gian chúng ta đã lãng phí, thì cũng rất chậm rồi.”
Bây giờ cổ họng Lan Ninh khô khốc, cô nhìn Ngôn Nho Ngữ, dường như lấy dũng khí cả đời gật đầu một cái thật mạnh mà nói: “Vâng.”
Ngôn Nho Ngữ căng thẳng đến mức sắp đứt dây thần kinh, cuồi cùng cũng vì câu này của cô mà thả lỏng tinh thần. Sau khi Lan Ninh nói ra chữ đó, cũng cảm thấy như vừa trút được gánh nặng ngàn cân mà thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Anh cầm nhẫn đeo lên ngón tay thon dài của Lan Ninh, rồi cầm bó hoa hồng tặng cho cô, thuận thế hôn lên mắt cô một cái: “Em khóc rồi.”
“...?” Lan Ninh khó tin mà nhìn anh, cô khóc lúc nào vậy?
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô cười trêu chọc: “Khóe mắt ướt rồi kìa.”
“... Cũng vì em quá hồi hộp thôi.”
Ngôn Nho Ngữ lại hôn nhẹ một cái lên mắt còn lại kia, anh đưa tay xoa xoa đầu cô nói: “Nếu cầu hôn thành công, vậy chúng ta phải chọn ngày đẹp đi đăng ký nữa, hôn lễ cũng phải bắt đầu chuẩn bị thôi. À đúng rồi, nhớ mời vị bạn học lần trước của em đấy.”
Lan Ninh: “...”
Thầy à, anh vẫn nhớ tiền mừng của mình cơ à.
“Anh thấy lễ quốc khánh cũng được, có điều hôm đó chắc cũng có nhiều người tổ chức, không biết có đặt khách sạn được không đây.”
Khi Ngôn Nho Ngữ đang tập trung suy nghĩ vấn đề này, Lan Ninh mới hồi hồn lại sau một trận kích thích mạnh, cô bỗng nhiên phát hiện cái gọi là bản thảo kia cô mới chỉ đọc được hai trang!
“Khoan đã!” Cô mau mau kêu dừng, “Xét thấy lịch sử đen tối của anh, em muốn kiểm tra xác nhận trước xem bản thảo này anh đã viết hết hay chưa đã.”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Lan Ninh ôm bó hoa trong tay, an vị ngồi trước máy vi tính, kéo bản word nhảy xuống trang cuối cùng. Ánh mắt quét thật nhanh một lượt ở trang cuối cùng, rồi kiểm tra số lượng chữ, sau đó cô mới yên tâm được.
Ừm coi như lần này anh thành thật, không giở trò gian xảo với cô.
“Kiểm tra xong chưa?” Ngôn Nho Ngữ cong khóe miệng nhìn cô, “Có thể thảo luận khi nào chúng ta đi đăng ký được chưa em yêu?”
“Em vừa mới đồng ý lời cầu hôn, anh đã vội vã đòi đi đăng ký rồi?”
“Vậy em nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì?” Ngôn Nho Ngữ nói xong, đột nhiên nghiêng người tiến sát lại gần cô, ánh mắt mang theo chút trêu chọc, “Nhân lúc bầu không khí lãng mạn thế này chúng ta làm chuyện khác đi?”
“...Chúng ta vẫn nên thảo luận về chuyện đi đăng ký thì hơn.”
Ngôn Nho Ngữ thấy, chuyện đó làm càng nhanh càng tốt, dù sao đi đăng ký cũng không cần xem lịch chọn ngày lành tháng tốt làm gì, nhưng Lan Ninh lại không muốn đăng ký trước khi tổ chức hôn lễ, nếu như có thể, cô thật sự muốn đăng ký vào ngày tổ chức lễ cưới.
Cuối cùng vẫn là Ngôn Nho Ngữ nhường Lan Ninh một bước, cả hai quyết định sẽ đăng ký trước khi tổ chức hôn lễ một ngày.
Tuy rằng chuyện này đã được giải quyết, nhưng còn một vấn đề khác quấy rầy Lan Ninh, vậy chuyện nhà của Khúc Đồng phải giải quyết ra sao?
Sau khi kết hôn, cô nhất định sẽ phải chuyển sang ở cùng Ngôn Nho Ngữ. Nếu như vậy Khúc Đồng sẽ phải tìm khách trọ mới, hiện tại con bé mới vừa lên lớp 12, cô cũng không yên tâm nếu tìm đại một người nào đó đến sống với con bé.
Vì ngày tổ chức lễ cưới còn chưa quyết định, chuyện cô chấp nhận lời cầu hôn của Ngôn Nho Ngữ, cô chỉ nói cho người nhà chứ không nói với ai khác, ngay cả Khúc Đồng bây giờ cũng chưa biết.
“Haiz.” Cô nhìn màn hình máy tính mà thở dài, suy nghĩ phải giải quyết chuyện này thế nào đây.
“Haiz.” Bình Quả ngồi bên cạnh cô cũng theo đó mà thở dài.
Lan Ninh quay đầu lại nhìn cô nàng hỏi: “Cậu than thở gì vậy?”
Bình Quả ảo não nói: “Ông chủ nhà trọ muốn cho họ hàng xa của ông ấy thuê phòng, thế nên tôi bị đuổi rồi.” Bình Quả nói tới đây, thì suýt chút nữa hai hàng lệ tuôn rơi, “Ông ấy đuổi mình tuyệt tình như Đường Tăng đánh đuổi Tôn Ngộ Không năm đó vậy.”
Lan Ninh: “...”
Cô nắm tay Bình Quả, hai mắt sáng rực mà nhìn cô nàng: “Vậy cậu chuyển sang chỗ tôi đang ở đi!!!”