• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có tang thi có thể nói, nhưng đối với Tam Vô, nó chỉ xuất hiện trong miệng của các lão đại hay tán gẫu hàng ngày trong thành lũy.

Vì nếu người bình thường gặp phải tang thi biết nói thì việc sống sót trở về là điều không thể.

Tang Nhất là tướng thi trong nhóm tang thi cấp cao, vốn đã rất mạnh nhưng lại không thể nói.

Con tang thi nhỏ này ít nhất phải trên cả cấp tướng thi, đến mức vương thi hay không thì cô không biết.

Bầu không khí trong sân bỗng trở nên căng thẳng, chỉ có Quý Lăng Bạch vẫn ngồi yên tại chỗ bình thản ăn.

Anh bình tĩnh liếc nhìn con tang thi nhỏ, vật nhỏ chỉ nhìn chằm chằm vào cái nồi, không hề có ý định tấn công.

Vật nhỏ này chắc phải ở cấp độ của vương thi.

Hơn nữa nó còn là một tang thi rất có thiên phú, có nghĩa là một khi nó hóa thành vương thi, cũng sẽ được coi là người xuất sắc nhất trong số vương thi.

Nhưng tang thi nhỏ có thể sống đến lúc đó hay không thì không biết được.

Có khi nó sẽ bị người khác giết lấy thi tinh không chừng.

Không giống như Tam Vô đang lo lắng, Quý Lăng Bạch không biết đã đánh bao nhiêu vương thi rồi.

Thấy tang thi nhỏ nhìn chằm chằm vào mình, anh liền bình tĩnh nhìn lại.

Không ngờ tang thi nhỏ vừa nhìn một chút thì cả người đã bắt đầu run rẩy, trong đôi mắt vô thần kia dù không thể nhìn ra điều gì nhưng dáng vẻ run rẩy đó rõ ràng là sợ hãi.

Lần này ngay cả Quý Lăng Bạch cũng giật mình.

Thiên phú của tang thi nhỏ tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, tang thi càng nhạy bén với nguy hiểm thì tiềm năng càng cao.

Mặc dù trạng thái bây giờ của Quý Lăng Bạch là bị thương nặng, có thể trong mắt cô bé, trước mặt cô không phải là một con mèo mà là một con hổ dữ chiếm cứ ở đó, hô hấp lên xuống cũng có thể mang đến cả núi áp lực cho cô.

Cô bé nhanh chóng chạy đến sau lưng Tam Vô, ló đầu ra lặng lẽ nhìn Quý Lăng Bạch.

Hành động này của cô khiến Quý Lăng Bạch cảm thấy bị xúc phạm.



Tránh sau lưng người phụ nữ kia là có ý gì? Chẳng lẽ cô bé cho rằng người phụ nữ kia lợi hại hơn anh, có thể bảo vệ cái đầu hạt dưa nhỏ đã biến thành tang thi của cô bé sao?

Tam Vô bình tĩnh lại, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật là tang thi nhỏ này có thể nói chuyện.

Xem ra những gì người trong thành lũy nói đều là sự thật.

Một số tang thi cấp cao có thiên phú có thể nói một ít từ đơn giản.

Cho dù là nghe thấy hay nhìn thấy loại tang thi giống người này, đều khiến da đầu tê dại.

"Muốn ăn gì sao?" Nếu Tang Nhất là bị hấp dẫn bởi đồ ăn thì có khi nhóc con này cũng vậy.

Quả nhiên, tang thi nhỏ vừa nghe thấy lời này liền đi theo nói, giọng lần này cũng nặng hơn một chút.

"Ăn!"

Tam Vô đã hiểu, cầm một cái chén không và một cái tô ra cho cô bé.

Tang Nhất có chút không vui, cúi đầu cầm chén nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.

Lại phải chia đồ ăn thêm một phần!

Vốn dĩ Tam Vô nói cậu có thể ăn thêm một chén nữa.

Tang thi nhỏ vùi cả khuôn mặt vào trong chén, Tam Vô nhìn cô bé ăn giống như một con heo nhỏ vậy, không khỏi rung động trong lòng, dù là tang thi thì tang thi nhỏ vẫn thuận mắt hơn những tang thi cao lớn.

Ăn xong một chén cơm, tang thi nhỏ lại đưa tay ra, "Ăn!"

"Không được." Tam Vô đè tay cô bé xuống, "Ngày mai lại ăn, giết dị thú đổi thức ăn mới có thể nấu, hiểu không?"

Tang thi nhỏ không giống như Tang Nhất, phải mất một lúc lâu mới phản ứng lời cô nói.

Lập tức gật đầu, "Từ từ, ăn."

Cô bé đứng lên nhìn xung quanh, khi ánh mắt rơi xuống người Quý Lăng Bạch, cả người hơi co rúm lại một chút.

Cô bé không rời Tam Vô nửa bước, lại bật ra một chữ, "Ở!"

"Em muốn ở lại chỗ chị?" Lời này cũng không có gì khó hiểu.

Cô bé gật đầu, Ở, ăn!"

"Vậy sau này em phải nghe lời chị, được không?"

"Nghe!"

Tam Vô luôn cảm thấy bản thân rất lợi hại, nhưng không ngờ cô vẫn đang đánh giá thấp năng lực của mình.

Thức ăn và rau củ cô đã lọc sạch rất hấp dẫn đối với những con tang thi cấp cao này sao?

Nếu Quý Lăng Bạch biết suy nghĩ của cô bây giờ, chắc chắn sẽ nói cho cô biết.



Trong mỗi thành lũy, những người có dị năng khôi phục đều là bảo bối của thành lũy, nhất là trong những thành lũy có trình độ văn minh càng cao và luật lệ càng chặt chẽ thì nhân tài này càng được coi trọng.

Ngay cả bác sĩ giỏi nhất trong thành lũy cũng thúc thủ vô sách* với dị năng khôi phục.

*Thúc thủ vô sách: bó tay, không thể làm gì

Huống hồ năng lực của Tam Vô đâu chỉ là khôi phục, ngay cả khi không ở trong trạng thái bị thương, những thứ này vẫn có thể liên tục nuôi dưỡng hạch năng lượng, đẩy nhanh tốc độ thăng cấp của dị năng.

Loại năng lực này nói ra chỉ sợ người khác cũng không tin.

Ngay cả đá khảo sát cũng không thể tra ra được.

Giống như năng lực hóa thú của Quý Lăng Bạch, cũng là dị năng siêu nhiên mà đá khảo sát không thể tra ra được.

Trừ những người đồng đội mà anh tin tưởng ra, những người khác trong thành lũy 1 đều không biết năng lực tấn công mạnh nhất của anh là hóa thú, chỉ biết anh là người có dị năng song hệ lôi hỏa.

Nhìn sân nhỏ ngày càng trở nên náo nhiệt, nếu là bên trong thành lũy, e là việc chia phòng sẽ thành vấn đề lớn.

May là trong nhà này có rất nhiều phòng.

Tam Vô để cho đám Tang Nhất tự mình chọn phòng, trong lúc đó cô lấy một ít hạt giống không rõ là loại gì, gieo chúng xuống.

Một số cây cải xanh đã được trồng từ lâu, có vài cây đã mọc ra chồi non màu xanh, e rằng mấy ngày nữa chúng sẽ bắt đầu sản sinh hạt giống.

Đến lúc đó phải giữ lại hạt giống của rau.

Cân nhắc đến sức sống mãnh liệt của những cây trồng ở trên tay cô, cô liền gieo hạt theo kiểu tùy ý.

Quỳ Quỳ đang đứng ở một góc tường cắm rễ sâu vào đất, nâng vòng hoa lớn đón nhận những tia nắng mặt trời lặn.

Tam Vô nhìn thấy những ngọn lửa yếu ớt đang nhảy nhót trên vòng hoa của nó.

Cảm nhận được ánh mắt của Tam Vô, nó chợt nhấc lá lên, gạt hai cái trên vòng hoa lớn của nó.

Ngay lập tức, một hạt dưa lớn hơn gấp mấy lần hạt dưa bình thường rơi vào tay cô.

Tam Vô vân vê hạt dưa, nghi ngờ hỏi: "Để chị giúp em gieo trồng sao?"

Nó lắc đầu, dùng lá chỉ chỉ miệng của Tam Vô.

"Ăn hả?"

Quỳ Quỳ lập tức lắc lư vui vẻ.

Tam Vô thử cắn hạt dưa ra, bên trong là nhân hạt dưa màu vàng, ăn xong thì..... Không có vị gì.

Nhưng ngay lập tức, lòng bàn tay liền có cảm giác nóng lên.

Đầu chợt có cảm giác đau nhói.



Trong nháy mắt Tam Vô còn tưởng rằng mình bị Quỳ Quỳ đầu độc.

Cho đến một lúc sau, một giọng nói non nớt như đứa trẻ ba tuổi vang lên trong đầu cô.

"Chủ nhân."

"Là em, Quỳ Quỳ."

Nó vui vẻ uốn éo tới lui bên cạnh Tam Vô.

"Ăn hạt giống xong, chủ nhân sẽ có thể nghe em nói chuyện, hạt giống còn có thể làm thuốc, em giao cho chị." Vừa nói vừa cầm chiếc lá lớn vỗ đầu.

"Không cần, em giữ lại trước đã." Tam Vô sợ nó lột hết hạt giống sẽ không còn mạng, "Bây giờ chị chưa cần thuốc, em ngoan ngoãn bảo vệ hạt giống của em thật tốt, đừng để người khác cầm đi biết không?"

"Biết ạ."

Nó vui vẻ quay vòng tại chỗ ba lần.

Không ít bùn đất rơi ra từ rễ cây.

"Em muốn ăn đây." Nó ngẩng đầu lên, bắt đầu hấp thụ ánh mặt trời.

Tam Vô cười một tiếng, đang chuẩn bị xoay người đi nghỉ ngơi, lại nghe thấy Quỳ Quỳ đột nhiên nói: "Cách đó một trăm mét có người, bốn người, ba nam một nữ, không có tang thi, đang đi tới hướng này."

Sắc mặt Tam Vô trở nên nghiêm túc, "Làm sao em biết được?"

Nếu có nhiều người như vậy thì cô phải chuẩn bị trước, vì quá tự do nên chuyện giết người cướp thức ăn giữa những tán hộ diễn ra rất nhiều.

Quỳ Quỳ đang nâng vòng hoa, "Củ cải nói với em, nó chui ra xem rồi nói lại với em."

"Củ, củ cải?" Tam Vô chợt nhìn về phía hàng củ cải mình đã trồng.

Người ta có câu, mỗi củ cải có một cái hố.

Mà ở phía bên trái, cô nhìn thấy một cái hố trống rỗng, trong hố không có củ cải mà là một cái hố đen thông ra bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK