Bên ngoài là một khoảng không đen tối.
Cô suy nghĩ một lúc rồi bước sang phòng bên cạnh, quả nhiên, Quý Lăng Bạch không có ở đó.
Quỳ Quỳ và củ cải đều do cô tự tay trồng nên đối với chúng, cô giống như mẹ vậy.
Còn Tang Nhất và Tiểu Tang là tang thi, nhiều lúc chúng cũng hành động theo bản năng.
Chỉ có Tiểu Bạch, không biết nó từ đâu tới, thêm chỉ số thông minh chắc chắn không thấp hơn con người.
Nó càng không nằm trong tầm kiểm soát của cô.
Tam Vô đứng ở cửa, vẻ mặt biến hoá một chút, sau đó dứt khoát xoay người xuống lầu, "Tang Nhất, Tiểu Tang, Quỳ Quỳ, tất cả xuống đây đi, chị có chuyện muốn nói với các em."
.......
Quý Lăng Bạch đứng giữa không trung, dưới chân anh là một luồng ánh sáng, nhìn từ trên cao xuống trông giống như luồng ánh sáng toả ra liên tục.
"Thành luỹ 18." Anh nhẹ giọng chế nhạo: "Một đám rác rưởi bị đuổi ra từ những thành luỹ khác tụ tập lại đây."
Cùng là thành luỹ nhưng lại khác biệt rất lớn.
Ví dụ như thành luỹ 1 nơi anh ở cũng có trật tự hơn nhiều so với thành luỹ cặn bã này.
"Chỉ với lượng người ít ỏi như vậy lại muốn mở rộng lãnh thổ sao?"
"Mỗi người một nắm giá đỗ, cũng thật hào phóng." Quý Lăng Bạch cười, "Đúng là bất thường."
"Tuy chỉ mới khôi phục được một nửa sức mạnh.... nhưng cũng không thiếu hụt quá nhiều." Anh vỗ cánh rồi lặng lẽ đáp xuống một nơi không có ánh sáng trong thành luỹ, "Dù sao cũng đang rảnh."
Sau khi lấy đi một bộ quần áo của lính canh trong thành luỹ, anh liền dạo bộ trên lối đi vắng vẻ.
Khu khốn khổ và khu dị năng lúc trước Tam Vô từng nói, quả thật rất dễ phân biệt.
Khu khốn khổ bên kia vô cùng yên ắng vào buổi tối.
Nhưng khu dị năng lại náo nhiệt hơn rất nhiều.
Cũng có không ít người kết thành nhóm đi ra ăn chút gì đó, đồ giao dịch cũng đều có cả.
Anh cúi đầu, bước tới trung tâm thành luỹ, chính là nơi sinh hoạt của những người có quyền lực tối cao.
Bên ngoài tòa nhà được bảo vệ rất nghiêm ngặt, Quý Lăng Bạch liếc nhìn cửa phòng của những người có dị năng cấp cao rồi núp trong bóng tối, đi vào qua cửa sổ phụ duy nhất ở tầng năm.
Bước vào tầng ba, anh ngửi thấy một mùi hương vô cùng quen thuộc, một mùi hương khiến người ta kinh tởm.
Khuôn mặt Quý Lăng Bạch trầm xuống.
Tại sao lại có mùi tang thi trong trung tâm thành luỹ?
Là cấp thấp nhất, da sẽ trở nên xấu xí và bốc mùi hôi thối như xác chết.
Quý Lăng Bạch biến thành dạng thú không dễ bị phát hiện, bám vào các góc khuất đi tới nơi phát ra mùi hương.
"Cẩn thận đấy! Không được để dính phải thứ này!"
"Biết rồi, tao còn cẩn thận hơn mày nữa, nhưng chúng ta phải làm tới khi nào nữa đây? Cái này thật là gớm!"
"Chết tiệt mày mau giữ nó lại! Mẹ nó! Suýt nữa thì tao bị tóm rồi!"
Một con tang thi cấp thấp đang bị trói trên giường thí nghiệm, hai người đàn ông trang bị áo giáp đầy đủ đang dùng dao khoét thịt trên người nó.
Máu đen đặc quánh lại trên giường, Quý Lăng Bạch ghê tởm nhìn hai người đàn ông kia khoét được đầy một chai thịt rồi đi vào một căn phòng khác bên cạnh.
Trong căn phòng đó có rất nhiều giá đỗ thủy canh.
Rất nhiều hạt đậu nành được ngâm trong chậu cạn nước.
Quý Lăng Bạch ghé mắt nhìn.
Hạt giống trồng rau đều thuộc loại tài nguyên không thể tái tạo, nhưng những tên này lại có rất nhiều.
Chẳng qua là chúng đổ máu thịt cùng với độc của tang thi vào những dung dịch dinh dưỡng đó, một lúc sau, những hạt đậu nành gốc đang bất động bỗng nhiên tăng trưởng điên cuồng.
Giá đỗ rắn chắc, màu vàng nhạt giống như ngón tay nhô lên trên, hai miếng giá đỗ còn có màu máu rõ ràng, giống như là phát triển cơ bắp vậy.
"Thứ này bán không chạy lắm, liệu những người đó có ăn không?"
Tên canh chừng vừa ngáp vừa nói.
"Đương nhiên rồi." Tên bên cạnh cười nói: "Thực vật mới tạo ra mà, trông lạ một chút thì có sao? Bọn họ sẽ không nghi ngờ đâu."
"Nếu mà là giá đỗ ăn được thì tốt rồi, tiếc thật."
"Tiếc gì chứ? Có thể để những tên phế vật kia được thưởng thức hương vị "rau" trước khi chết cũng coi như toại nguyện rồi."
Hai người vừa nói vừa đeo găng tay hái hết đống giá đỗ đó.
"Tích!"
Bên ngoài truyền đến âm thanh quẹt thẻ.
"Thiếu gia tới." Hai người lập tức đứng ngay ngắn.
Thiếu gia?
Anh nghe nói chủ nhân của thành luỹ 18 có một đứa con trai tên là Vương Hạo Sinh, là người rất nham hiểm và thận trọng.
Quý Lăng Bạch nhớ đến Tam Vô, là người cô từng nhắc tới đó sao?
Một người đàn ông thấp bé bước vào, trên tay cầm một sợi dây, đầu dây còn lại dắt theo một người phụ nữ đang khom người run rẩy.
Trên người của người phụ nữ toàn là máu, thở thì nhiều nhưng hít lại chẳng được bao nhiêu.
Người phụ nữ khuỵu xuống, thở hổn hển vì bị thương quá nặng không thể cứu chữa.
"Đồ vô dụng, giày vò một chút cũng không xong." Ánh mắt Vương Hạo Sinh đầy u ám, đạp vào lưng người phụ nữ, "Cho cô ta ăn thứ đó đi."
Người đàn ông đeo găng tay bên cạnh nắm lấy cằm người phụ nữ, cô ta đã không còn sức giãy giụa nữa, mặt mũi toàn là máu, thậm chí còn không thể nhìn rõ ngũ quan.
Một nắm giá đỗ được nhét vào miệng cô ta.
Con ngươi của Quý Lăng Bạch co rút lại, giây tiếp theo, người phụ nữ bắt đầu giật miệng sùi bọt mép.
Hoá thành tang thi!
Giá đỗ được nuôi bằng độc của tang thi thực sự không thể ăn.
Nhưng mục đích của những tên đó là gì?
Rất nhanh, Vương Hạo Sinh đã cho anh biết mình rốt cuộc muốn gì, hắn chớp đúng thời cơ ngay lúc người phụ nữ sắp sửa biến thành tang thi hoàn toàn liền dẫm nát đầu của cô ta.
Một viên tinh thể rơi ra.
"Thời cơ thiếu gia bắt được càng ngày càng tốt." Hai tên bên cạnh nịnh nọt nói: "Người phụ nữ này cũng yếu thật. Nếu là người có dị năng cấp trung, tinh thể còn phải lớn hơn nữa."
Quý Lăng Bạch cúi thấp người xuống, mùi máu tanh và mùi hôi thối trong không khí lúc này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vương Hạo Sinh rửa sạch viên tinh thể trên tay, cuối cùng cũng nở nụ cười.
"Nếu hạch dị năng không biến mất sau khi người có dị năng chết, tao cần gì phải phí công như vậy?"
"Tang thi cấp thấp rất khó sản sinh ra tinh thể, có khi một trăm con cũng chẳng có đến một viên, hiệu suất quá chậm."
"Ngược lại, những tên có dị năng sau khi chết thì hạch dị năng sẽ trực tiếp biến thành tinh thể, không biến mất lại đảm bảo hiệu suất 100%"
Vương Hạo Sinh nhìn lòng bàn tay mình, hạch dị năng màu vàng nhạt không có dấu hiệu phát triển thành máu tím đậm, hắn sốt ruột nói: "Chỉ dựa vào tốc độ của bản thân thì đến bao giờ mới trở thành cấp cao? Những tên phế vật đó mỗi ngày đều cung cấp tinh thể nhưng lại không đủ chia."
Dù sao chủ nhân của thành luỹ cũng là cha hắn, 80% số tinh thể của cư dân đều phải nộp lên cho cha hắn.
20% còn lại chia cho những người có dị năng cấp cao trung thành.
Vương Hạo Sinh đắc ý nhếch môi, "Mượn danh nghĩa tìm lãnh thổ mới, tao sẽ tập hợp một số tán hộ không có người chống lưng, sau khi tao sẽ trở thành người cấp cao, thành luỹ sẽ do tao làm chủ."
Đôi mắt hắn đầy khát khao bồng bột, Quý Lăng Bạch nhìn hắn, đáy lòng không khỏi cười lạnh.
"Nhưng thiếu gia, chủ nhân vẫn chưa biết kế hoạch của chúng ta, nếu những thành luỹ khác biết chúng ta làm việc này...."
Mặc dù thế giới này trật tự loạn lạc, nhưng bản thân con người lại cố ý tàn sát số lượng người lớn như vậy, lại còn là những người có dị năng, quả thật rất kinh khủng.
"Sợ cái gì? Cha tao lại không có trong thành luỹ." Vương Hạo Sinh cười nói: "Mày không nói, tao không nói, ai biết đống giá đỗ này có vấn đề, đợi khi ông ấy quay lại, chúng ta nói rằng những người đó ra ngoài thăm dò đường, đụng phải ổ tang thi nên chết cả rồi, đậu nành cũng biến mất, không phải rất tốt sao?"
Vương Hạo Sinh tràn đầy tự tin.
Nhưng Quý Lăng Bạch lại nắm được điểm mấu chốt.
Chủ nhân của thành luỹ 18..... Bây giờ không có ở đây.
Nói cách khác, chủ lực của thành luỹ này đã không còn?
Ồ!
........
Trong sân nhỏ của Tam Vô, hai tang thi và hai thực vật đang ngồi quanh cái bàn trước mặt.
Vẻ mặt Tam Vô nghiêm trọng nhìn mọi người, "Các em cũng biết, Tiểu Bạch nó đã lặng lẽ chạy ra ngoài rồi."
Quỳ Quỳ gật đầu.
Tiểu Tang dựa vào lòng cô, dụi đầu vào ngực cô.
"Nếu nó đã ra ngoài, những người còn lại đều là người mình, vậy thì chị sẽ nói thẳng."
Gió đêm thổi qua, tóc Tam Vô bị thổi khẽ lung lay, bầu không khí lúc này vô cùng nghiêm trang.
Tam Vô nhìn chiếc bàn với ánh mắt nghiêm túc...... Hai con cá đã được rửa sạch, mổ xẻ gọn gàng.
Cô chậm rãi mở miệng, trong giọng nói lộ ra một chút hưng phấn bị đè nén!
"Bật bếp lên! Chúng ta dzô!