Hạ Thịnh gật đầu.
Quý Lăng Bạch chưa từng làm việc vô ích bao giờ, "Anh ta xuất hiện ở đây đã khiến tôi cảm thấy rất lạ rồi, chúng ta có nên qua đó xem chút không?"
Bà lão lắc đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi, "Không kịp nữa rồi, cậu nhìn phía đông xem, thấy những bóng đen đó vẫn không hiểu sao?"
Vảy đen bao phủ toàn thân, tứ chi cường tráng vững vàng trên mặt đất, theo động tác chạy nhanh mà móng vuốt sắc nhọn để lại những vết sâu trên mặt đất, mang theo một mảng lớn bụi bay.
Nhìn từ xa nó giống như một dòng lũ dâng trào.
"Đó là chó biến dị được nuôi trong thành lũy 1 sao?"
Vẻ mặt Hạ Thịnh khó coi: "Chó ở thành lũy 1 chỉ khi chiến đấu mới ra sân, Quý Lăng Bạch đang muốn nuốt trôi toàn bộ thành lũy 18!"
Khuôn mặt bà lão biến sắc, cuối cùng thở dài nói: "So với Quý Lăng Bạch, anh cậu vẫn ít tàn nhẫn và quyết đoán hơn."
"Chúng ta chỉ muốn lợi dụng kẻ nằm vùng để lừa một khoản của thành lũy 18, còn người ta là muốn cả thành lũy 18."
Tuy vị trí của thành lũy 2 chỉ kém thành lũy 1 chỉ có một bậc, nhưng trên thực tế có thể thấy sự chênh lệch giữa quyết định sách lược là hoàn toàn khác nhau.
"Mất bên đông được bên tây*, ai có thể nói chính xác chứ?" Hạ Thịnh không cam lòng nhìn về phía Tam Vô, "Tôi lại cảm thấy thứ trước mắt chúng ta có giá trị hơn thành lũy 18 đấy."
*Ví lúc ban đầu tại một phương diện nào đó thất bại, nhưng cuối cùng lại thành công ở một phương diện khác.
Lúc này, Tam Vô cũng nghe thấy tiếng gầm của chó biến dị, nhưng cô không để ý lắm.
Bởi vì kẻ thù đang ở ngay trước mắt.
Cô nhịn nhiều năm như vậy, chính là chờ đến ngày hôm nay.
Vương Hạo Sinh chật vật tránh né, chú Phương đã bị vài con tang thi đá vào trong khe núi, bị một người có dị năng sấm sét xông lên đánh chết.
"Đình chiến! Tôi nhận thua, tôi nhận thua thật đấy!" Vương Hạo Sinh sợ hãi, tóc bị một con tang thi kéo đến rách một mảng lớn, máu chảy đầm đìa căn bản không thấy rõ khuôn mặt của Tam Vô, "Các người nghe này! Có địch tấn công! Thành lũy đang gặp nguy hiểm!"
"Hừ!" Một nhóm tán hộ xông lên từ phía sau thành lũy đá vào lồng ngực của Vương Hạo Sinh, "Bọn tao chẳng phải người của thành lũy 18, liên quan gì đến bọn tao?"
"Thế đạo khó khăn như vậy, thành lũy toàn người có lòng dạ đen tối như bọn mày không có còn tốt hơn!"
Một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng đã bị hủy hoại nhan sắc cầm lấy một nắm giá đỗ biến dị, ra lệnh cho hai người banh miệng hắn ra, "Hắn muốn cho chúng ta ăn thứ này, hôm nay bà đây sẽ cho hắn nếm thử mùi vị của nó."
Tam Vô nhìn cảnh tượng này, một chút không nỡ trong lòng cũng không có, thù có thể báo khiến từng lỗ chân lông trên người cô đều cảm thấy thoải mái.
Cảm giác đau nhức ở hốc mắt và mũi xông lên.
Vương Hạo Sinh bị người ta dùng sức banh miệng, nhét giá đỗ vào bên trong, độc của tang thi rất nhanh đã xâm chiếm nội tạng của hắn, hắn sùi bọt mép trợn trắng mắt.
"Ô! Ô!"
Hắn nhìn chằm chằm về phía Tam Vô, con ngươi như muốn lật ra ngoài, như thể sự oán hận của hắn sắp thành hiện thực.
Tam Vô không có bất cứ động tác gì, tang thi bên cạnh ở gần đó lập tức xông lên đá Vương Hạo Sinh một cái.
Nhìn nhìn nhìn!
Nhìn cái gì mà nhìn!
Lão đại của lão đại là người mà mày có thể nhìn sao? Móc mắt giờ!
"Grào!" Vương Hạo Sinh đã biến thành tang thi đang gầm lớn về phía con tang thi đã đánh hắn.
Tang thi nhỏ nổi giận, lúc làm người đã không ra người, bây giờ làm tang thi cũng không có chút phép tắc nào.
Vài con tang thi bao vây Vương Hạo Sinh.
Từng con tang thi đấm cho hắn một cái.
Trên đỉnh đồi này, những con tang thi già dặn ở đây chính là tiền bối, một con tang thi nhỏ như thế cũng dám gào lên à!
Một số tán hộ đang hung hăng cho Vương Hạo Sinh ăn giá đỗ lập tức dừng lại khi thấy tang thi, họ cảnh giác với người của thành lũy, cũng cảnh giác với tang thi trên đồi.
Mặc dù không biết tại sao tang thi không tấn công họ, nhưng lỡ chúng đột nhiên nổi điên thì sao?
Người phụ nữ nhìn lại thì thấy Tam Vô đang đứng bên cạnh, "Này! Cô bé, đứng đó làm gì! Mau tới đây đi!"
Bọn họ vội vàng chạy tới, nên không nhìn thấy Tam Vô đang được đám tang thi bảo vệ xung quanh.
Nhưng khi biết con báo đen to lớn của Tam Vô là chủ lực lật tung cái lều, mọi người đều rất cảm kích cô.
"Đến đây nhanh lên, đợi đến lúc đám tang thi định thần lại sẽ tấn công chúng ta đấy."
Thấy cô vẫn không nhúc nhích, người phụ nữ hận không thể rèn sắt thành thép.
Người đàn ông bên cạnh cũng lên tiếng thuyết phục: "Em gái mau lại đây, chuyện vừa rồi cảm ơn em rất nhiều, đội của chúng ta có mười người, đều là cấp cao, lát nữa chúng tôi sẽ bảo vệ em xông ra ngoài."
Tam Vô nhìn Vương Hạo Sinh đã tắt thở từ lâu, mặc dù hắn đã chết nhưng xung quanh thành lũy vẫn còn người có dị năng.
Hai bên đều giết đến đỏ cả mắt rồi.
"Đến đây!"
Tam Vô không tính sẽ đi cùng những người này, vừa mới bước lên một bước, mặt đất đột nhiên nứt ra, cả người lăn lộn giống như một tấm vải bị giật mạnh.
Tang thi bên cạnh cô cũng không đứng vững, lăn xuống sườn đồi.
Tam Vô ngã xuống đất, người phụ nữ kia chạy đến muốn giữ cô lại.
Lựa chọn đầu tiên của một người chính là phản ánh nội tâm rõ nhất.
Tam Vô rất biết ơn họ, nhưng không kịp nữa rồi!
Cả người cô sắp vùi vào trong vết nứt của mặt đất, trong đầu cô thoáng hiện lên khuôn mặt của một người.
Hạ Thịnh!
Giây tiếp theo, một bóng đen đập mạnh lên người Tam Vô.
Bụng dưới đau thắt lại, trước mặt cô xuất hiện khuôn mặt của một bà lão, dưới chân bà lão còn đạp lên hai cuộn gió, chống đỡ thân thể đang còng xuống của cô.
Trước mắt Tam Vô tối sầm lại, cô ngã xuống, được một bà lão đỡ lấy.
"Cô gái nhỏ, đi cùng chúng tôi một chuyến nhé."
Bà lão cười nói: "Yên tâm đi, chúng tôi không phải lũ khốn nạn của thành lũy 18, chúng tôi chỉ đang cố hết sức đào tạo nhân tài thôi!"
Bà lão là người duy nhất có thể trấn áp được Hạ Lỗi, là người có dị năng hệ gió top 10 trong thành lũy.
Người có dị năng hệ gió rất khó đối phó, tấn công xa hay gần đều vô cùng giỏi.
Nhìn thấy Tam Vô bị bắt đi, đội ngũ mười người mãi mới phản ứng lại.
"Mẹ nó! Còn con tang thi và báo đen của cô gái kia thì sao?"
"Bà lão vừa rồi là ai thế? Nhanh khủng khiếp! Tấn công một cô gái làm gì?"
"Grừ!" Mới vừa dứt lời, bên tai đã nghe thấy tiếng gầm lớn, con báo đen từ xa liền vọt tới nhanh như chớp, đuổi theo hướng của bà lão.
Tang Lĩnh và đám đàn em đã giải quyết xong nhóm người có dị năng, nhưng lại không tìm thấy Tam Vô đâu.
Chỉ thấy con báo đen đang gầm lên như nổi điên lao về hướng nào đó.
Người phụ nữ mặt sẹo vội vàng hét lớn về phía Tang Lĩnh: "Này! Chủ nhân của mày bị bắt đi rồi!"
Tang Lĩnh: ".....!"
Tiếng gầm giận dữ của lãnh thi đã truyền đến toàn bộ dãy đồi, tất cả tang thi đều đồng loạt ngẩng đầu, bỏ lại kẻ địch trước mặt rồi điên cuồng lao về cùng một hướng.
Để lại nhóm tán hộ và người có dị năng ngơ ngác nhìn nhau.
Những con tang thi này sao lại đột nhiên nổi điên vậy?
Củ cải là người cuối cùng đến chiến trường, nó vừa ló đầu ra đã thấy dáng vẻ chủ nhân của mình bị một bà lão đánh ngất.
Củ cải trắng tức đến mức hóa thành củ cải đỏ.
Nó khoan xuống đất, bay về phía bà lão giống như một quả đạn đại bác.
Tốc độ của báo đen rất nhanh, nhưng nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn cao thủ hệ gió.
Báo đen bùng nổ sức mạnh, nhưng sức chịu đựng của nó vẫn kém hơn chút.
Nó chạy với đôi mắt đỏ hoe, cắn chặt răng liều mạng xông về phía trước.
Bà lão quay đầu nhìn nó.
"Nhóc con, đừng đuổi theo nữa, mặc dù hơi có lỗi với chủ nhân mày, nhưng tao không dám mang mày theo cùng, lỡ như chủ nhân kêu mày tấn công bọn tao thì sẽ gây rất nhiều phiền phức." Bà lão mỉm cười nói.
"Bà lão, ở đây này!"
Một chiếc xe thú đã chờ sẵn ở phía trước, Hạ Thịnh nhìn thấy Tam Vô, đôi mắt lập tức sáng lên, "Mau tới đây!"
Quả nhiên, bà lão mà đã ra sân là không chuyện gì không làm được.
Bà lão ném Tam Vô vào trong xe, giơ tay lên, từng cuộn gió xuất hiện dưới chân thú biến dị.
"Đi!"
Vừa ra lệnh, tốc độ vốn đã nhanh của thú biến dị đã tăng lên gấp đôi.
Vốn dĩ báo đen đang cố gắng đuổi kịp lại đột nhiên bị kéo ra một khoảng càng ngày càng xa.
Bà lão thở phào nhẹ nhõm, ngoảnh lại nhìn bóng đen đang xa dần, nở một nụ cười: "Nó không đuổi kịp nữa rồi."
Khoảnh khắc giọng nói kia vừa dứt.
"Bùm" một tiếng, một vật hình dùi tròn đỏ bừng chui ra từ trong mặt đất.
Nó nhảy thật cao ra khỏi mặt đất, giống như cá chuồn bay rời biển, khí thế mạnh mẽ đánh về phía trước.
Sau khi bay theo một đường parabol hoàn hảo, nó lại chui vào đất, lập tức vượt qua Đại Hắc một khoảng lớn.
"Nó là cái quái gì vậy!" Bà lão cảm thấy bản thân mình già cả nên mắt mờ rồi.
Sau khi bà ta dụi mắt và cho rằng đó là ảo giác, củ cải lại đột nhiên nhảy ra ngoài, nhảy xuống một cái hố.
Đại Hắc nhìn những cái hố và tốc độ càng lúc càng nhanh của củ cải, nó đã không chịu nổi từ lâu.
Nó lập tức xoay người không đuổi theo xe thú nữa.
Không đuổi kịp!
Mà có đuổi kịp cũng không đánh lại!
Phải quay về gọi người tới thôi!
Củ cải đã để lại những cái hố, đi theo nó là mọi người có thể đuổi kịp.
Đại Hắc chạy thật nhanh về nhà.
Củ cải tức giận, cơ thể cũng to thêm một vòng.
Đợi tới lúc nó bắt kịp đi!
Nện chết đám người thất đức đó!
"Bà lão, đó là con quái vật gì thế?" Hạ Thịnh thật sự không nhìn ra đó là cái gì.
Vẻ mặt bà lão u ám, những chuyện không biết luôn khiến người ta sợ hãi, "Không sao, tôi sẽ tăng thêm tốc độ, vào đến thành lũy sẽ không sao nữa."
"Nhưng có lẽ cậu nói đúng." Bà lão nhìn người vẫn đang bất tỉnh ngủ say, "Cô ấy có rất nhiều bí mật, lần này chúng ta nhặt được báu vật rồi."
Bà ta vô cùng vui mừng.
Thành lũy 2 cũng cần nhiều sức chiến đấu cấp cao.
"Đợi tới lúc cô ấy tỉnh dậy thì nói với cô ấy, nhất định phải đứng về phía chúng ta." Bà lão thở dài, "Được thành lũy bảo vệ sẽ an toàn hơn khi cô ấy làm tán hộ nhiều, thành lũy của chúng ta sẽ phòng thủ giúp cô ấy."
"Bà lão như tôi sẽ bảo đảm." Bà lão thở dài nói tiếp, "Nếu cô ấy thực sự có cách huấn luyện tang thi, có khi chúng ta sẽ giải quyết được mớ rắc rối lớn trong thành lũy đấy."
Hạ Thịnh giật mình, "Bà lão, ý bà là con tang thi thích đụng tường đó à?"
"Không thể nào, rõ ràng là đầu óc của con tang thi đó có vấn đề."
"Có hay không thử là biết liền chứ gì!" Bà lão trừng anh ta.
"Cũng may, cậu nói cô ấy không có người thân đúng không? Sống một mình sao?" Bà lão khẽ thở dài, "Người như thế sẽ cần cảm giác gia đình, khả năng cô ấy ở lại sẽ rất lớn."
Hạ Thịnh lặng lẽ nhìn bà lão.
Bà cũng đã đánh người ta đau đến vậy rồi, nói gì đến cảm nhận sự ấm áp của gia đình chứ?
Anh ta cảm thấy Tam Vô sẽ không đồng ý.
Nhưng cũng không sao, chậm một chút, đôi khi thủ đoạn cưỡng ép người khác cũng là một cách để đạt được mục đích.
Tam Vô mê man nặng trĩu, có lẽ là vì thù đã được báo, cô đã mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ là thời điểm mạt thế vẫn chưa đến, lúc cô còn nhỏ, đi trong tuyết lạnh đến mức nước mũi chảy cả ra, cô nắm chặt áo bông của A Tứ run rẩy bước từng bước.
Vừa đi cô vừa hỏi: "Cha ơi, sao cha lại đặt cho con cái tên này?"
A Tứ quay lại, khẽ chạm vào đầu cô, "Ai là cha của con ghẻ nhà cháu, tôi đã nói bao lần rồi, cháu được tôi nhặt ở ven đường, gọi lung tung đừng trách ông đây đánh cháu."
"Sao nào? Thấy tên tôi đặt không hay sao? Cháu bị người ta bỏ rơi ở ven đường, không người thân, không bạn bè, không ràng buộc, còn không phải là Tam Vô sao? Tên dễ gọi dễ nuôi như vậy, cháu thì biết gì!"
Cô không hề tức giận.
Ngay cả chân đi trên mặt tuyết cũng không thấy lạnh.
Cô cười nói: "Tên dễ gọi dễ nuôi, A Tứ không đành lòng để con chết đúng không?"
A Tứ xoa tai, giả vờ không nghe thấy nhấc cái túi đựng chai nhựa lên vai.
"Hơn nữa, con không phải Tam Vô."
"Con có người thân, tên là A Tứ, có ràng buộc, cũng gọi là A Tứ."
Tam Vô nghiêm túc nói: "Con phải được gọi là Nhị Hữu chứ!"
"Sau này con chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn, họ cũng sẽ lo lắng cho con giống như A Tứ, bạn của con cũng sẽ là bạn của A Tứ."
"A Tứ, con sẽ trân trọng nó!"
"A Tứ, con là người nhà của A Tứ đúng không?"
A Tứ bế cô lên, chân cô vùi vào trong cái bụng ấm áp của A Tứ, cô bật cười khanh khách.
"Im miệng, đồ con ghẻ nhà cháu."
Cô tựa đầu vào vai A Tứ, mặc kệ thứ mùi khó ngửi của việc chưa tắm cả một tháng của hai người bọn họ.
Cô ôm chặt lấy A Tứ, khóe mắt ươn ướt cả khi ngoài giấc mơ.
"Cha, Tam Vô yêu cha."