Giọng nói trống rỗng vang lên trong đầu.
Không biết vì sao, Quân Yên Trúc cảm giác sởn tóc gáy, thấy cả người lạnh toát một cách khó hiểu.
“Ngươi là ai?” hắn thăm dò trong lòng.
“Ta là ai có quan trọng với ngươi không?” nàng cười lạnh.
Quân Yên Trúc cố gắng đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng. Hắn không rõ âm thanh phát ra từ đâu, hắn xoay người nhìn Vũ Duyệt, nàng chưa tỉnh. Từ trước đến nay nàng rất nhạy cảm với mọi âm thanh, cũng cực kỳ cảnh giác, nếu thật sự có người đang nói chuyện, nàng đã tỉnh từ lâu. Chẳng lẽ do hắn quá già nên hoang mang sinh ra ảo giác.
“Nếu ngươi quá rảnh suy nghĩ này nọ, hãy dành nhiều thời gian cho nàng.” Giọng nói lại vang lên, phảng phất đang cười lạnh, không quan tâm, “Rốt cuộc, ngươi không còn nhiều thời gian.”
“Ngươi có ý gì!” Vẻ mặt hắn thay đổi.
“Theo nghĩa đen.” Lời nàng tỏ vẻ khinh thường, “Người phàm nào cũng chết, đại nạn của ngươi sắp đến.”
“Thật ra ngươi nên thấy đủ, người bình thường sống đến 60 tuổi xem như trường thọ, ngươi đã 80, sống thọ như vậy chờ nàng trở về, chẳng lẽ người không cảm thấy mỹ mãn hay sao?”
“… Có lẽ, ngươi nói đúng.” Hắn như bị rút cạn sức lực, khóe miệng tràn đầy chua xót.
“…” Nàng trầm mặc rất lâu. Ngay lúc Quân Yên Trúc cho rằng nàng đã rời đi, nàng lại nói. “Được rồi, coi như ngươi biết tự giác, ta giúp ngươi một chuyện nhỏ.”
Nàng vừa dứt lời, có một đốm sáng xuyên qua cửa sổ đang đóng và bay vào phía hắn. Nó quay xung quanh Quân Yên Trúc vài vòng, bột sáng tràn ra nhập vào cơ thể Quân Yên Trúc.
“Đây là pháp thuật nhanh chóng, có thể giúp đôi chân ngươi dễ chịu hơn trong vài ngày cuối cùng.”
“Cảm ơn.” Quân Yên Trúc thấp giọng nói.
“Đừng vội nói lời cảm tạ, thứ này có tác dụng phụ.” Nàng cười, tựa như giễu cợt sự ngây thơ của hắn, “Ban ngày ngươi hoạt động càng nhiều thì buổi tối càng mệt mỏi, vì vậy nếu không cần thiết thì đừng đi quá nhiều. Cuối cùng để ta nhắc ngươi, pháp thuật sẽ mất hiệu lực vào ngày đại nạn của ngươi.”
“Vậy à…” Hắn suy tư, cuối cùng thản nhiên cười, “Như vậy là đủ.”
“Người si tình thật đáng thương.” Nàng tỏ vẻ thương hại, “Ngươi sẽ chết vào lúc chạng vạng, khi thái dương rời Bắc Sơn. Có lẽ gió hơi mạnh, nhưng đừng lo, lá cây bạch quả sẽ rơi theo gió, đắp một lớp chăn mỏng cho ngươi, sẽ không để ngươi ngủ trong giá lạnh. Đây là sự dịu dàng cuối cùng mà thế giới dành cho ngươi.”
“Cảm ơn ngài đã báo, tại hạ suốt đời không quên đại ân đại đức của ngài.” Ngay cả khi được báo trước cảnh chết, hắn vẫn bình tĩnh, dịu dàng và hiền hoà.
“… Ta nhận sự cảm tạ của ngươi. Đồng thời, ta cũng chúc cho lời thề của ngươi sẽ không bị phụ bạc, có thể được sự lựa chọn tốt nhất.” Nàng nói đầy ẩn ý.
“Ngài… Chẳng lẽ là thần tình yêu trong truyền thuyết?” Quân Yên Trúc sửng sốt, dò hỏi. Nhưng nàng không đáp lại.
Nàng đi rồi. Hắn cảm thấy mất mát nhưng cũng nhẹ lòng. Hắn giơ tay lên rờ, không biết đã toát mồ hôi lạnh từ lúc nào. Trực giác cho biết, nàng kia mặc dù không phải là thần tình yêu, thì cũng là nữ tử bị phụ bạc năm xưa, lần này đi theo hắn và tiểu nha đầu, có lẽ đang giám sát hắn hoàn thành lời thề. Tuy nhiên, điều này không còn quan trọng nữa.
Hắn xuống giường loạng choạng đi lấy khăn lông lau mình, quay lại nhìn thấy Vũ Duyệt vẫn ngủ say, hắn mỉm cười.
Tiểu nha đầu à, có lẽ chúng ta sắp đến lúc biệt ly.
Vốn tưởng rằng, ít nhất còn có thể sống với nàng thêm đôi năm bình yên, không ngờ, cái chết lại ập đến nhanh như vậy …
Thế giới là vô thường, hãy làm điều gì mình trân trọng. Đời này ta đã không còn cầu nguyện gì hơn, chỉ mong sau khi ta chết, nàng có thể dùng tài sản ta để lại, hạnh phúc mỹ mãn, vui vẻ và an khang.