Vũ Duyệt rung động, nàng sờ vào mắt mình, dường như có thứ gì đó không ngừng rơi xuống; nàng xoa ngực, trái tim tựa như đang đập điên cuồng. Nàng thừa nhận, vào giây phút này, nàng đã động lòng. Nhưng nàng hiểu rõ, bọn họ không có khả năng.
“Quân công tử, chúng ta đi thôi.” Nàng coi như không nghe thấy, đi tháo dây cương.
Điều này cũng dẫn đến việc nàng không thấy sự mất mát và đau đớn trong mắt hắn.
Đây là một cuộc đối thoại không thoải mái. Quân Yên Trúc lặng lẽ đi đến dắt ngựa, quay đầu lại nói với Vũ Duyệt: “Vũ tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
“Được.” Vũ Duyệt vui vẻ vì hắn không rối rắm với lời vừa rồi, cũng cảm thấy mất mát vì hắn không để ý những lời đó. Nàng lắc đầu tự giễu, sau đó xoay người lên ngựa, nhìn thấy Quân Yên Trúc cũng lên ngựa, nàng gật đầu ra hiệu cho hắn đi trước. Sau khi hắn chạy được vài mét, nàng mới bắt đầu phi ngựa. Nàng đột nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua, không biết có phải là ảo giác hay không, hình như có người vừa ở bên hồ. Thôi, chỉ cần họ không đến kiếm chuyện, nàng cũng không muốn thêm phiền phức.
Tuy hành trình chậm nhưng vẫn đến thị trấn trước khi trời tối. Trên đường không xuất hiện bất trắc, nói rằng thuận buồm xuôi gió cũng không ngoa. Cho nên ngay từ đầu Vũ Duyệt mới cảm thấy công tử ngốc nghếch này phá tiền.
Nàng nhìn Quân Yên Trúc xuống ngựa và nhảy xuống theo. Nàng dắt ngựa đi theo sau hắn, Quân Yên Trúc tựa như đã quên mất những khó chịu trước đây, liên tục nói chuyện với Vũ Duyệt. Đều là chuyện thú vị về thời thơ ấu của hắn. Vũ Duyệt lơ đãng lắng nghe, cơ bản là vào tai này lọt ra tai kia. Nhưng đột nhiên, giọng nói của hắn biến mất bên tai.
Vũ Duyệt định thần, nhìn quanh bốn phía. Không thấy bóng dáng của hắn, nàng nhất thời hoảng sợ, nới lỏng dây cương định đi tìm công tử khờ đó. Chưa kịp hành động, công tử khờ đã trở lại, tay cầm hai cây hồ lô đường và một cây trâm bạc, cây trâm có khắc hình lông vũ sống động như thật.
Vũ Duyệt thở phào khi thấy hắn không sao, đồng thời hơi bực mình: “Sao ngài không nói với ta tiếng nào đã chạy lung tung? Nếu ngài có chuyện thì sao, làm ta sợ muốn chết.”
Quân Yên Trúc chớp mắt vô tội, “Ta có nói…” Do cô không nghe…
“Đừng nói chuyện này, cô đến xem cái này nè.” Quân Yên Trúc đưa một cây hồ lô đường cho Vũ Duyệt, vui vẻ cho nàng xem cây trâm trong tay.
“Vũ tiểu thư, cô thấy cây trâm đẹp không? Rất hợp với cô có phải không?”
“Đẹp.” Ánh mắt Vũ Duyệt có chút mất tự nhiên.
“Ta cài cho Vũ tiểu thư được không?” Nụ cười của Quân Yên Trúc dần dần nở ra.
“Không được.” Giọng điệu của Vũ Duyệt rất kiên quyết.
“Vì sao?” Quân Yên Trúc khó hiểu.
“Không được thì không được!” Vũ Duyệt ăn hồ lô đường, kéo dây cương đi trước.
“…” Nụ cười của Quân Yên Trúc biến mất, hắn đưa hồ lô đường đang cầm trên tay cho tiểu hài tử bên cạnh đã thèm từ lâu, không nói gì, cẩn thận cất cây trâm và lẳng lặng đi theo.
Vũ Duyệt đang đi phía trước lén quay đầu nhìn hắn, thấy hắn theo kịp mới yên tâm. Nàng bước chầm chậm, chờ hắn đến gần.
“Hôm nay chúng ta nghỉ ở đây một đêm, sáng mai khởi hành thì chạng vạng có thể đến nơi.” Vũ Duyệt dắt ngựa đi đến trước khách điếm.
“… Vũ tiểu thư, chúng ta có thể phải chia tay.” Quân Yên Trúc do dự một lúc rồi nói.
“Ta cần đến cảng Nam Hải trước sáng mai.” Hắn vừa nhận được báo cáo khẩn cấp, cảng Nam Hải đã có chuyện xảy ra, hắn cần phải nhanh chóng đến đó giải quyết tình hình.
“Vũ tiểu thư, ta hy vọng mối quan hệ ủy thác của chúng ta kết thúc ở đây, lệ phí trả cho cô sẽ không ít hơn, coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ.” Quân Yên Trúc nói điều này vô cùng nghiêm túc.
“Vì sao?” Vũ Duyệt nhíu mày, “Nếu là vì ta không nhận quà của ngài…” Vậy thì tách ra càng sớm càng tốt.
“Không, không phải.” Quân Yên Trúc trực tiếp ngắt lời nàng, “Ta hy vọng Vũ tiểu thư sẽ nghiêm túc xem xét, bởi vì lệ phí trên đoạn đường đêm nay có thể là tính mạng của cô.”
“Nếu đã như vậy, ta càng không thể đồng ý.” Vũ Duyệt đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Nếu ta có khả năng mất mạng, để ngài một mình lên đường, chẳng phải ngay cả linh hồn của ngài cũng trở thành lệ phí.”
“Vũ Duyệt tiểu thư.” Đây là lần đầu tiên Quân Yên Trúc gọi tên đầy đủ của nàng, hắn lùi ra sau một bước, vừa chắp tay xin lỗi vừa nói: “Thật ra, tại hạ không phải lên đường một mình, bên cạnh luôn có ám vệ đi theo, bởi vì tại hạ nảy sinh tò mò đối với Vũ Duyệt tiểu thư, tùy tiện gài Vũ Duyệt tiểu thư vào nguy hiểm là lỗi của tại hạ, xin Vũ Duyệt tiểu thư đừng trách. Hiện tại kết thúc quan hệ thuê mướn là lựa chọn tốt nhất, cô còn đường để lựa chọn.”
“Quả nhiên là vậy.” Nàng đã nhận thấy có rất nhiều người đi theo từ lâu, nhưng bọn họ không toát ra sát khí cho nên nàng không đặc biệt để ý, vẫn luôn đi theo sát Quân Yên Trúc vì cẩn thận, sợ hắn bị lừa.
Muốn nói kỳ lạ thì làm sao lạ được. Hắn trả tiền đủ để nàng buôn bán nhỏ hoặc đủ ăn trong nhiều năm, cảm tạ còn chưa đủ, nói gì đến chuyện gì kỳ lạ. Hơn nữa… Những lời nói đó ở Mặc Hồ, nàng không phải không hề cảm động chút nào. Nàng sẵn lòng đồng hành cùng hắn chỉ vì hắn đã can đảm nói ra những lời đó.
“Chúng ta đi thôi, ta đã nhận lời sẽ không bỏ dở nửa chừng.” Nàng quả quyết.
“… Nếu Vũ tiểu thư khăng khăng như thế, tại hạ cũng không nói nhiều. Xin Vũ tiểu thư nhớ kỹ, cô có thể rút lui bất cứ lúc nào, người của ta sẽ thanh toán cho cô đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc, cô có thể yên tâm về điều này.” Cuối cùng, hắn nhìn sâu vào mắt nàng, “Hy vọng cô sẽ không hối hận.”
Hối hận. Vũ Duyệt cười tự giễu. Nàng, Vũ Duyệt, cả đời này chưa bao giờ hối hận. Hơn nữa nàng hiện tại đã hai bàn tay trắng, dù sao chỉ có một mình, sống hay chết thì có gì khác nhau?