Đột nhiên một chùm pháo hoa đỏ nở ra trên không, sắc mặt Quân Yên Trúc thay đổi đáng kể, hắn chưa bao giờ hoảng loạn đến thế trước mặt Vũ Duyệt, “Vũ Duyệt, cô đi nhanh lên! Tiếp viện của chúng sẽ đến ngay lập tức, nếu cô không rời đi ngay bây giờ thì sẽ chết ở đây!”
“Vậy còn ngài thì sao?” Vũ Duyệt vẫn bình tĩnh, tựa như Quân Yên Trúc đang trò chuyện việc nhà với nàng.
“Cô đừng quan tâm đến ta! Ta và cô cơ bản chẳng có quan hệ gì với nhau! Sống hay chết thì liên quan gì đến cô!” Đây là lần đầu tiên Quân Yên Trúc hung dữ với Vũ Duyệt. Vũ Duyệt cũng là lần đầu thấy vẻ mặt dữ tợn như thế của hắn.
“Chúng ta là quan hệ thuê mướn.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Quân Yên Trúc nghe vậy, móc khế ước trong ngực ra rồi xé nát, vẻ mặt dữ tợn, “Bây giờ đã hết. Cô cút đi! Cô đến cảng Nam Hải tìm chủ sự nhận số tiền còn lại, nói tên của ta thì hắn sẽ đưa cho cô!”
Hắn thấy Vũ Duyệt không có ý rời đi, lòng nóng như lửa đốt, giọng điệu càng tệ hơn, “Cô lăn! Mau cút đi! Đừng mặt dày ăn vạ ta! Ta không muốn nhìn thấy cô! Cút ngay!”
“Quân Yên Trúc.” Vũ Duyệt không bị ảnh hưởng bởi thái độ của hắn, nàng ngước mắt nhìn hắn, “Ngài cho rằng một người với hai bàn tay trắng sẽ sợ chết ư?”
“Cô không sợ nhưng ta sợ!” Lớp ngụy trang của Quân Yên Trúc bị tan rã trong nháy mắt, giọng nói run rẩy của hắn quát lên, “Ta sợ cô mất mạng bởi vì sự tò mò đáng chết của ta!”
“Ta không sợ, ngài có gì phải sợ. Hơn nữa, ngài đã thề cùng ta sống chết có nhau, ngài bảo ta chạy đi chẳng khác nào vi phạm lời thề” Vũ Duyệt xoay người xuống ngựa, vươn tay về phía Quân Yên Trúc, “Đi nào, bỏ ngựa mà chạy, ngựa là mục tiêu quá lớn.”
Quân Yên Trúc giật mình. Hắn nắm chặt tay, hắn biết hiện tại không phải là lúc cãi nhau, nàng nhất quyết không rời đi, hắn chỉ có thể cố hết sức che chở nàng. Hắn xoay người xuống ngựa, kéo tay Vũ Duyệt chạy ngay lập tức. Dọc theo đường đi, Vũ Duyệt rắc rất nhiều côn trùng độc, những thứ này đều do sư phụ dạy nàng dùng máu của mình để nuôi chúng, tuy không muốn nhưng đến lúc này phải đành hy sinh chúng nó.
Tiếng kêu thảm thiết ngày càng gần, mùi máu tươi càng ngày càng nồng, môi trường quá ẩm ướt khiến người ta khó thở. Vũ Duyệt đột ngột ngừng lại, nàng buông tay Quân Yên Trúc.
“Gần quá sẽ bị đuổi kịp.” Giờ phút này, sự bình tĩnh của nàng khiến người khác sợ hãi.
“Cô phải đi hay sao?” Quân Yên Trúc cảm thấy hơi mất mát, nhưng vẫn cười nói: “Chạy nhanh lên, mục tiêu của họ là ta, sẽ không làm tổn thương cô.”
Vũ Duyệt không nhúc nhích, chỉ xoay lại, quay lưng về phía Quân Yên Trúc. “Ngài tiếp tục đi thẳng lên phía trước, đừng quay đầu lại.”
“Vũ Duyệt! Cô có ý gì?” Quân Yên Trúc đột nhiên bước tới, nắm vai Vũ Duyệt, “Cô muốn chết?”
“Không ai muốn chết, ta cũng không.” Gương mặt Vũ Duyệt vô cảm, trong lòng không hề gợn sóng.
“Vậy vì sao cô ở đây? Vì sao không chạy?” Quân Yên Trúc quát nàng, sắc mặt hung dữ vô cùng đáng sợ.
“Gần quá, ngài sẽ chạy không thoát.” Vũ Duyệt đẩy tay hắn, “Lý trí một chút, ta chạy cùng ngài sẽ trở thành mục tiêu quá lớn, cuối cùng mất hai cái mạng. Ta ở lại giữ chân bọn họ, chỉ cần ngài chạy nhanh là có thể đưa viện binh tới cứu ta, đúng không?”
“…” Quân Yên Trúc nắm chặt tay, chưa bao giờ hận bản thân suy nghĩ không chu đáo giống giờ phút này. Hắn cho rằng dẫn theo nhiều ám vệ như vậy, còn có binh lính ở cảng Nam Hải, hắn sẽ an toàn tuyệt đối, nhưng không ngờ đối phương hành động nhanh như vậy, chuẩn bị kỹ càng đến thế. Bọn họ có người chuyên núp trong tối canh chừng, mỗi khi người của hắn có hành động phát tín hiệu sẽ có ngân châm bắn ra ngay lập tức làm tê liệt bàn tay đang cầm pháo tín hiệu, ngăn cản bọn họ kêu cứu.
Hắn vốn cũng có một trái pháo tín hiệu trong tay nhưng cũng mắc mưu. Nói đến cùng, hắn là một quan văn, hắn lấy đâu ra tự tin để bảo vệ một cô nương trong sạch xinh đẹp và có nhân cách tốt?
“Đừng chần chừ, không muốn ta chết thì chạy nhanh lên.” Tiếng bước chân ngày càng gần, Vũ Duyệt xua tay.
“Vũ Duyệt, ta có thể nhìn mặt cô được không?” Thật buồn cười, bọn họ ở chung hai ba ngày, ngủ cùng phòng, mà hắn chưa thấy nàng trông thế nào.
Vũ Duyệt sửng sốt, cởi đấu lạp ra.
Khuôn mặt thanh tú không quá xinh đẹp, hấp dẫn nhất chính là đôi mắt trong veo của nàng, lộng lẫy như vì sao dưới ánh trăng. Vũ Duyệt hơi mím đôi môi đỏ, ngón trỏ gõ nhẹ hai lần trên môi.
Quân Yên Trúc cũng bất giác gõ hai lần trên môi. Vũ Duyệt cười, hắn cũng cười theo.
Hắn thả Vũ Duyệt ra, xoay người chạy thật nhanh. Hắn hét lớn: “Vũ Duyệt! Chờ ta tới đón nàng về nhà!”
“Nếu nàng thoát khỏi nguy hiểm mà không tìm thấy ta, hãy tới Nam Hải! Ta sẽ luôn đợi nàng ở nơi lần đầu gặp nhau! Sẽ chờ nàng cả đời ở Nam Hải!” Nước mắt nóng hổi rơi khỏi khóe mắt của hắn, rớt xuống đất. “Nàng nhất định đừng bị gì cả! Ta Quân Yên Trúc không cưới ai ngoài nàng!”
Dường như có một tảng đá lớn ném vào trái tim tĩnh lặng như mặt nước của Vũ Duyệt, trong lòng nàng đầy gợn sóng. Có một chất lỏng trong suốt và lạnh lẽo nơi khóe mắt của nàng, men theo gương mặt rơi xuống đất. Quân Yên Trúc… Ta xin lỗi.
Truy binh đã đến. Nàng vất đấu lạp ra xa, rắc toàn bộ độc trùng nàng đang có, rút kiếm ra khỏi vỏ.
Thật ra, chỉ là sự lựa chọn giữa cái chết và sự sống. Nàng ghét chết trong cô độc, nhưng thay vì cô độc mà sống, nàng tình nguyện chết trong cô độc… Hơn nữa, Quân Yên Trúc còn có việc phải làm, đúng không? Còn nàng đã sớm hai bàn tay trắng.
Một người hai bàn tay trắng, không nhà để về, cả ngày ăn không ngồi rồi, mơ màng hồ đồ sẽ sợ chết hay sao?
Thật nực cười nếu sợ.
Có một cơn mưa lớn vào buổi sáng sớm. Cơn mưa tầm tã khiến người dân xung quanh than thở rằng thời tiết sắp chuyển.
Quân Yên Trúc đã thoát khỏi nguy hiểm thành công. Hắn dựa vào binh phù và thánh chỉ thành công điều động binh lính Nam Hải quét sạch dư nghiệt. Trời vẫn tiếp tục mưa, hắn đẩy người hầu đến che dù cho hắn, từ từ bước vào rừng trúc.
Nước mưa lạnh buốt quất vào người hắn, hắn lại không hề nhận ra. Lúc này, thanh niên mặc đồ đen đến gần, phía sau hắn còn nâng một cái cáng. Hắn khom người chào Quân Yên Trúc, hơi ngập ngừng mở miệng, “Đại nhân…”
“A Thất, tìm được rồi phải không?” Ánh mắt Quân Yên Trúc đã sớm nhìn thấy cái cáng trắng chói mắt phía sau hắn, nước mưa lạnh băng hòa vào những giọt nước mắt nóng hổi.
“… Dạ.”
“Đã chết rồi?”
“… Dạ.” A Thất là trợ thủ đắc lực của Quân Yên Trúc, cũng là người tiếp ứng của hắn ở cảng Nam Hải. Chủ sự Nam Hải trong miệng Quân Yên Trúc chính là người này. A Thất biết vị cô nương này, cũng biết đại nhân quan tâm Vũ cô nương.
Vừa rồi hắn nghe một ám vệ còn may mắn sống sót kể lại Vũ cô nương dũng cảm đến nhường nào, tốt với chủ tử trong ba ngày ở chung thế nào, dọc đường không rời nửa bước, hắn càng kính nể hơn.
Cho nên vào lúc này, A Thất cũng rất đau lòng và thương tiếc trước cái chết của Vũ Duyệt.
Thân người Quân Yên Trúc không khỏi run rẩy, hắn dầm mưa đi từng bước một đến bên cạnh cái cáng, giơ tay muốn kéo tấm vải trắng, “Ta muốn nhìn nàng.”
A Thất nắm tay hắn, hắn hơi run rẩy. “Đại nhân đừng nhìn, Vũ cô nương… Vũ cô nương sẽ không muốn ngài nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của nàng.”
Vũ Duyệt cô nương chết quá thảm. Một người tập võ như hắn nhìn thấy những vết kiếm đã cảm thấy toàn thân đau đớn, huống chi là người không biết võ như đại nhân?
Quân Yên Trúc là nam tử, chức vị là thừa tướng, không thể cất tiếng khóc lớn. Hắn cố nén cảm xúc đau thương, nhẫn nhịn đến nỗi giọng nói và trái tim đều đau. Đôi mắt hắn nhòe đi, cuối cùng vẫn không kéo tấm vải trắng. Chỉ nhẹ nhàng bế nàng lên, ôm chặt nàng, thấp giọng nghẹn ngào.
Cơn mưa to chẳng mấy chốc đã ngừng.