Gia Đường nặng nề thở phào một cái, “Ngươi rốt cục cũng biết nghe lời ! Ngươi hứa với ta là đừng cắn người lung tung nữa được không ? “
Bạc Hà “nhẹ nhàng” đạp chân hắn một cái, hừ, không cần hắn nói thì nàng cũng tự biết vậy, ngay cả nàng còn thấy nàng rất thần kinh, huống chi là “người bị hại “
“Muốn đi khôn ?” Gia Đường ôm lấy vả vai của bạc hà, hướng phòng ăn phía ngoài đi tới, hắn bây giờ không buông tha bất kỳ một giây đồng hồ cùng nàng thân cận cơ hội, đã lâu tự nhiên lại nhớ tới trong hai người…
“Ta nghe lời ngươi” Nàng ôn nhu nhìn vào mắt hắn nhưng có một tiếng cười nhạo vang lên từ đằng sau
“Sách … sách … sách … Bắt được rồi, bạc hà mẫn chi . Ngươi rốt cục học xong chim nhỏ nép vào người ! Có phải hay không rúc vào sừng trâu quá cứng rắn, không có có chúng ta Gia Đường này rộng lớn lồng ngực thoải mái a?” Không cần nghĩ cũng biết, giọng nói này, giọng cười này ngoài Trình Mông ra thì chẳng còn ai
Bạc hà ngay cả đầu cũng không trở về, trực tiếp đem bao hướng về phía sau kén đi, “Ai u…” Một giọng nữ quen thuộc làm cho bạc hà nhanh chóng xoay đầu lại, phát hiện Nguyễn Nguyệt đang ôm đầu, “Ta và ngươi có oán hận phải không ? Ta còn chưa nói mà …”
Bạc hà không giữ lại chút hình tượng thục nữ nào mà ôm bụng cười, đánh Trình Mông một cái . Hừ, dù sao đánh Nguyễn Nguyệt thì hắn cũng thấy đau, vậy thì đánh hắn vậy
“Ân, các ngươi làm sao cũng ở đây ? Hay là lại “vô tình” gặp được ? Hôm nay là đêm thất tịch nha “
“Ngươi giỏi lắm, bây giờ bắt đầu biết giễu cợt người khác rồi phải không ? Chẳng lẽ chúng ta không thể cùng ở chỗ này được sao ? Dù sao bây giờ cũng không phải là lúc ngươi phát bệnh, chúng ta cũng không sợ gần ngươi sẽ bị lây a” Nguyễn Nguyệt vừa nói vừa cười, cho dù là người thiện lương nhưng nhìn bạc hà không chọc tức nàng là khiến người ta không chịu nổi nha, dù sao Nguyễn Nguyệt ta cũng là một nữ nhân thiện lương mà
Bạc hà như bị bắt cái đuôi vậy, quay đầu về hương gia đường làm nũng , “Ngươi xem bọn hắn kìa”
Gia Đường bị nàng giờ phút này này hơi thẹn thùng bộ dạng trêu chọc được một trận tô dương, hắn hôm nay đối với bạc hà cũng không có bốn năm trước kia lực khống chế ! Đem nàng che ở chỗ khuỷu tay, sau đó hướng về phía Trình Mông, dùng ngón tay chỉ hắn, vừa chỉ chỉ Nguyễn Nguyệt, sau đó nhiều lần hoa hoa, trong miệng còn hừ hừ trứ, “Ân… Ân… Khụ khụ… Mình nhìn làm a!” Trình Mông cùng Nguyễn Nguyệt cũng nhìn hiểu, ý là nói cho Trình Mông ‘Quản tốt nữ nhân của ngươi!’ bọn họ cái kia loại xen vào hữu tình cùng tình yêu quan hệ trong đó, bọn này bằng hữu cũng rất rõ ràng, dĩ nhiên cũng không còn ít mở bọn họ cười giỡn, nhất là bây giờ có người khi dễ bạc hà “của” hắn, hắn làm sao bỏ qua được ?
Nguyễn Nguyệt đỏ mặt dậm chân, “Uy. .. các ngươi là ỷ mạnh hiếp yếu phải không ? “
“Nguyễn Nguyệt đồng học à, để cho lão sư dạy ngươi nhé ! Các ngươi có hai người, chúng ta cũng có hai người, như thế nào có thể gọi là ỷ mạnh hiếp yếu ? Các ngươi chỉ cho ta xem ngươi yếu chỗ nào ? ” Rõ ràng là ban nãy vừa mới khi dễ nhé, giờ thì lại nói thế đấy, dù sao đấu võ mồm cũng luôn là niềm vui của bọn họ mà
“Uy … ngươi … ngươi … dù sao bọn ta cũng là hai linh hồn khác nhau, còn bọn ngươi là tâm linh tương thông đi ” Nguyễn Nguyệt bắt đầu hối hận, không biết tại sao tự nhiên lại muốn chọc bạc hà làm chi. Bất quá, vẻ mặt hạnh phúc của hai người bọn họ cũng làm cho bằng hữu yên tâm. Gia đường quả nhiên là gia đường, làm việc hiệu suất cao như thế, nhanh chóng hoà hảo lại như ban đầu rồi …
“Ha ha … tha cho các ngươi, mau tìm Vu hân cùng chúc hạo tái hợp đi, hôm nay chúng ta nhất định phải chơi cho thật vui mới được” Bạc hà đề nghị, chắc chắn hôm nay là vu hân sẽ rảnh a, còn chúc hạo thì nàng đã xem hắn như chị em tốt rồi, cũng không biết là hắn có bạn gái chưa nữa nhưng mong là hắn sẽ không có (Bạc Hà, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế ?”
Còn lại mấy người nhìn nhau hạ xuống, Gia Đ cánh tay vừa dùng lực đem nàng dẫn tới mình đối diện mặt, cả người cũng dán lại với nhau, đem khác hai người cho rằng không khí giống nhau, sủng nịch đánh nhẹ nàng một cái, “Ngươi đang mơ à ? Hôm nay mọi người đều có việc bận ! Hôm nào rồi hãy đi” Dĩ nhiên, hắn cũng có “việc bận rộn” mà ..
“Khụ .. khụ … chúng ta không bận , không bận mà” Trình Mông giống như là muốn ăn đòn vậy, nhưng mà hắn cũng không quên Nguyễn Nguyệt theo : “Phải không Nguyễn NGuyệt ?”
“Dĩ nhiên, chúng ta rất nhàn rỗi” Nguyễn Nguyệt chớp lấy thời cơ, trêu chọc gia đường, giả vờ hay đến như là thật vậy
“Ý không tốt nha, ta không rảnh” Gia đường ôm lấy vai của bạc hà, hướng về chiếc xe, không quên vẫy tay lại , “BYE …”
Nguyễn Nguyệt và trình mông nhìn nhau cười một tiếng, nhìn hai người đi hét to một cái, “Coi chừng bị bệnh sởi” (Bạc Hà vẫn đang mặc cái áo của gia đường trên người), bọn họ mơ hồ nghe được bạc hà nói : “Ta thích …” trên xe
Đưa mắt nhìn bạc hà và gia đường đi, hai người cùng nhau thở dài : “Thật không dễ dàng”
“Thật không dễ dàng a!” Hai người đồng thời nói xong câu đó sau, ăn ý cười…
“Sao lại cùng ta nói chứ ? ” NGuyễn Nguyệt cười nhìn Trình Mông
“Câu nói kia ngươi đăng kí sao ? Tại sao ta không thể nói ?” Kỳ quái là, cho dù Trình Mông có bao nhiêu bạn gái, thế nhưng đêm thất tịch mỗi năm lại chỉ có Nguyễn Nguyệt ở cùng với hắn, đây là tâm linh tương thông sao ?
Hai người cười hì hì trước cửa nhà hàng, nơi này không chỉ là nơi mà bạc hà và gia đường hay đến mà còn là “căn cứ” bí mật của nguyễn nguyệt và trình mông, chẳng qua là bọn họ hành động tương đối bí mật nên không ai biết thôi …
Gia Đường lại thỉnh thoảng quay qua nhìn bạc hà một lần, giờ phút này không biết hắn đã tưởng tượng bao nhiêu lần, rốt cuộc cũng trở thành sự thật rồi
Bạc hà thấy Gia Đường đối với mình chỉ cười không nói, vội vàng tìm đề tài khác, “Ngươi … mấy năm nay ngươi thực sự làm biên đạo sao ?”
Gia đường lắc đầu, nhìn nàng nói : “Mấy năm nay ngươi không có xem ti vi sao ?”
“Không có a … ngươi biết đó, cuộc sống ở đó rất là cực khổ nên dĩ nhiên không có ti vi rồi” Nghĩ lại cuộc sống gian khổ của mình lúc trước, bạc hà có chút phiền muộn, cũng là tại nàng 4 năm trước không chịu nghe hắn nói để rồi sau đó phải sống một cuộc sống cực khổ như vậy … Nàng còn ngây thơ nghĩ rằng, 4 năm qua đi, mình sẽ thật sự quên được hắn nhưng vẫn là không được, có lẽ nơi nào đó sâu thẳm trong trái tim nàng vẫn còn chờ đợi tình cảm của hắn …
Gia đường tự nhiên cảm thấy mấy năm nay mình toàn là làm những chuyện ngu ngốc a, thử nghĩ xem … Mấy năm nay hắn đi khắp đất nước, làm bao nhiêu là tiết mục, bởi vì tiết mục ti vi có địa vực tính, cho nên hắn mỗi đến một chỗ, cũng sẽ liên lạc địa phương đài truyền hình, đem mình tiết mục ngay tại chỗ truyền ra, hắn nghĩ chỉ cần mình ở trên ti vi là có thể nhìn hắn, cư nhiên nàng lại không thể xem ti vi được …
“Ngươi làm sao vậy ? ” Thấy vẻ mặt Gia Đường có chút quái dị, nàng nhịn không được hỏi hắn.
Gia Đường hướng nàng khẽ mỉm cười, “Không có chuyện gì! Đứa ngốc! Ta là cảm thấy mấy năm này khổ ngươi , thật xin lỗi…” Hắn đảo ra một cái tay, đưa đến trên vai của nàng nhẹ nhàng ngắt hai cái, truyền lại trứ nồng đậm xin lỗi…
“Nào có, nhưng thật ra là ta…” “Tốt lắm, nói tất cả kia không trách ngươi…” Hắn không muốn nghe đến bạc hà tự trách, dù sao nàng thật không có một chút sai…
Bạc hà cảm động gật đầu, “Nhưng còn có chuyện ta không rõ lắm “
Gia đường nhíu mày nhìn nàng, “Có gì không rõ nói ta nghe, để Đường ca của ngươi giải đáp”
“Đúng là xấu xa ! Ta chỉ là không rõ, ta không xinh đẹp động lòng người, cũng không có tài năng gì đặc biệt, vậy ngươi thích nơi nào của ta hả ? ” Nghi vấn của nàng vẫn còn mãi trong lòng, bên người hắn quả thật có không ít người xinh đẹp, đối với Gia Đường có hảo cảm hiểu rõ lại càng không có ở đây số ít, mỹ nữ như Đái Tình nổi tiếng như vậy cũng thích hắn, chớ đừng nói chi là người khác, nàng có tài đức gì phải có được hắn khuynh tâm đâu? Đang là bởi vì như vậy cứ thế mãi tự ti trong lòng, mới để cho nàng ở gặp phải ‘Có chuyện xảy ra’, ngay cả năng lực chống cự cũng không có, trực tiếp lựa chọn trốn tránh…
Gia đường trầm mặc một hồi, chẳng lẽ nàng cảm thấy thiếu tự tin như vậy sao ? Hắn thấy hắn và nàng quen nhau nhiều năm như vậy, hết thảy mọi chuyện đều suy nghĩ tới nàng, chính mình chưa làm trái với suy nghĩ của nàng bao giờ, hắn cho là yêu một người những thứ này đủ rồi, thì ra là ở nàng hoạt bát lớn mật, tràn đầy tinh thần phấn chấn bề ngoài, lại tàng trứ một viên như vậy yếu ớt tâm… Mình mặc dù là hắn giao ra toàn bộ thật lòng, nhưng không có chân chính hiểu rõ nàng, Tống Gia Đường, thì ra là ngươi làm còn xa xa không đủ…
“Thì ra là cái vấn đề này khó như vậy trả lời a… Ta hiểu được…” Bạc hà yên lặng cúi đầu, nàng suy nghĩ ra vô vàn lý do từ hắn, có thể nói là hắn không thích vẻ ngoài cũng được, nhưng mà chẳng lẽ bảo hắn tìm một lý do nói hắn thích nàng cũng khó vậy sao ?
Lúc này hắn đã lái xe đến sông Hoàn, đây là nơi mà lúc trước bọn họ hay hẹn nhau, hắn thắng xe dừng lại, chuyển sang nắm chặt vai của bạc hà, “Bạc Hà a, ngươi thật là phiền toái nha” Hắn vẫn là quyết định dùng bọn họ quen có phương thức đến trả lời nàng nói lên vấn đề, nếu không thật sẽ rất lúng túng…
“Uy! Ngươi nói gì, đã sớm nói không cho như vậy gọi ta, chán!” Gia Đường quả nhiên hiểu rõ nàng, một câu như vậy nói lập tức đem tâm tình của nàng kéo…