• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời của Đái Tình, Gia Đường chỉ nhún vai, “Được thôi” Nói xong hắn kéo Bạc Hà đi

Bạc hà trong lòng thấp thỏm, dù sao màn kịch vừa rồi Đái Tình diễn đạt như vậy, đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ, huống chi là Gia Đường …

Rốt cuộc nàng không nhịn được hỏi một câu, “ Ngươi tin sao ?” Nàng thật sự không muốn nghe chữ “có” từ hắn

“Ngươi cứ nói đi ?” Nói xong hắn nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, “ Ta tin tưởng”

Tâm Bạc Hà đột nhiên trầm xuống, không nghĩ tới hắn lại trả lời như vậy, hắn thật sự tin lời Đái Tình, nàng còn có thể giải thích cái gì ? Cứ như vậy suy nghĩ, nàng chỉ im lặng bước đi

“Người ta tin tưởng chính là ngươi. Đứa ngốc”

Một câu nói đơn giản làm cho tâm Bạc Hà run lên, khóe mắt bắt đầu đẫm nước mắt. Thì ra người hắn tin không phải Đái Tình mà là nàng. Đối với một nữ nhân không có cảm giác an toàn như nàng mà nói, câu trả lời này quả thật là ngoài tưởng tượng … Dù sao thì đối với những lời Đái Tình nói, nàng thật sự sợ Gia Đường sẽ tin tưởng

“Củi Nữu nhi!” Gia Đường vuốt vuốt tóc của nàng, bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi rốt cuộc sợ cái gì? Trong mắt ngươi, lão công ngươi là một người không phân thị phi như vậy sao ?” Chẳng lẽ nàng không biết, cho dù cả thế giới này có hoài nghi nàng, hắn cũng nguyện tin tưởng nàng. Huống chi Đái Tình cứ mở miệng một là không tin tưởng, hai là không uyện ý, hơn nữa diễn xuất cũng không phải là tốt (chỉ có Bạc Hà là thấy nàng diễn tốt) , hắn làm sao nhìn không được ? Vấn đề chủ yếu nhất là hắn không tin Bạc Hà sẽ làm điều bất lợi cho tình cảm của bọn họ, bây giờ không và sau này càng không …

Mặc dù cho tới nay hắn cũng rất hy vọng Đái Tình thật có cùng nàng sở nói như vậy, sau này chỉ đem bọn họ cho rằng bạn tốt , trên thương trường mặc dù ngươi lừa ta gạt rất nhiều rất nhiều, nhưng bằng hữu thật sự bên cạnh của Gia Đường cũng không phải là nhiều, toàn bộ đều không phải là những người giả dối, hắn tin tưởng bằng hữu của hắn, tự nhiên cũng phải tin tưởng Đái Tình …

Nói đúng hơn thì lấy bốn năm thâm tình giữa hắn với Đái Tình, hắn thật không muốn tin tưởng nàng biết làm ra cái gì chuyện gì quá phận tình, thẳng cho tới hôm nay hắn cũng mới chánh thức rõ ràng, thì ra là không phải là mỗi người ý nghĩ cũng sẽ cũng giống như mình, nàng thậm chí muốn dùng thủ đoạn như vậy làm hại Bạc Hà … Đừng bao giờ, đừng bao giờ nghĩ sẽ tiếp tục có thể làm như vậy. Đừng mong có thể làm thương tổn Bạc Hà của hắn, hắn sẽ không bao giờ cho chuyện này phát sinh lần nữa …

“Nhưng là Đái Tình nàng mới vừa xuất viện, thật không cần đưa nàng sao? Vạn nhất nàng…” Mặc dù bây giờ nàng không còn một chút hảo cảm nào với Đái Tình nữa, hoàn toàn thấy rõ ý đồ của nàng. Nhưng nếu xảy ra chuyện gì, Gia Đường chắc chắn sẽ gặp phiền toái, dù sao cũng là nhờ Đái Tình mà đài truyền hình mới có ngày hôm nay …

Gia Đường chỉ gõ lên đầu nàng một cái, “Đừng quan tâm nữa”

Bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, tự nhiên nàng cũng không nữa kiên trì, nàng cũng không muốn đẩy người yêu của mình đến bên cạnh người khác … Phải chi bốn năm trước nàng không ra đi, để Đái Tình ở bên cạnh giúp hắn bốn năm. Cũng may là tình cảm của Gia Đường thủy chung không hề thay đổi, nếu như đổi thành người khác, chắc chắn đã trở thành “vật trong túi” của Đái Tình …

_________________________________

Ở cửa sổ trước phòng bệnh, một đôi mắt thủy chung nhìn về phía bóng dáng hai người, không nghĩ tới hôm nay nàng lại ngốc nghếch như vậy. Quên mất Gia Đường cũng không ngốc như Bạc Hà. Nhưng là từ trước đến giờ hắn luôn luôn tin lời của nàng, tại sao khi đứng với Bạc Hà, lời nói của nàng không có chút phân lượng nào ? Nàng ngồi lại trên ghế, có phải là hôm nay nàng đã hành động quá nhanh, làm cho chính mình bị đả thương ? Vốn là không muốn cho bọn họ không đăng ký được, giúp mình tranh thủ thêm một chút thời gian, cũng muốn phá hủy hình tượng Bạc Hà trong lòng hắn. Rốt cuộc thì làm sao lại như vậy, làm cho chính trở thành vật bị “vứt bỏ” , nàng phát điên bứt tóc mình

Thì ra dù cho là một nữ nhân thông minh, cao ngạo đến đâu , trước mặt người mình yêu cũng sẽ trở nên ngu ngốc … Nàng cầm tờ giấy dưới gối lên, nhìn hai chữ màu đỏ – Bạc Hà, hai tay nàng dùng sức xé rách, chỉ chốc lát sau, vật không thể thiếu khi đăng ký của Gia Đường và Bạc Hà đã nằm trong thùng rác …

Nàng cũng không muốn thừa nhận chính mình đã thất bại nhưng ngày mai nên làm sao bây giờ ? Nên lấy tư thái gì xuất hiện trước mặt bọn họ ? Là trực tiếp tuyên chiến hay là …

“Thật xin lỗi tiểu thư, hiện giờ phòng bệnh này đã có bệnh nhân mới, phiền ngài sửa sang lại đồ dùng rồi đi ra” Y tá đi vào thấy Đái Tình vẫn ngồi đó, thúc giục nàng ra khỏi phòng bệnh …

Nàng nói cái gì cũng không nói, tông cửa xông ra, nghĩ nàng Đái Tình lúc nào ném quá loại này mặt, không khỏi càng thêm oán hận bạc hà, nếu như không phải là chính nàng cũng không cần phải vào bệnh viện tới, mình vô luận kia một mặt cũng so sánh với nàng mạnh, nhưng vì cái gì ở là tối trọng yếu địa phương : chỗ nhưng bại bởi nàng đâu? Vẫn muốn trứ chuyện, cũng không còn chú ý đối diện bước nhanh đi tới người, trực tiếp tựu đụng phải đi tới, mới vừa muốn mở miệng tức giận, khiển trách đối phương không có mắt, đối phương lại mở miệng trước …

“Đái Tình?”

Bởi vì thường xuyên bị nhận ra nên nàng cũng không có hứng thú gì, chỉ ngẩng đầu lên nhìn lại … Vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một người ngoài dự tính của nàng, Lê Mặc Thân - bạn thân nhiều năm trước. Nếu không phải là nhờ nụ cười quen thuộc, xém chút nữa là nàng cũng nhận không ra …

“Là ngươi?” Đái Tình kinh ngạc hỏi

Hắn cũng không trả lời chỉ hỏi lại, “Tại sao ngươi lại ở chỗ này ? Bị bệnh sao ?”

Đái Tình lắc đầu, “Ngươi mau lên, ta không sao, đã xuất viện.”

“Ta mới vừa nhìn xong bằng hữu chuẩn bị đi, thuận đường sao!” Lời của hắn không có trưng cầu nàng ý kiến ý tứ

Nàng có chút khó tin chính là, hắn chính là Lê Mặc Thân sao? Cái kia từng chỉ biết là theo đuổi ở bên người nàng, thị nàng là: vì công chúa tiểu nam hài, thế nhưng cũng có thể như vậy vứt cho nàng một câu nói sau, đi ở trước mặt nàng

Nàng đi theo sau hỏi, “Ngươi khi nào thì về nước ? Có đi nữa không ?”

“Ngày hôm qua, không đi nữa”

“Nga ! Rất tốt, không biết ngươi muốn phát triển ở phương diện nào ?”

“Ta trở lại để tiếp nhận Lê Hoa”

Một câu nói lại làm cho Đái Tình tiếp tục kinh ngạc. Lê Hoa ? Xí nghiệp gần như mạnh nhất Châu Á Lê Hoa ? Cái tập đoàn của Trình tổng kia cũng không bằng một nưa hắn. Tại sao nàng không nghĩ tới hắn cũng họ Lê, là con trai của Lê Đức An chứ ?

“Cùng nhau ăn một bữa cơm sao.” Hắn không có nhìn nhiều Đái Tình, cũng không có chú ý hàng loạt kinh ngạc trên mặt nàng, sống ở nước ngoài nhiều năm, hắn cũng đã tiếp xúc nhiều với nữ giới phương Tây nhưng vẫn muốn trở về lấy một mỹ nữ Trung quốc làm vợ. Mà Đái Tình chính là người đầu tiên hắn nghĩ tới. Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu thật sự Đái Tình chưa kết hôn , hắn nhất định sẽ cầu hôn nàng. Nhưng rốt cuộc bây giờ thật sự cảm thấy không có kết quả, hình ảnh duy nhất trong mắt hắn chính là thân ảnh của một người khác. Ba năm trước khi hắn trở về khảo sát một chuyến, vô tình trải qua cùng một đêm với một cô bé, chỉ tiếc tên của nàng hắn cũng không biết. Chỉ biết nàng là một giáo sư ở Tây Bộ …

Đái Tình như cũ không có cự tuyệt, ngồi vào trong xe của hắn, hai người này nhưng lại không có tiếng nói chung nhưng để hóa giải giờ phút này lúng túng không khí, mà vẻ mặt tất cả cũng tương đối bất đắc dĩ, nàng có chút tức giận, người này thế nhưng từ bắt đầu cho mình một khuôn mặt tươi cười sau, vẫn chết bình tĩnh, thì ra là hắn ở trước mặt mình trừ cười thật giống như không có lộ ra vẻ gì khác , nàng một mặt oán giận trứ, một mặt cảm thán…

“Ngươi kết hôn chưa ?” Hắn lười nói nhiều hơn, đi thẳng vào chủ để. Nếu như đây không phải một phần trong kế hoạch của hắn, hắn nhất định sẽ không nói một lời …

“Chưa”

Vốn dĩ hắn nên nói, “Vậy chúng ta kết hôn đi” nhưng rốt cuộc cũng không thể nói ra. mười mấy năm qua lần đầu tiên cảm thấy có một chuyện kế hoạch tốt chuyện tình, để cho hắn như thế chăng muốn đi áp dụng, lẽ ra Đái Tình trước sau như một mỹ lệ, khách quan năm đó tiểu nha đầu mà nói, hơn nhiều hơn một phần thành thục cùng giỏi giang, nhưng rốt cuộc là ít cái gì đâu?

Song, hắn thật không có tiếp tục đón lấy đi, chẳng qua là nhàn nhạt hỏi câu, “Muốn ăn cái gì?”

“Bên kia sông mới vừa mở một nhà hàng, chúng ta đi ăn ở đó đi” Nàng cũng không khách khí.

Sau khi nghe thấy thanh âm xe dừng lại, Đái Tình nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce, nàng muốn cho Gia Đường thấy nàng cùng Lê Mặc Thân đi với nhau, hắn sẽ phản ứng như thế nào ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK