Công ty quốc tế kia hết sức nóng lòng hối thúc bộ phận nghiệp vụ bán hàng. Bởi vì từ vài năm trước, bộ phận này hoạt động không còn hữu hiệu nữa, nhiều lần mở ra các chương trình để kích thích tiêu thụ, lại còn tăng cường quảng cáo trên các đơn vị truyền thông, thế nhưng tình hình không hề chuyển biến tốt đẹp, mà lại phải bỏ vốn vào nhiều hơn. Sau đó, bởi vì muốn thay đổi phương hướng hoạt động, nên không ngừng thay đổi quản lý cấp cao, đồng thời huấn luyện nhân viên nâng cao trình độ, kết quả tất cả đều vô ích. Bắt đầu từ giữa năm ngoái, cuối cùng bất đắt dĩ phải giảm bớt sản xuất sản phẩm. Vài lần giảm biên chế, khiến cho tinh thần nhân viên hoang mang, lại hủy bỏ chính sách “Kiên quyết không cho nhân viên tăng ca” nhiều năm, đồng thời đổi lại nội thất trong phòng làm việc thành những thứ rẻ nhất.
Tới tháng ba vừa rồi, khi không thể gánh vác được nữa công ty X quyết định bỏ gánh nặng này.
Chung Thanh Văn hẳn là triển khai việc đàm phán với công ty này từ sớm. Ngoại trừ công ty của Chung Thanh Văn, cũng có mấy công ty khác ở Trung Quốc và nước ngoài đều có hứng thú, trong đó đa phần đều chính thức tham gia cạnh tranh, nhập vào hàng ngũ thu mua.
Công ty Chung Thanh Văn là một công ty có tiếng, về phương diện kinh nghiệm và có mối quan hệ rộng rãi cũng không chiếm ưu thế, thế nhưng, giá đưa ra hẳn là cao nhất.
Sau đó, công ty X xếp công ty của Chung Thanh Văn vào nhóm nhà thầu ưa thích, rồi qua một vài lần đàm phán trao đổi, đã nhanh chóng đi đến kết luận cuối cùng.
Tiếp đó, ngay mấy hôm trước, hai bên tuyên bố đã đạt được thỏa thuận về việc thu mua. Dự tính quý một sang năm sẽ tiến hành ký tên vào bản thỏa thuận chuyển giao cổ phần, cùng thời gian đó sẽ chờ sự phê chuẩn của các cơ quan chức năng, đến quý thứ hai thì sẽ hoàn thành giao dịch.
Vương Vượng Vượng đọc những bài báo và xem trên tivi, tất cả đều không nói lời nào tốt đẹp, thật đáng là đáng ghét.
Tiêu đề đều nghiêng về một phía:
[ Muốn rắn nuốt voi? Cẩn thận kẻo nghẹn! ]
[ Ăn nhiều sẽ gãy răng đấy! ]
A…
Chỉ có điều, Vương Vượng Vượng không hiểu lời Chung Thanh Văn đã từng nói, tài chính trong vụ thu mua lần này đều do chính phủ cấp. Tuy rằng công ty của Chung Thanh Văn mấy năm nay đều được chính phủ nâng đỡ, thế nhưng, trải qua nhiều lần thuyết phục, cuối cùng cũng được cấp tiền, coi như là một tin tốt.
Hơn nữa công ty của Chung Thanh Văn đầu tư toàn bộ tiền mặt vào, còn đi vay thêm một số tiền của nhà đầu tư, cuối cùng cũng tập hợp đủ tiền.
Nói cách khác, Chung Thanh Văn, hiện tại đang trong giai đoạn nợ nần…
So với Vương Vượng Vượng còn nghèo hơn…
Mỗi một lần nghĩ như vậy, Vương Vượng Vượng cũng không khỏi suy nghĩ một đống câu hỏi…
—— Bởi vì cho rằng Chung Thanh Văn thật sự là quá mệt mỏi, Vương Vượng Vượng muốn làm cho “chủ nhân” này chút gì đó.
Dù sao, mỗi ngày đi sớm về khuya, lại không ngừng đàm phán với đối phương về thủ tục pháp lý, kế hoạch sau này cùng với nội dung mà chính phủ phê duyệt, vậy nên căn bản hôm nào cũng đến tối mịt mới nhìn thấy mặt Chung Thanh Văn.
Thật sự là, rất đáng thương…
Vương Vượng Vượng bắt đầu lên mạng tìm tư liệu.
Làm thế nào để tâm trạng của Chung Thanh Văn được thả lỏng đây… Vương Vượng Vượng liền gõ ngay dòng chữ “Làm sao để người bên cạnh được thả lỏng”.
Điều thứ nhất…dễ…
Điều thứ hai…dễ…
Điều thứ ba…dễ…
Còn có… Nói nhiều lời âu yếm? Cái này pass…
Nói là làm. Vương Vượng Vượng ghi lại tất cả những điều có thể thực hiện được, lập tức bắt đầu áp dụng.
……
—— Sáng sớm hôm sau, Chung Thanh Văn vừa mở mắt ra, ăn xong điểm tâm mà Vương Vượng Vượng đã chuẩn bị, rồi mang theo áo vest bước ra cửa.
Bữa sáng hôm nay dường như không giống như mọi khi… Chung Thanh Văn suy nghĩ.
Trước đây, không có loại “bacon” nhiều năng lượng, thế nhưng bữa sáng ngày hôm nay, đã có thêm khoai tây bacon, mùi vị……lại rất ngon, xem như hôm nay mở đầu tốt đẹp rồi.
Tám giờ tới công ty, Chung Thanh Văn nhìn lịch trình ngày hôm nay —— có một cuộc họp.
Vì vậy anh liền khoác áo vest, định đi đến phòng họp.
Có chỗ nào đó khác lạ…
Sao trên người nặng thế…
Chung Thanh Văn đưa tay thò vào trong túi: “…”
Lấy ra xem, đó là hai quả táo nhỏ, mỗi bên một quả. Đã được rửa sạch sẽ, gói trong túi đựng thực phẩm, làm cho cái túi căng lên.
“…”
Thảo nào… Sáng sớm vừa ra ngoài đã cảm thấy kỳ quái…
Chỉ có điều, chuyện như vậy, anh cũng không thể trách được.
Vừa nhìn là biết, là cô giúp việc nhỏ nhà anh làm, không biết cô suy nghĩ cái gì nữa ——
Chung Thanh Văn đặt hai quả táo nhỏ ở trên bàn, định chờ đến tối sẽ ăn.
—— Nhưng mà cái này vẫn chưa xong đâu.
Buổi chiều, Chung Thanh Văn nhận được chuyển phát nhanh.
Mở hộp ra, là một lọ mật ong hảo hạng. Trong đó còn có một tờ giấy nhắn: “Mật ong giúp giảm stress rất hiệu quả, tôi có người bạn thân nuôi ong tại nhà, rất đáng tin cậy, vì thế trực tiếp gửi qua cho anh luôn. —— Vương Vượng Vượng.”
Chữ viết rồng bay phượng múa, chẳng có điểm nào giống chữ con gái cả.
Hơn nữa, cảm giác như là không phải được viết ra từ một người không thường xuyên viết chữ…
Làm cái gì đây ——
Chung Thanh Văn giống như một chú gấu nhỏ ôm lấy bình mật ong, cuối cùng cứ như vậy mà bị mê hoặc.
Nếm thử xem sao… Chung Thanh Văn nghĩ, anh đi đến phòng trà lấy một cái muỗng, pha mật ong với nước nóng, uống một ngụm.
Đúng là có điểm khác.
Vừa vào miệng, đã thấy vừa thơm vừa ngọt, là một cảm giác rất trong lành, mùi vị thực sự là rất ngon.
Câu nhận xét này có vẻ giống với người đem tặng cái này…
Đang nghĩ ngợi, Vương Vượng Vượng đã gọi điện thoại đến.
“Chung Thanh Văn,” bên kia là giọng nói của người ngốc nghếch nào đó vang lên, “Anh có về ăn cơm không?”
“Không về được,” Chung Thanh Văn nhìn thứ đang cầm trong tay nói tiếp, “Buổi tối tôi mới về.”
“A… Được … Vậy làm việc ít thôi.”
“Được.” Chung Thanh Văn còn nói, “Không cần chờ tôi, cô cứ ngủ trước đi.”
“Ừ…”
Chung Thanh Văn ngắt điện thoại.
“Này,” Cộng sự của Chung Thanh Văn đi qua, tiện tay vỗ vai Chung Thanh Văn, “Bạn gái hả?”
“Nói lung tung.”
“Đừng giấu diếm nữa chắc chắn là nữ.”
“Vậy thì thế nào?”
“Thì thấy sự khác biệt chứ sao.” Cộng sự nói, “Chưa từng thấy cậu nói chuyện với phái nữ mà nhẫn nại như thế bao giờ.”
“Con mắt nào của cậu nhìn ra?”
“Cả hai mắt đều nhìn ra a.”
“Không tào lao với cậu nữa,” Chung Thanh Văn nhíu nhíu mày, “Còn rất nhiều việc cần phải làm.”
“Thật đáng sợ nha…”
Chung Thanh Văn không thèm để ý cái tên kia, anh trở lại phòng làm việc, nhìn chiếc cốc trong tay, anh nhớ lại cuộc nói chuyện vừa lúc nãy.
…Nhẫn nại sao?
Chung Thanh Văn lắc đầu, bắt đầu chuẩn bị công việc cần phải hoàn thành hôm nay.
Bây giờ đã mười một giờ năm mươi.
……
Lái xe về đến nhà đã là mười hai giờ mười phút, trong phòng tối như mực, tất cả mọi người đã ngủ.
Chung Thanh Văn vào nhà tắm, vừa ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện trên gương dán một tờ giấy nhắn, là một khuôn mặt cười sáng lạn như ánh mặt trời.
“…”
Vương Vượng Vượng nghe thấy có tiếng động, cô rời giường bước tới: “Anh về rồi à?”
“Ừ.”
“Buổi tối anh ăn gì vậy?”
“Mỳ ăn liền.”
“Vậy không được…” Vương Vượng Vượng dụi mắt nói, “Bắt đầu từ ngày mai, tôi làm cơm đựng vào hộp để anh mang theo nhé?”
“…”
“Tôi sẽ làm rất ngon rất ngon mà…”
“…Được.” Chung Thanh Văn nói.
“A…” Thật ra Vương Vượng Vượng không ngờ Chung Thanh Văn sẽ đồng ý nhanh như thế.
“Từ sáng đến tối cô đã lo lắng đến việc ăn uống của cả nhà.”
“À…” Vương Vượng Vượng nói tiếp, “Gần đây anh luôn tăng ca… Thân thể chắc mệt mỏi, tôi muốn dùng đồ ăn thức uống để giúp anh giảm bớt mệt mỏi … Thế nhưng, làm giảm áp lực tâm lý, thì tôi không có biện pháp nào cả… Anh không nên nghĩ ngợi nhiều quá, giả sử, ý tôi là giả sử nhé, nếu mà thất bại, anh không có tiền dùng, tôi có thể cho anh mượn… Trước hết là để nuôi anh đã…”
“Cô cho tôi mượn? Tiền cô ở đâu ra?” Chung Thanh Văn công kích hết sức, “Nuôi tôi? Cô có thể nuôi tôi à? Sẽ không bắt tôi cùng cô ăn không khí đấy chứ?”
“Tôi…” Vương Vượng Vượng nói, “Tôi có thể đi làm việc khác, sau đó…”
Chung Thanh Văn không hề nhìn Vương Vượng Vượng: “… Cô tỉnh lại đi.”
“A…”
Chẳng qua, tuy rằng Chung Thanh Văn công kích mình như thế, Vương Vượng Vượng lại cảm thấy, tâm trạng của anh hình như đã khá lên rồi.