Cô nhấn vào xem thử, phát hiện Weibo của đối phương trống rỗng.
Lại nhìn qua số theo dõi, lại là 0. Cô suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới nhớ tới có một cái gọi là “lặng lẽ theo dõi”, cô không chỉ cảm khái đây thật là thần tiên, đều lặng lẽ theo dõi mọi người, lẳng lặng rình coi, rốt cuộc không muốn người khác thấy mình bao nhiêu.
Cô suy nghĩ, vẫn trả lời: “Bạn mới.”
Bên kia Chung Thanh Văn vô cùng bực dọc.
—— Vương Vượng Vượng này thật là thích cấu kết mọi nơi. Người đàn ông mới gặp qua ba lần đã có thể trở thành bạn bè, cái này cũng nhanh quá đi.
Nhớ tới trước khi đi Vương Vượng Vượng còn ngại ngùng hỏi có thể làm bạn không, lúc ấy Chung Thanh Văn còn cảm thấy mình rất tốt bụng đấy. Hiện tại rốt cuộc hiểu được, cô với ai cũng thế, bất cứ chó mèo gì cũng có đãi ngộ này, nói không chừng có mấy vạn người bạn.
Thấy cô bé đã trở về, Vương Vượng Vượng cất di động, bắt đầu cùng cô bé hoàn thành bài tập thủ công.
Lúc này cô mới phát hiện, những đóa hoa xinh đẹp mà mình nhìn thấy khắp nơi trong trường đều là giả, là do các bạn nhỏ tự làm ra.
“Dùng giấy màu xanh lá cây bao bọc dây kẽm làm thành thân cây…”, “Đóa hoa phải có từng lớp…”, “Giữ nguyên sức lực như nhau…” Giáo viên tự mình làm mẫu, nhưng tay Vương Vượng Vượng rất ngốc, làm cả buổi chẳng đẹp, kém cô bé của mình thật xa.
Mà cô bé thì sao, chỉ một lúc sau liền làm ra hoa hồng, hoa violet, hoa mẫu đơn… khiến cho Vương Vượng Vượng rơi vào tự ti sâu thẳm.
……….
—— thời gian trôi qua rất nhanh, Vương Vượng Vượng phải tạm biệt.
Trên xe quay về trường, cô rất tự nhiên ngồi cùng Trương Tiêu.
“Anh thích chứ?” Cô hỏi.
Dù sao đây cũng là lần đầu đối phương tới.
“Ừ.” Trương Tiêu trả lời, “Trẻ em rất đáng yêu.”
“Tôi cũng thấy vậy…” Cô nói, “Nhưng tôi không thích những bạn nhỏ bốc đồng.”
Rất nhiều bậc cha mẹ bỏ mặc những điều này, Vương Vượng Vượng đã gặp qua rất nhiều tình cảnh như vậy: trẻ con lập tức đến cửa thang máy, hoàn toàn không nhìn hàng dài phía sau, bố mẹ lại chỉ vào nút mà dạy con mình biết chữ số… Hoặc là trong siêu thị để con nít vừa đi vừa tính tiền, không ngăn chặn dọc đường chúng sẽ làm rớt đồ hoặc là hô lớn tiếng… Mỗi lần nhìn thấy những việc như thế, cô luôn nghĩ tới các bạn nhỏ mình đã quen khi làm tình nguyện viên, ngoan ngoãn như vậy, đáng yêu như vậy, nhưng không thể nào có được thơ ấu như những đứa trẻ kia.
Trương Tiêu còn nói: “Nghe nói thủ ngữ của cô tốt lắm.”
“Cũng không phải đâu….” Vương Vượng Vượng nói, “Chỉ là vì tôi tham gia sớm nên có kinh nghiệm hơn những người khác.”
Tất cả mọi người đều chịu khó học, nhưng thủ ngữ thật sự không dễ dàng, bình thường không dùng tới, luôn quên rất nhanh.
“Hay là cô dạy cho tôi nhé?” Trương Tiêu hỏi.
“Cái này đương nhiên không thành vấn đề…”
Trương Tiêu mỉm cười: “Vậy cảm ơn cô trước.”
“Hì hì.” Vương Vượng Vượng hơi ngượng ngùng.
Trước khi xuống xe, Trương Tiêu nói: “Sau này tôi sẽ thường xuyên tham gia, hy vọng có thể gặp được cô.”
“Ừ,” Cô ngơ ngác nói, “Đương nhiên rồi.”
………
—— ngồi xe về tới gia đình chủ nhà, bà cụ lại bảo ông chủ nhà mua đồ cho cháu trai.
Haiz……….
Lúc này thằng nhóc muốn một máy tính bảng.
Ông chủ nhà đồng ý, đi mua một cái iPad thịnh hành nhất. Nhưng đứa cháu không muốn, nói rằng iPad lỗi thời, mọi người ai cũng có iPad, cho nên muốn một cái Surface của Microsoft mới ra, cái này càng đắt hơn, có thể khiến người ta hâm mộ, bảo chú cậu ta đi đổi. Hơn nữa, không phải 32G mà là 64G.
Vương Vượng Vượng nhìn thấy đứa nhỏ này lại nhớ tới cô bé hồi chiều, một cái bánh gạo Wang Wang có thể khiến cô bé vui cả ngày, cô cố nén nỗi xung động muốn thay trời hành đạo tiêu diệt thằng nhóc kia, cô mau chóng trở về phòng.
Ở trên mạng dạo một lúc, cô thấy QQ vang lên tiếng.
Mở ra nhìn, là Chung Thanh Văn.
Anh hỏi: “Hôm nay cô làm gì?”
“À,” Cô nói, “Đến trường học cho trẻ khiếm thính làm tình nguyện viên.”
“Đi cùng ai?”
“Đều là người của trường…”
“Có bạn không?”
“…Ơ?” Vấn đề gì đây…
“Hỏi cô đó.”
“Uhm…” Cô nghĩ nghĩ, nói, “Có một người, nhưng không thân lắm.”
“Quen biết thế nào?”
“À thì…” Vương Vượng Vượng suy nghĩ anh chàng Chung Thanh Văn này đúng là nhiều chuyện, nhưng cô vẫn nói thật, “Có một lần khi lên lầu Trương Tiêu đột nhiên bị người ta va trúng, may mà tôi nhanh tay lẹ mắt giữ lại, nếu không anh ta sẽ như bánh xe lăn xuống. Sau đó có một lần gặp trên tàu điện ngầm, nói chuyện với nhau vài câu, lần này là lần gặp thứ ba mà thôi.”
Cô nghĩ tới dáng vẻ lúc Trương Tiêu nói lời này với mình “Hôm nay là lần đầu tiên. Tôi còn nghĩ rằng, nói không chừng sẽ gặp được cô”, cô gõ một hàng chữ gửi qua Chung Thanh Văn: “Thật là có duyên đó nha.”
Chung Thanh Văn trả lời mấy chữ: “Cái này tính là có duyên cái rắm.”
“…”
Đây không phải tính là có duyên thì cái gì mới tính chứ…
Vương Vượng Vượng mở ra email, thấy công ty của Chung Thanh Văn lại gửi cho mình một email, đồng thời còn có một số bản tin trong ngành.
Cô xem một bản tin trong đó, đột nhiên cô phát hiện có một bài báo về công ty của Chung Thanh Văn chiếm vị trí rất nổi bật.
—— nhưng không phải là chuyện gì tốt.