Vừa ăn xong bữa sáng cô liền cảm thấy đau dạ dày.
Lại nói, đã rất nhiều năm Vương Vượng Vượng không có cảm giác này.
Hồi trung học, cô thấy các bạn học khác đều nói đau dạ dày, cô rất tò mò rốt cuộc trạng thái ấy là thế nào. Sau đó cô vì trốn học mà thường xuyên nói dối mình mắc bệnh này, giả vờ bệnh không đi học, mỗi tuần cô đều cho mình nghỉ một ngày. Thầy cô nghi ngờ lừa dối, còn điện thoại về nhà hỏi, bố mẹ Vương Vượng Vượng còn giúp cô gạt người ta.
Có một lần Vương Vượng Vượng đã đến trường, một lúc sau cô đột nhiên muốn về nhà chơi, vì thế cô nằm sấp trên bàn một lúc, rề rà đứng lên nói: “Thưa thầy em muốn nôn!” Sau đó nặng nề đi ra ngoài, vào phòng vệ sinh cô làm ướt vài nhúm tóc, ánh mắt rã rời, rồi thất tha thất thểu đi vào phòng học nói em khó chịu! Cứ thế xin nghỉ bệnh. Ngày hôm sau, bạn bè gặp cô liền hỏi: “Ngày hôm qua cậu không sao chứ! Rất dọa người nha! Sắc mặt trắng bệch! Môi tím ngắt!” Vương Vượng Vượng nghĩ thầm, không phải chứ, giả vờ giống thế… Cô chột dạ, không dám nói thật.
Rất nhanh báo ứng tới nơi. Vương Vượng Vượng bắt đầu đau dạ dày… Rồi sau đó, gần như mỗi hai tuần đều bị phát tác một lần. Đến bệnh viện khám bệnh, bác sĩ nói rằng không có cách nào trị khỏi ngay tức khắc, phải từ từ điều dưỡng, hơn nữa cho một số toa thuốc bắc, mỗi ngày cô đều uống, uống mãi cuối cùng hoàn toàn tạm biệt căn bệnh này.
Hiện tại, sao cô đau trở lại thế hả…
Vương Vượng Vượng lăn qua lăn lại trên giường.
Hơn nữa còn ê a hừ hừ. Rất kỳ lạ, theo góc độ sinh lý mà nói, ê a hừ hừ hoàn toàn chẳng giảm bớt đau ốm chút nào, nhưng lại theo góc độ sinh lý mà nói, miệng phát ra một số âm thanh kỳ quái dường như thật sự có thể khiến mình dễ chịu một tí.
“Cô không sao chứ?” Chung Thanh Văn đứng ở cửa, nhìn thấy một sinh vật đang cuộn tròn trong chăn.
“Hư…hư…hư…”
“….”
“Hư…hư…hư…”
“…” Cô nàng này bệnh rồi ư?
“Tôi có thể dọn dẹp nhà cửa vào buổi chiều không?” Vương Vượng Vượng tìm lời mở đầu, nói, “Tôi rất khó chịu.”
Quả nhiên như thế.
“Được.” Chung Thanh Văn gật đầu, hiếm khi bày tỏ chút quan tâm mà hỏi, “Cô sao thế?”
“Dạ dày khó chịu…muốn nôn.”
Chung Thanh Văn lập tức xoay người đi ra ngoài.
Quả nhiên…giọng điệu ôn hòa ban nãy chỉ là ảo giác của mình. Chung Thanh Văn căn bản để ý bệnh có nặng hay không, có tiếp tục làm việc được không… Nghe nói chỉ là việc nhỏ, anh lập tức đi ngay…
Lòng người dễ thay đổi…
Chưa đến một phút đồng hồ, Chung Thanh Văn lại vào phòng, quăng xuống một cái chậu.
“…”
“Có nôn thì dùng cái này.”
Vương Vượng Vượng hơi cảm động.
“Đừng làm dơ sàn nhà.”
“…”
Anh chủ nhà này…làm cô cụt hứng hẳn hai lần.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Chung Thanh Văn không biểu hiện gì đặc biệt, lúc này thật không trở lại nữa.
Vương Vượng Vượng tiếp tục làm ổ trên giường.
Ưm…khó chịu…không biết làm sao mới nôn ra được… Nếu dạ dày trống rỗng thì sẽ khỏe hơn nhiều.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ ra một cách.
—— khi Chung Thanh Văn đi vào lần nữa, anh trông thấy Vương Vượng Vượng đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính.
Anh cũng nhìn thoáng qua: “…”
Vương Vượng Vượng mở mấy cái cửa sổ cùng lúc. Trong đó có một cái là video đang chiếu một bác sĩ dùng dụng cụ như cái móc lấy ra mụn nhọt, tựa là “Lịch sử nặn mụn ngoạn mục nhất”. Một trang khác là hình ảnh, trong đó có một đàn gián, có cống thoát nước bị tóc lấp kín…
Chung Thanh Văn không xem tiếp nữa.
Anh cố nén khó chịu trong lòng, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Cô đang làm gì đó?”
“À…” Vương Vượng Vượng trả lời, “Tôi muốn nôn nhưng nôn không được…cho nên, gõ từ ‘buồn nôn’ vào thanh tìm kiếm của hình ảnh và video trên Baidu …. Đây là kết quả, tôi nghĩ, chắc là sẽ có cảm giác…”
“…”
Thực ra đều là vô ích.
Vương Vượng Vượng cảm thấy thật đáng buồn đáng thương mà.
Khả năng chống chọi buồn nôn của cô rất mạnh. Lúc đến trường, cô thường xuyên dùng thân phận đối tượng thí nghiệm tham gia đề tài nghiên cứu “bản năng mâu thuẫn”, xem mấy trăm tấm ảnh ghê rợn, đồng thời trả lời vấn đề, mỗi lần sau khi kết thúc cô đều đi thẳng đến căn tin ăn cơm, những người khác đều không có bản lĩnh này, sau khi làm một lần thì nhất định không làm nữa.
Vương Vượng Vượng đã từng đánh cá với người khác, nếu có thể kiên trì xem xong đoạn phim nổi tiếng này thì có cơm ăn miễn phí. Kết quả, cô không chỉ thắng cuộc nhận được cơm miễn phí, mà còn đặc biệt ăn nhiều.
“Thế à.” Chung Thanh Văn mặt không biểu cảm quăng ra một câu, “Theo tôi lại đây.”
Vương Vượng Vượng ngờ nghệch theo sát, rồi đi…tới toilet.
Chung Thanh Văn duỗi tay nắm lấy cằm cô, để cô mở miệng ra.
Mánh khóe này hình như trong tiểu thuyết ngôn tình là lúc nam chính muốn cưỡng hôn nữ chính…
Nhưng Chung Thanh Văn đương nhiên không phải nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình.
Tay anh cầm lấy bàn chải của Vương Vượng Vượng, trực tiếp nhét vào lưỡi cô rồi chải loạn xạ.
Ngay lúc Vương Vượng Vượng cảm thấy khó chịu, anh mau chóng đẩy cô qua bồn cầu.
“…”
Cuối cùng cũng thoải mái…
Hai cụ Chung nghe thấy tiếng động cũng đi tới, hỏi: “Bệnh ở đâu thế?”
Chung Thanh Văn nói: “Đau dạ dày.”
“Nôn hết bữa sáng ra rồi…” Hai cụ hình như rất thương xót cô bé giúp việc nhà mình bị bệnh, nói, “Thanh Văn, cháu đi nấu chút cháo cho Vượng Vượng đi?”
“…” Nấu cháo cho cô?
Chung Thanh Văn đứng tại chỗ không nhúc nhích: “Cháu không biết.”
Vương Vượng Vượng ở bên cạnh nhẫn nại chỉ dẫn: “Không biết thì học ——”
Sao có thể tùy tiện vứt bỏ cơ hội này chứ?
“…”
“Rất đơn giản.” Hai cụ Chung hoàn toàn không nhìn thấy cháu trai mình không muốn đi, còn cẩn thận chỉ bảo, “Lấy gạo ngâm trong nước một lúc, sau đó bỏ vào nồi đun lên. Để lửa lớn trước, sau đó để lửa nhỏ, khuấy liên tục, cho vài giọt dầu là được.”
“…” Chung Thanh Văn liếc nhìn Vương Vượng Vượng một cái, không tình nguyện mà đi ra ngoài.
Cô cảm thấy mình như bị ánh mắt kia róc xương lóc thịt.
Cô trở về phòng nằm đọc sách một lát, sau đó đột nhiên muốn xem Chung Thanh Văn nấu cháo thế nào, vì thế cô lại rề rà đi xuống lầu.
Kỳ thật sau khi nôn ra, Vương Vượng Vượng đã không còn khó chịu nữa. Thế nhưng, cô tuyệt đối không bỏ qua cơ hội sai bảo Chung Thanh Văn.
Vào phòng bếp, cô thấy anh quả thật đang nghiêm túc nấu cháo.
Anh xắn tay áo lên, lộ ta một đoạn cánh tay, nhìn nghiêng có thể thấy môi anh nhếch lên và cái mũi thẳng tắp.
Vương Vượng Vượng ló đầu nhìn vào trong nồi, chỉ trỏ nói: “Tôi muốn cho chút táo đỏ vào.”
“…”
Trong nhà có táo đỏ, cô biết. Là đầu bếp chính, cô đương nhiên biết rõ các loại nguyện liệu nấu ăn đặt ở đâu.
“Ngay bên kia, ngăn tủ thứ hai.”
“…”
Lại một lúc sau, Vương Vượng Vượng “được voi đòi tiên”, nói: “Tôi còn muốn củ khởi.”
Chung Thanh Văn nhíu mày: “Cô yêu cầu lắm thế?”
Cô bị hoảng sợ, không dám lên tiếng.
Vừa rồi, là kiêu ngạo quá sao…
Nhưng nói tới nói lui, Chung Thanh Văn vẫn ném vào một chút củ khởi cho Vương Vượng Vượng.
Vương Vượng Vượng rất vui.
“Vương Vượng Vượng,” Anh nhìn cô, “Tôi thấy bây giờ tinh thần cô rất tốt.”
“Anh nhìn lầm rồi…”
“…”
“Tôi đi vào nghỉ ngơi…”
Chung Thanh Văn mặt không biểu cảm: “Lăn đi.”
“…”
Sau đó Vương Vượng Vượng giả vờ yếu ớt chờ ăn cháo.
Nhưng thời gian từng phút từng giây trôi qua, bên ngoài lại im lặng… Vương Vượng Vượng rất muốn ăn, nhưng không dám xuống lầu nhìn lần nữa, chỉ đành tiếp tục chờ.
Mình chờ ——
Vương Vượng Vượng mệt chết đi được, cảm thấy không háo hức nữa.....
Xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng cô vẫn quyết định đi xem thử.
Vừa tiến vào phòng bếp, cô đã thấy Chung Thanh Văn cau mày nhìn cái nồi kia.
Xem ra nấu không nhừ.
Vương Vượng Vượng ở bên cạnh lén nhìn một lúc, cô phát hiện mỗi lần bọt nước trào lên, anh liền tắt lửa, chờ bọt nước hạ xuống, anh bật lửa lần nữa.
Thế thì làm sao mà chín được chứ ——
Vương Vượng Vượng nhịn không được: “Phì! Ha ha ha!”
Chung Thanh Văn u ám liếc nhìn Vương Vượng Vượng.
“Đổ vào vài giọt dầu thì sẽ không trào ra…!” Điều này, trong khóa huấn luyện của công ty giúp việc có dạy qua.
Hóa ra, Chung Thanh Văn thật sự không biết nấu cháo ——
“Không biết kiến thức chung ít nhất có thể tra Baidu…” Vương Vượng Vượng có chút dương dương tự đắc.
Thực ra Chung Thanh Văn không phải hoàn toàn không biết, dù sao anh vẫn tự nấu cơm cho mình, tuy rằng đây là lần đầu tiên anh chuẩn bị bữa sáng cho một người ngoài. Chẳng qua bình thường khi nấu ba bữa cho chính mình, Chung Thanh Văn chỉ đối phó qua loa. Nếu là nấu cháo, gạo có cần hoàn toàn nhừ hay không căn bản không nằm trong phạm vi mà anh quan tâm, có thể ăn là được. Nhưng lần này không giống thế. Vương Vượng Vượng đau dạ dày, vừa rồi còn nôn mửa dữ dội, ăn cháo là vì dễ tiêu hóa, anh hơi lo lắng, nên cố hết sức nấu nhừ hơn.
Đáng tiếc, phần tâm tư này Vương Vượng Vượng không nhận thức được.
Cô vẫn ở bên cạnh cười nhạo anh: “Không biết tự lo liệu không được, tôi cũng không thể đi theo anh cả đời.”
Anh nhìn cô, hỏi: “…Vì sao?”
“Cái này…” Điều này còn hỏi sao —— ngốc cũng biết đó…
Cô không trả lời vấn đề này mà nói tiếp: “Tuy rằng anh còn có thể mướn người giúp việc khác, nhưng dù sao cũng có khoảng cách thời gian, tốt nhất bản thân nên biết làm một số việc…”
“Biết rồi.” Chung Thanh Văn không nói nữa.
“Gần ăn được rồi.”
“Trong sách nói tốt nhất là nấu hai tiếng đồng hồ.”
“Ặc…”
Vương Vượng Vượng suy nghĩ, anh chàng này, vừa rồi…sẽ không thật sự đứng chỗ này khuấy nồi đúng hai tiếng chứ