• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Ngọ chúng dia nị - Anh thích em]

***

Hướng Dụ được Cận Phù Bạch bế đặt vào ghế lái phụ, anh giúp cô thắt chặt dây an toàn, sau đó hôn khẽ lên trán cô: "Ở gần đây có một bệnh viện tư không tồi, lái xe mất khoảng mười phút, em cố chịu đựng một chút."

Chỉ mất ít thời gian đi ra khỏi con ngõ, vậy mà Hướng Dụ đã đau đến mức túa đầy mồ hôi lạnh, môi và mặt cô đều trắng bệch, yếu ớt nhưng vẫn nhìn Cận Phù Bạch đóng cửa xe với một vẻ đầy ngạc nhiên, anh khởi động xe lái ra khỏi khu tứ hợp viện cũ kỹ.

Trên trán dường như vẫn còn sót lại hơi ấm từ môi anh, câu nói "cố chịu đựng một chút" của Cận Phù Bạch thật sự rất có cảm giác yên lòng.

Nhưng sự dịu dàng đó vốn không nên thuộc về Cận Phù Bạch mới phải.

Hướng Dụ cong lưng, tay ấn chặt vào vùng bụng, thanh âm yếu ớt: "Cận Phù Bạch, có lẽ là em sắp đến tháng thôi, uống thuốc giảm đau là được, không cần phải đến bệnh viện đâu."

Cận Phù Bạch vẫn không có ý định giảm tốc độ xe, anh không quay đầu, ngữ khí kiên định: "Đau đến mức như vậy, vẫn nên đến bệnh viện khám xem sao."

Trong đêm khuya, bệnh viện vẫn còn sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng tòa nhà như một cung điện nhỏ.

Nhưng cho dù kiến trúc có đẹp tới đâu đi chăng nữa, thì người không bệnh không tật cũng chẳng có ai bằng lòng tới chỗ này.

Lúc xuống xe, Cận Phù Bạch bế Hướng Dụ vào trong bệnh viện, một bước cũng không để cô tự đi. Mặc dù cô đã đau đến mức không khống chế nổi run rẩy, nhưng vẫn cảm thấy chỉ vì đau bụng kinh mà phải đến tận bệnh viện thì cũng có phần khua chiêng gõ trống quá rồi.

Trên đường Cận Phù Bạch đã gọi hai cuộc điện thoại, tới bệnh viện đúng lúc nhìn thấy vị giáo sư bác sĩ được anh gọi đến đang vừa mặc áo khoác blouse lên người, vừa đứng ở cửa chính bệnh viện nhìn ngó xung quanh.

Vị giáo sư đó nhìn thấy Cận Phù Bạch, chủ động gật đầu: "Cũng may lúc cậu gọi điện thoại đến tôi mới vừa chuẩn bị tan làm."

"Làm phiền ông rồi."

Cận Phù Bạch bế Hướng Dụ, cho dù cảm nhận được cô có chút ngọ nguậy thì anh cũng vẫn không thả cô xuống đất: "Phiền ông khám giúp cho bạn gái tôi, cô ấy bị đau bụng."

Trong thanh âm của Cận Phù Bạch, Hướng Dụ đã yên lặng trở lại, cô cố gắng kiềm chế để không ngước đầu lên nhìn anh.

Không biết có phải là do người có mặt ở đây không có quan hệ gì nên anh mới tùy tiện nói ra danh xưng đó, hay là bởi vì lúc trước cô đã nói muốn anh "dỗ dành" mình, nên hiện tại mới có danh xưng như vậy.

Bởi vì cô quá đau nên giáo sư đã cho cô uống một viên thuốc làm dịu cơn đau trước, nói là hiệu quả sẽ chậm một chút, nhưng không có tác dụng phụ, điểm này so với những loại thuốc giảm đau khác tốt hơn rất nhiều.

Giáo sư đưa Hướng Dụ đi làm một vài kiểm tra, siêu âm màu và khám theo bốn phương pháp chữa bệnh Đông y "nhìn nghe hỏi sờ".

Cận Phù Bạch còn khoa trương tới mức tìm hẳn một chiếc xe lăn cho cô, đẩy cô đi khắp bệnh viện.



Sau khi có kết quả, giáo sư đẩy gọng kính, giọng nói ôn hòa, cũng chỉ nói rằng đây là cơn đau bụng kinh bẩm sinh của Hướng Dụ, xác định không có u nang hay bị viêm gì cả.

Loại tình huống này cô chỉ có thể chú ý chăm sóc cơ thể, nếu lúc nào đau quá thì lại tiêm thuốc giảm đau.

Lúc này thuốc cũng đã bắt đầu có tác dụng, cơn đau ở bụng Hướng Dụ cũng đã dịu đi, bấy giờ cô mới chú ý đến mùi thuốc khử trùng của bệnh viện này không hề kém các bệnh viện khác, mà Cận Phù Bạch thì vẫn luôn nắm chặt tay cô.

Giáo sư nhìn theo ánh mắt của Hướng Dụ, nhìn thấy đôi tay đang đan chặt vào nhau của hai người, đột nhiên bật cười.

Ông ấy dặn dò Cận Phù Bạch: "Trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được quan hệ tình dục, bình thường cũng phải chú ý giữ ấm, tay chân không được để bị lạnh, không được để bạn gái cậu ăn những đồ ăn sống, nguội lạnh."

Hướng Dụ da mặt mỏng nên nhanh chóng đỏ mặt, còn Cận Phù Bạch ngược lại rất thản nhiên, anh gật đầu nói vâng.

Hướng Dụ đổi chủ đề, cô hỏi giáo sư: "Có cần phải tiêm Atropin không vậy ạ?"

Giáo sư nói có loại thuốc nhập khẩu làm dịu cơn đau tốt hơn nhiều, nói cô cần phải ở lại bệnh viện để truyền nước.

Hướng Dụ được sắp xếp ở trong một phòng bệnh đơn, lúc nằm trên giường truyền nước, Cận Phù Bạch đắp chăn giúp cô, nói cô có thể ngủ một giấc.

Thật ra Hướng Dụ chẳng ngủ được, cô cảm thấy tối nay nhất định là có chỗ nào đó rất thần kỳ, sự dịu dàng mà cô nhận được còn nhiều hơn cô mong đợi, khiến cô nhất thời lúng túng không biết phải làm thế nào.

Cận Phù Bạch tìm một chiếc ghế tới ngồi bên cạnh giường: "Biểu cảm của em sao vậy?"

Hướng Dụ lắc đầu.

"Giữ em lại qua đêm mà kết quả lại phải nằm viện thế này."

Cận Phù Bạch vén góc chăn, cười trêu cô: "Anh thấy giường bệnh cũng rộng lắm, để anh ngủ cùng em."

Phía anh ngồi vừa khéo là bên tay trái Hướng Dụ đang truyền nước, Hướng Dụ muốn giơ tay đánh anh, nhưng bị anh nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay lại: "Đừng quậy, em để yên tay xuống, kim mà chệch là sẽ phải chọc lại đấy."

Nhưng cũng có thể vì nhiệt độ trong phòng bệnh quá thích hợp để nghỉ ngơi, nằm được một lúc cô đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại là nửa đêm, trong phòng bệnh chỉ bật một ngọn đèn với ánh sáng dịu nhẹ, không nhìn thấy bóng dáng Cận Phù Bạch đâu.

Cô bị tiếng rung của di động đánh thức, nghe theo âm thanh nhìn một vòng mới phát hiện di động được đặt trên tủ thấp đầu giường.

Hướng Dụ động đậy tay, truyền nước chẳng biết đã kết thúc từ lúc nào, trên mu bàn tay chỉ còn sót lại hai miếng băng dính vào vết kim đâm.

Cô nhận máy, là giọng nói của mẹ.

"Dụ Dụ, hôm nay con ở bên ngoài không về nhà à? Mẹ gọi điện thoại về dì nói con không có ở nhà."

Hướng Dụ chẳng nhớ được lần trước mẹ gọi điện thoại cho cô là khi nào, yên lặng giây lát mới lên tiếng: "Vâng, con đang ở bệnh viện."

"Con bị ốm sao? Là dì đi bệnh viện cùng con à?"

Khoảnh khắc này Hướng Dụ có chút do dự, cô không biết phải miêu tả Cận Phù Bạch thế nào.

Nói là bạn bè kỳ thực không đúng, bạn bè sẽ không hôn nhau.

Nói là tình nhân sao?

Còn chẳng đợi cô nghĩ xong, bên chỗ mẹ bỗng trở nên ồn ào, sau đó là thanh âm nghe có vẻ mệt mỏi cùng áy náy của mẹ: "Xin lỗi Dụ Dụ, mẹ có chút việc cần phải họp bây giờ, chúng ta nói chuyện sau nhé."

"Vâng."

Ngắt điện thoại, Hướng Dụ lướt mục nhật ký cuộc gọi, nhớ ra lần trước mẹ gọi điện thoại về đã là ba tháng trước.



Lúc đó cô vừa mới tốt nghiệp, đang đi du lịch khắp trời Nam đất Bắc.

Phòng bệnh yên ắng trở lại, Hướng Dụ phát hiện đèn trong nhà vệ sinh bật sáng, nghe kỹ có thể nghe thấy thanh âm đang nói chuyện điện thoại được đè thấp âm lượng của Cận Phù Bạch.

Anh vẫn chưa đi?

Hướng Dụ yên lặng lắng nghe, phát hiện ra bản thân chẳng hiểu Cận Phù Bạch đang nói gì.

Không phải vì nội dung, mà là cô nghe không hiểu lời anh nói.

Cận Phù Bạch nói tiếng Quảng Đông, có cảm giác giống như trong phim Hồng Kông.

Cơn đau đã hoàn toàn tan biến, Hướng Dụ vén chăn ngồi dậy.

Chăn nệm trên giường bệnh rất giống với loại mà khách sạn thường dùng, đều là màu trắng thuần, chỉ khác cái là ở đây có thêm thứ mùi diệt khuẩn nồng nặc.

Ánh trăng vẫn là ánh trăng, nhưng tâm trạng của Hướng Dụ đã không còn bình tĩnh được như lúc ở trong tứ hợp viện, khi mà cô nói với Cận Phù Bạch rằng "anh dỗ dành em đi".

Dường như mỗi lần bất lực, anh đều ở bên cạnh cô một cách thật tình cờ.

Trong quá trình trưởng thành, Hướng Dụ trước giờ đều không thiếu người theo đuổi.

Những chàng trai tặng trà sữa, tặng quả táo giáng sinh khi còn ở trường cấp ba. Những chàng trai mạnh dạn hét lên rằng "Hướng Dụ, anh yêu em" ở sân bóng rổ hay dưới tầng tòa nhà dạy học khi còn ở trong trường đại học.

Có người từng tặng hoa hồng đỏ, cũng có người từng xếp nến thành hình trái tim ở dưới ký túc xá để tỏ tình.

Nhưng những đám người đó đều không hấp dẫn bằng Cận Phù Bạch, họ cũng chưa từng dịu dàng hôn lên trán cô.

Hướng Dụ đột nhiên nghĩ, lỡ như không phải cô nhất thời bị ma xui quỷ khiến thì sao?

Lỡ như cô không biết tốt xấu đem lòng yêu anh thì sao?

Cũng chính vào lúc này, cửa nhà vệ sinh được đẩy ra, Cận Phù Bạch cầm di động đi ra ngoài.

Áo khoác của anh vẫn còn ở trên xe, anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi đen, hai chiếc cúc ở cổ áo bung ra một cách tùy ý.

Nhìn thấy Hướng Dụ ngồi bên mép giường, Cận Phù Bạch ý thức được quan sát sắc mặt cô: "Em đỡ chưa?"

Đã hơn hai giờ sáng, trong phòng bệnh yên ắng đến mức chỉ nghe thấy mỗi tiếng vải vóc của quần Tây ma sát lại với nhau khi anh bước qua.

Hướng Dụ gật đầu: "Không đau nữa rồi."

Cô ngồi bên mép giường, chân để trần, lúc trước vì nằm trong chăn nên vạt váy đã có chút lộn xộn, vạt váy tớn tận lên trên đầu gối, để lộ ra đôi chân thon gọn và xương đầu gối xinh xẻo.

Cận Phù Bạch bước qua, thuận tay ôm lấy cổ chân cô bỏ lại vào trong chăn, đắp chăn cho cô: "Chẳng phải bác sĩ đã nói phải chú ý giữ ấm sao? Vừa mới khỏi đã quên mất cơn đau à?"

Anh cũng không hoàn toàn có lòng tốt, tay đặt ở trong chăn còn động đậy một chút, ngón tay cái vuốt ve mắt cá chân của cô, ngữ khí cực kỳ mờ ám: "Còn bảo em phải chú ý gì nữa nhỉ? Đến tháng không được làm?"

Hướng Dụ đá anh một cái.

Cận Phù Bạch né tránh, bật cười khoái trá.

Vì thời gian đã quá muộn nên Cận Phù Bạch nói để cô nghỉ ngơi thêm lúc nữa rồi mới đưa cô đi.

Anh nói gió đêm rất lạnh, vừa ngủ dậy mà ra ngoài sẽ dễ bị cảm.

Hướng Dụ ôm chăn dựa người lên đầu giường, Cận Phù Bạch ngồi cách cô không xa, hai người tùy ý trò chuyện đôi ba câu.



Cận Phù Bạch hỏi cô có phải bị tiếng nói chuyện điện thoại của anh đánh thức không? Hướng Dụ nói không phải, cô nói là do cô nhận được điện thoại nên mới tỉnh dậy.

"Ai lại thiếu tinh tế gọi điện thoại cho em vào đêm hôm khuya khoắt thế này?

"Bố mẹ em làm việc ở nước ngoài, cũng chẳng biết họ lại bay đi tận những đâu rồi, chắc là tính sai múi giờ cũng nên."

Hướng Dụ còn đáp trả nói: "Không phải anh cũng đêm hôm nghe điện thoại đó sao? Lại còn nói tiếng Quảng Đông nữa!"

Cận Phù Bạch cười nói, là người già trong nhà sống ở nước ngoài, đã lớn tuổi rồi nên không rõ về vấn đề chênh lệch múi giờ.

Người già mà anh nói là bà ngoại của anh, đó là lần duy nhất Cận Phù Bạch nhắc đến người nhà với một ngữ khí ôn hòa như vậy. Bà là người Quảng Đông, vì đã quen dùng tiếng Quảng Đông giao tiếp với mọi người nên mỗi lần nói chuyện Cận Phù Bạch đều dùng tiếng Quảng Đông để nói chuyện với bà, bà nghe xong rất vui.

Hướng Dụ nói: "Tiếng Quảng Đông rất hay, em luôn cảm thấy tiếng Quảng Đông có chút gì đó giống với phim điện ảnh Hồng Kông. Có một bộ phim cũ về gián điệp tên là Vô Gian Đạo, anh đã xem chưa? Bộ phim đó hay lắm."

"Anh xem rồi."

Cận Phù Bạch đứng dậy, cúi người bế Hướng Dụ lên: "Chỉ xem phần một."

"Cũng chỉ có mỗi phần một hay."

Hướng Dụ ở trong lòng Cận Phù Bạch khẽ động đậy, tỏ ý kháng cự: "Bụng em không còn đau nữa, em có thể tự đi được."

Cận Phù Bạch nhìn qua không phải kiểu đàn ông khắp người toàn cơ bắp, nhìn anh có phần mảnh khảnh. Nhưng anh rất có sức mạnh, một tay bế Hướng Dụ mà vẫn có thể cúi xuống cầm giày cao gót của cô lên, sau đó bước từng bước vững vàng rời khỏi phòng bệnh.

Ra ngoài bệnh viện, tòa nhà bao trùm ánh đèn bị bỏ lại phía sau, xung quanh chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi kêu lên xào xạc xào xạc.

Trong bãi đậu xe lác đác vài chiếc xe, xe của Cận Phù Bạch là chiếc nổi bật dễ thấy nhất, biển số xe là 44444.

Hướng Dụ chợt nhớ ra mấy tháng trước ở phố Tú Xuân, chính chiếc xe này đã bị Triệu Yên Mặc và đám bạn của anh ta bàn luận. Chỉ là không ngờ thay đổi một mùa, cô lại có thể ngồi vào trong chiếc xe này.

Trong đêm tối trống trải cô quạnh, Cận Phù Bạch bất ngờ lên tiếng: "Em thích nghe tiếng Quảng Đông à?"

"Đúng vậy."

Hướng Dụ ôm cổ anh, ngắm nhìn gò má của Cận Phù Bạch. Anh bất thình lình nghiêng đầu, ánh mắt chan chứa tình cảm nồng nàn: "Ngọ chúng dia nị!"*

*Ngọ chúng dia nị: Anh thích em.

~Hết chương 11~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK