• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Ở khách sạn đợi anh]

***

Chớp mắt đã đến tháng sáu, thành phố Đế Đô nóng đến mức có thể mặc váy rồi.

Trên con đường mà Hướng Dụ đi làm, những vành đai xanh hai bên đường nở đầy hoa hồng.

Cận Phù Bạch đã ra nước ngoài được bốn tháng, anh chỉ nói với cô rằng sức khỏe của bà ngoại không tốt, nhưng Hướng Dụ nhạy cảm nhận ra được anh có lý do không thể rời đi từ trong ngữ khí của anh.

Chỉ có điều anh không nói, nên cô cũng không hỏi nhiều.

Sau Tết Nguyên Đán, Hướng Dụ cũng cùng với cái công ty bé con con đó của cô bận rộn suốt một khoảng thời gian, thậm chí còn có cả mấy ngày cuối tuần cô cũng phải đến công ty tăng ca.

Ông chủ của công ty tên là Chu Liệt, mặc dù là một người đàn ông trẻ 25, 26 tuổi, diện mạo cũng được coi là đứng đắn, các nhân viên còn lén lút gọi anh ta là "Chu bóc lột".

Không liên quan đến diện mạo, mà đây là mâu thuẫn muôn thuở giữa sếp và nhân viên.

Hướng Dụ và Chu Liệt cũng coi như thân thiết một tí tị tì ti, nên tăng ca mới không mắng anh ta là "Chu bóc lột".

Mặc dù cô quyết chí làm một con cá mắm*, nhưng khi thật sự phải tăng ca hoặc có một đống công việc ập xuống thì cô cũng vẫn nhẫn nhục chịu khó chứ không hề có nhiều cảm xúc tiêu cực nào.

*Cá mắm: chỉ người không có ước mơ, chí tiến thủ,...

Lợi ích của việc làm như vậy đó chính là bên cạnh thẻ làm việc ở trước ngực cô luôn luôn treo một chiếc kính viễn vọng mini.

Khi đến phòng làm việc của Chu Liệt có thể lấy ra, ở ngay trước mặt ông chủ trốn việc, ngắm nhìn về hướng đối diện.

Trung tuần tháng sáu, trong bình hoa trên mặt bàn của tòa nhà văn phòng đối diện có mấy ngày liền đều được cắm một bông hoa anh túc nở rộ, tươi đẹp kiều diễm đến mức khiến người ta mê đắm.

Hướng Dụ cầm kính viễn vọng màu đồng lên nhìn, trên mặt bất giác nở một nụ cười tươi, chợt nghe thấy Chu Liệt lên tiếng: "Trợ lý Hướng, để tôi đặt một chiếc bàn trong phòng làm việc cho cô nhé?"

Cô bỏ kính viễn vọng xuống, không tiếp nhận ý định đó của anh ta: "NO! Tuy tôi mang trên mình hai chức vụ, nhưng mục tiêu của tôi vẫn luôn là làm một nhân viên lễ tân chuyên nghiệp, anh vẫn nên nhanh chóng tuyển một người trợ lý mới thích hợp đi."

Chu Liệt không nhiều lời, chỉ gật gật đầu, nói biết rồi.

Đợi tới khi anh ta nghiêm túc đọc một đoạn tài liệu rồi lại ngẩng đầu lên, Hướng Dụ vẫn chưa rời đi.

Cô đứng bên cạnh cửa sổ như có điều suy nghĩ, đang ngẩn người.

Chu Liệt gõ gõ mặt bàn: "Vẫn còn việc gì à?"

Hướng Dụ cầm kính viễn vọng thu lại ánh mắt, lên tiếng thăm dò: "Ông chủ, anh nói tôi từ năm ngoái đến bây giờ vẫn luôn chăm chỉ chuyên cần, nhẫn nhục chịu khó như vậy, liệu có phải là có thể xin nghỉ trước được phép năm không?"

Cô vào làm vẫn còn chưa tròn một năm, theo như quy định của công ty thì không thể nghỉ phép năm.

Nhưng Chu Liệt đã nhìn thấy xe của Cận Phù Bạch không chỉ một lần, thậm chí có một lần, anh ta còn tìm một chiếc kính viễn vọng nhìn về phía tòa nhà văn phòng đối diện.

Toàn bộ tầng bảy phía đối diện đều trống không, chỉ có duy nhất một chiếc bàn làm việc, bên trên đặt một cành hoa tươi.

Điều này cũng có thể giải thích được lý do vì sao sau khi đón Tết Nguyên Đán xong, khi công ty chào hỏi những nhân vật tai to mặt lớn thì đột nhiên thuận lợi suôn sẻ đến mức không thể tưởng tượng được.

Thế là anh ta đã biết, bởi vì trong công ty của anh ta có Hướng Dụ nên có một số mối quan hệ "bên trên" đã cho anh ta không ít lợi ích.

Chu Liệt thoáng suy tư rồi gật đầu đồng ý: "Cô nghỉ đi, khi nào nghỉ thì viết đơn đưa thẳng cho tôi."

Thật ra Hướng Dụ muốn nghỉ phép là vì Cận Phù Bạch.

Khi Cận Phù Bạch gọi điện thoại đến vào buổi trưa, anh ở trong điện thoại trầm lặng khoảng một phút, không nói gì cả.

Thành phố Đế Đô là một nơi có thời tiết đẹp, ánh nắng chan hòa, lúc Cận Phù Bạch gọi điện thoại đến Hướng Dụ đang ăn trưa.

Bỏ mỳ Ý của cửa hàng tiện lợi vào trong lò vi sóng quay nóng một chút, sau đó cho một miếng phô mai chảy vào trong sốt cà chua thịt bò, mùi vị cũng không đến nỗi nào.

Cô ngồi đối diện với ánh nắng mặt trời gắt gao giữa trưa, đeo tai nghe, nghe thấy sự trầm lặng của Cận Phù Bạch, cô lặng lẽ buông chiếc dĩa nhựa trong tay xuống.

Có một khoảnh khắc cô tưởng rằng bản thân cũng đang ở trong một buổi đêm khuya yên tĩnh giống như Cận Phù Bạch đang ở bên nước ngoài cách nơi đây hơn mười nghìn kilomet.

Hướng Dụ cũng im lặng rất lâu rồi mới khẽ lên tiếng, thấp thỏm gọi anh: "Cận Phù Bạch?"

Người trong điện thoại giống như vừa mới khôi phục lại tinh thần, ngập ngừng giây lát rồi mới hỏi: "Em đang làm gì vậy?"

"Em đang ăn cơm trưa, mỳ Ý của cửa hàng tiện lợi khá ngon, đợi anh quay về em mời anh ăn nhé?"

Lúc này, tâm trạng của Cận Phù Bạch đã bình thường trở lại, anh vừa cười vừa trêu cô, nói rằng anh ngàn dặm xa xôi về nước, lẽ nào cô chỉ chuẩn bị mời anh ăn mỳ Ý của cửa hàng tiện lợi thôi sao?

Anh còn hỏi cô có phải tháng này lại đi muộn bị trừ hết tiền thưởng không?

Hướng Dụ bảo anh đừng có mà miệng quạ nói gở, cô nói bản thân suốt hai tháng nay vẫn luôn chăm chỉ đi làm đúng giờ.

Ngừng một lúc, cô lại dịu dàng nói: "Tiền lương mấy tháng nay em đều tích góp lại rồi, anh quay về muốn ăn gì đều được hết!"

Cận Phù Bạch cười khẽ, anh hỏi: "Nhớ anh à?"

"Vâng."

Ngắt điện thoại, Hướng Dụ có chút bất an, cũng không ăn được thêm miếng mỳ Ý nào nữa.

Cô luôn cảm thấy có một loại cô đơn bất lực trong sự im lặng gần một phút đó của Cận Phù Bạch.

Vì vậy đã nảy sinh ra suy nghĩ, cô phải đi tìm anh.

Phép năm được duyệt đã là ngày 20 tháng 6, Hướng Dụ không mang theo gì, chỉ đi một mình tới sân bay.

Trên đường cô nhận được điện thoại của Đường Dư Trì, vị thiếu gia này hoảng hốt hỏi: "Cậu thật sự muốn đi tìm Cận Phù Bạch?"

"Ừm, tiện thể đi chơi mấy bữa, Chu Liệt cho mình nghỉ phép mười ngày."

Trong điện thoại, Đường Dư Trì cũng không nói được gì, chỉ nói cô chú ý an toàn, đến nước ngoài nhớ báo bình an, di động nhớ phải sạc pin không được để sập nguồn, không liên lạc được sẽ làm người khác lo lắng.

Nói dông nói dài, như thể nơi cô đến là hoang đảo của Robinson vậy.

Hướng Dụ đều nói được, sau đó ngắt điện thoại.

Thật ra thì chuyện đi tìm Cận Phù Bạch cô cũng đã từng do dự.

Nước ngoài là một "thế giới" khác của Cận Phù Bạch, cô không chắc chắn bản thân có nên đến khuấy đảo sự hòa bình của hiện tại không.

Cũng không chắc chắn bản thân đến đó rồi nhìn thấy Cận Phù Bạch liệu có phải là người "giống" với Cận Phù Bạch ở thành phố Đế Đô không.

Nhưng mà con người chẳng phải như thế sao, trong cuộc sống bình lặng cũng luôn mong muốn có được một chút ít lãng mạn.

Đến ngay cả nhà thơ nổi tiếng thời Đường - Đỗ Mục khi viết - Xích Bích - để mượn vật vịnh sử, ông cũng đều phải viết lên một câu "Đồng tước xuân thâm tỏa Nhị Kiều"*. Một người bình thường như cô, trong đầu có chút tình yêu không lý trí, thì cũng coi như bình thường mà đúng không?

*Trích trong bài thơ Xích Bích của Đỗ Mục

...

Đi đi, đi đến ở cạnh anh, nếu như anh cần.

Từ tháng hai đến tháng tư, Cận Phù Bạch vẫn luôn quay vòng trong công ty của gia tộc. Mỗi ngày gặp các cổ đông của ban lãnh đạo, nghe bọn họ tranh cãi về những ý kiến riêng của mình. Nhóm bảo thủ đối đầu với nhóm cấp tiến, đến ngay cả thành viên của chính nhóm bảo thủ cũng đối đầu với nhau. Rồi thì những người có mối quan hệ cá nhân không tốt đối đầu với nhau, thậm chí cả những người có mối quan hệ cá nhân mật thiết cũng đối đầu với nhau.

Cãi tới cãi lui, khiến người ta vô cùng nhức óc.

Hôm đó là một buổi đêm muộn, bởi vì bất đồng ý kiến mà một đại cổ đông ném vỡ ly trà, giận dữ bỏ đi.

Mấy hôm nay sức khỏe của bà ngoại không tốt, cứ đến đêm là lại ho, ho bật ra cả máu. Khó khăn lắm hôm nay mới ngủ sớm một chút, Cận Phù Bạch không dám làm kinh động đến bà, im lặng hút thuốc đè nén cục tức này, sau đó gọi điện thoại cho Hướng Dụ.

Kỳ thực, Cận Phù Bạch không có cách nào để nhắc đến những chuyện này với Hướng Dụ.

Anh chỉ cực kỳ, cực kỳ nhớ cô khi đêm xuống.

Điện thoại gọi đi, anh trầm lặng hút thuốc, Hướng Dụ cũng không nói chuyện, không biết im lặng bao nhiêu lâu, cuối cùng trong điện thoại cũng truyền đến tiếng hít thở dè dặt của Hướng Dụ, cuối cùng cô gọi anh với vẻ thăm dò, Cận Phù Bạch?

Thanh âm đó rất khẽ, giống như đang hướng về phía hồ nước mò trăng, nhưng lại sợ đụng vỡ một hồ trăng sáng.

Sự phiền não của Cận Phù Bạch cũng dần dần dịu đi trong thanh âm này.

Nói chuyện phiếm với nhau mấy câu, ngắt điện thoại rồi quay đầu, bà ngoại lẳng lặng đứng ở sau lưng anh.

Gương mặt bà đã già nua đến mức chỉ toàn nếp nhăn, hôm nay sức khỏe không tốt, sắc mặt trắng bệch.

Cho nên nói giá trị con người hơn một trăm triệu thì đã làm sao? Cũng vẫn chẳng thể chống lại sự già đi của năm tháng.

Bà ngoại của Cận Phù Bạch là người gần gũi, thân thiết duy nhất với Cận Phù Bạch trong toàn bộ gia tộc. Gia đình bà ngoại và gia đình ông nội có quan hệ nhiều đời, đồng thời cũng là đối tác làm ăn tốt nhất, tất cả những điều này đều là thành tựu của bà ngoại.

Khi còn trẻ, bà là một người phụ nữ nắm giữ quyền lực rung chuyển trời đất, ông ngoại mất sớm, toàn bộ gia tộc của mẹ ruột Cận Phù Bạch đều do một tay bà ngoại gây dựng được nên ngày hôm nay.

Tuy bà hô mưa gọi gió, nhưng đồng thời cũng là một người già hiền lành tốt bụng.

Bà là người duy nhất khi thúc giục anh kết hôn là bởi vì có cô gái nhà nào nhìn tử tế, nhìn xứng đôi vừa lứa với anh, chứ không phải vì lợi ích lâu dài của gia tộc.

Không sai, người duy nhất!

Ban đêm gió to, bà ngoại yếu ớt ho khan, bà kéo tay của Cận Phù Bạch, dùng tiếng Quảng Đông nói với anh, Phù Bạch, đừng quá bực tức, suy cho cùng thì chúng ta cũng đều là những con kiến trên cùng một con thuyền thôi.

Nguyên nhân bà được người ta tôn kính có lẽ không chỉ vì bà có mánh khóe cao siêu, mà còn bởi vì những lời bà nói luôn khiến người ta dễ chịu.

Là người ngồi ở vị trí nắm giữ cả một tập đoàn, vậy mà lại nói bản thân là một con kiến.

Cận Phù Bạch thu lại vẻ kịch liệt, gay gắt của mình, gật đầu nói "vâng".

Bởi vì lời khuyên nhủ của bà ngoại mà hai ngày sau Cận Phù Bạch không còn bày ra bất cứ tia thù địch nào nữa, thậm chí anh còn chi một số tiền lớn để mở tiệc chiêu đãi các cổ đông, nghiên cứu thảo luận tìm kiếm biện pháp làm thế nào mới đạt được sự ủng hộ giúp đỡ của một số các cổ đông nhóm cấp tiến.

Chỉ là bữa tiệc buổi trưa ngày hôm đó không hề vui vẻ.

Một ông lão đức cao vọng trọng ở trên bàn ăn nhắc đến: "Cô con gái nhà họ Chử mến mộ Phù Bạch đã lâu, có lẽ liên hôn là cách tốt nhất để giành được sự ủng hộ của nhà họ Chử."

Khi đó Cận Phù Bạch đang khiêm tốn gật đầu nghe các trưởng bối nói chuyện, bất thình lình nghe được lời đề nghị như vậy.

Anh chậm rãi ngước mắt, cười lạnh một tiếng: "Cháu là vịt sao?* Hóa ra tài sản cả trăm tỷ của nhà họ Cận lại phải cần cháu bán thân mới có thể duy trì?"

*Vịt: Trai bao.

Lời này của anh vô cùng khó nghe, người ngồi trên bàn đều ngượng ngập.

Có người ra mặt hòa giải, cuối cùng đến ngay cả ông lão đó cũng đổi giọng nói sang một chủ đề khác, nhưng Cận Phù Bạch từ đầu đến cuối vẫn rất cố chấp, gương mặt lạnh lùng không đáp lại câu nào.

Cũng chính vào lúc này, di động của Cận Phù Bạch kêu lên một tiếng.

Là tin nhắn của Hướng Dụ gửi đến.

[Cận Phù Bạch, em đang ở sân bay Los Angeles.]

Cận Phù Bạch nhìn chằm chằm vào tin nhắn gần nửa phút, khi ngẩng đầu lên lại lần nữa thì sắc mặt đã dịu đi rất nhiều.

Anh cầm di động đứng dậy: "Xin lỗi các vị, tôi cần phải đi nghe điện thoại."

Cận Phù Bạch đứng trong hành lang yên tĩnh nói chuyện điện thoại với Hướng Dụ, cô ở trong một môi trường đầy ắp những thứ tiếng nước ngoài, cô nâng cao giọng, mừng rỡ nói: "Em phải ở lại Los Angeles mấy ngày, nếu anh tiện thì có thể cho em địa chỉ của khách sạn ở gần anh một chút được không?"

Cô nói, em có thể đợi anh ở trong khách sạn, nếu như anh có thời gian gặp em.

Anh khi đó bận trăm công nghìn việc, cô tới đây quả thật không phải là một thời cơ tốt.

Nhưng lời cô nói trong sáng đến vậy, khiến người ta vô cớ cảm thấy khoan khoái.

Vào thời điểm đó, các chức năng của Wechat vẫn chưa phát triển được toàn diện như sau này, khi đó vừa mới bắt đầu có thể thêm định vị vị trí vào ảnh khi đăng lên vòng tròn bạn bè, còn trong khung chat vẫn chưa gửi được thông tin vị trí.

Vì vậy, Cận Phù Bạch nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau rồi nói: "Để anh bảo người đến đón em."

Hướng Dụ từ chối yêu cầu của anh, nói rằng phép năm quý giá, đợi anh đến đón lại lãng phí thời gian ở sân bay, chi bằng tự mình gọi taxi.

Cận Phù Bạch ở bên này quả thực không rời đi được, anh đưa cho cô tên của một khách sạn, nhẹ nhàng nói: "Em ở khách sạn đợi anh."

Quay lại bàn ăn, sự nóng nảy của anh đã hoàn toàn tiêu tan hết, anh chủ động nâng rượu nói xin lỗi với các trưởng bối ở trên bàn, nói bản thân còn quá non trẻ, mong mọi người lượng thứ.

Ông lão nhắc đến chuyện liên hôn đó mỉm cười, chấp nhận lời xin lỗi của anh, cuối cùng cũng coi như trò chuyện vui vẻ.

Ra khỏi nhà hàng, Cận Phù Bạch tiễn mấy vị trưởng bối lên xe, rồi lại đưa mắt tiễn họ rời đi.

Khi đang chuẩn bị nhận lấy chìa khóa xe do nhân viên ở ngoài cửa đưa cho thì bỗng nhiên nghe thấy có người dùng tiếng nước ngoài bàn luận về một vụ tai nạn lớn.

Bảy chiếc ô tô đâm vào nhau trên đường ở sân bay, năm người tử vong tại chỗ.

Trong đó có một người phụ nữ, là người Hoa.

Cận Phù Bạch lập tức quay đầu, chìa khóa xe trong tay rơi xuống dưới bậc thềm lát đá cẩm thạch.

...

Hôm đó Los Angeles mưa phùn, thời tiết âm u, nặng nề.

Hướng Dụ khoác chiếc áo sơ mi đen của Cận Phù Bạch, mặc một chiếc váy màu trắng, ngồi trong xe đợi đường xá lưu thông.

Những chiếc xe lẫn trong màn mưa tắc nghẽn đến mức không nhìn ra được điểm cuối, đằng sau có xe không rõ nguyên nhân liên tục bấm còi inh ỏi.

Trước mặt Hướng Dụ là dây cảnh báo, xe cứu thương đến rồi lại đi, cảnh sát giao thông vẫn ở hiện trường để giữ nguyên hiện trường, cảnh sát nước ngoài mặc đồng phục màu xanh lam đậm cũng có mặt, không biết đang nói gì.

Tài xế taxi của cô bắn một tràng tiếng nước ngoài, trình độ ngoại ngữ của Hướng Dụ có hạn, nhưng có thể loáng thoáng đoán ra được có lẽ tài xế đang nói, "haiz, không biết phải tắc đường đến khi nào nữa."

Lúc còn ở sân bay, cô đã chơi Rắn tham ăn đến mức di động hết pin sập nguồn, vậy nên chỉ có thể đợi cảnh sát giải quyết xong rồi cho đi.

Sắc trời tối dần, mưa rơi không ngớt, không có Rắn tham ăn, Hướng Dụ nhàm chán nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Có lẽ qua một tiếng đồng hồ, cô mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên của cô.

Người đó nói Tiếng Trung.

Là Cận Phù Bạch?

Trong cơn mưa, Hướng Dụ đẩy cửa xe ô tô, vịn vào cửa xe rồi kiễng chân lên nhìn, cô nhìn thấy bóng hình của Cận Phù Bạch trong dòng người.

Làm sao để diễn tả được cảnh tượng đó đây? Tất cả mọi người đều huyễn hóa thành bối cảnh không có âm thanh, chỉ có mình anh lẫn trong màn mưa, theo phía sau là hai vị cảnh sát ngơ ngác muốn ngăn cản nhưng lại không dám tiến lên.

Anh cầm lấy chiếc loa phóng thanh từ tay người cảnh sát ở đằng sau, trong đôi mắt luôn chan chứa tình cảm giờ đây tràn ngập sự hốt hoảng, ấn đường nhíu chặt, liên tục gọi tên cô: "Hướng Dụ! Hướng Dụ!"

Nếu như nói yêu một người có thể dùng thanh âm truyền tải.

Vậy thì nhất định là tiếng kêu gào đầy lo lắng của Cận Phù Bạch vào giờ phút này.

~Hết chương 29~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK