***
Cô chia tay Triệu Yên Mặc là khi đang đi từ phố Tú Xuân về nhà.
Triệu Yên Mặc gọi điện thoại đến trách móc Hướng Dụ, anh ta mắng cô rời đi trước như vậy khiến anh ta mất hết mặt mũi.
Hướng Dụ hít sâu một ngụm gió đêm ẩm ướt lạnh lẽo, lời nói ra nhẹ bẫng, thậm chí còn mang theo cả chút dịu dàng thương hại: "Triệu Yên Mặc, chúng ta chia tay đi!"
Cô nói chia tay không phải vì đang hờn dỗi, cũng không nói với anh ta nguyên do gì dẫn đến mối quan hệ này không thể tiếp tục được nữa.
Triệu Yên Mặc gọi lại cho cô mấy cuộc điện thoại, nhưng Hướng Dụ đều tắt máy không nhận.
Cứ coi như cô nhỏ mọn đi, những bất mãn buồn đau mà Triệu Yên Mặc để cô phải trải qua, giờ đây cô cũng muốn trả hết lại cho anh ta.
Trong các bộ phim truyền hình chẳng phải đều có những loại tình tiết đó sao: Nhân vật phản diện dùng súng hoặc dùng dao chĩa thẳng về phía nhân vật chính, đầu tiên là ngửa mặt lên trời cười thật lớn, sau đó nói: "Hôm nay để cho mày biết thế nào là cái chết!"
Hậu quả cuối cùng của việc làm đó thường là nhân vật phản diện bị giết chết.
Đến mức mà Hướng Dụ luôn cảm thấy những nhân vật phản diện đó chết là do nói quá nhiều, mà lòng dạ cũng chẳng đủ ác độc.
Tại sao lại để người ta biết thế nào là chết chứ?
Mờ mịt không rõ ràng chẳng phải sẽ khiến người ta càng suy sụp hơn sao?
Trong không khí là sự lạnh lẽo sau mưa, ba lô của Hướng Dụ bị bằng tốt nghiệp chọc lòi ra cả một góc nhọn, cứ bước được một bước là cái góc nhọn đó lại chọc vào giữa eo.
Cô ôm khư khư một chiếc áo sơ mi đen trong lòng, mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm nhè nhẹ lưu lại trên vải vóc.
Người đàn ông đó nói: "Kê xuống dưới ngồi đi, dưới đất lạnh lắm."
Nói xong liền buông tay, chiếc áo sơ mi mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp cứ thế rơi xuống cánh tay và đầu gối cô.
Cũng chính vào lúc đó, di động của người đàn ông lại vang lên, anh hút thuốc, vừa nghe điện thoại vừa rời đi.
Đương nhiên Hướng Dụ sẽ không kê chiếc áo sơ mi đó xuống để ngồi, cô cảm thấy vô cùng khó hiểu trước hành động đó của anh ta.
Cô nghĩ có lẽ anh ta nhận điện thoại xong sẽ quay lại để nói rõ mục đích của hành động này.
Hành động của con người chắc chắn đều phải có mục đích gì đó, đúng chứ?
Giống như Triệu Yên Mặc ngày ngày ăn nằm trên bàn rượu với đám bạn không ra gì với mục đích đạt được tương lai rộng mở nào đó ở thành phố Đế Đô.
Mà cô lựa chọn chia tay bởi vì cách hiểu về "yêu" và "nỗ lực" của hai người họ không giống nhau.
Nhưng Hướng Dụ ôm chiếc áo sơ mi đứng đợi ở chỗ cũ rất lâu cũng vẫn không nhìn thấy người đàn ông đó quay lại.
Anh cứ thế tùy ý đưa chiếc áo sơ mi này tặng cho một người lạ như vậy sao?
Chỉ bởi vì muốn người lạ kê xuống dưới ngồi cho khỏi lạnh?
Sau đó trong lúc bụng đau quằn quại Hướng Dụ đã nghĩ rằng, có lẽ đối với anh mà nói thì hành động này rất đỗi bình thường, bình thường giống như cho một con mèo hoang chui từ trong bụi cỏ ra ngoài một cây xúc xích thơm ngon vậy.
Nhưng có thế nào thì chiếc áo sơ mi này cũng không phải xúc xích, logo đằng sau cổ áo là giá cả được thêu một cách sắc nét.
Sau khi quay về ký túc xá, Hướng Dụ bị cảm lạnh dẫn đến sốt cao.
Mấy hôm liền nhiệt độ cơ thể cô liên tục lên đến 38 độ hơn, trong cơn sốt cao cô đã tiễn biệt tất cả các bạn cùng phòng, và cũng trong nhiệt độ khiến toàn thân người ta bất lực này cô đã nằm mơ thấy người đàn ông đưa cho cô chiếc áo sơ mi đó.
Đợi tới khi cô hạ sốt, mọi thứ liên quan đến Triệu Yên Mặc cũng đã theo cơn sốt bay đi hết.
Chỉ để lại một vài tiếc nuối không mấy tình nguyện thừa nhận mà thôi.
Tối đó nếu không phải vừa đau bụng kinh vừa chia tay, thì có lẽ cô sẽ cảm nhận được sự rung động lâu lắm rồi mới có lại được.
Triệu Yên Mặc vẫn liên tục gọi điện thoại đến, còn nhắn rất nhiều tin nhắn trên Wechat cho cô.
Chỉ có điều lúc Hướng Dụ sạc đầy pin điện thoại, nhìn thấy tin nhắn cùng hàng loạt cuộc gọi nhỡ đã là chuyện của mấy hôm sau rồi.
Trong Wechat hiển thị đi hiển thị lại một câu chất vấn, Triệu Yên Mặc hỏi Hướng Dụ, lúc trước cô nói sẽ đưa anh ta đến gặp Đường Dư Trì có phải là thật không?
Hướng Dụ xóa nick Triệu Yên Mặc, sau đó gọi một cuộc facetime cho người bạn thân từ nhỏ Đường Dư Trì.
Đường Dư Trì là con nhà giàu chính hiệu chứ không phải kiểu giàu nửa vời như nhà Hướng Dụ, thật sự rất giàu, giàu tới mức tiêu mãi không hết ấy.
Từ ngày học mẫu giáo đã được đeo ba lô nhãn hiệu cao cấp.
Facetime rất nhanh đã được kết nối, khuôn mặt non choẹt của Đường Dư Trì xuất hiện trên màn hình di động.
Anh ấy vừa lên tiếng là cái miệng lưỡi ngoa ngoét nói không ngừng: "Gọi cho cậu mấy lần mà toàn thấy tắt máy, mình còn tưởng cậu thất tình đến mức nghĩ không thông, đã trở thành thi thể nằm tận dưới đáy sông rồi chứ?"
Hướng Dụ bật cười: "Không có chuyện đấy đâu."
Đường Dư Trì phì một tiếng trong điện thoại, cách một màn hình cũng không quên làm tổn thương cô: "Nếu cậu thật sự nghĩ thông thì sao ban đầu lại chọn Triệu Yên Mặc? Vừa nhìn đã thấy chẳng đáng tin cậy gì!"
Mấy giây sau anh ấy lại căn dặn cô: "Chia tay cũng chia tay rồi, cậu đừng có mà nghĩ đến việc quay đầu lại ăn cỏ cũ đấy! Mấy hôm nay chắc Triệu Yên Mặc không ngừng làm phiền cậu đúng không? Cậu cứ kệ xác cậu ta đi!"
Hướng Dụ nhớ đến lời chất vất của Triệu Yên Mặc trong Wechat, đột nhiên bật cười: "Cũng không đến mức gấp gáp liên lạc với mình, nhưng mà cậu ta có vẻ muốn gặp cậu hơn đấy!"
Mối quan hệ đi đến ngày hôm nay, những tin nhắn và cuộc gọi nhỡ muốn níu kéo của bạn trai cũ, không hiểu là anh ta không biết con người thật của Hướng Dụ, hay là không biết quan hệ nhân sinh giữa người với người của Hướng Dụ.
Đường Dư Trì nghe xong, cười ngặt nghẽo, không che giấu nổi vẻ vui sướng trên nỗi đau của người khác: "Loại người như Triệu Yên Mặc vừa nhìn đã biết cậu ta bị mấy thứ như 'đại học là xã hội', 'quan hệ quan trọng hơn nỗ lực',... tẩy não lâu rồi. Mình chả nói với cậu từ sớm rồi còn gì."
"Còn mình cũng đã bảo cậu phải học hành cho đàng hoàng tử tế mà cậu có nghe đâu, cuối cùng vẫn bị ném qua tận bờ bên kia đại dương đó thôi."
"Chuyện cũ bao năm rồi cậu còn muốn nhắc lại đến khi nào nữa hả?"
Đường Dư Trì không muốn nhắc đến chuyện anh ấy thi đại học được 200 điểm rồi bị bố mẹ tống ra nước ngoài, vậy nên nhanh chóng đổi chủ đề: "Mình thấy cậu thất tình mà vẫn tự do tự tại quá đấy, vẫn còn biết mua đồ hàng hiệu cho bản thân nữa?"
Hướng Dụ nhìn theo ánh mắt của Dường Dư Trì ra phía sau, nhìn thấy chiếc áo sơ mi đen đang được treo trên móc áo.
Dấu vết sinh hoạt trong ký túc cũng chẳng còn nữa, áo sơ mi treo trên cửa tủ cũng tự nhiên trở nên nổi bật hơn.
Cô có một cảm giác vô cùng áy náy đối với chủ nhân của chiếc áo sơ mi này, dù sao chia tay là bọn họ, nhưng cô và Triệu Yên Mặc đều không hề tổn thất chút nào.
Chỉ có người đàn ông lạ mặt đó, trong cơn mưa đêm để tỏ ra một chút dịu dàng mà đã bỏ luôn chiếc áo sơ mi với trị giá lên tới tận năm con số.
"Nhặt được đấy." Hướng Dụ nói qua lại tình tiết ngày hôm đó.
Đường Dư Trì hỏi tốt nghiệp xong Hướng Dụ có dự định gì, cô nghĩ ngợi rồi nói mình phải nghỉ ngơi đi chơi một thời gian cho đã.
Bạn trai không có thì không có, tốt nghiệp xong đi du lịch một mình càng thoải mái tự do hơn.
Đường Dư Trì ở trong facetime giơ ngón cái về phía cô, vô cùng buồn bã vì không thể về nước cùng cô du ngoạn núi non sông nước.
...
Trong khoảng thời gian gần một tháng sau khi tốt nghiệp, Hướng Dụ đều xách theo vali đi du lịch khắp nơi, làm một lữ khách của mỗi một thành phố.
Hình thức xuất phát cũng có rất nhiều, có lúc là tàu hỏa, có lúc là máy bay, cũng có cả xe buýt đường dài nữa.
Kết thúc chuyến du lịch lân cận, vé vào cửa danh lam thắng cảnh và vé máy bay gộp lại có thể bằng với cả một tập tài liệu.
Trạm cuối cùng là Trường Sa, ảnh chụp từ trên cao về trận mưa lũ lụt đã nhấn chìm cả hòn đảo Orange Isle được đưa lên bản tin thời sự.
Giao thông bất tiện, mấy ngày nay Hướng Dụ đều ở lỳ trong khách sạn, chẳng thể ra ngoài ngắm nhìn phong thái mỹ lệ của Tương Giang, cô chỉ đành đi tới một quán ăn được đánh giá khá cao ở gần đó để ăn mấy bữa cơm.
Trong quán có một món, nồi canh xương thơm phức được đặt trên bếp cồn, đồ ăn kèm không ngờ lại là hoa dâm bụt.
Hoa dâm bụt màu hồng nhúng vào trong canh xương đã bị nước canh nóng bỏng nhuộm thành màu trắng, mùi vị cực kỳ đặc biệt.
Mùi vị này khiến người ta say đắm không thể dứt ra được.
Khi đó Hướng Dụ vẫn chưa biết, ở trong thành phố bị bao trùm bởi mưa bão này sẽ xuất hiện một sự tồn tại khác cuốn hút cô vào đó.
Ngày cuối cùng, Hướng Dụ ăn xong món hoa dâm bụt nhúng canh xương, sau đó kéo vali đi về hướng ga tàu hỏa.
Trong ga tàu đâu đâu cũng là người, khó khăn lắm mới qua được kiểm tra an ninh, cô ngẩng đầu nhìn thời gian trên bảng hướng dẫn, nhưng lại chỉ nhìn thấy khắp màn hình đều là dòng chữ nhắc nhở màu đỏ.
Các chuyến tàu từ mười giờ đến mười tám giờ đều bị hoãn, mà chuyến tàu của cô cũng nằm trong số đó.
Cô hoảng hốt, chen chúc trong đám đông để đi tìm nhân viên nhà ga hỏi thăm một chút thì được thông báo rằng vì lý do mưa lớn nên không chắc chắn được thời gian sẽ trì hoãn tới lúc nào.
Hướng Dụ ngẩn người tận mấy phút mới nhớ ra đi gọi điện thoại cho sân bay.
Nhân viên sân bay lịch sự lễ phép nói: "Chuyến bay đi Đế Đô trong hôm nay đều bị delay, còn có khả năng sẽ bị hủy hết."
Cô bị kẹt lại trong một thành phố xa lạ liên tục mưa lũ, hết cách thật rồi, chỉ có thể đi tìm khách sạn thôi.
Khách sạn gần đó đều trong tình trạng hết phòng, đến ngay cả căn phòng cô mới trả lúc chiều bây giờ cũng đã có một vị khách mới, cuối cùng chỉ còn lại đúng một khách sạn năm sao cao cấp là còn phòng.
Hướng Dụ ngồi taxi qua đó, từ trên xe đi xuống lấy hành lý chỉ vỏn vẹn có mấy phút mà toàn thân cô đã ướt như chuột lột.
Cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, sau khi ngấm mưa, trên lớp vải mỏng manh lúc này đã in hằn cả lớp viền hoa của áo lót ở bên trong.
Trước quầy khách sạn có rất nhiều người đang đứng, Hướng Dụ lo lắng mấy căn phòng còn lại sẽ bị cướp mất, động tác không khỏi trở nên gấp gáp.
Cô lục tìm trong vali ra một chiếc áo mặc lên người, nhanh chân bước vào trong hàng ngũ đang đợi để làm thủ tục nhận phòng.
Đứng vững ở trong đám đông Hướng Dụ mới phát hiện chiếc áo mà cô lấy bừa mặc lên người lại chính là chiếc áo sơ mi đen của người đàn ông lạ mặt đó.
Khi đó đồ đạc trong ký túc đều đã được gửi về nhà, chỉ có duy nhất chiếc áo sơ mi này là còn sót lại.
Cô chỉ đành nhét nó vào trong vali, mang theo đi du lịch.
Hướng Dụ cúi đầu ngẩn người nhìn chiếc áo, mấy vị khách làm thủ tục nhận phòng ở đằng trước đã rời đi rồi cô mới phản ứng lại, vội vội vàng vàng lục tìm thẻ căn cước.
Người phụ nữ mặc đồng phục khách sạn ở trong quầy có phần áy náy: "Xin lỗi cô, khách sạn chúng tôi đã hết phòng trống rồi."
Chẳng có ai chú ý đến một người đàn ông mặc đồ ngủ nâng cánh cửa ngăn cách của quầy tiếp tân, thản nhiên thuần thục bước vào trong quầy, tay kẹp điếu thuốc đứng dựa ở một bên.
Hướng Dụ cầm thẻ căn cước hoảng sợ ngước mắt, tóc mái bị nước mưa thấm ướt đã được cô vén gọn sang một bên, để lộ ra vầng trán nhẵn mịn.
Ánh mắt đó của cô vừa ngỡ ngàng vừa lẻ loi.
Khoảnh khắc Hướng Dụ ngẩng đầu, Cận Phù Bạch đang dựa ở quầy tiếp tân bỗng dưng nhớ đến một cảnh trong bộ phim Cướp biển Caribbean: Chiếc bè gỗ lênh đênh trôi nổi trên mặt biển, đâu đó sâu dưới đại dương xuất hiện bóng hình của nàng tiên cá với khuôn mặt thấm đẫm nước, ánh mắt khờ dại ngây ngô nhưng lại quyến rũ đến kinh người.
Hướng Dụ rơi vào hoàn cảnh không còn nơi để ở, cô nhất thời không biết phải xử lý như thế nào.
Nhân viên quầy tiếp tân vừa quay đầu đã bị một thân hình dọa sợ chết khiếp, mặt đỏ hết cả lên, sau đó chỉ vào tấm biển "không phải nhân viên thì không được phép đi vào" cung kính khuyên nhủ: "Anh Cận, sao anh lại vào đây nữa vậy?"
"Thay ông chủ của các cô giám sát công việc!" Người đàn ông đó nói.
Hướng Dụ vẫn đang không biết phải làm sao, trong vô thức cô nhìn theo tầm mắt của nhân viên tiếp tân, ánh mắt cô liếc tới người đàn ông mặc đồ ngủ.
Mà anh ta cũng đang nhìn cô.
Người đàn ông và cô nhìn thẳng vào mắt nhau, dáng vẻ thong thả chậm rãi nhét thứ gì đó vào trong đầu lọc thuốc lá, sau đó châm lửa, nhả ra một làn khói xám đục.
Khi ánh mắt anh dán chặt vào cô, trong ánh mắt thấm đượm vẻ trìu mến thâm tình, như thể một giây sau anh sẽ giữ lấy gáy cô rồi đặt xuống môi cô một nụ hôn thật sâu.
Sau này Hướng Dụ đọc được một bài viết thảo luận về "trai đểu" ở trên mạng.
Có người nói, trong ánh mắt của "trai đểu" có một sức quyến rũ huyền bí, nhìn tất cả mọi người đều thâm tình như nhau.
Hướng Dụ cũng tự cho là như vậy.
Chỉ có điều giờ phút này cô vẫn chưa nhận ra người đàn ông đang nheo mắt nhìn mình qua đám khói mờ ảo lại chính là chủ nhân của chiếc áo sơ mi cô đang mặc trên người.
~Hết chương 2~