“ Ta đây không phải động vật quý hiếm, các ngươi có cần nhìn như chối chết thế không? Không cần ta khám bệnh sao?”
Ngoài các vị thái y thì những người khác lại tiếp tục hóa thạch, a, hóa ra đây là thần y trong truyền thuyết sao, có nhầm hay không a?
Cơ quý phi cùng Hiên Viên đế liếc mắt sang đám thái y, đám thái y gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, ý bảo, phải đấy ạ, phải đấy ạ.
Cơ quý phi không tin lắm, nhưng ở trong thâm cung nhiều năm, lại leo được đến địa vị này, nàng cũng không phải người ngây ngô, nên rất nhanh lấy lại dáng vẻ điềm đạm đoan trang như trước, mỉm cười hành lễ với Lưu Diệp Phong
“ Thần y, cầu ngài cứu con ta.”
Cơ quý phi từ bé đến giờ chưa cầu ai, nhưng hiện tại tính mạng con nàng là hệ trọng nhất. Mặc kệ thế nào, dù có khom mình nàng cũng chấp nhận chứ đừng nói một cái hành lễ đơn giản.
Lưu Diệp Phong nở nụ cười vô cùng ngây thơ nói:
“ Vậy ta xem bệnh cho lục hoàng tử a.”
Đến bên giường, nhìn người cũng bằng tuổi mình, lại đồng dạng là hoàng tử điện hạ, cả ngươi xanh xao vàng vọt, trên trán còn ẩn ẩn màu đen, bất tỉnh nhân sự.
Khẽ lấy ra ngân châm, châm lên các huyệt mạch đánh tỉnh. Một hồi sau, khi Lưu Diệp Phong rút châm ra, lục hoàng tử đã có dấu hiệu tỉnh, khiến cho các thái y cằm suýt rớt xuống đất, còn Cơ quý phi mừng đến rơi nước mắt.
Lục hoàng tử yếu ớt mở mắt, không nói nổi, chỉ nhìn Cơ quý phi. Nàng khóc sướt mướt, con nàng sắp được cứu rồi.
Lưu Diệp Phong nhìn qua Hiên Viên Ngạo Thiên, vẻ mặt y vẫn bình thản vô ba, không một tia kinh hỉ, cũng chẳng có ưu phiền. Qủa là một kẻ mặt lạnh mà.
“ Hoàng đế bệ hạ a.”
Lưu Diệp Phong cười nói hướng Hiên Viên Ngạo Thiên. Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn lại hắn, híp mắt đánh giá đứa bé này.
“ Ngài muốn ta cứu con ngài không?”
Ngươi dám nói không trước mắt Cơ quý phi kia sao? Ha hả. Phụ hoàng à, ta biết ngươi muốn đứa con kia chết càng nhanh càng tốt, bất quá ta lại muốn nó sống a.
“ Tất nhiên là có. Ái tử của trẫm sao trẫm không muốn cứu?”
Hừ, đứa bé này quá giảo hoạt. Khi hắn hỏi ta câu kia, đôi mắt ánh lên trêu tức cùng âm mưu. Để xem ngươi muốn làm gì a.
Cởi áo choàng đưa cho Lý Nhược ở bên cạnh, điềm đạm ngồi xuống ghế, Lưu Diệp Phong không hề có động tác nào cho thấy hắn đang ở hoàng cung, mà là đang ở phòng của mình vậy.
“ Ân. Lục hoàng tử thật có phước đi. Nhưng ta chữa bệnh chưa bao giờ cho không cả.”
“ Vậy “ Thần y” muốn cái gì ở trẫm.”
“ Ân. Trước giờ mỗi khi cứu một người, ta đều xem hắn có thứ gì thú vị để ta trao đổi không? Hoàng đế bệ hạ vì có thứ mà ta thích, nên ta mạo muội đến đây xin trao đổi a.”
Nhếch nửa miệng cười, Lưu Diệp Phong nhìn thẳng Hiên Viên Ngạo Thiên mà nói. Những vị khác đứng ở đây đều đã bị băng hàn khí của Hiên Viên Ngạo Thiên đông cứng. Nếu không họ sẽ xỉu hàng loạt. Bởi trước giờ chưa ai dám ra điều kiện với hoàng đế.
“ Vậy thần y là muốn thứ gì a?”
“ Tử Thảo Qủa.”
Nhẹ nhàng nói ra ba chữ, cứ như là đòi một quả táo, quả lê ngoài chợ vậy. Nhưng ai biết Tử Thảo quả là gì thì cho rằng ba chữ kia nặng đến ngàn cân. Tử Thảo quả trên đời này chỉ có 2 cây, một ở Đông Vũ, một ở Hiên Quốc. Hai trăm năm kết hoa, hai trăm năm ra quả, một trăm năm sau mới chin rồi rụng xuống. Nếu Tử Thảo quả chưa chin rụng, ai động vào cũng đều bị độc chết. Vì vậy, có thể nói trên đời này chỉ có hai quả. Duy nhất hai quả, không hơn không kém. Và hoàng thất Hiên quốc có một quả. Nhưng chưa ai từng thấy nó.
“ Ngươi muốn Tử Thảo quả sao?”
“ Ân.”
“ Ngươi chắc?”
“ Ân.”
“ Nếu trẫm không cho?”
“ Ta ly khai, ngài chuẩn bị làm tang cho lục hoàng tử đi.”
“ Hoàng cung của ta muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Ta đổi mạng của ái tử bằng mạng ngươi thì sao?” Hiên Viên Ngạo Thiên híp mắt nguy hiểm nói
“ Nếu đổi bằng mạng ta cũng không sao cả. Bất quá bệ hạ chắc điều tra về ta kĩ rồi. Nếu tin ta chết ở hoàng cung lan ra, ta không đảm bảo giang hồ nổi sóng gió a. Những người ta từng cứu, tuy không phải quân vương, nhưng cũng đủ khiến Hiên quốc chật vật a.”
“ Hừ. Vậy người nhà của ngươi thì sao? Ngươi không sợ trẫm chu di cửu tộc ngươi sao?”
Lưu Diệp Phong cười, ngươi chu di cửu tộc ta, chính là chu di cửu tộc của ngươi. Không phải sao? Còn nếu muốn tìm nhị vị phụ thân vô tâm vô phế kia, ta cho ngươi tìm. Đến ta còn không tìm được nữa là …
“ Ngài biết thân nhân ta sao? Nếu ngài tìm ra ta là ai, ta tin chắc ngài cũng không phải ngồi đây đợi ta đến a.”
Ngữ khí tràn ngập châm chọc hướng Hiên Viên Ngạo Thiên mà đến.
Mọi người ở đây hiện tại cảm thấy ở bên ngoài bị đông chết còn hơn ở trong này bị hóa băng.
“ Ha ha. Ta không nghĩ Hiên đế lại keo như thế a. Chỉ là một quả Tử Thảo mà cũng không cấp nổi cho ta. Ta nhớ Hàn Tự Thiên, võ lâm minh chủ, giao cả long bội tinh, có thể huy động cả giang hồ cho ta, cũng không mảy may để ý.”
Nghe xong lời này, phản ứng của các khán giả như sau
Người khác: Oa, thật sự là lợi hại. Có Long bội tinh coi như có 1/3 thiên hạ của hoàng đế còn gì.
Lý Nhược: Thiếu gia a, ta nói ngươi, sao ngươi có thể nói thế. Không phải người đè Hàn công tử ra rồi trấn lột của người ta sao? Ta nhớ khi người chơi chán, vứt trả lại cho Hàn công tử, hắn còn mừng hơn cả khi được người cứu sống a.
“ Tiếp nữa, ta nhớ khi cứu giáo chủ ma giáo Độc Cô Vân, hắn đã tặng ta chu tước kiếm, cũng không nửa lời từ chối a. …. Rồi … rồi … rồi …”
Khi nghe Lưu Diệp Vân bla bla về nhiều thứ, toàn những người đại danh đỉnh đỉnh, những thứ bao người mơ ước, khiến khán giả cằm suýt rơi xuống đất.
Nhưng Lý Nhược lại thầm nói thế này:Chutước kiếm của Độc giáo chủ không phải bị người ép buộc giao ra sao thiếu gia. Người đến nhà người ta ở có 2 tháng, mà ma giáo không biết thành cái dạng gì. Cuối cùng, thiếu gia áp dụng chiêu ở lỳ ( aka ăn vạ), ở mãi, ở mãi, Độc giáo chủ đành hai tang dâng kiếm, không dám nói nửa lời, chỉ sợ người đổi ý ở lại ma giáo thì hắn khốn khổ.
“ Thôi được rồi, ngươi không phải kể nữa. Ta chấp nhận. Ngươi cứu lục nhi đi.” Nghe người kia bla gần nửa canh giờ, Hiên Viên Ngạo Thiên giơ cờ trắng đầu hàng, hắn nghĩ chắc tên kia cũng dùng cách này để uy hiếp bọn người kia quá.
“ Oa, thế mới đúng là Hiên đế bệ hạ chứ.”
Nhìn lục hoàng tử đang nằm trên giường, Lưu Diệp Phong nói:
“ Độc rất nặng a, chắc phải tầm 2 tháng mới khỏi. Vả lại đơn thuốc lần này khó pha chế, ta tình nguyện ở trong cung hai tháng chữa chạy cho lục hoàng tử. Dù sao thì, cũng đáng giá Tử Thảo quả a.”
Liếc mắt nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên, mặt đang như trái ớt lai khổ qua. Lưu Diệp Phong trong bụng cười thắt cả ruột, nhưng khuôn mặt vẫn giả tạo điềm đạm nói, cứ y như “ lương y như từ mẫu” vậy
“ Được rồi, đưa thần y đến Nhuệ Miện cung nghỉ ngơi, nhớ chọn nô tài nhanh nhẹn chăm sóc thần y.”
Nói rồi, phất tay đi thẳng. Những người phía sau Hiên Viên Ngạo Thiên vội quỳ xuống hô to
“ Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tất nhiên có 3 người không quỳ, 1 là lục hoàng tử đang liệt giường không có khả năng, hai là hai kẻ chủ tớ giống nhau, không thèm hành lễ. Khi ánh mắt các thái y ý nói “ mau quỳ xuống a” thì Lưu Diệp Phong cũng đáp trả ánh mắt “ sao ta phải quỳ a?”
Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không để ý đến tiểu tiết, ly khai khỏi Mẫu đơn cung.
[ O.o ~~~~~~~~~~~~~~ ]
Đắc ý dào dạt, Lưu Diệp Phong nhảy chân sáo đến Nhuệ Miện cung nghỉ ngơi. Lý Nhược đi theo sau khẽ hỏi
“ Thiếu chủ, sao người dám chắc Hiên đế sẽ cho người Tử Thảo a.” Cái Tử Thảo quả đó là tối trân quý a.”
“ Ha ha. Hắn không thể thấy chết mà không cứu a. Nếu giờ hắn từ chối, thì Cơ gia sẽ bất mãn, gây ra hậu quả khó lường hết. Hắn cứ đồng ý, rồi sau đó đoạt lại, không phải tôt sao?”
“ Ân, vậy sẽ bị đoạt lại thiếu gia còn lấy làm gì?”
“ Ngu ngốc, ngu ngốc. Ngươi theo ta bao lâu rồi vẫn ngốc như thế. Ta có nói sẽ để lại sao a? Hiên Viên Ngạo Thiên chăc chắn không dám giết ta. Có lẽ đến ngày cuối cùng, con hắn được cứu, khi hắn giao Tử Qủa thì cũng là lúc đòi lại. Bất quá ta sẽ … nuốt luôn a.”
“ Nuốt? Sao mà nuốt? Nó cực độc a.”
“ Ngốc, quả không để ăn thì để làm gì. Lão gia gia nói cho ta biết, ta bách độc bất xâm, trước có uống thuốc của lão lão ý, nếu ăn thêm Tử quả thì sẽ tăng thêm công lực, đến 20 tuổi thì trẻ mãi không già a.”
“ Ách … Ta thấy thiếu gia là lo cho sắc đẹp của mình đi.”
“ Tất nhiên, đâu phải ai sinh ra cũng có khuôn mặt đẹp như ta. Her her.”
Lý Nhược nghe xong câu đó muốn bổ nhào xuống liên trì trước mặt chết đi cho rồi.