“ Chưa.”
Tiếng nói khe khẽ vang lên trong điện, Phan Thịnh Mẫn đứng ngồi không yên nhìn người trước mắt, lại nói “ Hai ngày hai đêm rồi, bây giờ nói ra ngoài rằng bệ hạ đau thương vì ái tử nên ngừng thượng triều vài ngày, nhưng nếu cứ kéo dài, mọi người sẽ biết bệ hạ bệnh nặng a… Mới bình ổn loạn đảng….aiiiz…”
Đồng Nhật nhìn Phan Thịnh Mẫn rồi lại nói: “ Dù sao, chuyện này sớm hay muộn thôi. Cửu điện hạ cũng không kéo dài được sinh mệnh bao lâu.”
“ Ai, chúng ta vẫn cho tìm thần y mà. Nghe nói đã tìm thấy tin tức của Thần y Dược Vận Tích a…”
“ Dù có là thần tiên cũng cứu không được đâu.” Đồng Nhật âu sầu nói “ Vì cửu điện hạ không muốn tỉnh, dù ai tới cũng thế thôi.”
“ Không muốn sống? Tại sao chứ?” Phan Thịnh Mẫn nhíu mày khó hiểu.
“ Ngươi sao có thể hiểu được chứ. Người như ngươi và bệ hạ, không hiểu được đâu.” Đồng Nhật cũng giận lây. Tuy rằng tiếp xúc với cửu điện hạ không nhiều nhưng hắn kì thật rất hiểu. Một người thông minh uyên bác như thế, võ công cũng nhất lưu, khuôn mặt cũng là không mỹ nhân nào sánh bằng, tại sao lại ở trong thâm cung không chịu đi. Người như thế, muốn tự do có tự do, muốn bay nhảy là bay nhảy. Tại sao phải ở trong thâm cung này, chẳng phải vì một chữ ‘tình’ sao?
Cửu điện hạ có tiếng hòa nhã, không tới nỗi tốt bụng thiện lương khoan dung vô hạn nhưng ngươi không động hắn, hắn chẳng động ngươi. Người hắn thân cận nhất cũng chỉ có một mình hoàng thượng. Cũng vì hoàng thượng, hắn mới dừng chân ở nơi cung đình nhàm chán và đầy những vở kịch giả tạo như thế này.
Chuyện xảy ra, hắn cũng chứng kiến. Khi đó, Đồng Nhật hắn tới chỗ Cảnh vương phi để bắt mạch, ai dè lại không thấy nàng ta, vội vã chạy theo nữ tỳ, sợ rằng chuyện không may xảy ra với nàng.
Hắn từng kể với Phan Thịnh Mẫn chuyện này, nhưng, bực bội nhất là Phan Thịnh Mẫn vẫn 1 bộ ‘ta chẳng hiểu’ thì hắn càng giận, liền nói “ Ngươi thì hiểu gì. Lòng ngươi có quá nhiều. Giang sơn, gia đình. Lòng ngươi có phụ mẫu, huynh đệ muội, có trung với hoàng thượng, có trung với nhân dân. Ngươi có quá nhiều thứ để đắn đo cân nhắc. Cũng như hoàng thượng, ngài có quá nhiều thứ đặt trong lòng. Giang sơn, hậu cung, nối dõi, tiếng tăm, huynh đệ, cả lời hứa, lời thề… Trong tâm có quá nhiều, tới khi lựa chọn lại không biết cái nào nặng cái nào nhẹ. Việc tới mức này còn không phải do chính tay hoàng thượng đưa đẩy hay sao.”
“ Ngươi không được nói thế.” Phan Thịnh Mẫn hơi giận, quát lên.
Đồng Nhật lại coi như chưa nghe thấy, nói tiếp “ Còn cửu điện hạ, trong tâm hắn vốn chỉ có hoàng thượng. Hắn chỉ có độc 1 lựa chọn, một lựa chọn duy nhất mà thôi. Nếu, ngươi tận mắt chứng kiến người quan trọng nhất của mình bỏ rơi mình mà chọn người khác, ngươi có chịu đựng được không? Ngươi không hiểu, Thịnh Mẫn. Ngươi và bệ hạ đều không hiểu đâu. Những kẻ như ta cùng cửu điện hạ, trên đời này chỉ có một lí do sống, đó là vì người mình yêu thương, vì người quan trọng nhất của mình. Một người mà trên đời chẳng còn cái gì lưu luyến thì sống làm chi. Sống như một cái xác thì chẳng bằng chết đi đầu thai kiếp khác.”
“ Ngươi im đi. Bệ hạ làm thế cũng vì có lí do mà thôi.”
“ Lý do? Vì Cảnh vương phi có thai, hay vì Cảnh vương gia vì quét sạch phản loạn mà giả mưu phản, đến mức chết không toàn thây?”
“ Sao ngươi biết chuyện này?” Phan Thịnh Mẫn vội che miệng Đồng Nhật.
Đồng Nhật gạt tay hắn ra, tức tối nói: “ Ta không ngu. Một Cảnh vương gia trước kia từng là thái tử nhưng lại tự tay trao binh quyền cùng ngôi vị hoàng đế cho bệ hạ, thì giờ mưu phản cái gì? Vả lại, Ly Thanh hắn… Thôi đi. Ta nói rồi, lòng các ngươi có quá nhiều thứ, nên không biết thứ nào mới là trọng yếu. Hoàng thượng tin rằng với võ công của điện hạ, có thể tránh. Nhưng hắn không bao giờ biết, lựa chọn của hắn là quyết định sống chết của cửu điện hạ. Phan Thịnh Mẫn, ngươi không hiểu được đâu. Nếu như, bây giờ có một lưỡi dao nhắm về ta cùng hoàng thượng, ngươi chọn ai?”
“…Ta…”
Thấy Phan Thịnh Mẫn do dự, Đồng Nhật cảm thấy tâm như bị một nhát dao cắt vào, nhưng hắn chỉ hít sâu một hơi rồi nói “ Vậy ngươi hiểu rồi chứ. Lòng người có quá nhiều, ngươi sẽ không vì tình cảm mà để đế vương chết, như thế dân sẽ loạn lạc. Còn ta, dù người kia là ai, ta cũng sẽ cứu ngươi. Vì với ta, thế giới này chỉ có mình ngươi thôi. Ta mệt, ta trở về đây.”
Nói rồi, Đồng Nhật bước nhanh ra phía cửa cung vắng lặng, để lại mình Phan Thịnh Mẫn trầm lặng ở đấy.
Không ai hay biết, trong khóe mắt của đế vương đang nằm yên trên long sàng, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài.