Thấy hoàng đế bệ hạ ngày thường khuôn mặt y như tảng băng trôi di động, nay lại một bộ hòa ái ôn nhu khiến người ta trong lòng vừa ghen vừa hâm mộ. Nhóm hoàng tử cùng công chúa thì đều một bộ vừa mơ ước vừa ghen tỵ. Họ chưa bao giờ thấy qua phụ hoàng như thế, chưa bao giờ được phụ hoàng ôm trong lòng. Họ tưởng lục hoàng tử là được yêu thương quan tâm nhất, nay mới thấy, đích thực yêu thương của phụ hoàng là đối xử như thế nào. Tất nhiên, rất hâm mộ rồi. Mà cũng rất ghen tỵ, cửu hoàng tử kia cho dù giận dỗi hay bướng bỉnh phụ hoàng cũng không sinh khí. Tại sao họ đều ngoan ngoãn như vậy mà không thể được phụ hoàng để vào trong mắt nga.
Tất nhiên có một vài người thì không nghĩ gì, đại khái như Hiên Viên Linh Huân, hắn cũng không mấy để ý xem phụ hoàng sủng ái ai, cũng chẳng mấy ngạc nhiên. Ở Đông Vũ quốc đã thấy nhiều màn rồi, nên thành ra miễn nhiễm.
Lại đại khái như Cơ quý phi. Nói nàng không để ý là giả. Nàng rất để ý, bất quá tinh thần cùng thể xác nàng đều đang muốn quỵ xuống, mệt mỏi đến đứng không được. Nàng bệnh nhiều tháng mà bệ hạ cũng chưa đến thăm. Dù rằng biết trước sủng ái của bệ hạ chỉ là nhất thời, ngày tháng yêu thương cũng không dài. Trước kia Cơ gia hùng mạnh, ít ra nàng còn được để ý. Bây giờ không biết sao Cơ gia luôn xuống dốc, đến hậu cung phi tần còn không thèm nể nang nàng nữa là mong bệ hạ hí mắt đến nàng. Tất cả chỉ trông cậy vào ái tử Hòa nhi của nàng thôi.
Lưu Diệp Phong liếc mắt nhìn Cơ quý phi mặt mày tiều tụy nhợt nhạt. Trong lòng băn khoăn. Quái lạ nha, thuốc của hắn không tốt sao? Có thể để nàng ta đứng lên bò đến yến hội này, quả thực tác dụng thuốc có vấn đề rồi. Nao kia có thời gian phải hảo hảo nghiên cứu lại mới được.
Vừa ngó xem Hiên Viên Ngạo Thiên đang nói chuyện có vẻ rất vui và chăm chú với Khước Nỗ quốc vương, Lưu Diệp Phong liền tính mon men đến gần chén rượu của Hiên Viên Ngạo Thiên thì tiếng nói sảng sảng của Khước Nỗ quốc vương vang lên khiến hắn giật mình.
“ Hoàng tử quý quốc thật là dung mạo tuyệt trần. Bề tôi chưa bao giờ thấy ai có dung mạo như minh nguyệt thế này.”
Khước Nỗ quốc vương sang sảng nói, hai tay kính chén rượu với Hiên Viên Ngạo Thiên, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng mỉm cười đáp lại. Cười nói
“ Cửu hoàng nhi của ta chính là đứa nhỏ ta yêu thương nhất a. Đứa nhỏ này quả thực xinh đẹp mà rất thông minh. Ha hả.”
Xem xem Hiên Viên Ngạo Thiên một bộ dáng đang tự kỉ, Lưu Diệp Phong tiếc hùi hụi ngó nhìn chén rượu trong vắt thơm thoang thoảng mùi hoa mai. Ân, thơm nha. Không biết vị như thế nào. Thật muốn thử.
“ Bất quá, bộ dáng cửu điện hạ thực mỏng manh. Ây, xin bệ hạ đừng giận, bề tôi chỉ là cảm thấy nam nhi phải rắn chắc to cao a. Như những đứa con của thần, 3 tuổi liền biết cưỡi ngựa, 5 tuổi biết bắn cung. Như đứa nhỏ lớn nhất của thần, mười tuổi đã tinh thông võ nghệ.”
Được đà khoe khoang, Khước Nỗ quốc vương lại nổ càng nhiều hơn. Lưu Diệp Phong bĩu môi. Con người 3 tuổi biết cưỡi ngựa sao? Ta đây vừa sinh ra đã biết đọc sách này. Con ngươi 10 tuổi tinh thông võ nghệ sao, ta đây mười tuổi được xưng thần y a. Con người giỏi võ, chả nhẽ ta dở nghệ. Muốn hạ bản thiếu gia xuống sao, đừng mơ.
Đang lúc Lưu Diệp Phong bĩu môi trợn má thì lại nghe thấy tiếng nói sảng sảng của Khước Nỗ quốc vương vang lên
“ Nghe nói các hoàng tử của bệ hạ cũng rất giỏi giang, văn tài võ tinh, chẳng bẳng cùng đứa nhỏ của thần làm một trận giao hữu a.”
Mọi người nhất thời im lặng. Này, là cố ý sao? Nhìn đi nhin đi, thái vương tử Khước Nỗ nhìn to cao lực lưỡng như thế, y như hùm như gấu, để điện hạ bọn họ đánh sao? Sợ là chỉ có đại điện hạ lớn như thế mới có cơ thắng chứ còn… chậc chậc, các điện hạ khác còn nhỏ tuổi, cũng không phải sinh ra đã như hùm như báo như dân thảo nguyên các ngươi, chỉ sợ thái vương tử man di kia phẩy tay một cái liền bay thẳng ra khỏi ngự hoa viên ấy chứ. Dân tộc Hiên quốc cũng thường trọng văn hơn trọng võ, trọng lễ nghi hơn thô dã. Với lại, các điện hạ đều sinh ra là vàng là ngọc, có phải cây cỏ đâu mà 3 tuổi cho cưỡi ngựa, 5 tuổi cho bắn cung, 10 tuổi đã y như con gấu thế kia nha. Nhưng nếu để đại điện hạ đấu, có thắng cũng là nhiều tuổi hơn. Đấu thì càng thêm mất mặt. Thua thì không cần nói cũng hiểu.
Nhưng không đấu, Hiên quốc mất mặt chắc.
Các đại thần nhíu mày, Hiên Viên Ngạo Thiên cười cứng ngắc. Không khí bỗng nhiên trầm hẳn lại.
Bỗng nhiên một thanh âm non nớt vang lên
“ Vậy nha, ta xin nhờ thái vương tử chỉ giáo.”
Hiên Viên Ngạo Thiên quay sang bên cạnh, đã thấy bé con cười híp mi. Hiên Viên Ngạo Thiên khẽ quát
“ Phong nhi, đừng quậy.”
Lưu Diệp Phong cười nói: “ Phụ hoàng, ta sẽ không sao.” Nói rồi, đứng dậy bước ra hướng ngoài, chỉa chỉa hướng thái vương tử bên kia đang nấn ná. Thấy Khước Nỗ quốc vương đang do dự liền nói
“ Quốc vương đừng lo. Nếu ai trong trận đấu này bị thương, cả hai bên sẽ không chịu trách nhiệm.”
Lưu Diệp Phong nhún nhún vai. Khước Nỗ quốc vương thấy thế liền đồng ý cho thái vương tử của mình ra. Hiên Viên Ngạo Thiên lo lắng đăm chiêu nhìn Lưu Diệp Phong.
Lưu Diệp Phong cười khẽ trong lòng. Ta nói ai bị thương nha. Nếu là con người, ta cũng không chịu trách nhiệm. Hắc hắc.
Mỗi người được chọn một binh khí. Binh khí mà thái vương tử Khước Nỗ chọn là một cái rìu nặng. Còn thứ Lưu Diệp Phong lựa lại là thanh kiếm đượcLýNhược trình lên. thanh kiếm có mũi kiếm mỏng manh, tay cầm trong suốt tinh tế. Nhìn như là thanh kiếm của một nữ nhi, rất đẹp nhưng có vẻ vô dụng.
Bất quá, binh khí gì thì cuộc đấu cũng bắt đầu.