Lương Vi tiếp tục hỏi thêm: “Tổng cộng cậu bán được bao nhiêu tiền?”
“Hai mươi tệ.”
“Ai da, vậy tôi là người đầu tiên mua CD của cậu rồi.”
“Ừ, đúng vậy.”
Giọng anh không đúng lắm, Lương Vi ngẩng đầu nhìn lại thì thấy anh đang cười, ánh mắt cong cong.
Nhớ lại hai ngày ở cạnh nhau, dường như anh chưa từng cười với cô, nhưng qua lời nói, cô lại cảm nhận được anh không phải kiểu người hiền như khúc gỗ và vụng về.
Anh chín chắn, nội liễm, còn rất dịu dàng nữa, chỉ cần để ý những chi tiết nhỏ là có thể nhìn ra được.
“Chắc mẹ cậu là người rất dịu dàng.” Lương Vi nhìn anh, bỗng nhiên nói lời này.
Anh hơi giật mình nhưng gật đầu vô cùng khẳng định.
Lương Vi chậm rãi cười một tiếng.
Anh dịu dàng như vậy, mẹ anh chắc chắn cũng là người dịu dàng. Người ta nói, con trai đều giống mẹ.
Nếu vậy… con gái sẽ giống bố.
Cô cũng giống sao? Giống như người kia?
“Lục Trầm Ngân, cậu thấy tôi giống người tốt không?” Gió lạnh thổi qua lay nhẹ mái tóc dài của cô, Lương Vi cất giọng nhàn nhạt.
“Cô tốt vô cùng.”
Ánh mắt của Lương Vi dừng lại trên mặt dây chuyền ngọc của anh: “Tôi tốt chỗ nào?”
Lục Trầm Ngân không nói được, anh cũng không giải thích được loại cảm giác và trực giác này, cuối cùng chỉ có thể gắng gượng nói một câu.
“Cô cởi mở, biết làm đồ ăn.”
Anh định nghĩa một số hành động, cử chỉ kì lạ của cô là “cởi mở”.
Lương Vi phì cười: “Làm khó cho cậu rồi.”
Lục Trầm Ngân: “…”
Cô xoay người tiếp tục đi về phía sau, anh đi theo sau lưng cô, vóc người cao lớn hoàn toàn che kín cô.
Lương Vi ung dung nói: “Bà nội tôi từng nói bữa ăn đầu tiên sau khi chuyển tới là quan trọng nhất. Tôi cũng không biết cách nói này là của vùng nào, có thể là truyền thống của chúng tôi ở bên kia. Tôi thấy một người ăn cơm có chút nhàm chán, vì vậy diễn kịch với cậu một chút cho vui, còn có thể ăn cơm cùng cậu và em gái cậu.”
“Thật ra… cô nói thẳng là được rồi.”
“Sao cậu không tình thú chút nào vậy, nói thẳng ra lúc ăn sẽ rất xấu hổ, lại không có cảm giác thân thiết. Cậu nhìn xem, trưa cậu mời tôi ăn cơm, tối tôi mời lại cậu, không vì cái truyền thống chó má gì, chỉ là qua lại đơn giản, thân…” Lương Vi nhất thời không tìm được từ để hình dung.
Nửa ngày sau, cô nói: “Thân thiết biết bao!”
Lục Trầm Ngân “à” một tiếng.
Lương Vi nhìn cái bóng dưới đất, anh bao lấy cô, bóng của hai người chồng lên nhau.
Có chút ấm áp vô hình.
Đèn trong sân nhà bác sĩ Đổng sáng rỡ, dường như còn có tiếng nói chuyện.
Có hai người ở bên cạnh tới truyền nước, tất cả đều là những cô, bác 40, 50 tuổi.
Lục Trầm Ngân không quen bọn họ, nhưng họ đều biết anh.
Có ai không biết cậu anh thầu 225 mẫu đất ở nơi này, nhưng trồng trọt hai năm vẫn chưa kiếm nổi một đồng tiền.
Bà bác ngồi truyền nước trên chiếc ghế màu trắng phía trước thấy Lục Trầm Ngân thì cười ha hả rồi hỏi: “Tôi nghe nói mẹ Cố ở phía Đông kia ngất xỉu? Mấy người có bị lừa không đó?”
“Cậu tôi ở bệnh viện, tôi cũng không biết.”
“Này, tôi nghe nói bà đó còn lừa cả con cái. Đúng rồi, bây giờ thu hoạch xong đậu tương, năm nay có kiếm được tiền không?”
Vẻ mặt Lục Trầm Ngân không thay đổi nhiều lắm: “Không kiếm được.”
Bà bác kia gật đầu: “Cũng đúng, lần trước mua thuốc diệt côn trùng đã mất hơn mấy ngàn, phải bán được bao nhiêu đậu tương mới kiếm lại được số tiền đó chứ. Còn phải cộng cả tiền túi đựng, tiền hạt giống, tiền nhân công. Thật ra làm ruộng không kiếm được tiền.”
Lục Trầm Ngân nhàn nhạt “vâng” một tiếng.
Bác sĩ Đổng tiêm cho ông chú xong là tới lượt Lương Vi.
Bà bác thấy Lương Vi thì “ai da” một tiếng: “Cô gái này là con gái nhà ai mà xinh đẹp vậy. Tiểu Lục, họ hàng nhà cậu à?”
Lương Vi lạnh lùng nhìn bà ta.
Cô thích hơi thở nông thôn, nhưng cũng chán ghét tác phong như vậy.
Lục Trầm Ngân cười lắc đầu, không trả lời.
Bà bác tự lẩm bẩm: “Dáng dấp xinh đẹp thật đấy…”
Ông chú vừa tiêm xong đang kéo quần lên, trêu chọc: “Sao nào, muốn xe tơ hồng cho con trai nhà mình?”
Nhắc đến con trai, bà bác kia lộ vẻ khó xử, oán giận nói: “Con trai tôi đúng là không để cho người khác an tâm chút nào. Nó cái gì cũng tốt, chỉ một mực không chịu tìm bạn gái. Bây giờ nó làm ở công ty lớn, lương tháng hơn mười ngàn, nhà để năm nay ăn Tết chúng tôi cũng mua rồi, chỉ thiếu mỗi con dâu.”
Ông chú cũng cười phụ họa: “Đó là do con trai bà lợi hại.”
Lương Vi vẫn nắm lấy cánh tay Lục Trầm Ngân như cũ, cô nói: “Bác sĩ, hôm nay tiêm bên khác đi, bên kia trướng đau quá.”
Bác sĩ Đổng cười cười: “Được, không thành vấn đề.”
Lục Trầm Ngân nhẹ nhàng phủ tay lên lưng cô, chậm rãi vỗ nhẹ.
Ánh mắt bà bác sắc bén, cười hỏi: “Tiểu Lục à, đây không phải vợ cậu đó chứ?”
Vợ bác sĩ Đổng đi từ trong phòng ra, vừa vặn nhìn thấy Lương Vi và nghe được câu hỏi đó nên nói: “Trương Phương, bà đừng có nói bậy. Cô gái này vừa mới dọn tới ngôi nhà phía Tây, đừng áp đặt quan hệ của mấy người trẻ bọn họ.”
“Phía Tây? Là ngôi biệt thư đó sao?”
“Đúng, chính là cô ấy.”
Bà bác “ai da” mấy tiếng: “Sao lại mua nhà ở nông thôn, ở thành phố tốt hơn bao nhiêu?”
Vợ bác sĩ Đổng ngồi xuống, rảnh rỗi trò chuyện: “Bà không hiểu, hai năm nay rất nhiều người trong thành phố xuống nông thôn mua nhà, họ còn xây biệt thự nhỏ gì đó. Họa sĩ ở thôn bên cạnh không phải còn làm cả bể bơi sao, ông ta có hai bà vợ nữa đấy. Một bức tranh của người ta bán tới hơn mười vạn kìa.”
Bà bác há miệng: “Tôi thật sự không hiểu nổi thói đời này.”
Lương Vi nằm trong ngực anh, nghe hết sạch bọn họ bà một câu tôi một câu, lúc kim đâm vào cũng quên cả đau.
Bà bác chỉ chỉ Lục Trầm Ngân và Lương Vi, dùng ánh mắt hỏi vợ bác sĩ Đổng.
Vợ bác sĩ Đổng đến gần bên tai bà bác, nhỏ giọng nói: “Nghe nói chó nhà Tiểu Lục cắn cô gái này. Có điều, hai ngày nay cô ấy đều bị choáng kim, cần người giúp đỡ, không cần nói cũng biết được chiều biết bao nhiêu. Tôi nghe nói hai người ngủ với nhau, mới quen được mấy ngày cơ chứ.”
Bà bác hiểu ý: “Người trẻ tuổi bây giờ thoáng thật.”
Lục Trầm Ngân muốn đỡ Lương Vi sang ngồi ở ghế dài bên cạnh một lúc nhưng cô không chịu, nói phải đi, cũng không chịu để anh ôm.
Vừa ra khỏi cửa, cô đã nôn khan. Nếu không phải anh kéo cô, cô đã sớm ngồi sụp xuống đất rồi.
“Hay là vào ngồi một lúc đi.”
Lương Vi dùng tất cả sức lực, phun ra hai chữ: “Không muốn.”
“Vậy tôi cõng cô.”
Lương Vi không thuận theo, ngồi xổm dưới mặt đất chịu đựng đau đớn.
Lục Trầm Ngân mặc kệ cô có đồng ý hay không, cưỡng ép ôm Lương Vi trở về.
So với mấy cô gái khác, dáng người Lương Vi không được coi là thấp, nhưng cô rất nhẹ, trên người dường như không có chút thịt dư thừa, dù đường cong cực kì đầy đặn.
Đối với anh mà nói, ôm cô là việc cực kỳ tiết kiệm sức lực.
Lương Vi phí sức nói: Cậu đi chậm một chút, mông tôi đau…”
Đáp lại cô là một câu “Thật xin lỗi” của Lục Trầm Ngân.
Thật xin lỗi, đã để người khác gièm pha về cô…
Lương Vi nhắm mắt: “Đợi tôi tỉnh lại sẽ nói chuyện với cậu.”
Lương Vi không để anh ôm về nhà, mà ngồi đình ven sông. Cô xây một cái đình nhỏ trong vườn hoa, không lắp đèn đường.
Vì không xây tường rào, nên đình ven sông nằm sát cạnh kho hàng cũ. Những cây dây leo khô héo bò trên bức tường loang lổ màu đỏ, thỉnh thoảng giữa chỗ đó có một vài chiếc lá xanh.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu cô tịch vang vọng.
Lục Trầm Ngân dùng tay phủi lớp lá rụng rồi đỡ Lương Vi ngồi xuống, cô bỗng thanh tỉnh giật nảy mình khi mông tiếp xúc với nền đá lạnh.
“Biết thế này đã tiêm nốt ở bên kia, bây giờ hai bên cùng đau, ngồi cũng không ngồi nổi…”
Lục Trầm Ngân: “Tối dùng khăn lông lạnh chườm lên.”
Lương Vi nhìn về phía anh, anh hơi cúi đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Cô cười: “Không phải cậu đang tự trách đấy chứ?”
Cô và anh đều nghe rõ đoạn đối thoại của hai người phụ nữ kia.
Anh không lên tiếng.
Lương Vi nói: “Tôi không để ý mấy chuyện đó.”
“Không, cô để ý.”
Nếu không để ý, vừa rồi cũng không ngang ngược như vậy.
“Cậu không cần tự trách, hai chúng ta vốn trong sạch. Hơn nữa, một ngày nào đó tôi sẽ rời đi, cả cậu cũng vậy. Không cần để tâm tới lời lẽ của bọn họ.”
Lục Trầm Ngân thông suốt ngẩng đầu: “Cô phải đi chỗ nào?”
“Cậu ngốc sao, rồi tôi cũng phải lập gia đình. Cậu cũng sẽ rời đi, chẳng nhẽ cậu muốn định cư ở Nam Thành sao? Lấy vợ sinh con ở chỗ này? Cậu không định về quê?”
Đúng vậy, cô sẽ rời đi, anh cũng sẽ rời đi.
Nếu quả thật có ngày đó, vậy thì giữa bọn họ chỉ còn lại những lời đồn vô căn cứ.
Thôn Giang Tâm ở Nam Thành có một người đàn ông tên Lục Trầm Ngân và một cô gái tên Lương Vi, hình như bọn họ đã ngủ với nhau.
Lời đồn đại như vậy đấy.
Lục Trầm Ngân yên lặng suy nghĩ, đêm tối dường như sắp nuốt trọn lấy anh.
Lương Vi: “Cậu chưa từng nghĩ lúc nào sẽ rời đi sao?”
“Chưa từng nghĩ.” Cũng không muốn rời đi.
Lương Vi: “Vậy cậu định lấy vợ lúc nào.”
Lục Trầm Ngân: “Cũng chưa từng nghĩ.”
“Lục Trầm ngân…”
“Ừ?”
“Người khác nói cậu và tôi ngủ với nhau, có phải rất không tốt với danh tiếng của cậu không?”
Lục Trầm Ngân: “…”
Lương Vi nhìn anh: “Tôi thực sự không có vấn đề với loại chuyện này. Tôi nghe nhiều rồi, có người nói tôi là *, có người nói tôi là gái nghề, cũng có người nói ai cũng có thể “chơi” tôi. Đúng rồi, còn có người nói một đêm tôi lấy giá 10 ngàn tệ đấy.”
Anh cũng nhìn cô, giọng cô rất bình thản khi nói ra chuyện này, thậm chí còn mang ý cười.
Lương Vi chớp mắt nhìn anh mấy lần: “Cậu đoán tôi là loại nào trong số đó.”
“Loại nào cũng không phải.”
Lương Vi cười to, ánh mắt cong cong như cây cầu.
Lục Trầm Ngân nói: “Cô không phải người như vậy.”
Lương Vi nhướn mày, khóe miệng nhếch lên nụ cười khổ. Cô rất muốn hút thuốc, muốn hút theo thói quen. Nếu Lục Trầm Ngân không có ở đây, có thể cô sẽ len lén hút một điếu. Nhưng anh lại đang ở đây.
Cô đứng lên, lưng chạm vào dây mây khô, lá cây xào xạc rụng xuống.
Cô nói: “Cậu giống mẹ cậu, đều là người dịu dàng.” Tôi giống bố tôi, đều không phải người tốt lành gì.
Lương Vi thích cười, nhưng nụ cười của cô không sâu. Anh không thích nhìn cô cười như vậy.
“Lương Vi…” Anh nhẹ nhàng gọi tên cô, những lời khác lại không nói ra miệng.
Anh không biết về quá khứ hay cách nghĩ của cô, anh chỉ biết cô tên là Lương Vi.
“Cậu nghiêm túc như vậy làm gì.” Cô lại cười như thế.
Lục Trầm Ngân cũng đứng lên, ánh trăng nhàn nhạt rơi xuống ngũ quan sâu sắc, anh tuấn của anh.
Lương Vi nói: “Thật sự không cần để ý tới những chuyện kia, miệng mọc trên mặt người khác.”
“Cô là con gái, đối với cô không tốt.”
Cô cười khẽ một tiếng, hất hàm hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào, cưới tôi sao?”
Hai tay rũ bên hông của anh dần nắm thành quyền, Lục Trầm Ngân yên lặng hồi lâu.
Cuối cùng nắm tay cũng lỏng ra.
“Tôi…”
“Ừ?”
Lục Trầm Ngân hít sâu một hơi: “Chẳng qua tôi thấy danh tiếng rất quan trọng với một cô gái.”
“Quan trọng bao nhiêu?”
Anh im lặng.
Lương Vi khoát tay: “Tôi biết anh thích kiểu phụ nữ gì rồi, bảo thủ lại xinh đẹp.”
Anh vẫn tiếp tục im lặng.
“Tôi nói không đúng sao?”
“Đừng đánh trống lảng. Lương Vi, tôi chỉ muốn nói, thật xin lỗi.”
Lương Vi hứng thú nhìn anh, cánh môi hiện lên màu mật ong trong suốt.
Cô nói: “Lục Trầm Ngân, thì ra cậu là người cố chấp.”
“…”
Hết chương 11.