Đi đến gần trường tiểu học Hồng Châu, Lương Vi đã thở hồng hộc. Thật ra mặc áo mưa trong trời này cũng không có tác dụng là bao, nước mưa vẫn lọt vào từ cổ áo cô rồi trượt xuống, khiến cô lạnh tới run lên. Cũng may bây giờ là tháng Năm, nếu là mùa đông khắc nghiệt, có lẽ cô đã đông thành băng rồi.
Nhà ở đây san sát, mấy đường làng nhỏ giao nhau nên cô cũng không biết chính xác là nhà nào. Cô nhìn chăm chú trong màn mưa, mắt cũng phải híp lại để nhìn từng nẻo đường một.
Xe máy của Lương Cương dựng dưới mái hiên nhà người ta, Lương Vi đi ngang qua một chút đã nhận ra. Nhưng sân nhà đó rất yên tĩnh, cô đi một vòng dọc theo mái hiên mà không thấy một bóng người.
“Bố ơi?” Cô đi vào phòng khách rộng mở rồi thử gọi vài tiếng nhưng không có ai đáp lại.
Lương Vi còn đi một vòng quanh chuồng dê chuồng gà nhà họ, ra cả hố vệ sinh cũ bên kia tìm mà cũng không có ai.
Cô đứng đợi dưới mái hiên một chút, tới lúc thực sự không đợi được nữa mới ra xem xe máy của Lương Cương. Trên đó không có gì cả, bánh ga tô cũng chưa mua.
Lương Vi hơi nhụt chí, cô đợi tới phát chán rồi đi ra xung quanh tìm người. Cô đi qua cây cầu kia, sau đó nhìn về phía trước đồng ruộng thì thấy một gia đình đang mở cửa.
Cô chạy tới thì nghe thấy những tiếng nức nở nhỏ vụn.
Lương Vi đứng ở cổng nhìn vào nhưng không thấy ai trong phòng khách và phòng bếp. Thế nhưng tiếng nức nở kia rất rõ ràng.
Tiếng kêu đó khiến Lương Vi sợ hãi, cô không dám đi vào trong mà chỉ dám sửng sốt ở cửa một lúc rồi xoay người đi men theo bờ tường. Tiếng mưa rơi vẫn náo động như vậy, toàn bộ thế giới như chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng nức nở khiến người ta sợ hãi kia.
Giày bị nước mưa bắn vào nhưng Lương Vi vẫn đi tiếp, cô không dám phát ra bất kì âm thanh nào. Tuy sợ hãi nhưng cô vẫn nghe xem âm thanh kia truyền tới từ đâu, hay ai đang phát ra những âm thanh như thế.
Cứ đi cứ đi rồi chân cô bắt đầu run rẩy, âm thanh kia cũng ngày một rõ ràng hơn.
“Cầu xin ông… Cứu với!”
Đột nhiên có tiếng kêu cứu khiến tim Lương Vi như vọt ra ngoài cổ họng. Tiếng kêu chói tai ấy của cô bé như lưỡi dao đâm rách mạch máu của cô. Lương Vi che ngực, tiếp tục nghe.
“Bảo mày không được kêu lên rồi đúng không, tao… tao giết mày!” Giọng trầm đục xen lẫn tức giận của người đàn ông vang lên, tuy nhiên âm thanh này xen lẫn với tiếng mưa nên vẫn khá mơ hồ.
Lương Vi nhíu mày, cô lờ mờ nhận ra hình như còn một người đàn ông.
Cô bé bỗng hét lên một tiếng đau thấu tim gan.
Lương Vi găm chặt ngón tay vào quần áo, bờ môi cô cũng trắng bệch. Cô như đoán được chuyện gì đó nhưng vẫn không xác định được. Bởi từ trước tới nay chưa có ai dạy cô, nếu gặp chuyện như vậy thì phải làm thế nào.
Cô tìm kiếm bốn phía, sau đó tìm được một con dao ngắn. Lương Vi cầm con dao lên định đi vào nhà, mồ hôi từ lòng bàn tay cô làm ướt cả chuôi dao.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy chếch đó có một khung cửa sổ bằng kính. Tuy cửa sổ đã kéo rèm nhưng không kéo hết nên ở giữa vẫn còn khe hở.
Cô trông thấy một bé gái trạc tuổi mình bị một người đàn ông đè ép, hai tay người đàn ông ghìm chặt lấy tay cô ấy, sau đó ông ta vùi đầu vào hôn tung tung lên cổ cô bé.
Lương Vi lại gần cửa sổ, bỗng nhiên tay cầm con dao của cô rũ xuống.
Quần của người đàn ông đã tuột xuống gót chân, ông ta ghé vào người cô bé rồi động thân. Cô bé kia giãy dụa trong bất lực, nước mắt cô ấy cứ chảy xuống không ngừng.
Cô bé khóc tới nấc lên, bỗng nhiên cô ấy nghiêng đầu thì thấy Lương Vi đang đứng ngoài cửa sổ.
Cô ấy há miệng: “Mau cứu tôi… Mau cứu tôi…”
Cô bé không còn hơi sức nữa, còn Lương Vi đứng bên ngoài chỉ nhìn thấy khẩu hình. Nhưng dù không nghe được âm thanh, cô vẫn hiểu cô bé kia đang cầu cứu cô.
Đôi mắt ngọt ngào vừa sưng vừa đỏ lại tràn ngập nước mắt kia đang nhìn Lương Vi chòng chọc. Vì động tác của người đàn ông mà cơ thể cô bé cũng nhấp nhô lên xuống, thế nhưng ánh mắt ấy vẫn một mực dừng trên người Lương Vi. Miệng cô ấy há ra rồi khép lại, cô ấy đang dùng tất cả sức lực của mình để cầu cứu cô.
Miệng Lương Vi mở lớn, cô cảm giác lúc này hô hấp thôi cũng rất khó khăn. Cả người cô đều run lên, đôi mắt cũng dần đỏ, nước mắt bên trong cứ thế chảy xuống.
Lương Vi nhìn về phía người đàn ông kia, ông ta mặc bộ quần áo lao động thô ráp, để tóc húi cua và lộ ra bên mặt hơi sần sùi. Lương Vi lắc đầu, nước mắt cô rơi xuống như mưa. Cô nắm chặt con dao trong tay, chặt đến mức móng tay cắm vào da thịt của lòng bàn tay. Mười ngón tay Lương Vi lạnh buốt, dường như lúc này cô có thể nắm gãy chuôi dao đó.
Bỗng đôi mắt của cô bé tái dại, cô ấy ngất đi, ngay cả bàn tay đang hướng về phía Lương Vi cũng rũ xuống.
Người đàn ông kia dừng động tác, ông ta vỗ vỗ vào mặt cô bé rồi bứt ra, sau đó còn mắng nhỏ vài câu.
Lương Vi ngồi sụp ngay xuống, cô nhẹ nhàng buông bỏ con dao rồi bịt miệng mình lại. Cô cứ ngồi xổm rồi chậm chạp lết về phía trước.
Cô sợ ông ta sẽ đi ra ngoài, cô sợ phải đối mặt với ông ta.
Đi kiểu này rất tốn sức, nhưng cô không muốn tạo ra tiếng động mà cũng không muốn rời đi chậm như vậy.
Có lẽ đây là đoạn đường gian nan nhất trong đời cô.
Khi rời khỏi sân nhà đó, Lương Vi co chân chạy mất. Cầu dần bị nước mưa bao phủ, cô chạy đi vội nên suýt nữa bước hụt rồi rơi xuống sông. Mưa tầm tã kết hợp với gió mạnh khiến thân thể mỏng manh của cô như bị thổi tung, lung lay tới sắp đổ. Lương Vi đi ngược chiều gió, nước mưa tạt vào mắt nhưng cô cố mở mắt thật to rồi chạy về phía trước, cứ chạy mãi chạy mãi về phía trước như vậy.
Cô muốn rời khỏi nơi này, cực lực rời khỏi nơi này.
Cô không mặc cả áo mưa mà cứ lên xe đạp rồi đạp đi như điên.
Cô cũng không biết mình đã đạp xe bao lâu, chỉ nhớ rằng chiếc xe kia luôn lảo đảo. Mưa gió táp vào người khiến cô lạnh tới run lên, trong đầu cô chỉ còn lại ánh mắt của cô bé kia. Lương Vi đạp hụt chân rất nhiều lần, chân cô cứ run lên mãi, mà lúc này cô chỉ muốn rời đi mà thôi.
Khi về đến nhà, cô vứt xe đạp rồi chạy vào phòng mình. Cô cứ để cả người ướt sũng rồi ngồi khóc tới run rẩy bên giường như vậy, càng khóc lại càng hung.
Cô chỉ cần nhìn bóng lưng của người đàn ông kia là đã nhận ra.
Cô đưa tay che mắt, khóc tới thút tha thút thít, có thế nào cũng không dừng lại được.
Cô không hiểu, vì sao ông ta phải làm ra chuyện như thế… Vì sao…
“Mau cứu tôi… Mau cứu tôi…”
Cô nhắm mắt lại, dáng vẻ bất lực của cô bé kia lại hiện lên trước mắt. Cô thậm chí còn nghe thấy ảo thanh, câu nói cứu tôi kia cứ mãi quanh quẩn bên tai Lương Vi, có muốn gạt đi cũng không được.
“Thật xin lỗi… Thật xin lỗi…” Lương Vi che tai rồi ngồi sụp xuống đất gào khóc, khóc đến mức mắt không mở nổi nữa.
Từ Vệ Mai tan làm về nhà sẽ gọi Lương Vi xuống theo thói quen, đôi lúc bà còn mua đồ ăn vặt ở siêu thị về cho Lương Vi.
Lần này gọi mãi mà không có tiếng trả lời, bà cầm một túi khoai tây chiên lên lầu rồi gọi thêm mấy lần nữa, thế nhưng vẫn không có ai trả lời như cũ.
Bà đẩy cửa phòng ra thì thấy Lương Vi ngã trên mặt đất, quần áo trên người cô vẫn còn nhỏ nước. Trong nhà không lắp đặt gì cả, hơn nữa nền là đất xi măng nên vệt nước đọng càng thêm rõ ràng.
Từ Vệ Mai cả kinh, bà vội vã đỡ Lương Vi lại nhưng cô đã ngất đi rồi, cả người Lương Vi không còn tri giác khiến Từ Vệ Mai đỡ rất phí sức.
“Vi Vi, Vi Vi!” Bà bế cô lên giường nhưng gọi thế nào cô cũng không phản ứng lại.
Từ Vệ Mai sờ trán Lương Vi, trán cô nóng vô cùng.
Bà sợ nhất là con bị bệnh phát sốt. Tuy từ nhỏ thể chất của Lương Vi cũng không tệ, những lần phát số chỉ đếm trên đầu ngón tay, thế nhưng chỉ cần Lương Vi không khỏe là Từ Vệ Mai đã hoảng hốt như ruồi mất đầu. Tim bà cũng treo lơ lửng, không thể yên ổn được.
Bà đi đun nước nóng rồi lau người và thay quần áo cho Lương Vi. Lương Vi không còn chút ý thức nào, nên bà không thể đạp xe đưa Lương Vi đi bệnh viện được.
Bà gọi điện cho Lương Cương nhưng không có ai bắt máy.
Từ Vệ Mai ngồi bên giường cầm tay Lương Vi, sốt ruột tới mức rơi nước mắt.
Bà không có cách nào hết, nên chỉ có thể tìm thuốc hạ sốt cho vào nước để Lương Vi uống tạm. Trời dần tối đen, bà chỉ biết cầu cho Lương Vi tỉnh lại, có như vậy bà mới đưa cô tới bệnh viện được.
Lúc trở về, sắc mặt Lương Cương cũng không tốt lắm. Trong tay ông ta là họp bánh ga tô xinh đẹp đầy màu sắc. Thế nhưng trong nhà không có ai, chỉ có chiếc xe đạp nằm chỏng trơ của Lương Vi, xe của Từ Vệ Mai cũng đỗ trong nhà.
Từ Vệ Mai xuống nhà vì nghe thấy tiếng động. Bà chạy xuống trong lo lắng: “Vi Vi bị sốt rồi, anh có người bạn có xe tải đúng không, nhờ anh ta giúp đưa chúng ta tới bệnh viện đi!”
Lương Cương mặt ủ mày chau, ông ta chỉ “ừm” một tiếng nhạt nhẽo rồi đi gọi điện cho bạn.
Tất cả quá trình đều do từ Vệ Mai xử lý, Lương Cương chỉ ngồi ở ghế hành lang bệnh viện mà không quan tâm, nhưng cũng không ngủ cả một đêm.
Mười ngày sau Lương Vi mới hết sốt, nhưng sau đó cô không nói lời nào, cũng không để ý đến ai. Từ Vệ Mai còn tưởng rằng cô bị sốt tới hỏng người nên khóc không thành tiếng.
Lương Vi thấy bà khóc như vậy, cuối cùng cũng nói một câu con không sao.
Sau khi hạ sốt rồi về nhà, Lương Vi trông thấy chiếc bánh ga tô còn nguyên trên bàn. Vì thế cô lại nhớ tới ngày ấy, nhớ tới ánh mắt cô bé kia nhìn cô. Cô quá sợ hãi nên ném bánh ga tô xuống đất, vừa lẩm bẩm vừa dùng đồ bên cạnh đập nát, sau đó dùng chân tay đấm đá lung tung.
Từ Vệ Mai nhanh chóng ôm lấy Lương Vi, sau đó hai mẹ con cùng khóc.
Lương Vi nói: “Mẹ ơi, con sợ…”
Bà không biết Lương Vi đang sợ gì, chỉ thấy sau khi sốt xong thì tinh thần cô không còn bình thường nữa. Vì sao đời này của hai người lại khổ sở như vậy, Từ Vệ Mai cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình. Bà ôm Lương Vi thật chặt rồi nói có mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ bảo vệ con.
Có điều trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chỉ không biết Lương Cương đã dùng cách gì mà về sau cô bé kia cũng không nói lại với người nhà. Thế nhưng sự sợ hãi và tinh thần thất thường của cô bé mau chóng khiến bố mẹ cô nhận thấy điều bất thường. Mẹ cô bé muốn thay quần áo giúp nhưng cô bé kháng cự, lúc cởi ra xem thì thấy cả người cô đều là máu đọng.
Cô bé nhẫn nhịn được vài ngày rồi cũng tủi thân khóc lên, người lớn hỏi một chút, cô bé đã kể lại toàn bộ sự việc.
Hoàng Kiến Bân hùng hổ cầm dao vọt tới nhà Lương Cương. Ông ta chém một dao lên cửa gỗ rồi gào lên: “Lương Cương! Tao ** tám đời tổ tông nhà mày! Hôm nay không làm thịt mày thì tao không phải người!”
Từ Vệ Mai vừa gấp quần áo trên lầu xuống thì bị ông ta dọa sợ.
Lương Cương vẫn chưa về nhà.
Lương Vi tan học về nhà, vừa rẽ vào sân thì nghe thấy câu nói này. Cô suýt nữa đã ngã ra đất, dự cảm cho cô biết chính là ngày hôm nay.
Bà cụ nghe thấy âm thanh thì đi từ phòng nhỏ ra. Bà biết Hoàng Kiến Bân, lại thấy anh ta đang cầm dao thì khuyên can: “Thế này là thế nào? Có gì thì từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện!”
Hoàng Kiến Bân vung dao về phía bà cụ: “Từ từ nói chuyện? Mẹ nhà nó, làm sao từ từ nói chuyện được! Bà nuôi được thằng con trai tốt lắm, đồ chó chết! Đồ khốn không biết xấu hổ! Cả nhà mấy người đều là lũ khốn không biết xấu hổ!”
Từ Vệ Mai thấy ông ta như người điên thì vẫy tay với Lương Vi để cô lại gần, sau đó bà ôm chặt lấy Lương Vi.
Lưỡi dao lóe lên tia sáng của ánh trời chiều, bà cụ phải lùi về phía sau tới mấy bước, sau đó bà giơ tay lên nói: “Trời đất ơi, có gì từ từ nói, rốt cuộc là thế nào? Anh từ từ nói xem, từ từ nói xem nào. Nhà chúng tôi không làm gì có lỗi với anh, sao đột nhiên lại…”
Mắt Hoàng Kiến Bân trừng to: “Không làm gì có lỗi với nhà tôi? Ha! Cmn bà không có mặt mũi nói ra mấy câu này! Bà biết con bà làm gì không? Tên chó chết đó đâu rồi! Đi ra đây cho tôi! Hôm nay tôi phải chém nó!”
Tiếng ồn ào quá lớn khiến láng giềng xung quanh mau chóng vây lại. Họ nhao nhao khuyên can nhưng thấy con dao trong tay Hoàng Kiến Bân thì không dám tới quá gần.
Sau khi Lương Cương về thì thấy trong sân đầy là người. Lúc rẽ xe máy vào trong sân, ông ta mới trông thấy Hoàng Kiến Bân đang cầm dao chửi ầm ĩ.
Hoàng Kiến Bân thấy Lương Cương về thì lửa giận vọt lên, ông ta đưa chân đạp vào xe máy của Lương Cương. Lương Cương không đỡ được nên ngã từ trên xe xuống. Hoàng Kiến Bân vung dao muốn chém người.
“Tao chém mày! Đồ chó chết!”
“Kiến Bân! Kiến Bân!” Một người phụ nữ bỗng lao ra từ trong đám người rồi kêu khóc: “Đừng! Đừng!”
Bà ấy ôm lấy Hoàng Kiến Bân: “Báo cảnh sát, em báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến nhanh thôi. Không được chém người, anh ngồi tù rồi, mẹ con em phải làm sao bây giờ. Linh Linh đã như thế rồi, anh không thể cũng gặp chuyện được!”
Hoàng Kiến Bân nghe thấy vợ mình nói thì chậm rãi buông con dao trong tay xuống. Ông ta quẳng con dao “choang” một tiếng xuống đất rồi chỉ vào Lương Cương đang ngã trên mặt đất: “Tao làm gì có lỗi với mày mà mày cưỡng hiếp con gái tao! Đồ chó chết này, mày không phải là người! Con bé mới 14 tuổi thôi! 14 tuổi đấy! Tao đánh chết mày!”
Ông ta hất vợ mình ra rồi lại nhào tới cho Lương Cương mấy đấm.
Nghe được hai chữ cưỡng hiếp xong, cả đám người hít vào một hơi rồi bàn tán ầm ĩ.
Tay Từ Vệ Mai ôm Lương Vi cứng lại, bà thậm chí còn tưởng mình mới nghe nhầm.
Lương Cương không đánh lại mà chỉ né tránh.
Vợ Hoàng Kiến Bân khóc lóc ở một bên: “Tạo nghiệp, đúng là tạo nghiệp mà! Nhà tôi làm gì có lỗi với anh mà anh chà đạp con gái tôi như thế? Linh Linh nhà tôi mới 14 tuổi thôi, về sao nó phải sống thế nào đây! Chính anh cũng có con gái lớn, sao anh không nhịn được mà làm ra chuyện như thế hả!”
“Cưỡng hiếp? Sao lại gây ra chuyện đó được chứ?”
“Đúng là không bằng súc sinh! Không ngờ lại là loại người này!”
“Những kẻ nhậu nhẹt, cá cược, chơi gái có thể làm ra chuyện đó đấy!”
“Đúng là nghiệp chướng! 14 tuổi thì chỉ bằng cháu ngoại tôi thôi! Muốn bị trời phạt sao!”
Bà cụ nghe xong thì tim co thắt kịch liệt, bà che ngực, mắt trợn ngược lên rồi hôn mê bất tỉnh.
“Bà ơi!” Lương Vi hô lên rồi vùng ra từ vòng tay Từ Vệ Mai để chạy tới.
Hàng xóm thấy bà cụ tức giận tới ngất đi thì đều tới giúp đỡ, có người đang gọi xe cứu thương.
Từ Vệ Mai vốn đang sững sờ tại chỗ bỗng nhiên nở nụ cười khổ khi nhìn cảnh sân nhà đầy người, Lương Cương bị đánh, rồi vợ Hoàng Kiến Bân khóc lóc kể lể, cả mẹ già vừa ngất đi nữa.
Tất cả đều là báo ứng.
Lương Cương bị đánh cũng không nhịn được, ông ta không còn nhẫn nại để Hoàng Kiến Bân lao vào sâu xé mình nữa.
“Mày không làm gì có lỗi với tao? Mày đi khắp nơi rêu rao vợ tao ngủ với người khác còn gì, mày dám nói mày không làm thế không? Cmn mày thì hơn gì ai? Không phải mày cũng suốt ngày ngủ với mấy con ả trên trấn à!”
Lương Cương nói với vợ Hoàng Kiến Bân: “Cô nghĩ chồng mình là thứ tốt đẹp chắc? Không biết đã ra ngoài ngủ với bao nhiêu gái rồi đấy!”
Người phụ nữ kia nghe xong thì không khóc nữa mà chỉ nhìn Hoàng Kiến Bân đăm đăm.
Hoàng Kiến Bân nghe vậy thì càng tức giận: “Tao nói mày đấy! Có ai không biết vợ mày ngủ với Tôn Tường đâu! Cả nhà mày đều là kĩ nữ! Đồ khốn kiếp không biết xấu hổ! Thứ con hoang!”
Lúc cảnh sát tới, mặt mũi hai người đàn ông đã sưng tới bầm dập, vết máu cũng loang lổ. Xe cứu thương cũng theo đó cùng đến, Từ Vệ Mai yên lặng đi theo xe. Lương Vi cũng muốn lên xe nhưng lại nghe thấy Lương Cương hô hoán khi bị cảnh sát bắt: “Mấy người làm gì vậy! Có bằng chứng gì chứng minh là tôi làm!”
Lương Vi không lên xe cứu thương nữa mà đi đến trước mặt cảnh sát, cô nhìn Lương Cương rồi nói: “Tôi đã tận mắt trông thấy!”
“Lương Vi! Mày nói bậy bạ gì đó!” Lương Cương cực kì sợ hãi.
“Chính ông đã làm thế! Tôi đã tận mắt trông thấy ngày ấy ông đè cậu ấy xuống sofa, tôi đã tận mắt trông thấy…”
Hoàng Kiến Bân cười ha hả: “Báo ứng! Chính con gái ruột của mày cũng bán đứng mày! Đáng đời đồ súc sinh nhà mày!”
“Lương Vi! Cmn mày nói bậy bạ gì đó!” Hai tay Lương Cương bị gông lại chết cứng.
Cảnh sát: “Có phải hay không về cục cảnh sát điều tra sẽ rõ. Bạn nhỏ, cháu tới cục cảnh sát với chú một chuyến.”
Lương Vi cúi đầu nói “vâng”.
Người còn chưa bị áp giải lên xe, từ xa đã có một người phụ nữ phóng xe tới. Bà ta không màng tới cảnh sát đứng bên cạnh Lương Cương mà cứ thế cầm nhánh cây ven đường đánh vào người ông ta, vừa đánh còn vừa chửi bới: “Sao anh không quản vợ mình cho tốt đi! Dám đi quyến rũ người khác này! Nó là đồ *! Đi quyến rũ người khác này! Con trai tôi đã 10 tuổi rồi mà anh ta còn muốn ly hôn với tôi! Con ** Từ Vệ Mai! Con ** đó đâu rồi!”
Xe cứu thương đã rời đi từ lâu rồi.
Người phụ nữ nổi điên đánh Lương Cương bị cảnh sát ngăn lại. Bà ta trông thấy cảnh sát thì bỗng cười lên: “Bọn họ bắt anh làm gì? Tống vào tù à? Ha ha, cả nhà đều là đồ đê tiện! Đáng đời! Mẹ nó đáng đời lắm!”
Lương Vi ở một bên thản nhiên nhìn người phụ nữ này.
Bà ta nói không sai, đúng là mẹ cô đã nhúng tay vào cuộc hôn nhân của bà ta. Cô biết chuyện đó từ lâu rồi. Từ trước khi Lương Cương trở về, cô đã biết rồi.
Người phụ nữ nhìn về phía Lương Vi rồi trào phúng: “Con gái con ** đó trông cũng như hồ ly tinh! Tiểu kĩ nữ!”
Lương Vi vẫn nhàn nhạt nhìn bà ta như cũ.
Hôm đó, Lương Vi đã kể lại tất cả những gì mình trông thấy cho cảnh sát, sau đó cảnh sát đưa cô về nhà.
Trong nhà không có ai cả, trong sân vẫn còn xe máy của Lương Cương. Rõ ràng bây giờ là lúc giao mùa xuân – hè ấm áp, vậy mà cô đứng đó lại cảm thấy lạnh thấu xương.
Chỉ vỏn vẹn một buổi tối mà việc này bị truyền đi khắp nơi.
Ban đêm, Lương Vi ở trong phòng ngủ cũng nghe được tiếng nói chuyện của nhà hàng xóm bên cạnh. Bọn họ nói rất to, lúc kể chuyện còn rất kích động nữa.
Trong gian phòng yên tĩnh, cô có thể nghe được tất cả những lời nói kia.
Hôm sau cô đi học, tất cả những ánh mắt dồn vào cô đều rất kì dị. mỗi người đều đang nói xấu sau lưng cô, tuy rằng bên ngoài họ vẫn khách khách khí khí.
Từ Vệ Mai luôn ở bệnh viện với bà cụ, 2 ngày bà trở về một lần vì không yên tâm khi Lương Vi ở nhà một mình.
Lương Vi không làm bài tập mà mỗi lần về nhà chỉ ngồi xem TV tới ngẩn người. Cô luôn thần người rồi nhớ tới ánh mắt bất lực và đáng thương ngày đó của cô bé kia.
Vậy mà cô lại sợ hãi rồi chạy trốn.
Nếu lúc ấy cô nghe thấy âm thanh đó rồi chạy vào, nếu lúc ấy cô không chạy trốn, nếu lúc ấy…
Cô vùi đầu rồi ôm lấy đầu gối.
Nhưng tất cả đã không còn kịp nữa rồi.
Từ Vệ Mai trở về rồi nói với cô: “Vi Vi, đợi con học xong kỳ này, chúng ta sẽ dọn nhà, chuyển trường được không?”
Lương Vi nhớ đến câu nói kia của Hoàng Kiến Bân: “Mẹ, con làm sai ạ?” Cô bán đứng bố mình là sai sao?
“Con không sai, con không sai chút nào hết. Tất cả là lỗi của chúng ta. Vi Vi, mẹ xin lỗi, về sau mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt.” Từ Vệ Mai ôm lấy Lương Vi rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Mẹ, nhưng con thấy mình làm sai rồi…”
Sao lúc ấy cô có thể bỏ trốn, sao có thể vì sợ hãi mà bỏ trốn chứ?
Cả đời cô bé kia đã bị hủy hoại rồi.
Lương Vi lại nhớ tới ánh mắt của cô bé kia, giờ đây cô chỉ biết run lẩy bẩy mà ôm lấy Từ Vệ Mai.
Hết chương 51.
(*) Ở tên của nhân vật Hoàng Kiến Bân, do 2 chữ 建[jiàn] – Kiến nghĩa là xây dựng và 健[jiàn] – Kiện nghĩa là khỏe mạnh, sung sức chỉ hơn kém nhau thêm 2 nét chữ mà phiên âm lại giống nhau nên chắc tác giả bị nhầm. Ở 3 chương này, lúc thì tác giả viết là Hoàng Kiến Bân, lúc thì viết là Hoàng Kiện Bân nên tớ đoán thế. Nhưng vì thấy số lần tác giả dùng tên Hoàng Kiến Bân nhiều hơn nên tớ đoán có lẽ tác giả muốn để tên này, vì thế tớ cũng để là “Kiến Bân” nhé.
Bột: Tim tôi đau quá…