Lương Vi đứng trong bồn tắm, hai tay chống trên tường. Trên mặt tường men sứ là hơi nước ngưng kết thành giọt, bàn tay của cô đặt ở trên tạo thành dấu vết. Làn da trắng nõn mềm mại ánh lên màu vàng nhạt của men sứ càng thêm động lòng người.
Lục Trầm Ngân giữ nhẹ lấy eo cô, anh đứng ở phía sau, chậm rãi tiến vào.
Được xúc cảm căng chặt bao quanh và được lấp đầy thỏa mãn, hai người đồng thời cùng ngâm thành tiếng.
Lục Trầm Ngân đưa tay bao lấy tay cô, mười ngón tay đan vào chặt chẽ.
Anh cúi người hôn lên lưng Lương Vi, không bỏ sót một nơi nào, từng cái hôn chuồn chuồn lướt nước tỉ mỉ và ôn nhu cứ rơi xuống như vậy.
Anh không còn tiến thẳng vào như trước, anh đã học được cách dịu dàng, có thể mài mòn tất cả phòng ngự của cô.
“Thích như vậy không?” Tay anh giữ eo cô dần đi lên, nhào nặn một bên gò núi đầy đặn.
“Anh đừng nói chuyện.”
“Không thích sao?” Lục Trầm Ngân dừng việc hôn lại, ngẩng đầu nhìn cô.
Tính cách ngay thẳng, không làm bộ làm tịch của anh khiến Lương Vi vừa bực mình vừa buồn cười.
Lương Vi nghiêng đầu, nhìn anh qua dư quang: “Thích.”
Lục Trầm Ngân cong khóe miệng, con ngươi đen thâm trầm dần sáng ngời. Anh chậm rãi luật động.
Lương Vi sờ lên bụng nhỏ của mình, vì loại thâm nhập này quá sâu nên sinh ra đau đớn. Cô thề lần sau tuyệt đối không cho anh vào từ phía sau nữa.
Mặt nước lay động vì sự lay động kịch liệt của hai người. Hai loại tiếng nước đan xen với nhau nghe càng điên cuồng hơn.
Vào lúc kịch liệt nhất, Lục Trầm Ngân hơi hung hãn đánh xuống mông của Lương Vi, anh thở dốc, hỏi: “Ai là em trai nhỏ, hửm?”
Lương Vi bị đâm tới nước muốn quỳ xuống xin tha. Cô không ngờ anh còn nhớ chuyện trêu chọc trên thuyền kia, bờ mông nóng bỏng và tê dại của cô hằn lại dấu năm ngón tay nhàn nhạt.
Anh ôm cô thật chặt rồi tăng tốc.
Anh dán bên tai cô: “Lương Vi, anh là người đàn ông của em.” Tiếng nói trầm thấp có lực lại khàn khàn gợi cảm.
“Là… Anh Lục…” Lương Vi phối hợp để thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của anh.
Tiếng gọi anh Lục nũng nịu kia như đâm thẳng vào tim Lục Trầm Ngân, anh mãnh liệt nhấn lên, toàn bộ đều giao cho cô.
Lục Trầm Ngân ghé trên lưng cô thật lâu mà vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, bên tai anh vẫn quanh quẩn âm thanh gọi anh Lục kia. Anh vẫn luôn cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Anh chậm rãi rút ra khiến chất lỏng sền sệt chảy xuống, chúng chảy dọc theo đùi Lương Vi rơi xuống nước trong bồn tắm lớn.
Anh không dùng ‘áo mưa’, Lương Vi cũng tùy tính.
Lương Vi kéo tay anh: “Anh Lục, tắm giúp em đi?”
Lục Trầm Ngân đứng đối diện liền hôn cô. Lương Vi bị anh đặt trên tường, lớp gạch men sứ lạnh băng dán vào lưng cô, cô hít vào một tiếng, Lục Trầm Ngân càng hung hăng hôn xuống.
Lương Vi cắn môi anh, nói: “Anh đúng là mặt người dạ thú.”
Nhìn thì thành thành thật thật, thật ra lúc lên giường lại không hề khác những người đàn ông khác.
Lục Trầm Ngân không phản bác lại, hai người lại triền miên thêm một lần nữa anh mới buông tha cho cô.
Nhưng anh không phải người thỏa mãn xong rồi xách mông bỏ đi, anh vẫn luôn tỉ mỉ giúp cô xử lý tất cả.
Lục Trầm Ngân xả nước trong bồn tắm đi, mở vòi hoa sen tắm cho Lương Vi, anh tắm cho cô cẩn thận từ trên xuống dưới.
Lương Vi để tay chống trên vai anh, cô trêu chọc: “Anh Lục, sao anh lại lợi hại như vậy?”
Lục Trầm Ngân nhìn cô một cái rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Lương Vi còn nói: “Anh Lục, anh rất đẹp trai đấy nhé.”
“Anh Lục, sao anh lại tốt vậy…”
“Anh Lục, anh luyện thế nào được cơ bắp thế này?”
“Anh Lục, sao em lại thích anh thế cơ chứ.”
“Anh Lục, làm với em thoải mái không?”
Lục Trầm Ngân vừa lau người cho cô vừa cười.
Lục Trầm Ngân ôm cô ra khỏi bồn tắm lớn, anh trùm khăn tắm lên cho Lương Vi nhưng quấn thế nào cũng không được. Lương Vi vẫn phải tự quấn khăn.
Cô nói: “Anh Lục, cái khác anh có thể không rành nhưng trên giường thì siêu giỏi.”
Lục Trầm Ngân cũng hết cách với cô, anh lại vào trong tắm qua.
Hai người đều không mặc đồ lót, cũng không giặt quần áo. Lương Vi cầm một chiếc khăn lông khác qua cho Lục Trầm Ngân quấn quanh hông.
Anh vừa gội đầu xong, giọt nước chảy xuống từ lọn tóc lướt qua lồng ngực tráng kiện, sau đó lẩn vào đám lông ở bụng.
Lương Vi tựa vào bên cạnh bồn rửa mặt nhìn anh: “Sao anh Lục của em lại gợi cảm như vậy chứ…”
Lục Trầm Ngân cầm máy sấy ra sấy tóc, trong gương là hai người một cao một thấp, rất xứng đôi.
Sấy xong tóc mình, anh sấy lọn tóc cho Lương Vi. Trước đó đã gội qua đầu ở phòng nghỉ của công viên nên vừa rồi tắm rửa cô chỉ bị ướt lọn tóc mà thôi.
Sấy khô rồi, Lục Trầm Ngân tắt máy, anh nhìn Lương Vi trong gương, nói: “Không dùng ‘áo mưa’, liệu có thể…”
“Nếu lần này mang thai, anh sẽ lấy em sao?” Lương Vi cũng nhìn về anh trong gương.
Lục Trầm Ngân: “Không có con cũng sẽ lấy em.”
Lương Vi nói: “Em không muốn kiểu tám kiệu lớn rước, chỉ cần đi lãnh giấy đơn giản là được rồi.”
“Sao có thể qua loa như thế được…”
Lương Vi xoay người, chọc vào ngực anh: “Lục Trầm Ngân, anh có ngốc không hả. Anh ra ngoài tìm xem có thể tìm người phụ nữ không cần gì như em không hả. Anh hết lần này tới lần khác còn muốn cho đi, được tiện nghi lớn như vậy phải tranh thủ thời gian đút túi mang về nhà mà vui thầm chứ.”
Anh bị giọng điệu của cô chọc cười: “Lương Vi, người ngốc chính là em.” Anh nói nhẹ nhàng, còn nhéo vành tai của Lương Vi.
Việc cả đời chỉ có một lần như vậy, vì sao cô có thể tùy ý đến thế.
“Anh Lục của chúng ta đúng là người đàn ông tốt có một không hai.” Lương Vi vỗ vỗ vào cơ ngực của anh, khóe miệng ngậm ý cười.
Lục Trầm Ngân bị cô gọi tới mức tai cũng hơi nóng lên: “Lương Vi, đừng nghịch nữa.”
Lương Vi sờ lên yết hầu ở cổ của anh: “Không phải anh thích nghe sao? Không phải anh nói anh là người đàn ông của em à?”
Lục Trầm Ngân ôm ngang Lương Vi về phòng ngủ, sau đó anh cũng áp người xuống.
Đã tới lúc mặt trời lặn, hôm nay mây đỏ nhuộm quá nửa trời. Ánh hoàng hôn đỏ tím chiếu vào gian phòng, ra giường màu trắng cũng nhuộm thêm một lớp màu vỏ quýt nhàn nhạt. Cảnh mặt trời lặn luôn yên tĩnh tựa như thước phim của thế hệ trước, mà Lương Vi và anh lại là người trong phim.
Anh đè hai tay Lương Vi lên giường, dùng cằm cọ vào cổ cô.
Những người yêu nhau lúc nào cũng muốn dính lấy nhau.
“Lương Vi, anh sẽ lấy em.”
Lương Vi nhìn trần nhà: “Lúc nào?”
“Sinh nhật em là lúc nào?”
“27 tháng 5.”
“Vậy tháng 5 sang năm, anh lấy em.”
“Được thôi, khi đó em cũng già thêm một tuổi rồi.”
Lục Trầm Ngân: “Em rất xinh đẹp, không già.”
Lương Vi: “Thật ra tìm một người nhỏ tuổi hơn mình cũng tốt, đợi 2 – 3 năm nữa em 30 tuổi như lang như hổ, mà đúng lúc đó anh cũng tinh lực bừng bừng, đúng không, anh Lục?”
Lục Trầm Ngân hôn lên trán cô: “Anh sẽ không chán em.”
Lương Vi: “Anh thả em ra trước đã, em hút điếu thuốc.”
Lục Trầm Ngân buông cổ tay cô ra, anh kéo Lương Vi lên: “Không uống sữa tươi sao?”
Nhắc đến sữa tươi, Lương Vi nhớ đến ví da của Lục Trầm Ngân, sau đó cô lại nhớ tới chứng minh nhân dân của anh.
Lương Vi lấy chứng minh nhân dân của anh từ trong ví ra lắc lắc: “Lục Trầm Ngân, em quên hỏi anh, vì sao ảnh chứng minh thư của anh lại xấu như vậy? Rõ ràng dáng dấp rất đẹp, vì sao chụp ảnh lại không như thế, anh đi phẫu thuật sao?”
Lục Trầm Ngân rút chứng minh thư trong tay cô: “Không phải chứng minh thư đều như vậy à?”
Ảnh chứng minh thư của anh chụp là bộ dạng ngây ngô của tuổi 16, gương mặt gầy ốm và đen hơn bây giờ rất nhiều.
Lương Vi đứng dậy lấy thuốc lá trong túi, tiện thể lấy chứng minh thư của mình gõ gõ lên bàn. Cô châm thuốc, nói: “Xinh không?”
“Ừ, xinh.”
“So với bây giờ thì sao?”
Lục Trầm Ngân ngồi ở mép giường xem kĩ ảnh chụp chứng minh thư của Lương Vi: “Chụp lúc bao nhiêu tuổi?”
“Chụp mấy năm trước, khi đó mất chứng minh thư nên chụp bổ sung.”
Mấy năm trước, chính là khoảng năm 22 tuổi.
“Khi đó còn học đại học?”
“Ừm.” Lương Vi đi đến rồi mở cửa sổ ra, cô tựa vào cánh cửa và nhìn về nơi xa. Sân cỏ màu vàng xanh cũng bị ráng chiều lưu lại dấu tích, cả mảnh sân rộng lớn như nhuốm thêm màu phiền muộn.
Trên ảnh là nụ cười nhẹ nhàng của Lương Vi, mặt mày cô thanh tú, vẫn còn mang chút ngây thơ. Nếu để so sánh thì dường như bây giờ có chút thành thục hơn.
Lục Trầm Ngân giúp cô cất chứng minh thư: “Trước kia rất xinh đẹp, hiện giờ cũng thế.”
Gió chiều hơi lạnh vờn quanh sợi tóc của Lương Vi, cô híp mắt nhìn mặt trời dần lặn xuống nơi trời Tây. Sắc trời càng ngày càng đỏ, cũng càng ngày càng tối đi.
“Không lạnh sao?” Anh hơi cưỡng chế mà đóng cửa sổ lại.
Anh đứng ở sau lưng cô, hai tay vòng ra phía trước.
Lương Vi kẹp đầu lọc rồi phả ra một hơi khói lên tấm cửa thủy tinh. Cô đưa thuốc lá đến bên miệng Lục Trầm Ngân: “Anh Lục, lại đây, hút một hơi nào.”
Lục Trầm Ngân bóp mông cô, sau đó đưa miệng đến hút một hơi: “Đừng gọi anh như vậy.”
“Sao vậy?”
“Sợ khiếp vía.”
Lương Vi cười: “Nơi đó khiếp vía?”
Lục Trầm Ngân đưa cánh tay lên trước mắt cô: “Em nhìn xem, nổi hết da gà lên rồi này.”
“Vậy anh muốn em gọi anh là gì? Chồng?” Lương Vi híp nửa mắt, có ý dò xét.
Yết hầu của Lục Trầm Ngân căng chặt, anh trịnh trọng nói: “Xưng hô như vậy… để sau khi kết hôn gọi là được.”
Lương Vi: “Cũng phải, em vẫn thích gọi là anh Lục cơ.”
“Lương Vi.” Anh rất bất đắc dĩ.
Dưới lầu bỗng truyền tới một đợt ồn ào, ở ven bể bơi có rất nhiều người, Lương Vi mở cửa ra nhìn thử.
Ở đó có một người đàn ông ôm bó hoa hồng rồi quỳ gối xuống cầu hôn, những người khác đều cầm bóng và hoa tươi, sắc mặt của ai cũng tươi roi rói.
Lục Trầm Ngân cũng nhìn thấy.
Anh nói: “Anh hôm nay cũng coi là cầu hôn sao?”
Lương Vi: “Ừ, cũng được, có thể coi là bị bức hôn.”
“Lương Vi, anh không có gì cả.” Không có hoa tươi, đến nhẫn cũng không có, chỉ có một lời chân thành rằng anh sẽ lấy em.
Dưới lầu bỗng nhiên yên tĩnh lạ thường, cô gái được cầu hôn đột nhiên ném nhẫn và hoa hồng của người đàn ông kia đi, sau đó nói một tràng gì đó rồi giận dữ rời đi.
Lương Vi hít vào một hơi, nói với Lục Trầm Ngân: “Anh nhìn xem, anh ta có mọi thứ nhưng lại không lấy được con gái người ta.”
Bỗng nhiên có hai tiếng “vút vút” vang lên, sau đó mất vệt sáng trắng bay thẳng lên trời, bung ra những bông pháo hoa chói lọi.
Bầu trời nửa hoàng hôn nửa sẩm tối, tầng mây vẫn còn lộ ra một tia sáng, khói lửa lại sáng chói rực rỡ khiến khung cảnh mặt trời lặn này có chút náo nhiệt hơn.
Lương Vi tựa vào trong ngực anh, cảm khái: “Hình như lâu lắm rồi em không ngắm pháo hoa, không biết vì sao tâm trạng lại tốt như vậy.”
Người đàn ông dưới lầu đang nổi trận lôi đình, anh ta quát ầm lên: “Đáng chết, tắt pháo hoa cho tôi! Tắt ngay!”
Những người ở bên dưới rất bối rối, còn pháo hoa trên không trung lại cực kỳ xinh đẹp.
Hai tay của Lục Trầm Ngân ôm lấy cô, gió lạnh tạt vào cánh tay anh.
Lương Vi: “Tâm trạng thật tốt, thật tốt.”
Lục Trầm Ngân: “Đừng vui sướng khi người gặp họa.”
Anh liếc mắt một cái đã nhìn thấu nội tâm của cô.
“Lục Trầm Ngân, lần sau mua thêm nhẫn cho em đi, cái này nhất định phải có.”
“Được, anh biết rồi.”
“Chọn cái nào đẹp một chút, đồ vật đeo cả đời.”
Lục Trầm Ngân: “Anh dẫn em đi, tự em chọn.”
Pháo hoa cứ một bông lại một bông nối tiếp nhau đọ sắc trên nền trời, tất thảy như biến thành biển hoa, mà những âm thanh cũng vang lên không ngớt. Những ô cửa sổ chỉnh tề của tòa nhà cao tầng đang đóng cửa cũng như những ô vuông nhỏ đang liếc nhìn ô cửa sổ rộng mở ở căn phòng sáng đèn nhất kia.
Người phụ nữ cười nói: “Sao anh không tình thú chút nào vậy, cho em chút kinh ngạc cũng không được sao?”
Còn người đàn ông ở dưới bể bơi kia vẫn còn đang gào thét: “Tắt pháo hoa cho ông! Con mẹ nó!”
Hết chương 38.
Lời của tác giả: Có lẽ chương này là chương tôi thích nhất, cũng là chương chán ngán nhất.