***
Giảng đường gần cổng Tây của trường, lúc Cố Nghi Lạc chạy đến đường lớn người xe qua lại, tổng cộng chỉ tốn 2 phút 17 giây.
Cậu thở hổn hà hổn hển, từng cụm từng cụm sương trắng phả ra ngoài không khí lạnh giá của mùa đông, ấm áp lưu luyến không ngừng. Có điều cậu cũng không sợ hãi, vì giọng nói trong điện thoại luôn vang lên.
Liang không cúp máy, cũng không nói chuyện, như đang lẳng lặng chờ đợi, nếu như không phát hiện nguy hiểm, anh có thể vĩnh viễn không quấy rầy.
Cố Nghi Lạc dừng bước trước một quán trà sữa trên lối đi bộ, hơi bình phục hô hấp, giơ tay cầm điện thoại lên để micro sát môi: “Tui ra ngoài rồi.”
Cuộc trò chuyện tiến hành được 5 phút lẻ 2 giây, Liang lên tiếng lần nữa: “Ừ.”
Dừng một chút, anh hỏi: “Bây giờ ở đâu?”
“Ở cổng trường.” Cố Nghi Lạc vươn tay lau mồ hôi lạnh trên thái dương, vẫn thở gấp, “Ở đây có rất nhiều người, anh không cần, không cần lo lắng.”
Vừa rồi cậu chạy khỏi tầm mắt của Đàm Thiên, lúc trên đường, đã nghĩ rõ ràng mọi thứ. Nhất định là Liang đã phát hiện trạng thái của cậu không đúng, sau khi thử dò xét thì cảm thấy cậu gặp nguy hiểm, nên bảo cậu bật loa ngoài, còn nói là đang chờ cậu ngoài cổng.
Thậm chí còn quy định thời gian, nói ba phút sau mà không thấy cậu sẽ vào tìm. Dạng cảnh báo này không khác uy hiếp là mấy, chỉ có điều bị uy hiếp không phải bản thân Cố Nghi Lạc, mà là Đàm Thiên đang nghe bên cạnh.
Nếu giả sử anh hồn nhiên không phát hiện ra, hoặc biểu hiện sự bối rối giống Cố Nghi Lạc, thì giờ Cố Nghi Lạc cũng không chắc mình có thể chạy thoát thành công hay không. Cho dù Đàm Thiên cố kỵ nơi này là trường học không dám xuống tay, thì cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu.
Sống sót sau tai nạn khiến Cố Nghi Lạc nghĩ lại mà sợ, đầu dây bên kia Liang “Ừ” một tiếng, xem ra định cúp máy, cậu vội nói một câu: “Cảm ơn anh.”
Bên kia im lặng mấy giây, nói: “Không sao là tốt rồi.”
“Lúc đầu cũng không, không xảy ra chuyện gì.” Cố Nghi Lạc sợ nhất là bị hỏi rõ ngọn ngành, cũng may Liang không phải người thích xen vào chuyện của người khác, “Chút chuyện ngoài ý muốn, nếu không phải quay lại lấy đồ, thì cũng không xui xẻo đụng phải gã kia như vậy.”
Quả nhiên Liang nghe ra sự né tránh của cậu, không nói gì khác, chỉ đáp: “Lần sau nếu gặp nguy hiểm, nhớ phải kêu cứu.”
Cố Nghi Lạc cười cười: “Có thể có nguy hiểm gì chứ, tui đây đường đường là một đại lão gia mà, với cả nói thật cũng không có chuyện gì to tát. Nếu thật sự nguy hiểm, thì không phải lần sau chú ý, mà là kiếp sau chú ý rồi.”
Lời này cũng không phải nói dối, gã Đàm Thiên này coi mặt mũi và tiền đồ còn quan trọng hơn cả mạng sống, không dám làm chuyện phi pháp, thì gã sẽ giở mấy thủ đoạn nham hiểm khiến người ta không bắt được nhược điểm, nên cũng không thương tổn quá nghiêm trọng, cùng lắm là khiến lòng người lấn cấn khó chịu mà thôi.
Mới nãy gã giơ nắm đấm lên quá nửa chỉ là dọa người, trong giảng đường có camera, dùng chỗ kia sát bên góc chết không quay được gì, không đưa được chứng cứ xác thực, nhưng chỉ cần hôm sau tin tức Cố Nghi Lạc bị thương được lan truyền trong trường, thì đó cũng đủ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với hình tượng của gã.
Loại người như Đàm Thiên, sẽ không cho phép tình huống này phát sinh.
“Ừ.” Có lẽ là nghĩ đến khả năng này, có lẽ là tin tưởng Cố Nghi Lạc, Liang đáp, “Vậy cũng phải cẩn thận.”
Cố Nghi Lạc nghỉ ngơi đủ rồi, đứng thẳng người dậy, chậm rãi đi về phía nhà ga.
Cậu vẫn không muốn cúp máy, nói sang chuyện khác: “Sao anh biết tui gặp chuyện?”
Lúc này không trầm mặc quá lâu, dường như Liang biết cậu sẽ hỏi, thoải mái trả lời: “Ấn nhầm, sau khi kết nối thì nghe giọng của ngài không đúng cho lắm, bèn tùy tiện hỏi thử.”
Cố Nghi Lạc: …
Ấn nhầm, ngài, tùy tiện.
Ngắn ngủi một câu, quá nhiều vấn đề, khiến người ta nhất thời không biết bắt đầu bới móc từ đâu.
Cố Nghi Lạc đành phải chọn cái cậu để ý nhất: “Không phải đã nói sau này không “ngài” “ngài” nữa hay sao? Cứ như vừa nãy gọi tui là Lạc… Ờm, gọi tên tui, hoặc “cậu”, không phải rất tốt à?”
“Không tiện.” Liang đáp.
“Có phải anh…” Cố Nghi Lạc cắn môi, có chút khổ sở mở miệng, “Có phải vẫn đang giận tui đúng không?”
“Không phải.” Liang bình thản thuật lại lý do, “Tình huống vừa rồi là đặc thù, xem như là tùy cơ ứng biến. Quan hệ hiện tại của tôi và ngài, không tiện vượt qua phép tắc.”
…
Cuối tuần, hiếm khi không bận rộn mấy chuyện linh tinh, Cố Nghi Lạc ngủ đến 8 giờ mới dậy, vừa ăn sáng vừa lướt vòng bạn bè, để lại bình luận “Trăm năm hạnh phúc” dưới video ngắn ghi lại lễ cưới hoàng tráng của chị gái Bành Châu, lại cho ảnh selfie Lư Tiêu Địch đăng tối qua một tim, xong chuyện, lúc về phòng lại ngựa không dừng vó phi lên diễn đàn.
Today Nghi Happy: [ SS1.jpg ]
Today Nghi Happy: Tui vẽ lên giấy, A Đông bạn thấy thế nào
Dong: Nét bút mở đầu và kết thúc có thể mảnh lại một chút.
Today Nghi Happy: ! Bạn vẫn chưa ngủ à
Dong: Ngủ rồi.
Today Nghi Happy: Vậy bạn ngủ trước đi, lát nữa tui sửa xong rồi gửi cho bạn xem
Gửi xong câu này, Cố Nghi Lạc để điện thoại xuống, trước tiên là sửa lại bản vẽ nháp chữ cái, sau đó luyện đàn.
Luyện đến giữa trưa, cậu đoán A Đông đã ngủ say, nghĩ gửi ảnh qua trước, để lúc cậu ấy thức dậy là có thể nhìn thấy.
Today Nghi Happy: [ SS2.jpg ]
Ai ngờ đầu bên kia trả lời trong tích tắc.
Dong: Được đó.
Today Nghi Happy: !! Tui đánh thức bạn hả?
Dong: Không ngủ được.
Cố Nghi Lạc thở phào, sau đó lại lo lắng: Có chuyện gì á, cậu cũng mất ngủ…
Dong mẫn cảm bắt lấy chữ “cũng”, hai người bèn trò chuyện về đề tài này.
Today Nghi Happy: Không phải hôm qua đụng phải người xấu à, tuy không xảy ra chuyện gì, nhưng túm lại có chút nghĩ lại mà sợ
Dong: Sau này trời tối ít ra ngoài, đừng đi một mình.
Nghĩ lại tối qua sau khi thoát khỏi khốn cảnh, leo lên diễn đàn, nhìn thấy Dong gửi một loạt tin nhắn tới, tim Cố Nghi Lạc ngay lập tức mềm thành một vũng nước.
Cậu vuốt lên trên đọc lại một lần, cảm nhận được sự sốt ruột trong những tin nhắn “Có đó không?”, “Kết thúc tọa đàm rồi à?”, “Về nhà chưa?”, “Nhận được xin trả lời.”… Cậu cảm thấy vừa áy náy vừa ấm lòng.
Một bé 0 tốt biết bao nhiêu, Cố Nghi Lạc nghĩ nghĩ, nếu không phải thuộc tính không khớp… Không, giả sử thuộc tính khớp nhau đi, cũng không thể gieo họa cho người ta.
Today Nghi Happy: Bạn mới bao lớn, đã dạy bảo tui [/ hừ hừ ]
Dong: Tôi lớn hơn bạn.
Today Nghi Happy: Tui hông tin, trừ phi bạn lộ mặt ra [/nhíu mày ]
Dong: …
Today Nghi Happy: Há há há nói đùa đó, biết bé 0 bảo thủ nhà bạn cực kỳ thẹn thùng mà!
Dong: …
Today Nghi Happy: Được rồi đừng chấm chấm chấm nữa, nói chút nghe nào, vì sao bạn lại mất ngủ?
Dường như ngại mở miệng, qua 2, 3 phút bên kia mới trả lời.
Dong: Người tôi thích, người ấy không thích tôi.
Sau khi gửi câu này đi Lương Đống cũng mới phát hiện trên diễn đàn không thể thu hồi lại tin nhắn.
3 rưỡi sáng, anh tháo kính xuống bằng một tay, xoa xoa huyệt thái dương, lúc mở mắt ra lần nữa, nhìn thế giới đầy bóng mờ trước mắt, nghĩ thầm: Thôi được, dù sao em ấy cũng không biết người phía sau clone là ai.
Có lẽ em ấy không thể tưởng tượng nổi, sẽ có người làm nhiều chuyện quanh co vòng vèo như vậy, chỉ để tiếp cận em ấy.
Nếu biết, liệu em ấy có sợ không?
Nghĩ như vậy, Lương Đống cũng không quá bất mãn với tình cảnh trước mắt.
Chí ít em ấy muốn thân cận với mình, dù em ấy thể hiện sự kháng cự, nhưng sự ỷ lại và tín nhiệm theo bản năng thì không lừa người được.
Lương Đống cầm điện thoại lên, nhận được một tin nhắn.
Today Nghi Happy: Người ấy là đồng loại à?
Nhớ tới chuyện Cố Nghi Lạc “rắc thính khắp nơi” trên mạng, Lương Đống đáp: Đúng.
Today Nghi Happy: Chắc chưa?
Dong: Chắc.
Today Nghi Happy: Vậy còn chờ gì nữa, theo đuổi đê! Không có ai mới sinh ra đã thích ai đó, tình cảm đều phải bồi dưỡng ra mà!
Dong: Đối với chuyện yêu đương, hình như người ấy có chướng ngại tâm lý.
Câu nói này rất mạo hiểm, chỉ cần Cố Nghi Lạc nhạy bén một chút, thì sẽ phát hiện đây rõ ràng là nói “triệu chứng” của cậu.
Today Nghi Happy: Vậy thì cố gắng đánh tan chướng ngại tâm lý của người ấy đê!
Lương Đống: …
Được rồi, vẫn là nghĩ cách khác đi.
Trên thực tế, không phải Cố Nghi Lạc không hiểu. Khi nhìn thấy bốn chữ “chướng ngại tâm lý”, cậu đã dò xong số ghế rồi.
Loại chướng ngại này khó vượt qua thế nào, không ai rõ ràng hơn cậu. Cậu chỉ có thể làm bộ lạc quan để cổ vũ động viên A Đông, nhưng trong lòng lại nghĩ: A Đông cũng thảm quá rồi, đụng phải tên thần kinh giống như mình.
Không sai, cuối cùng thì Cố Nghi Lạc đã phân loại chính mình vào nhóm những người có đầu óc không bình thường, và về vấn đề này, cậu đã tiến hành nghiên cứu thảo luận kỹ càng với các bạn của mình.
Thảo luận cả buổi, Lư Tiêu Địch tổng kết lại: “Nói cách khác, em cảm thấy anh ta rất tốt, nhưng lại không muốn yêu đương với người ta, chỉ muốn làm bạn?”
Cố Nghi Lạc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tra nam, quả thực quá tra luôn.” Bành Châu bên cạnh tặc lưỡi, “Này thì khác gì câu “Anh rất tốt nhưng em rất tiếc”?”
“Cũng không phải là không thích…”
“Thế chính là thích rồi còn gì.”
“Không không không, tớ không muốn yêu đương.”
“Vậy vẫn là tra nam.” Bành Châu nói trúng tim đen, “Nói trắng ra thì, cậu sợ chịu trách nhiệm.”
Cố Nghi Lạc vuốt tóc lên: “Ờ, xem như thế đi, chuyện lớn như thế, tớ chịu trách nhiệm sao nổi.”
“Phì ——” Lư Tiêu Địch bật cười, “Cái gì mà trách nhiệm với chả không, hai đứa tính sinh em bé, hay là chuẩn bị đi vay tiền trả góp nhà với nhau thế hả?”
Cố Nghi Lạc không cần suy nghĩ, đáp: “Nhà ảnh có tiền, không cần vay trả góp.”
“Móa!” Cùng xuất thân từ gia đình bình thường – Bành Châu – cả giận, “Hóa ra cậu gọi bọn tớ tới không phải để trưng cầu ý kiến tư vấn tình cảm, mà là để khoe khoang phỏng?”
Dĩ nhiên ý Cố Nghi Lạc không phải vậy.
Huống hồ người ta cũng bị cậu dọa chạy rồi, trừ lúc cần thiết ra tay cứu giúp ra, không nói nhiều thêm một câu, lạnh lùng như sắp đóng băng đến nơi, mỗi lần mở khung chat với Liang ra, cậu đều bị đông cứng đến nỗi run lập cập.
Buổi tối đến, Cố Nghi Lạc ấn mở wechat, cuộc trò chuyện với Liang dừng lại ở tấm ảnh chụp món bánh ngọt đặc sản của thành phố S cậu gửi qua.
Cậu nói với Liang rằng cái này ngọt lắm, bên kia chỉ trả lời qua loa “Ừ” một chữ, Cố Nghi Lạc nhìn bao lần là đau tim bấy nhiêu lần, hai mắt tối đen, ngã ngửa xuống giường.
Quả nhiên là Lương của “Lạnh lẽo” mà.
Tối nay Lư Tiêu Địch chụp ảnh selfie gửi qua khoe, Cố Nghi Lạc uể oải ỉu xìu rep một cái icon giơ ngón tay cái.
Lư Tiêu Địch chê cậu qua loa cho có, bắt cậu khen cẩn thận, cậu không muốn gõ chữ, dùng chất giọng dạt dào tình cảm nói: “Nhìn hình nhỏ còn tưởng là mỹ nữ, ấn vào nhìn mới biết, ù quao, kinh thiên đại mỹ nữ!”
Lư Tiêu Địch vui vẻ, cười khanh khách ở bên kia.
Cười xong nói với cậu: “Bành Châu không rõ tình huống ra sao, em đừng để trong lòng. Chị biết em khó xử thế nào, cũng biết em không cố ý dùng dằng với người ta.”
Hồi học cấp 3, Cố Nghi Lạc và Lư Tiêu Địch là quan hệ đàn chị đàn em. Lúc thi nghệ thuật Lư Tiêu Địch còn cho cậu rất nhiều lời khuyên. Trừ cái đó ra, sau khi Lư Tiêu Địch chứng kiến tận mắt sự kiện cậu từng trải qua kia, là một trong số ít lựa chọn tin tưởng cậu.
May lúc đó có ba mẹ và đàn chị dìu đỡ cậu, ủng hộ cậu, không thì…
Nghĩ đến tình trạng khi đó, trong mắt Cố Nghi Lạc như có hạt cát rơi vào, có thể nói là vừa chua xót vừa sảng khoái (*).
(*) 酸爽 (suān shuǎng): Ban đầu dùng để chỉ hương vị chua ngon hấp dẫn, sau này được mở rộng nghĩa, để diễn tả cảm giác bất ngờ như ngây ngất, thoải mái hoặc một chút chế giễu…
Cậu nói: “Chị ơi, bây giờ em rất muốn tấu một bản nhạc cho chị nghe.”
Lư Tiêu Địch: “Bản nhạc nào?”
“《Salut d’Amour》”
(*) Salut d’Amour (Lời chào của tình yêu), Op. 12, là một tác phẩm âm nhạc được viết bởi Edward Elgar vào năm 1888, phiên bản đầu tiên được viết cho violin và piano. Tác phẩm được đề tặng Caroline Alice Roberts, người mà sau đó đã trở thành vợ ông. (link)
Lư Tiêu Địch lại bị cậu chọc cười: “Chị chỉ mong em có thể buông gánh nặng xuống, học cách mở rộng lòng mình tận hưởng niềm vui mà tình yêu mang lại, mà không phải ôm giữ sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình.”
Nghe Cố Nghi Lạc có vẻ sắp mít ướt, vừa muốn khóc vừa nói “Chị thật tốt”, Lư Tiêu Địch lại gửi một đoạn voice tới: “《Salut d’Amour》thì miễn đi, muốn nói lời xin lỗi với người ta, thì uống chút rượu, bật thêm bài 《Gypsy Airs 》(*), tuyệt đối sẽ kinh diễm toàn trường.”
(*) Gypsy Airs ( hay Zigeunerweisen, tiếng Tây Ban Nha: Aires gitanos), Op. 20, là một sáng tác âm nhạc cho violin và dàn nhạc được viết vào năm 1878 bởi nhà soạn nhạc người Tây Ban Nha Pablo de Sarasate. Nó được công chiếu cùng năm tại Leipzig, Đức. (link)
Cố Nghi Lạc lệ nóng doanh tròng: …
Tôn Tử có nói, người sống một đời, ai mà không có tật xấu “Miệng nói không nhưng thân thể rất thành thực”.
Kim đồng hồ nhích sang 12 giờ, Cố Nghi Lạc thả lon bia rỗng cuối cùng trong tay xuống, mò mẫm nửa ngày mới cầm được điện thoại lên, dùng chút lý trí còn lại để gõ chữ:【 Bây giờ có rảnh không?】
Không cần đợi lâu, Liang trả lời:【 Có chuyện gì? 】
Vậy tức là có rảnh.
Ngón tay của Cố Nghi Lạc tìm kiếm cả buổi trên màn hình, gửi lời mời gọi thoại.
Đối phương nghe máy rất nhanh, ngữ khí có chút sốt ruột: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Suỵt ——” Cố Nghi Lạc thổi phì một hơi vào điện thoại, “Nghe đi, đây là tiếng lòng của tui.”
Cậu mở cái loa nhỏ trên đầu giường, bắt đầu phát bài 《Gypsy Airs 》.
Lương Đống bị giai điệu thê lương bi ai của đoạn mở đầu tập kích: …
Có âm nhạc làm bạn, Cố Nghi Lạc rất nhanh tiến vào trạng thái, hốc mũi hốc mắt đều đỏ hết lên, như bị ai bắt nạt, lúc nói chuyện cũng thút thít nức nở: “Tui sai rồi, tui biết sai rồi, tui không nên nói dối anh… Bằng không thì bây giờ tui dập đầu tạ tội với anh, dập xong anh tha thứ cho tui, có được hông?”
Lương Đống: “Em uống nhiều rồi.”
“Tui không có!” Cố Nghi Lạc kiên quyết phủ nhận, cũng xòe chứng cứ ra, “Tui vẫn nhớ rõ, anh giận tui là vì tui nói anh cứng, anh coi, tui vẫn tỉnh đấy!”
Lương Đống không làm gì được cậu, thở dài khe khẽ: “Không hẳn vì cái đó.”
“Tui biết!” Cố Nghi Lạc say khướt cực kỳ thích cướp lời, “Anh đợi tui, đợi tui liệt kê từng, từng cái cho anh nghe.”
Trong tiếng nhạc cụ dây bi thương sầu thảm, cậu như chú chó con bị vứt bỏ, quỳ sấp trên giường, chổng mông lên trời, chống hai tay dưới mặt, khó khăn xòe ngón tay còn có thể hoạt động ra đếm.
“Đầu tiên, tui không phải mãnh 1, tui chỉ là một con gà yếu nhớt thôi.”
“…”
“Tiếp đó, thật ra mô hình rất thú vị, không chơi là vì không có tiền, không mua nổi.”
“…”
“Tui cũng thích vận động, trước kia tui chơi bóng rổ khá giỏi, nhiều nữ sinh đưa nước cho tui lắm.”
“…”
“Còn có, tui không kén ăn, cay ngọt đều thích.”
“…”
“Sao anh không nói chuyện, không phải anh bảo thích ăn ngọt à? Tui cũng thích mà, anh không vui sao?”
Căn cứ theo nguyên tắc không nói lí lẽ với con ma men, Lương Đống đáp: “Vui.”
Cố Nghi Lạc nhếch môi, cuối cùng thì gương mặt khóc tang nhiều ngày cũng có nụ cười.
Cậu hít hít mũi, nói tiếp: “Nhưng, nhưng mà thích màu lam là thật, vì tui thích 《The Blue Danube》(*)… Anh từng nghe 《The Blue Danube》 chưa?”
(*) “The Blue Danube” là tựa tiếng Anh thông dụng của ” An der schönen, blauen Donau”, Op. 314, một bản waltz của nhà soạn nhạc người Áo Johann Strauss II, sáng tác vào năm 1866, là một trong những bản nhạc phổ biến nhất trong các tiết mục cổ điển. (link)
Lương Đống vừa định nói là từng nghe, phía bên kia đã cất tiếng hát.
“Da da da da da, di di, da da… Bài này này, quen không?”
Hát cũng khá hay, Lương Đống chỉ có thể trả lời: “Ừ, nghe rồi.”
Cố Nghi Lạc càng vui vẻ hơn, vui tới nỗi hơi hơi được đà lấn tới: “Nói anh cứng cũng có sai đâu, hừ, đàn ông đích thực sao có thể thừa nhận mình không cứng được?”
Lại lần nữa đàn ông đích thực Lương Đống không phản bác được câu nào.
“Cho nên, cho nên anh đừng tức giận…” Cố Nghi Lạc bắt đầu phát huy sở trường, lẩm bà lẩm bẩm, “Tui đã vén hết bí mật của tui cho anh xem, vẫn chưa đủ thành ý hay sao?”
Đúng là rất có thành ý, nhưng không đủ.
“Tôi đã nói tôi không giận, không cần xin lỗi.” Lương Đống nói.
Cố Nghi Lạc gấp rồi: “Vậy anh muốn thế nào! Phải làm sao mới có thể biến thành bạn tốt đáng yêu đáng mến như xưa!”
“Tôi cũng đã nói, không làm bạn.”
“Làm bạn có chỗ nào không tốt?”
“Chỗ nào cũng không tốt.”
Không thể lấy thân phận bạn trai để bảo vệ em, không thể dùng lập trường thích hợp để quan tâm em, không thể tùy lúc tùy chỗ gọi điện thoại cho em, không thể ôm em, hôn em… Hết thảy những chuyện Lương Đống muốn làm, tất cả đều không thể.
Âm nhạc làm nền tiến vào giai đoạn có tiết tấu nhanh, nhịp tim và sự xoắn xuýt của Cố Nghi Lạc cũng vọt tới điểm giới hạn.
Cậu quệt miệng, thanh âm nghẹn trong cổ họng, hỏi mà không có chút sức nào: “Thế chỉ có thể… Chỉ có thể yêu đương hả?”
Lương Đống lại thở dài lần nữa, như bất lực không thể làm gì, nhưng câu trả lời lại vô cùng khẳng định.
“Đúng.” Anh nói, “Chỉ có thể yêu nhau.”
“Vậy nếu mà… Tui không muốn thì sao?”
“Tôi sẽ xóa phương thức liên lạc.”
“Nếu sau này gặp nhau thì sao?”
“Coi như không quen biết.”
Cố Nghi Lạc bị cái hậu quả cả đời không qua lại với nhau hù dọa.
“Đừng, đừng đừng đừng, tuyệt đối đừng xóa tui!”
Nương theo giai điệu dần dần sục sôi, tâm tình khẩn thiết hóa thành lửa cháy lan ra đồng cỏ, đốt rụi những nỗi phiền lòng lo lắng. Một nguồn lực thần bí nào đó đẩy Cố Nghi Lạc tiến về phía trước.
Đúng vậy, tình yêu tới thì hưởng thụ nó, tại sao phải ôm giữ sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình?
“Vậy chúng ta… thử chút đi!”
Lảo đảo ngồi dậy trên giường, Cố Nghi Lạc ưỡn thẳng lưng, dồn khí đan điền, vỗ ngực một cái bày tỏ sự trịnh trọng: “Em tên là Cố Nghi Lạc, từ hôm nay, em sẽ là bạn trai của anh!”