• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

I just wanna see my baby

Standing right outside my door

Oh I just want you for my own…

***

Đêm Giáng Sinh, ngoại trừ bản nhạc mà dàn nhạc Lạc Tiêu Châu Du tập luyện từ trước ra, họ còn trình diễn thêm một khúc tứ tấu của Haydn (*).

(*) Franz Joseph Haydn (1732 – 1809): Ông là một nhà soạn nhạc vĩ đại người Áo, chỉ sau Johann Sebastian Bach và là một trong những đại diện xuất sắc của âm nhạc cổ điển, ông được biết đến với biệt danh “Cha đẻ của giao hưởng” và “Cha đẻ của tứ tấu đàn dây”

Trên bãi đất trống ngoài hội trường, những sinh viên hào hứng nhiệt huyết không sợ giá lạnh, tụ thành một vòng, tiếng gió quấn quanh tiếng đàn, giá lạnh thê lương hóa thành mật ngọt trong vắt, tiếng nhạc mỹ miều bay lên không trung, khiến tốp người đang ra về cũng không khỏi thả chậm bước chân.

Sau khi tận hứng, Cố Nghi Lạc vừa hát khẽ vừa thu dọn nhạc cụ, trong đám người có một cô em khóa dưới chen vào, chạy đến trước mặt cậu, nói: “Đàn anh, có người nhờ em đưa tặng cái này cho anh.”

Nhìn sang tay cô là một bọc giấy vuông vức thẳng thớm, Cố Nghi Lạc sửng sốt một hồi: “Ai tặng vậy?”

“Một người đàn ông mặc áo khoác màu đen, rất cao.” Cô em khóa dưới vươn tay áng chừng độ cao, bổ sung, “Rất đẹp trai nữa.”

“Là người trường mình à?”

“Hình như không phải, trước giờ chưa từng thấy.”

Trước tiên Cố Nghi Lạc loại bỏ gã khốn nào đó trong đầu, sau đó sàng lọc một lượt, không tìm được người thân bạn bè nào có ấn tượng như đàn em miêu tả.

Lúc kết thúc cúi chào cảm ơn, cậu gập người xong đứng thẳng dậy, ánh mắt nhìn xuống dưới khán đài không khỏi rơi vào một người đàn ông cao ráo đứng ở hàng cuối cùng dựa vào cửa. Trong nháy mắt cậu hoảng hốt, Cố Nghi Lạc luôn cảm thấy đã từng gặp người này ở đâu đó, tiếc là ánh sáng kém quá không nhìn rõ mặt, đến lúc lùi ra hậu trường cũng không nhớ ra người này họ gì tên gì.

Nói không chừng cũng là được người ta nhờ đến đây tặng quà?

Cậu nhận lấy gói quà, mở ra, bên trong có một đĩa than, đầu ra RCA, là đĩa thu bản Violin Concerto của Mendelssohn do Heifetz trình diễn. Sau khi đăng ký tham gia thi đấu, cậu từng tuyên bố nếu có thể kiếm được đĩa nhạc này của Heifetz, nhất định sẽ giành giải nhất về cho mọi người coi.

(*)   RCA là từ viết tắt của Radio Corporation of America ( Tổng công ty Đài phát thanh của Mỹ), kết nối RCA được thiết kế từ những năm 1940 là kết nối thường sử dụng cho đầu kim máy đĩa than – radio gia đình. (theo thegioididong.com)

 Felix Mendelssohn (1809 – 1847): Là một nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm, nghệ sĩ đại phong cầm và chỉ huy dàn nhạc người Đức thuộc giai đoạn đầu thời kỳ âm nhạc Lãng mạn.

③ Violin Concerto (giọng Mi thứ, Op. 64) là tác phẩm cuối cùng Mendelssohn viết cho dàn nhạc giao hưởng. Tác phẩm này là một phần quan trọng trong danh sách biểu diễn của những tác phẩm viết cho đàn violon và là một trong những concerto cho violin được biểu diễn nhiều nhất từ xưa đến nay.

 Jascha Heifetz (1901-1987): Nghệ sĩ violin xuất sắc người Mỹ gốc Nga. Năm 11 tuổi, Heifetz trình diễn bản Violin Concerto của Mendelssohn ở Berlin, sau đó vụt sáng nổi tiếng toàn châu Âu và thế giới.

Cố Nghi Lạc – vốn chỉ muốn giao lưu cọ xát là chính: …

Nhưng được tặng món bảo bối nhớ thương đã lâu, niềm vui sướng vẫn lấn chiếm nỗi lo lắng, Cố Nghi Lạc hết sờ lại lần bức họa sơn dầu ở mặt ngoài, hận không thể chắp cánh bay về dùng máy đĩa nghe nhạc.

Sau đó tìm bằng được người tặng quà này cho cậu, hung hăng hôn hai miếng!

Cậu tăng tốc độ thu dọn đồ đạc, kéo bừa khóa vào rồi đậy vội nắp hộp đàn, đeo lên lưng rồi đi.

Đi ra ngoài chưa được mấy bước, Cố Nghi Lạc cảm giác có thứ gì đó lạnh buốt rơi vào chóp mũi, giơ tay quệt một cái, hóa thành nước.

Có cô gái reo lên: “Tuyết rơi rồi!”

Ngẩng đầu lên, hạt tuyết trắng nhỏ vụn rớt khỏi màn trời đêm, rơi xuống.

Cố Nghi Lạc ngốc ra nhìn một lát, vội lấy điện thoại ra, báo tin vui này cho người đầu tiên hiện lên trong đầu.

Lúc nhận được video ngắn Cố Nghi Lạc gửi đến, Lương Đống đã quay lại sân bay thành phố S, cách giờ lên máy bay chỉ còn 5 phút.

Ánh sáng của video không đủ, thật ra không thấy rõ gì cả, nhưng nghe giọng nói tràn ngập vui sướng của Cố Nghi Lạc, Lương Đống cũng thấy rất vui vẻ.

“Chỗ tụi em rất ít khi có tuyết rơi như thế này.” Cố Nghi Lạc như đang nhấn mạnh một chuyện rất quan trọng, “Năm ngoái không hề có tuyết.”

Khoảng hai tiếng trước, Lương Đống xem Cố Nghi Lạc chơi đàn xong, đưa mắt nhìn cậu xuống sân khấu, lại từ hội trường ra sau đài, xa xa nhìn cậu trò chuyện vui vẻ với giáo viên, không tiến lên quấy rầy.

Đợi một lúc, tài xế taxi gọi điện thoại tới, nói giờ này kẹt xe khắp nơi, nếu muốn ra sân bay thì bây giờ xuất phát là vừa kịp, Lương Đống nhìn thoáng qua thời gian, lại ngẩng đầu lên, ánh mắt vượt qua đám người nhìn về phía Cố Nghi Lạc đang tươi cười rạng rỡ, anh đưa món quà cho một người qua đường trông có vẻ là sinh viên, sau đó quay người rời đi.

Lần thứ hai trong hôm nay anh hối hận không đeo kính, cửa sổ thủy tinh của sân bay rất dày, không nhìn rõ tình huống bên ngoài ra sao.

Anh đành dùng chat voice trả lời Cố Nghi Lạc: “Mùa đông nào ở thành phố L cũng có tuyết rơi rất lớn.”

“Anh đang khoe khoang với em đấy à?”

“Không, anh muốn đưa em tới ngắm nhìn.”

Có lẽ cảm thấy tương lai có rất nhiều điều khó xác định, hoặc có lẽ muốn trân trọng hiện tại, Cố Nghi Lạc thở dài, nói: “Nếu anh cũng ở đây thì tốt biết bao.”

Vì câu nói này, thậm chí Lương Đống đã có suy nghĩ muốn đổi vé máy bay sang sáng mai.

Nhưng cuối cùng không làm vậy. Một buổi tối mẹ gửi tới ba tin nhắn xác định vị trí của anh, trong câu chữ ẩn chứa hi vọng lần này anh không tùy hứng, hay nhắm mắt đưa chân đối phó cho qua.

Vì không muốn làm khó mẹ, Lương Đống lên máy bay đúng giờ, cũng tới thủ đô khi trời vừa rạng sáng, ngồi vào xe đưa đón do cha sắp xếp.

Lão Vương lái xe có lẽ buồn ngủ, thỉnh thoảng trên đường có nói vài câu với Lương Đống ở ghế sau: “Đã lâu thiếu gia không về, lão gia phu nhân và cả tiểu thư đều rất nhớ cậu, hai hôm trước là Đông chí nấu sủi cảo, còn nhắc cậu thích ăn nhất là sủi cảo nhân thịt heo rau cần.”

Lương Đống ra nước ngoài vào năm ba đại học, sau đó vì bận bịu việc học, ngày lễ ngày tết cũng không về nhà.

“Một năm lẻ bốn tháng.” Anh nhìn ra cảnh đêm không thay đổi nhiều ngoài cửa sổ, “Không hẳn là quá lâu.”

Lúc về đến nhà chỉ có mẹ Lương còn thức, choàng áo khoác chờ ở ngoài cổng.

“Mấy hôm nay cha con đều ở bên ông nội.” Bà đón Lương Đống vào nhà, nói, “Dạo này Viện Viện học hành vất vả, mẹ bảo nó đi ngủ trước.”

Trong tủ lạnh còn để phần đồ ăn, Lương Đống uống chút canh nóng, mẹ Lương hỏi có ngon không, anh gật đầu nói ngon.

“Gầy rồi.” Mẹ Lương đỏ hốc mắt, “Đều tại cha con, bắt con học cái chuyên ngành cực khổ đó thì thôi, còn cố chấp đưa con ra nước ngoài.”

Lương Đống buông chén canh xuống: “Là chính con muốn đi du học.” Dừng một chút, lại nói, “Mẹ, muộn rồi, đi ngủ đi.”

Trước khi quay về phòng, mẹ Lương lại lôi kéo anh hỏi chuyện khác.

Nghe nói anh tới thành phố S gặp Cố Nghi Lạc, có điều vì thời gian eo hẹp nên chỉ đưa quà rồi đi luôn, cuối cùng trên gương mặt mẹ Lương cũng xuất hiện nụ cười.

“Như vậy cũng được, các con mới quen chưa lâu, nên chừa chút không gian cho nhau, sau này còn rất nhiều cơ hội.”

Lương Đống và Cố Nghi Lạc đã quen biết 15 năm, nhưng anh không sửa cụm “quen nhau chưa lâu” trong lời mẹ, mà anh trịnh trọng hỏi mẹ, gửi emoji của hệ thống có tổn hại đến hình tượng của mình trong lòng đối phương hay không.

Nhớ tới lời khuyên mình đưa ra lúc làm mới làm mai mối, ý cười trên khóe môi mẹ Lương càng rạng rỡ. Bà vỗ vỗ bàn tay to hơn bà cả một vòng của Lương Đống: “Nếu như nó thích con, con gửi gì thì nó cũng cảm thấy đáng yêu.”

Thế là sáng sớm hôm sau, Lương Đống thật vất vả mới có thể đón bình minh cùng múi giờ với Cố Nghi Lạc, thay đổi hình thức chào buổi sáng, gửi đi một cái [/ mặt trời]

Today Nghi Căng Thẳng: 【 … Không phải người thật? 】

Liang: 【 Phải. 】

Today Nghi Căng Thẳng: 【 Cái emoji này… [/ muốn nói lại thôi.gif ] 】



Liang: 【 Sao vậy? 】

Today Nghi Căng Thẳng:【 Không có gì [/mặt trời] 】

Liang:【 Anh cho rằng lần trước bị kéo vào danh sách đen, có liên quan đến việc sử dụng emoji của hệ thống.】

Today Nghi Căng Thẳng: 【 Sao lại thế, chính em cũng sử dụng mà [/ hãi ] 】

Liang: 【 Không phải là được. [/ mỉm cười] 】

“Đây chính là cách anh nói chuyện với anh ấy?” Lương Viện ngồi ăn sáng với Lương Đống trên bàn ăn lớn cười đến gập cả người, “Bảo sao lề mề lâu như vậy vẫn chưa theo đuổi được người ta.”

“Không lề mề, ngày nào cũng có tiến triển.” Lương Đống nói, “Với lại hiện giờ bọn anh đã ở bên nhau.”

Anh nhập dòng chữ “Buổi biểu diễn đã kết thúc, có thể đổi lại tên”, đang định gửi qua, đối phương gửi tin nhắn tới trước.

Today Nghi Căng Thẳng: 【 A hóa ra mới 8 giờ, em ngủ thêm một lát [ heo con khò khò. gif] 】



Lương Đống dừng tay, xóa hết chữ, đổi sang gửi một icon [/OK].

Một lát sau bấm vào vòng bạn bè, xác nhận Cố Nghi Lạc không kéo anh vào danh sách đen, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vì tin tưởng tuyệt đối vào định luật bảo toàn năng lượng, nên lúc ngồi trên bàn ăn nhà ông nội vào buổi trưa, Lương Đống cảm thấy vận may hôm nay của mình đã cạn thấy đáy.

Từ lúc vào cửa, ông nội đã không cho anh sắc mặt tốt, ngồi trên xe lăn dựng râu trừng mắt với anh: “Vẫn biết quay trở về?”

Trong lòng Lương Đống tự nhủ là ông gọi cháu về, nhưng nhớ lại lời dặn dò của mẹ, chỉ cung kính gọi một tiếng “Ông nội”, không nói thêm gì khác.

Đại gia tộc càng có căn cơ vững chắc càng không thích bày vẽ khoa trương, lần này đại thọ 80 tuổi của lão gia tử nhà họ Lương, chỉ bày biện một bàn tròn lớn, gọi một vài thân thích trực hệ, trong đó tỉ lệ đời cháu chiếm hơn nửa.

Từ hành động ân cần hầu hạ ông cụ của bác cả đến chú út, không khó để Lương Đống hiểu mục đích của bữa cơm này.

Anh cho rằng chuyện này không có quan hệ gì tới anh, ngồi an tĩnh, chậm rãi ăn uống. Nhưng các vị cha chú thật sự không hiểu chuyện, nói một hồi là nhắc đến anh.

“Tiểu Phong nhà chúng ta, sang năm muốn thi MBA (*), dẫu gì cũng là thanh niên, học thêm chút kỹ năng cũng không tệ.” Bác cả tuyên bố tin tức này xong, nhìn về phía Lương Đống, “Không biết dạo này Tiểu Đống thế nào? Nghe nói cháu học chuyên ngành ứng với dự án mới mà bộ phận nghiên cứu đang triển khai, đến lúc quay về, có hứng thú làm quản lý hạng mục này hay không?”

(*) MBA (Master of Business Administration – MBA): Bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh.

Lương Đống đang định nói không, bác gái cả đã đoạt lời: “Ôi chao làm gì có chuyện Tiểu Đống nguyện ý nhận hạng mục đó, nếu không phải chú hai đứng ra sửa lại mục tiêu chuyên ngành của cháu nó, thì nói không chừng bây giờ Tiểu Đống đang lái máy bay trên trời cũng nên.”

Chú hai chính là cha Lương Đống, giờ phút này sắc mặt hơi trầm xuống, không nói một lời.

Đồ ăn chưa dọn lên được mấy món, chú út cũng tham gia: “Uyển Uyển nhà em, gần đây đang kết giao với cháu trai trưởng nhà họ Tiền, dạo trước đã đưa về nhà cho ông nội nhìn, vậy lúc nào Lương Đống mới đưa người yêu về, để ông nội vui vẻ?”

Lương Uyển che miệng cười: “Tuổi tác Lương Đống vẫn còn nhỏ, không cần phải gấp. Với cả hai năm trước không phải là… Nếu đưa một bé trai về, bảo ông nội gọi là cháu dâu hay cháu rể đây?”

Đối mặt với lời lẽ toàn giáo toàn mác, Lương Đống không cảm thấy bị xúc phạm, cũng không tức giận.

Anh chỉ cảm thấy buồn cười, một đám người lòng dạ hiểm sâu bao vây người không ham chiến là anh vào giữa, la lối diễu võ giương oai, lãng phí một bàn đồ ăn tinh xảo, thật khiến người ta tiếc hận.

Sau bữa ăn, ông nội gọi anh vào phòng nói chuyện.

“Từ ngày cha cháu đổi chuyên ngành cho cháu tính đến giờ, đã khoảng ba năm, bây giờ cháu đã nghĩ thông suốt chưa?”

Lương Đống đáp: “Cháu luôn cho rằng đó là một quyết định sai lầm.”

Sức khỏe của ông nội tốt hơn tưởng tượng, một tiếng hừ lạnh cũng rất mạnh mẽ khí phách: “Lúc đó là cháu đáp ứng, dùng không ít điều kiện để trao đổi.”

Lương Đống gật đầu: “Đúng vậy, nên cháu tuân thủ lời hứa, đi học chuyên ngành cho ông sắp xếp, hi vọng ông cũng tuân thủ ước hẹn, không can thiệp vào tự do hôn nhân của cháu.”

Một bữa tiệc không thể nói là hòa hợp kết thúc, trên đường trở về, cha Lương Đống không nhịn được, quở trách: “Ông nội đã cho con bậc thang để xuống, con còn mạnh miệng.”

Lương Đống không hiểu.

Anh chấp nhận chuyên ngành do gia đình sắp xếp để đổi lấy một quyền tự do cá nhân, công bằng, ngang giá, ba năm qua anh chưa từng có một câu oán hận nào với điều này, vì sao bậc cha chú cứ năm thì mười họa lại nhắc đến, trong lời nói còn có ý đồ muốn lật đổ cam kết năm xưa?

Thế là Lương Đống không trả lời, anh làm lơ tất cả những người không tuân thủ quy tắc, không nói đạo lý.

Đây là cách anh phòng ngừa phát sinh mâu thuẫn với người khác, dù anh cho rằng, giả sử thực sự phải tranh luận, chắc chắn anh sẽ không thua.

Tiếc là, anh nhượng bộ vì khát vọng gia đình hòa thuận của mẹ, nhưng cha không những không cảm kích, còn tức đến nổ phổi, tiếng trách mắng kéo dài một mạch từ trên đường về đến nhà.

Lớn xác mà không biết nói chuyện, chỉ biết ngỗ nghịch với bề trên, nuôi ra một kẻ vô tích sự, vong ân bội nghĩa ăn cháo đá bát.

Lương Đống ngồi trong phòng của mình, tiếng nói chuyện vọng vào cách một ván cửa. Hễ rảnh rỗi là anh lại mất ngủ, bèn sắp xếp lại những lời thường nghe từ nhỏ đến lớn này theo mức độ từ nhẹ đến nặng.

Đến tối, trước khi ra sân bay, mẹ đưa anh ra cổng, nắm tay anh nói: “Tiểu Đống nhà chúng ta rất tốt, diện mạo đẹp trai, lại thông minh, không giỏi xã giao không phải tật xấu gì cả.”

Nhìn anh lên xe, bà lại cúi người nói với anh qua cửa sổ: “Cha và ông nội cũng yêu mến con, đặt nhiều kỳ vọng vào con, nên mới nóng vội như vậy.”

Nhưng Lương Đống cho rằng, bí quyết để ổn định cảm xúc, chính là giảm thiểu kỳ vọng vào người khác xuống mức thấp nhất.

Ví dụ khi một mình ngồi đợi máy bay trong sảnh lớn. Cố Nghi Lạc nghe anh nói lại mất liên lạc mười mấy tiếng đồng hồ, sốt ruột hoảng hốt gửi lời mời gọi thoại.

Đây có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn của Lương Đống, bởi vì trước giờ luôn là anh gọi trước.

“Công xưởng gì vậy, lễ Giáng Sinh cũng không nghỉ?” Cố Nghi Lạc lầm bầm bất mãn, “Đi một cái là mất toi nửa ngày, đây gọi là bóc lột sức lao động đúng không?”

Lương Đống không dự đoán được phản ứng của Cố Nghi Lạc khi biết anh đã về nhìn cậu, nên không nói ra, anh không giỏi nói dối cho lắm: “Đến lúc nhập học là phải nộp bài tập, tất cả mọi người đều phải đi.”

Cố Nghi Lạc hỏi: “Có phải anh không thích chuyên ngành này đúng không anh?”

Lương Đống sửng sốt một lát.

Trong ấn tượng của anh, trước giờ anh chưa từng bày tỏ sự bất mãn về chuyên ngành mình đang học với bất kỳ ai.

“Trừ làm bài tập ra, em chưa từng nghe anh nhắc đến những gì liên quan đến ngành học, giống như thể hoàn thành nó chỉ là một nhiệm vụ bắt buộc.” Cố Nghi Lạc nói, “Em thì không giống vậy, giờ phút nào em cũng muốn ở bên âm nhạc, căn bản là không biết chán.”

Hóa ra có thích hay không là một chuyện, không cần nói ra miệng, cũng có thể bị đối phương phát hiện ra.

“Khi anh còn nhỏ, muốn làm phi công.” Lương Đống nói.

“Vậy thì khéo quá?” Cố Nghi Lạc nói, “Hồi còn bé em muốn làm tài xế xe phun nước!”

Mặc dù mối liên hệ giữa máy bay và xe phun nước có lẽ chỉ là phương tiện giao thông, nhưng Lương Đống vẫn cảm thấy vui vẻ vì tìm ra điểm chung giữa mình và Cố Nghi Lạc.

“Bầu trời rộng lớn, có thể bay đến một nơi rất xa.”

“Trái đất cũng rất lớn, có thể vừa phun nước vừa hát ca.”

Vì muốn nghe Cố Nghi Lạc hát, Lương Đống lại viện một cái cớ không ảnh hưởng đến toàn cục, không nhìn đến cây thông Noel Đổng Tuấn Triết đăng lên vòng bạn bè, anh nói, trường học không tổ chức hoạt động gì mừng Giáng Sinh.

Quả nhiên nhận được sự cảm thông của Cố Nghi Lạc: “A, đáng thương quá, không được đi chơi, còn phải tới công xưởng.”

“Ừ.” Lương Đống nói, “Đáng thương lắm.”

Không do dự quá lâu, Cố Nghi Lạc tuyên bố: “Vậy em hát một bài cho anh nhé.”

Cậu nghĩ nghĩ, nói trước phủ đầu: “Không cho phép anh cười phát âm không chuẩn của em… Càng không cho phép nghe rồi ngủ mất!”

Ngoài cửa sổ có máy bay cất cánh, đèn tín hiệu màu đỏ càng lóe càng cao trong màn đêm.

Bên tai là tiếng hát tùy ý tự tại của Cố Nghi Lạc.

I don’t want a lot for Christmas

There is just one thing I need

And I don’t care about the presents

Underneath the Christmas tree

I don’t need to hang my stocking

There upon the fireplace

Tuy không nhạy cảm với âm nhạc, nhưng vừa động não, Lương Đống đã biết đây là ca khúc gì.

Đêm trước Giáng Sinh, trường học, nhà hàng, siêu thị, thậm chí cả xe bus sân bay, cũng đang phát đi phát lại ca khúc này.

Nhưng nó không cản trở anh coi phiên bản Cố Nghi Lạc hát là một ca khúc hoàn toàn mới mẻ.

I just wanna see my baby

Standing right outside my door

Oh I just want you for my own

Nghe đến đó, lần thứ ba Lương Đống có suy nghĩ muốn đổi vé máy bay.

Nhưng anh cảm thấy cứ nói dối thì không hay, đồng thời điều này đã vượt quá phạm trù của một lời nói dối thiện ý, là anh muốn đi, xuất phát từ ham muốn cá nhân, mà không phải Cố Nghi Lạc muốn anh đi.

Anh không hi vọng sau này Cố Nghi Lạc không tin tưởng anh nữa.

Dù sao trong ánh mắt của thế tục, thì anh và Cố Nghi Lạc đã rất hữu duyên.

Khi về nước anh đi rất vội, chỉ kịp viết tạm lên mặt sau món quà một dòng chữ.

“All I Want For Christmas Is You”, chính là tên của ca khúc này.

Hết chương 18.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhìn thấy ở chương trước mọi người rất chờ mong họ gặp mặt, tôi đây lắm miệng một chút: Không phải là cố ý kéo dài không cho gặp nhau, mà cốt truyện vốn dĩ đã được sắp xếp như vậy.

Đầu tiên, truyện này là yêu đương qua mạng, việc yêu qua mạng chiếm tỉ lệ khá lớn; tiếp đó, hai người họ quen nhau chưa lâu, riêng phần mình, họ có khó khăn khó mở lời, nên với tấm lòng mẹ ruột, tôi hi vọng sau khi cả hai bọn họ hoàn toàn mở lòng, thì mới gặp mặt đối phương.

Thực ra cũng rất nhanh rồi đó ~ (ᵔᴥᵔ)

Đúng rồi, đã thêm bài hát mới vào playlist, cảm thấy hứng thú có thể vào khu bình luận ở [email protected]余蜜糖

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK