***
Thứ bảy tuần thứ ba của tháng 5, Cố Nghi Lạc và Bành Châu đến phòng hòa nhạc của trường để xem buổi biểu diễn của một nghệ sĩ violin nổi tiếng, Lư Tiêu Địch và Tưởng Du cùng dàn nhạc của họ đệm đàn trên sân khấu.
Cố Nghi Lạc vừa nghe vừa gõ ngón tay lên lan can, thính giả vỗ tay nhiệt liệt, Bành Châu hỏi cậu: “Sau này mở buổi biểu diễn ở đây được không? Bọn tớ đệm đàn miễn phí cho cậu.”
“Biểu diễn cá nhân?” Cố Nghi Lạc sững sờ, “Thôi quên đi, đến lúc đó không có ai đến nghe thì dở, ở nhà kéo đàn một mình vậy.”
“Dù sao cũng là người đoạt giải thưởng quốc tế,” Bành Châu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cầu tiến chút được không hả?”
“Tưởng Du cũng từng nhận giải thưởng quốc tế, cậu thấy cậu ta cầu tiến không?”
Bành Châu nảy ra một ý: “Không thì hai người song tấu violin đi, bắt đầu từ thời kì baroque, tớ với đàn chị phụ trách việc tuyên truyền.”
“Tớ chơi viola.” Cố Nghi Lạc giả ngu, “Không biết gì về violin.”
Bành Châu: …
Đây là báo ứng của việc ép bức nghệ sĩ violin chơi viola sao?
Lúc buổi biểu diễn kết thúc là chạng vạng tối, bốn người cầm theo nhạc cụ chạy hết tốc lực ra sân trường, giờ cao điểm kẹt xe nên phải chen lên tàu điện ngầm, may không đến muộn, thậm chí lúc đến nhà hàng thì còn một lúc nữa mới đến giờ khai tiệc tối.
Chỉnh xong dây đàn, Lư Tiêu Địch vung cây vĩ lên đề nghị: “Hay buổi tiếp theo chúng ta tập bài《Canon in D》đi? Ba violin một cello vừa đẹp.”
(*) Canon in D (tên gốc Kanon und Gigue in D-Dur für drei Violinen und Basso Continuo): là một trong những bản nhạc nổi tiếng nhất của Johann Pachelbel. Nó được viết vào khoảng năm 1680, thời kỳ Baroque, như là một bản nhạc giao hưởng dành cho ba đàn violin và bè trầm đánh. Một khúc nhạc vô cùng quen thuộc với chúng ta, hay được sử dụng trong các lễ cưới. (linktứ tấu violin cello)
“Nghĩ sao mà lại chơi khúc nhạc đó?” Bành Châu hỏi.
“Không phải lão Lương nhà Lạc Lạc sắp về nước à?” Lư Tiêu Địch đáp, “Khúc nhạc này thích hợp nhất để dùng trong đám cưới, để Lạc Lạc chơi chính.”
Tưởng Du cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh lên hớp một ngụm trà cẩu kỷ: “Em thì sao cũng được, chỉ cần đàn chị không ngại lặp đi lặp lại 8 nốt nhạc từ đầu đến cuối.”
Lư Tiêu Địch nâng đàn cello ngửa mặt lên trời thét dài: “Chị đã quá quen với việc làm lá xanh trong dàn nhạc rồi.”
(*) Làm lá xanh (当绿叶): Bắt nguồn từ câu nói: Hoa đỏ đến đâu cũng phải có lá xanh, ý nói có lá xanh làm nền thì hoa mới rực sắc được.
Cố Nghi Lạc ngượng nghịu nói: “Ai bảo em muốn kết hôn?”
Buông bình giữ nhiệt xuống, Tưởng Du lười biếng kẹp đàn lên cổ: “Vậy không tập nữa, dù sao cũng không có tính thử thách gì cả.”
“Tớ có nói là không tập đâu.” Cố Nghi Lạc vội đổi giọng, “Tớ cảm thấy để tránh việc chị thấy chán, có thể tập bài《Serenade In G Major》 của Mozart, trong bài này bè của cello phong phú hơn.”
(*) Serenade In G Major ( Có tên tiếng Đức là Eine kleine Nachtmusik), K. 525, là một trong những tác phẩm phổ biến nhất của Wolfgang Amadeus Mozart. Được sáng tác xong ngày 10 tháng 8 năm 1787 tại Viena, nó là một trong những serenade tiêu biểu nhất của Mozart.
Serenade (hay Serenata): là một dạng tác phẩm âm nhạc nhẹ nhàng, tấu vào buổi chiều như một cách vinh danh, gửi lời ưu ái đến một người. Vì nhạc khúc này chủ ý là tấu vào buổi chiều tối nên tiếng Việt dịch là dạ khúc hay mộ khúc. Một Serenade thường có cấu trúc nhiều phong trào, khoảng từ bốn đến lên đến mười phong trào.
Bành Châu: “…. Tớ biết ngay.”
Sau khi kết thúc công việc, mọi người đi tìm chỗ in nhạc phổ sau đó đi ăn lẩu.
Tranh thủ lẩu chưa lên bàn, bốn người phân công bè nhạc, hẹn ngày mai đến phòng đàn tập luyện.
Hôm nay anh rể cũng ở đây, kích động hỏi có thể sắp xếp cho anh ta một vị trí đệm đàn không, anh biết chơi bass.
Cố Nghi Lạc nói đùa hỏi: “Anh rể, có phải anh là Người Bảo Vệ của em không?”
Anh rể khoát tay liên tục: “Thật sự không phải.”
“Bấm ngón tay tính toán, trò chơi Người Bảo Vệ của chúng ta sắp kết thúc rồi.” Lư Tiêu Địch cảm thán, “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
Trò chơi được tiến hành đến bây giờ, đã không còn bí mật gì nữa, dựa vào suy đoán cũng có thể đoán đại khái Người Bảo Vệ của bản thân là ai.
Mọi người tôi nhìn anh anh nhìn em, tất cả đều không nói lời nào.
Chỉ có Cố Nghi Lạc vẫn đang bi thương vì Người Bảo Vệ của mình quá im hơi lặng tiếng, vớt hết cải chíp trong nồi vào bát của mình, vừa ăn vừa hát “Cải chíp xanh, trong đất vàng, hai mốt tuổi, biếu sói hoang.”
(*) Câu Lạc Lạc hát vốn là 小白菜地里黄, 二十一岁便宜了大灰狼 (Cải chíp xanh trong đất vàng, hai mốt tuổi tiện nghi sói xám), được chế từ một bài dân ca Hà Bắc (link baidu bài dân ca)
Buổi sáng cuối tuần luyện đàn, giữa trưa ăn cơm, xong xuôi Cố Nghi Lạc đến phòng đàn thông minh tập luyện tiếp.
Cuối xuân đầu hạ, chưa đến lúc mở điều hòa, không gian nhỏ hẹp nhanh bí hơi, nóng nực cái là mệt rã rời, Cố Nghi Lạc nằm xuống ngủ gật một lát.
Chỉ với 10 phút, đã mơ một giấc mơ.
Cậu mơ thấy mình đứng trên đỉnh núi cao cao, xung quanh vách đá lởm chởm, vách núi dựng đứng, trên đỉnh đầu mây dày che kín, không thấy ánh mặt trời.
Cậu muốn rời đi, lại không thấy đường xuống, muốn kêu cứu, nhưng hé miệng lại không phát ra được tiếng nào. Bước lên hai bước, đạp lên núi đá cheo leo, đá vụn rớt xuống vực sâu thăm thẳm, mãi hồi lâu không nghe thấy tiếng đá rơi xuống đất, bên tai chỉ có tiếng gió gào thét.
Lúc bị chuông điện thoại đánh thức, suýt chút nữa Cố Nghi Lạc lăn khỏi ghế.
Cậu lau mồ hôi lạnh rịn ra thái dương, khi nghe máy vẫn thở hổn hển: “Alô, xin hỏi ai đấy ạ?”
Là số điện thoại lạ trong vùng, sau khi kết nối hồi lâu không lên tiếng, Cố Nghi Lạc còn tưởng gọi nhầm, đang định cúp máy, chợt bên kia vang lên tiếng nghẹn ngào của trẻ con.
“Thầy, thầy Cố ơi… Em khó chịu quá, sau này đi ngủ em không đá chăn nữa hu hu hu.”
Lúc chạy tới khu biệt thự Nam Sơn trời vẫn chưa tối, gõ cửa nửa ngày Vu Hạo Hiên mới ra mở.
Cố Nghi Lạc nhìn thử quanh nhà: “Cha mẹ em đâu? Bảo mẫu nữa, không có ai ở nhà?
“Điện thoại của baba với mama đều không gọi được.” Vu Hạo Hiên bọc chăn lông nhỏ, ánh mắt lơ mơ, đứng đó thôi cũng lung lay như sắp ngã, “Dì nấu cơm xong thì đã về.”
Ngồi xổm xuống vươn tay thử trán của cậu bé, bỏng phỏng cả tay.
Trẻ con bị sốt, hầu như là ốm nặng lắm rồi.
Không có thời gian lên án phụ huynh vô trách nhiệm, Cố Nghi Lạc bế Vu Hạo Hiên lên: “Đi nào, thầy đưa em đến bệnh viện.”
Chú Lý thấy đứa nhỏ sốt quá cao, đạp một cước vút tầm chân ga, lái vút xe đi, chưa đến 15 phút đã dừng trước cổng bệnh viện gần nhất.
Cố Nghi Lạc ôm Vu Hạo Hiên ngồi ở phía sau, nói với chú Lý: “Trước cổng bệnh viện không tiện đỗ xe, chú Lý đưa xe ra bãi đỗ đi, chờ cháu ở trong xe là được ạ.”
Vệ sĩ ngồi ghế phó lái tận chức tận trách xuống xe cùng, đi theo Cố Nghi Lạc vào bệnh viện xếp hàng, đăng ký, lấy thuốc, còn giúp cậu bế em bé một lúc.
Dạo này tỷ lệ mắc bệnh cảm cúm cao, phòng truyền dịch có diện tích nhỏ ít chỗ ngồi, mãi mới chờ đến lúc có chỗ trống, Cố Nghi Lạc chỉnh thấp ghế xuống cho Vu Hạo Hiên nằm, lúc y tá đến ghim kim truyền thấy Vu Hạo Hiên không khóc không nháo, chỉ mở to hai mắt nhìn Cố Nghi Lạc, bèn hỏi: “Cậu là gì của cậu bé…”
“Thầy giáo.” Vu Hạo Hiên đáp.
Y tá nhìn về phía vệ sĩ: “Vậy vị này….”
Có lẽ khí thế của anh vệ sĩ lực lưỡng đồ đen từ đầu đến chân quá mạnh, Vu Hạo Hiên co rúm lại, không dám lên tiếng.
Bệnh nhân là nhất, Cố Nghi Lạc bảo vệ sĩ ra ngoài chờ: “Chỗ này có nhiều người, không sao đâu.”
Vệ sĩ do dự một lát, gật gật đầu, lùi ra ngoài phòng truyền dịch.
Mạch máu của trẻ con rất nhỏ, nên truyền dịch chậm, 40 phút trôi qua bình nước mới hết một nửa.
Bệnh nhân bên cạnh đã rời đi, Cố Nghi Lạc đeo hộp đàn đặt mông ngồi xuống, cầm bàn tay nhỏ xíu của Vu Hạo Hiên lên ủ vào lòng bàn tay mình, hỏi cậu bé: “Có lạnh không?”
Vu Hạo Hiên lắc đầu: “Không lạnh.”
“Có muốn ăn gì đó không?”
“Không.”
“Kẹo mút cũng không muốn hả?”
“Thầy ồn ào quá.” Vu Hạo Hiên nhíu mày như ông cụ non, “Làm phiền em nghe nhạc rồi.”
Thì ra TV đặt ở góc phòng truyền dịch đang dừng ở kênh âm nhạc, có một người châu Âu mặc áo đuôi tôm đang chơi violin.
Khiến Cố Nghi Lạc bật cười: “Em biết người đó đang chơi bản nhạc gì không?”
Vu Hạo Hiên: “《 Carmen-Fantasie 》.”
(*) Carmen-Fantasie , Op. 25, là một tác phẩm soạn cho violin do Pablo de Sarasate biên soạn theo vở opera Carmen nổi tiếng của Georges Bizet.
Nhà soạn nhạc người Mỹ gốc Đức Franz Waxman đã sáng tác một phiên bản tương tự vào năm 1946. (link)
“Há, biết nhiều nhỉ.” Cố Nghi Lạc khen ngợi, “Không hổ là đệ tử đích truyền của anh.”
Hiếm khi Vu Hạo Hiên không ngạo kiều phủ nhận, yên lặng nghe nhạc một lát, dùng giọng trẻ con non nớt nói: “Truyền nước xong, có thể dạy em chơi bản nhạc này không?”
Cố Nghi Lạc nghĩ thầm, với sự tiến bộ của em thì đoán chừng cũng phải mấy năm nữa, nhưng cuối cùng cậu không đả kích chí tiến thủ của trẻ con, đáp: “Được, đợi em truyền xong hai bình nước này, hết sốt, thầy sẽ dạy cho em.”
Vu Hạo Hiên gật gật, nghiêng đầu tiếp tục xem TV.
Cố Nghi Lạc cũng nghe cùng một lát, nhớ lại khi còn bé xem phim hoạt hình thường xuyên nghe thấy bản nhạc này, lại không nhịn được mà nghĩ, khi đó Lương Đống đang làm gì.
Chắc chắn anh sẽ không xem loại phim hoạt hình ngây thơ này, có lẽ đang xếp gỗ, hoặc đang chơi mô hình nhỉ?
Lúc đó anh đã gặp Cố Nghi Lạc mới bắt đầu học violin vì bản nhạc này chưa?
Lấy điện thoại ra mới nhớ, hôm qua trước khi ngủ Lương Đống nói lại phải đến công xưởng khảo sát thực tế, sẽ mất liên lạc mười mấy tiếng.
Cố Nghi Lạc thở dài, cất điện thoại về chỗ cũ, nghĩ thầm ở nơi đất khách quê người thật khổ, sau này phải mua nhiều nhiều kẹo mút để cuộc sống thêm ngọt ngào mới được.
Chạng vạng tối khoảng 6 giờ, đã truyền xong nước muối, Cố Nghi Lạc đến phòng trực tìm y tá đến rút kim.
Khi đi theo sau y tá đến chỗ Vu Hạo Hiên, cậu tranh thủ đi ra chỗ cánh cửa nhỏ ở hành lang xem thử.
Bệnh viện vùng ngoại ô khá vắng vẻ, phòng truyền dịch ở tầng 1, cánh cửa này đối diện với một khoảng đất trống rậm cỏ, hình như là cửa sau mà bệnh viện bỏ bê không quản lý, gần rào chắn có mấy chiếc xe không rõ biển số đang đỗ.
Sắc trời dần dần tối hẳn, mấy ngọn đèn đường lẻ loi sáng lên, Cố Nghi Lạc không tìm được quầy bán đồ ăn vặt, đang định quay về, chợt trông thấy cách đó mấy bước có một bóng dáng quen thuộc.
Dần thấy rõ gương mặt của người kia, Cố Nghi Lạc hơi kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
Là người từng tìm cậu xin cậu buông tha cho Đàm Thiên, hoa khôi của khoa dương cầm, Quý Doanh Nhã.
Hình như cô ta muốn đi vào trong, lại như thể mới vừa từ trong ra, tiến thoái lưỡng nan, vẻ mặt bối rối đến nỗi kỳ quặc: “Tôi, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Vệ sĩ đang canh gác ở ngay cửa chính, nghĩ ở nơi công cộng này chắc không đến mức xảy ra chuyện gì, Cố Nghi Lạc nghi ngờ bước lại gần: “Cô bị ốm? Hay là cô theo dõi tôi…”
Trước một giây tiếng xé gió vụt đến sau lưng, Cố Nghi Lạc mượn ánh sáng yếu ớt trên đỉnh đầu, bắt gặp nỗi sợ hãi trong mắt Quý Doanh Nhã.
Thế nhưng đã muộn rồi, Cố Nghi Lạc bị trúng một cú đánh vào gáy, thầm hô không ổn, ngay sau đó mắt tối sầm mất ý thức.
…
Lúc mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là mặt tường loang lổ lỗ chỗ và một cái giường sắt rỉ sét.
Hai chân chạm xuống đất, dưới mông là là một cái ghế xếp, tay bị trói quặt ra sau lưng không thể động đậy, trên đỉnh đầu có một chiếc đèn công suất rất thấp, mà hộp đàn cậu mang theo đang bị ném dưới chân cách đó chưa đến nửa mét, mặt ngoài bị xây xước mấy chỗ.
Cố Nghi Lạc vặn vẹo cái cổ cứng ngắc đau nhức, sau khi quan sát hoàn cảnh, trong lòng nhanh chóng đưa ra phán đoán —— Nơi này chính là căn phòng cũ ở ngoại ô năm đó Đàm Thiên từng trói nhốt cậu.
Trong một nháy mắt, cậu cứ ngỡ mình đã quay lại ba năm trước.
Có điều không giống cho lắm, hôm nay trời không mưa.
Cậu nghiến chặt răng, trong miệng tứa ra vị rỉ sắt, ép buộc bản thân không được run rẩy, phải giữ bình tĩnh.
Sau khi bình tĩnh lại thì cười lạnh. Ba năm qua đi, quả nhiên gã khốn này không tiến bộ chút nào, thủ đoạn vẫn thấp kém như thế.
Trái lại tay nghề lại nâng cao không ít, Cố Nghi Lạc vặn cổ tay liều mạng giãy dụa, nhưng không thể gỡ tay khỏi dây thừng như lần trước được.
Thình lình, phía sau vang lên một tiếng “két”, Cố Nghi Lạc dừng động tác lại.
Cửa mở ra, có người đi đến, nghe tiếng bước chân thì chắc là giày da, ngay cả bắt cóc cũng phải ăn mặc chỉn chu, trừ Đàm Thiên ra đúng là không có ai khác.
“Tỉnh rồi?” Giọng nói khiến người ta rùng mình càng ngày càng gần, “Tôi hút xong một điếu thuốc, em đã tỉnh, nếu tôi chậm trễ chút nữa, lẽ nào em sẽ lại chạy trốn như lần trước?”
Đàm Thiên khoan thai cất bước, vòng tới trước người Cố Nghi Lạc, khom lưng ngồi xuống.
Cố Nghi Lạc ngoảnh mặt sang chỗ khác không muốn nhìn gã, bị gã nắm chặt cằm bắt quay lại.
“Lạc Lạc, em biết tại sao bình thường tôi không hút thuốc lá, vậy mà hôm nay lại muốn hút không?” Ánh mắt Đàm Thiên rơi vào khuôn mặt Cố Nghi Lạc, tỉ mỉ ngắm nhìn từng tấc ngũ quan xinh đẹp, dần dần đáy mắt nhuốm lên sắc thái si mê, “Bởi vì tôi rất vui, tôi đợi ngày này đã lâu.”
Cố Nghi Lạc trốn không thoát, cảm giác buồn nôn như có giòi trong xương lan từ chỗ gã chạm vào, xuôi theo lưng khuếch tán ra khắp cả người.
“Tôi cũng rất vui.” Đèn chiếu vào gương mặt trắng bệch của cậu, cậu cật lực khắc chế nỗi sợ hãi, cố gắng dùng ngữ khí có thể gọi là bình tĩnh đáp lại, “Anh sẽ bị trừng trị nghiêm khắc ngay thôi.”
Nghe nửa câu đầu, suýt thì Đàm Thiên cười rộ lên, đến nửa câu sau, thình lình gã giận tái mặt, lộ vẻ ngoan độc.
Cánh tay đang nắm cằm Cố Nghi Lạc siết chặt lại, Đàm Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là em, tôi bị tạm giam, quả nhiên là em giở trò quỷ!”
Cố Nghi Lạc lẳng lặng nhìn gã: “Sau hôm nay, không chỉ đơn giản là tạm giam đâu.”
Biểu tình của Đàm Thiên trở nên gớm ghiếc dữ tợn vì gồng sức, nhưng chỉ mấy giây, sau đó lại thả lỏng.
“Lạc Lạc học thói xấu, biết dọa tôi rồi.” Lời của gã phiêu trong không khí, như bóng ma, “Có điều em vẫn đánh giá tôi hơi thấp, chỗ này, chẳng có ai tìm tới được.”
Nói xong gã buông tay ra, chậm rãi đứng lên: “Sau hôm nay, em chính là của tôi, không ai có thể ngăn cản tôi và em nữa.”
Ba năm qua, trong giấc mộng của Cố Nghi Lạc, từng xuất hiện vô số hiểm nguy.
Đây không phải lần đáng sợ nhất, nên cậu bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào khác, thậm chí lúc Đàm Thiên cởi quần, tiếng mở khóa thắt lưng vang lên chói tai, cậu còn có thể nói đôi lời điều đình với gã.
“Cho dù em đối xử như vậy với tôi, Lạc Lạc, nhưng tôi vẫn thích em.” Cho đến hôm nay, Đàm Thiên vẫn nỗ lực che đậy cho hành vi độc ác của gã, “Trên thế giới này không ai đối xử tốt với em hơn tôi, thằng bạn trai kia của em càng không bằng.”
“Đừng nhắc đến anh ấy…” Ngón tay Cố Nghi Lạc nắm lấy mép ghế xếp, lợi dụng tiếp xúc của gót chân và mặt đất, chậm rãi xê dịch vị trí, “Anh không xứng nhắc đến anh ấy…”
“Nó cho em những gì, tôi cũng có thể cho.” Đàm Thiên không chịu thua bao giờ, đắm chìm trong ảo tưởng, chậm rãi nói, “Tôi sẽ xóa đi toàn bộ dấu ấn nó để lại trên người em, phủ những dấu vết mới cho em… Tôi sẽ khiến cả đời em không bao giờ quên được đêm hôm nay.”
Đến khi Đàm Thiên xoay người lại lần nữa, mũi chân Cố Nghi Lạc đã chạm vào mép hộp đàn.
“Thật ư?” Cậu hếch cái cằm bị siết đỏ lên, gần như là khiêu khích, nhìn Đàm Thiên, “Chỉ bằng cọng nấm kim châm của anh?”
Cậu cũng không ngờ mình có thể trấn tĩnh đến vậy, trong lòng cậu không ngừng cổ vũ chính mình —— Cứ tiếp tục như vậy, chọc giận gã đi, Cố Nghi Lạc khá lắm!
Nếu ba năm trước cậu có thể dũng cảm một chút, thì đâu đến lượt gã khốn nạn này gây sóng gió?
Đàm Thiên bị khích tướng thành công, gã kéo quần lên bước lại gần: “Tôi khá thích dáng vẻ miệng lưỡi sắc bén của em đấy, chi bằng dùng cái miệng nhỏ xinh này của em liếm cho tôi …”
Cố Nghi Lạc canh đúng thời cơ, dồn sức xuống chân đá hộp đàn về phía trước, Đàm Thiên đang thẹn quá hóa giận không hề chú ý đến động tác của cậu, không kịp đề phòng vấp chân một cái, ngã huỵch xuống đất.
Cục diện hỗn loạn đến độ khiến người ta không thể nhìn rõ tình huống gì đang xảy ra.
Có ánh đèn xe xuyên qua cửa sổ thủy tinh loang lổ chiếu vào phòng, bên ngoài loáng thoáng có tiếng phanh xe và tiếng bước chân.
Cố Nghi Lạc không kịp để ý nhiều, cậu đứng lên mang theo cả chiếc ghế chạy ra phía cửa.
Hỏng bét là cửa bị khóa, tay cậu bị trói nên không thể mở được, lui ra sau hai bước muốn tông cửa, Đàm Thiên bò lồm cồm dậy, túm lấy cổ áo cậu lôi ra sau.
Kiểu gì cũng phải va chạm, Cố Nghi Lạc nhấc chân lên hung hăng giẫm vào chân gã, sau đó khom người lấy đà tông mạnh vào người gã.
Dây thừng trói tay tuột lỏng vì va chạm, người cậu tách khỏi cái ghế, còn cánh tay thì chưa rút ra được.
Cố Nghi Lạc bị Đàm Thiên đè lên mặt đất, thở hồng hộc, cậu co đầu gối lại cho nửa người dưới đang phơi ra của tên biến thái một cú trời giáng, nhổ toẹt mắng: “Liếm thằng cha mày!”
Đàm Thiên gào lên một tiếng đau đớn, gương mặt nhẵn bóng chìm trong bóng tối, trở nên khó coi cực kỳ.
Một tay gã che háng, một tay bóp cổ Cố Nghi Lạc, nhân lúc tay Cố Nghi Lạc tạm thời không thể động đậy, áp cậu xuống không cho cậu chạy.
“Sao, không bằng lòng?” Đàm Thiên nhịn đau, tơ máu trong mắt đã hòa thành một màu đỏ tươi thèm khát, “Đáng lẽ mày đã bị tao chơi từ lâu rồi, mày biết tao đợi ngày này…”
Đáng tiếc, chưa nói xong thì phải dừng bặt lại vì tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Sức nặng đè trên người biến mất, bóng đen mềm oặt đổ sang một bên.
Không ai biết một gã biến thái đã nén lòng đợi bao lâu, và cũng chẳng ai muốn biết.
Có lẽ vì thiếu dưỡng khí, sau một đợt ù tai, Cố Nghi Lạc nghe thấy tiếng đàn đứt dây.
Dây A và dây E, hai dây đàn thường được kéo nhất, cũng yếu ớt nhất.
Lưng cậu rời khỏi mặt đất lạnh lẽo, khi được ôm vào một vòng tay ấm áp, bên tai cậu rất không đúng lúc vang lên khúc nhạc 《 Carmen-Fantasie 》từng vang lên trong bệnh viện —— Âm nhạc tiến vào khúc giữa và khúc sau, cậu trông thấy nàng Carmen cười rạng rỡ ném một đóa hoa tươi cho José, cùng với đó là một điệu nhảy say đắm dành cho hắn.
Cố Nghi Lạc nhắm mắt lại, há to miệng hít thở không khí trong lành bên ngoài, nghĩ thầm mình cũng phải tặng hoa cho người này, dù bị anh đâm chết cũng cam tâm tình nguyện.
May thay anh ấy không phải José, anh sẽ không vì trói buộc bởi những lề thói cũ rích, sẽ không dao động thiếu quyết đoán, càng sẽ không nhát gan lùi bước.
Anh ấy tốt đẹp nhường vậy, sẽ thản nhiên nhận lấy hoa tươi Cố Nghi Lạc đưa tặng, sau đó ôm siết lấy Cố Nghi Lạc.
“Lạc Lạc, đừng sợ.” Một thanh âm rất khẽ khàng che lấp đi tiếng nhạc bên tai, “Là anh.”
Hít sâu một hơi hương vị mát lạnh ôn hòa trên người anh, Cố Nghi Lạc thở hổn hển đáp lại: “Em biết.”
Hai người cứ ôm như vậy, không để ý đến ồn ào náo động xung quanh.
Đến khi tất cả kết thúc, rời xa gian ác, nỗi sợ hãi khiến người ta run rẩy rút hết khỏi cơ thể, suy nghĩ của Cố Nghi Lạc bị kéo về thực tại, chợt cậu túm chặt lấy vải vóc trong lòng bàn tay.
“Không phải anh đến công xưởng sao?” Cố Nghi Lạc vẫn đang ngơ ngác hỏi, “Chạy kiểu gì đã tới đây rồi?”
Sự bất ngờ chuẩn bị đã lâu biến thành nỗi khiếp sợ, người trầm ổn như Lương Đống cũng khó tránh khỏi hoang mang vỡ trận.
Chậm rãi thở ra một hơi, Lương Đống bình ổn nỗi lòng, anh lược bỏ tất cả mọi cố gắng để chạy được tới đây.
Anh chỉ nói: “Bởi vì… Anh là Người Bảo Vệ của em.”
Hết chương 37.
Tác giả có lời muốn nói:
Gã chó má logout!!!
Chi tiết này đã làm nền khá lâu, vì liên quan đến những chuyện nhóc Lạc từng trải qua, nên nhất định phải viết, đã cố gắng giảm thiểu để tránh độc giả khó chịu… Với lại xin phép từ chối các chỉ đạo sáng tác, cảm ơn mọi người đã cất nhắc.
Bản Carmen-Fantasie ở đây là phiên bản của Waxman.
List nhạc đã được bổ sung, đều rất hay, hoan nghênh lưu lại nghe ~
________________
Nhiều chú thích quá, nên thấy mạch truyện bị đứt quãng… Nhưng hem thích dồn hết chú thích xuống cuối chương cho lắm, nên mọi người thông cảm (^人^)