• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dich: Phan Ngọc

Biên: Mựp

Tông Môn khoái mã bước vào cửa lớn Thần gia, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, khi bọn họ nhìn thấy người đến, nguyên một đám giống như gặp quỷ giữa ban ngày vậy.

– Tên này không phải đã chết rồi sao?

–Đúng vậy a, làm sao có thể trở về được, hắn rõ ràng đã chết rồi mà.

–Hừ, dù không chết lại, lại trở về còn không phải bị mất mặt xấu hổ sao, bây giờ tiểu thư Thần Nguyệt cũng đã tới cảnh giới Võ Đồ rồi, ngay cả Thần Võ cũng là Võ Sĩ tầng chín, hắn trở về cũng chỉ là tự rước lấy nhục thôi!

Người nhìn thấy Thần Thiên, vô luận là đệ tử gia tộc hay là nô bộc trong nhà đều nghị luận ầm ĩ, Thần Thiên mặc dù là thiếu chủ trong nhà, nhưng địa vị chân chính còn không bằng một tên tổng quản, chỉ trách Thần Thiên chỉ là một phế vật . . .

Thần Thiên cũng không để ý tới những lời ra tiếng vào này, trong gia tộc này tựa hồ không ai là lo lắng cho hắn cả, chỉ có phụ thân của hắn, còn có một bóng hình tuyệt mỹ xinh đẹp bên trong ký ức.

Trong nội viện, mặc dù phụ thân Thần Thiên - Thần Phàm- là tộc trường gia tộc, nhưng làm việc khiêm nhường, trong nội viện người hầu cũng không có bao nhiêu.

Mà Thần Thiên thân làm thiếu chủ, lại chỉ có một cái nha đầu tên là Như Nguyệt, trước kia nhị thế tổ Thần Thiên ngược lại rất thường xuyên đùa giỡn với tiểu nha hoàn người ta, cũng không biết tiểu nha hoàn này bây giờ thế nào.

–Không. . . không muốn, Cao tổng quản, ngài đừng như vậy.

Thần Thiên vừa tới nội viện, một giọng nữ đầy hoảng hốt truyền vào trong tai Thần Thiên, Thần Thiên nhướng mày, đó là thanh âm của Như Nguyệt.

Lúc này, bên trong khuê phòng của Như Nguyệt, một tên nam tử trung niên bốn mươi mấy tuổi có bộ dạng tà ác, mà ở trên giường, quần áo của nha hoàn thanh tú kia bị xé tan nát, nửa lộ ra bộ ngực trắng nõn phát dục tốt, cặp đùi đẹp cũng hoàn toàn bại lộ ra.

Như Nguyệt liều mạng kêu cứu, thế nhưng trong nội viện này của tộc trưởng căn bản không có bao nhiêu người, căn bản không ai nghe thấy.

–Ngươi la to lên, gọi rách cổ họng cũng không có người đến cứu ngươi đâu!

Cao tổng quản lộ ra nụ cười tà ác, duỗi ra bàn tay thô bỉ đưa tới phần nửa vai lộ ra của Như Nguyệt, thiếu nữ tức khắc kêu thảm.

Nhưng mà ngay tại lúc ông ta chuẩn bị đạn nạp lên nòng, đột nhiên bị một cỗ lực lượng to lớn lôi dậy, ông ta còn chưa kịp phản ứng thì hạ thể lại truyền đến cảm giác đau đớn, một tiếng kêu thảm tức khắc quanh quẩn ở bên trong đại viện.

Con hàng Thần Thiên này xuất thủ dĩ nhiên là trực tiếp phế đi mệnh căn của kẻ khác, bất quá đây là do Cao tổng quản tự gây nghiệt.

–Như Nguyệt, ngươi không sao chứ?

Thần Thiên xuất ra một kiện áo choàng đắp lên người Như Nguyệt, trong mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ, cái tên Cao tổng quản đây là tự tìm đường chết.

Như Nguyệt lấy lại tinh thần, lại phảng phất như lọt vào ảo ảnh:

–Không nghĩ đến Như Nguyệt chết rồi người thứ nhất nhìn thấy lại là thiếu gia Thần Thiên, ô ô ô ô

Thần Thiên vội vàng an ủi:

–Được rồi, cô nương ngốc, cái gì mà chết với sống, nhanh mặc quần áo vào đi.

–Thiếu gia, thiếu gia, thực sự là người? Ngài là người hay quỷ?

Như Nguyệt không dám tin vào mắt mình.

Thần Thiên nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn cua nha đầu này:

–Ngươi cứ đoán xem? Lạc Hề tỷ đâu? Sao không ở đây?

Tuyết Lạc Hề, con gái nuôi của phụ thân, thiên phú kinh người, theo lý thuyết có cô nàng kia tại đây thì không nên phát sinh dạng sự tình như thế này mới đúng.

Như Nguyệt ủy khuất rơi lệ:

–Tiểu thư Lạc Hề bế quan, tộc trưởng cũng bế quan, Cao tổng quản ông ta mới …

Nói nói xong, nước mắt lại chảy ra.

–Thôi, đừng khóc nữa, ông ta giờ cũng không thể gây tai họa cho người khác được nữa.

Thần Thiên không rảnh cùng Như Nguyệt nhiều lời, an ủi vài câu, liền đi nội viện.

–Tứ Thúc, ngài ở nơi này làm gì?

Đến nội viện, Thần Thiên thấy được tứ thúc của mình. Bên trong kí ức của nguyên chủ chỉ có tứ thúc là giống như thúc phụ đối tốt với mình nhất.

Thần lão tứ quay đầu lại, cơ thể hơi run lên, bước một bước đi tới trước người Thần Thiên:

–Tiểu Thiên, thực sự là con? Con không có chết?

Thần Thiên gật gật đầu, lần đầu tiên trong ấn tượng hắn nhìn thấy Tứ Thúc kích động như vậy, trong lòng ấm áp:

–Ân, Tứ Thúc, con không chết, phụ thân con đâu?

–Thần Thiên, mau, con mau khuyên ông ấy một chút đi, từ khi biết được tin tức của con, ông ấy cũng đã hai tháng không có ra khỏi cửa phòng nửa bước rồi.

Tâm thần Thần Thiên khẽ động, đây chính là phụ thân hắn, kiếp trước hắn là một đứa cô nhi, ngay cả tình thương của cha cùng tình thương của mẹ là cái gì đều không biết, nhưng mà hiện tại, kiếp này, phụ thân chí ít cũng nhớ mong hắn!

–Phụ thân! Thiên Nhi trở về.

Vừa dứt lời, cánh cửa gỗ đang đóng chặt ầm ầm mở ra, chỉ thấy một nam tử tráng niên khí vũ hiên ngang tông cửa xông ra.

–Tiểu Thiên! Con thật không có chết, tốt, quá tốt rồi, ha ha ha ha ha ha . . .

Thần Phàm cười to, toàn bộ thân hình đều đang run rẩy, Thần Thiên có thể cảm nhận được phụ thân vui vẻ đến tận linh hồn, đây chính là phụ thân của mình, đây chính là phụ thân đang lo lắng cho mình.

–Phụ thân, người. . .

–Nhị Ca, huynh sao vậy?

Thần lão tứ sắc mặt đại biến, Thần Phàm đang chính trực tráng niên, nguyên bản khí vũ hiên ngang tràn ngập khí tức vương giả, nhưng hiện tại đầu ông đã bạc trắng!

–Ta không sao, ta không sao, Tiểu Thiên, con trở về là tốt rồi, là phụ thân thật xin lỗi con, để con thân vùi trong hiểm cảnh, từ nay về sau, con sẽ hãy ở bên cạnh Thần Phàm ta, ta xem ai dám lại đánh chủ ý với con, cho dù là thân huynh đệ, ta cũng muốn hắn chết!

Giờ khắc này, sát khí lạnh lẽo từ Thần Phàm trên người bộc phát ra, còn có thêm khí tức vương giả đáng sợ .

Đồng tử Thần lão tứ mở to:

–Nhị Ca, chẳng lẽ huynh đã đột phá?

Hắn chỉ là thử dò xét một chút, Thần Phàm dùng sự trầm mặc đáp lại. Thần lão tứ kinh hỉ vô cùng, nếu như Thần Phàm thật sự đột phá, ở đại hội gia tộc xem ai còn dám phản đối.

Cảm nhận được phụ thân phóng thích phẫn nộ cùng sát khí, Thần Thiên thì thầm: Phụ thân, là hài nhi bất hiếu, khiến cho ngài lo lắng, bất quá phụ thân yên tâm, từ hôm nay trở đi, bọn họ mơ tưởng khi dễ được hài nhi, con nhất định phải để bọn họ trả giá đắt.

Ánh mắt Thần Phàm nhìn về phía Thần Thiên, lại đột nhiên kinh hỉ thốt lên:

–Tiểu Thiên, con, con đột phá? Võ Sĩ tầng thứ tám. . .

Một bên Thần lão tứ cũng là sững sờ, chợt kích động vô cùng nói liên tục ba tiếng tốt.

–Tiểu Thiên, con kể cho ta một chút xem đã phát sinh chuyện gì, còn có mười ngày nữa là đại hội gia tộc, ta nhất định phải cho những người kia trả giá đắt.

Giờ khắc này, Thần Phàm cũng đã không cố kỵ được nhiều như vậy, mặc dù Thần Thiên còn sống sót, nhưng khó tránh sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, Thần Phàm cũng đã quyết định sẽ dạy những người kia một cái giáo huấn thật nặng, để bọn họ không còn dám lỗ mãng nữa.

Thần Thiên đem sự tình đã xảy ra nói một lần, biết được là Thần Phi cùng Thần Võ cấu kết người ngoài lạnh lùng hạ sát thủ con mình, sát ý trong mắt Thần Phàm càng đậm hơn.

Lúc này, trong một đại viện khác của Thần gia.

–Thần Võ, con không phải đã chắc chắn sao? Bây giờ tên tiểu hỗn đản kia vậy mà vẫn còn sống sót!

Thần lão đại giận dữ, chất vấn nhi tử Thần Võ của mình.

–Đại ca đừng tức giận, cái tên phế vật kia trở về thì thế nào, lập tức tới Đại Tái, có tiểu thư Thần Nguyệt ở đây, sẽ phế đi cái tên phế vật kia, xem như là cách chúng ta bức cho Lão Nhị xuống đài!

Lão lục vội vàng nói ra.

Trong mắt Thần lão đại lóe qua một tia hàn quang:

–Như vậy cũng tốt, hai người hỗn đản các ngươi, đi mật thất bế quan cho ta, trước Đại Tái hẵng đi ra!

Thần Võ cùng Thần Phi cúi đầu, trong lòng lại là phẫn nộ vô cùng, bọn họ làm sao cũng nghĩ không thông, cái tên phế vật kia vậy mà còn sống trở về!

Thần lão đại nhìn chăm chú về hướng Đông Uyển:

–Nhị Đệ, rất nhanh thôi ta sẽ chứng minh lúc trước lựa chọn của phụ thân là sai lầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK