• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: lilynguyen

Biên: Mựp

- Ngươi dám giết con ta…

Bách Lý Phi Vũ, phụ thân của Bách Lý Băng Hà nhìn thi thể lạnh băng nằm trên mặt đất, lập tức từ trên khán đài đứng dậy, nổi giận đùng đùng, cẩm bào toàn thân bay lên, trên người tỏa ra sát khí mãnh liệt và hàn ý lạnh lẽo.

Bách Lý Băng Hà là đệ tử hậu bối ưu tú nhất chỉ đứng sau Bách Lý Phượng Tuyết, bây giờ lại chỉ bị hai kiếm giết chết, Bách Lý Phi Vũ hận vô cùng.

Giọng nói của Bách Lý Phi Vũ vang dội giống như cơn giận của thiên lôi, liên tục đánh vào trong lòng của mọi người, Văn gia và Cổ gia còn đang chấn kinh vì sự đáng sợ của Thần Thiên bây giờ không khỏi cười thầm - Thần gia đắc tội với gia tộc Bách Lý chính là đang tự tìm đường chết.

Thần Phàm và các trưởng lão của Thần gia đều đứng lên, thiên phú của Thần Thiên hoàn toàn vượt xa với những gì họ dự kiến, lúc này cho dù xảy ra chuyện gì cũng không thể để cho hậu bối này xảy ra chuyện.

Thần Thiên chậm rãi ngẩng đầu, cả người tản ra một cỗ khí thế kiên cường, nhìn thấy cơn giận của Bách Lý Phi Vũ, trong mắt lóe lên sự lạnh lùng và chế giễu:

- Vậy theo lời ngài, có phải ta phải đứng yên tại chỗ để Bách Lý Băng Hà đến giết ta? Trận đại chiến này là do gia tộc Bách Lý chủ trì, vậy ta cũng muốn hỏi thành chủ, trận tỷ thí này có còn ý nghĩa gì không? Nếu như các người cảm thấy ta đáng chết, vậy thì mời thành chủ đại nhân định đoạt!

Bách Lý Phi Vũ không thể nói được gì, Bách Lý Băng Hà muốn giết chết Thần Thiên là sự thật mà tất cả mọi người đều nhìn thấy, chẳng lẽ Thần Thiên không được phản kích? Trong thiên hạ này làm gì có cái đạo lý nào như vậy, chỉ là gia tộc Bách Lý bọn họ cuồng vọng, tự đại đã quen, bọn họ giết Thần Thiên là chuyện bình thường, mà Thần Thiên giết Bách Lý Băng Hà chính là tội chết!

- Thành chủ đại nhân, ngài đã chứng kiến tất cả những điều này, con ta cũng chỉ là tự vệ, hoàn toàn không muốn trở thành kẻ thù với gia tộc Bách Lý.

Thần Phàm cũng đứng lên, hắn đương nhiên phải bảo vệ con trai mình.

- Phi Vũ, còn không mau lui xuống, thực lực Băng Hà không bằng người, không thể oán trách ai được, trận này Thần Thiên thắng, tiếp tục.

Thành chủ Bách Lý không biểu lộ một chút cảm xúc nào, chỉ không nhanh không chậm nói một câu.

- Vâng, thành chủ đại nhân. Nhưng mà chuyện ngày hôm nay, ta nhất định nhớ kỹ.

Bách Lý Phi Vũ lạnh lùng nói, mọi người âm thầm cảm thấy đáng tiếc cho Thần gia và Thần Thiên, gia hỏa này mặc dù khiến người khác phải kinh ngạc lần nữa, nhưng lại giết con trai của Bách Lý Phi Vũ, sợ là đã kết thù rồi.

- Người không phạm ta, ta không phạm người!

Thần Thiên lạnh lùng nói, hoàn toàn không có chút lo sợ.

- Không hổ là nam nhân mà Kiếm Linh ta coi trọng, có khí phách, mong rằng sẽ có cơ hội đấu với ngươi.

Kiếm công tử gặp Thần Thiên ở chỗ nghỉ ngơi, nhịn không được nhìn thêm mấy lần.

Bách Lý Phượng Tuyết cũng đánh giá nam nhân trước mặt, trong ánh mắt kiên nghị lộ ra sát khí.

Bên trong đám người này, chỉ có sắc mặt Cổ Phong và Văn Nhân Phong là không tốt lắm, cứ nghĩ rằng Thần Thiên nhất định sẽ thua, như vậy thì ước hẹn kia sẽ tự nhiên có hiệu lực, không ngờ rằng Bách Lý Băng Hà lại bị giết chết, như vậy có nghĩa là Thần Thiên đã đạt đến tu vi Võ Đồ, tốc độ đột phá nhanh đến mức khiến cho người khác rùng mình.

- Bây giờ, chỉ còn lại Lạc Hề.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về chiến đài cuối cùng.

Hai thân ảnh uyển chuyển làm người khác chú ý.

- Đa ta Công Tôn tiểu thư đã thành toàn.

Tuyết Lạc Hề mở miệng cảm tạ.

Công Tôn Tĩnh, đại tiểu thư của gia tộc Công Tôn, thực lực là Võ Đồ tầng ba, mặc dù không mỹ lệ bằng Tuyết Lạc Hề và Bách Lý Phượng Tuyết, nhưng lại giống như một đóa hoa sen mọc từ trong bùn mà không nhiễm bùn, khắp người lộ ra sự tươi mát thanh nhã, thoạt nhìn như một tiên nữ không dính bụi trần.

Mà Tuyết Lạc Hề chính là thần nữ, nhất cử nhất động đều lộ ra sự cao quý, mỹ mạo của nàng đủ để tất cả nam nhân ái mộ.

- Tuyết Lạc Hề cô nương đã khách khí rồi, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu?

Công Tôn Tĩnh cũng đã thấy được thực lực của các thanh niên tài tuấn khác, mặc dù là phận nữ nhi, nhưng vẫn không tránh được cảm thấy hào hùng.

- Có thể.

Ngay khi bắt đầu trận đấu, khí thế của Công Tôn Tĩnh nháy mắt biến đổi.

- Thật đáng sợ, đó là, tu vi Võ Đồ tầng bốn!

- Trời ạ, Công Tôn Tĩnh là Võ Đồ tầng bốn!

Tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, mọi người đều biết nàng là Võ Đồ tầng ba, nhưng đến bây giờ thì nàng rốt cục không che giấu nữa, thực lực của Võ Đồ tầng bốn bộc phát, làm cho mọi người đều kinh ngạc, Thần gia lại một lần nữa đổ mồ hôi lạnh.

- Lạc Hề cô nương, xin lỗi.

- Võ Hồn, Thần Quyền…

- Thần Quyền Võ Hồn của Công Tôn gia, không ngờ Công Tôn Tĩnh ra tay còn bá đạo hơn cả nam nhi.

- Tuyết Lạc Hề này cũng là một thiên tài, nhưng chắc chắn là thua rồi.

- Lạc Hề tỷ, sẽ khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc a.

Toàn bộ Thần gia, Tuyết Lạc Hề là người duy nhất hắn không nhìn thấu, hắn có cảm giác, Tuyết Lạc Hề không đơn giản như bề ngoài.

Thần Quyền đánh tới, mọi người đều nghĩ Tuyết Lạc Hề sẽ phải chết, nhưng chỉ trong nháy mắt, một đạo lôi quang thoáng hiện.

- Tĩnh tiểu thư, tốc độ của ngươi hơi chậm.

- Kình Lôi Chưởng!

“Ầm!”

Tiếng sấm vang động, một chưởng đánh trúng Công Tôn Tĩnh, lôi minh đáng sợ vẫn còn quanh quẩn trong lòng mọi người.

- Võ Đồ tầng bốn! Tuyết Lạc Hề này cũng là Võ Đồ tầng bốn! Hơn nữa Võ Kỹ còn mang theo thuộc tính, là thuộc tính công pháp!

Võ Kỹ trong thiên hạ này có rất nhiều, có Hàn Băng Chương, Liệt Diễm Chưởng, người tu luyện không có thuộc tính Võ Hồn, chỉ có thể phát huy được một phần mười hiệu quả, nhưng nếu có thuộc tính Võ Hồn tu luyện cũng giống như thuộc tính công pháp, chính là uy lực kinh người.

Mà vừa rồi, bên trong đạo sấm sét kia là lôi đằng cuồn cuộn, mang theo thuộc tính lôi với năng lượng kinh người.

- Quả nhiên.

Thần Thiên nhếch miệng, lộ ra nụ cười nhạt, Tuyết Lạc Hề mới là người ẩn tàng sâu nhất, nhưng hắn vẫn cảm thấy cái kia không giống với Võ Hồn, không biết tại sao lại có cảm giác này.

- Võ Hồn mang thuộc tính là lôi!

- Không thể ngờ đến cả đời này của ta lại có thể nhìn thấy Võ Hồn thuộc tính lôi hiếm thấy nhất…

Thuộc tính Võ Hồn, ở trên Linh Võ đại lục chỉ tồn tại thưa thớt, ở vương thành Thục nam thì lại càng hiếm gặp.

- Không ngờ Thần gia lại có đến ba thuộc tính Võ Hồn, chẳng lẽ Thần gia muốn quật khởi.

- Thần gia muốn quật khởi e là không thể ngăn được.

Ba thuộc tính Võ Hồn, bao gồm cả Thần Phàm, mọi người đều có thể đoán được tương lai của Thần gia sẽ huy hoàng như thế nào, đáng sợ nhất chính là Thần Thiên, mỗi lần đều nghĩ hắn xong đời, thì lại luôn có thể khiến người ta kinh ngạc, giật mình.

- Ha ha a, Thần gia ta phúc lớn!

Người Thần gia đương nhiên cười không ngậm miệng được.

Lúc này, sau lưng Tuyết Lạc Hề thoáng hiện Võ Hồn, kình lôi cuồn cuộn, tiếng sấm điện cuồng vang lên cuốn theo quần sam bay phấp phới, khiến cho Tuyết Lạc Hề nhiều hơn một phần uy nghiêm.

- Không nghĩ đến tỷ tỷ lại là thuộc tính lôi Võ Hồn hiếm thấy, lại cùng một tu vi với muội, trận chiến này, muội nhận thua.

Công Tôn Tĩnh ngay lập tức thay đổi xưng hô, cô gái nhỏ này lại nhận thua, những người khác đều cảm thấy đáng tiếc, nếu không phải gặp Tuyết Lạc Hề, Công Tôn Tĩnh sẽ thắng.

Nhưng người của gia tộc Công Tôn lại mỉm cười, Công Tôn Tĩnh làm rất tốt, nếu tiếp tục chiến đấu thì cũng không thể thắng, không chừng còn đắc tội với một kẻ thù có tiềm lực vô tận, như vậy thì được không bằng mất.

- Vậy thì đa tạ muội muội.

Đối với Tuyết Lạc Hề, không cần chiến đấu nàng cũng đồng ý, tâm tính nàng thiện lương, cũng không thích giết chóc, cho nên khi ở Thần gia luôn yên lặng ẩn nhẫn. Nếu không phải cái chết của Thần Thiên khiến nàng có hứng thú với thực lực, chỉ sợ Tuyết Lạc Hề sẽ vẫn an an tĩnh tĩnh, không tranh quyền thế.

- Bởi vì trong tám chiến đài, có hai người đồng thời mất đi năng lực chiến đấu, cho nên trận quyết đấu này, Tuyết Lạc Hề và Công Tôn Tĩnh đều qua.

Lão gia hỏa Bách Lý Phi Dương lại xuất hiện.

Hai gia tộc của hai người đã mất đi sức chiến đấu kia nghe vậy cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, đệ tử của bọn họ cũng vì liều mạng mà dẫn đến lưỡng bại câu thương, lại thêm gia tộc Công Tôn và gia tộc Bách Lý vốn tồn tại quan hệ phức tạp, cho nên không có kẻ nào dám phản bác.

Huống hồ, đối với những người khác, Công Tôn Tĩnh bị đào thải như vậy cũng thật đáng tiếc.

- Mọi chuyện đã định, vậy tiếp tục đến Bán Chung Kết Chiến, 8 người vào 4 người. Sau đây, bắt cặp khiêu chiến. Trong võ đạo, thua chính là thua, người không dám đối mặt với thất bại thì không xứng là Võ Giả!

- Nhận thua hoặc rời khỏi lôi đài là thua.

- Trận thứ nhất...

- Tiền bối, có thể được lựa chọn không ạ?

Ngay khi Bách Lý Phi Dương muốn tuyên bố người đầu tiên quyết đấu, Thần Thiên đột nhiên cất lời cắt đứt lời nói của lão giả, ngữ khí vô cùng khách khí, nhưng vẫn ẩn chứa ngạo khí như cũ.

- Về lý luận thì không phải là không thể, nhưng còn phải xem đối thủ của ngươi có đồng ý hay không.

Bách Lý Phi Dương nhìn Thần Thiên thêm một cái, tiểu tử này là người duy nhất hắn không nhìn thấu trong đám người này.

Thần Thiên gật đầu, đột nhiên bước lên chiến đài chủ, ánh mắt quét qua, ngừng lại trên người Văn Nhân Phong.

Thần Thiên chắp tay, khí thế ngạo nghễ đứng giữa đất trời:

- Văn Nhân Phong, lên đây đi…

Ngay lúc này, toàn bộ Diễn Võ tràng đều lặng ngắt như tờ, Thần Thiên chủ động lên lôi đài khiên chiến với đệ nhất thiên tài của Văn gia, là Văn Nhân Phong có tu vi Võ Đồ tầng ba!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK