• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Phan Ngọc

Biên: Mựp

-Nữ nhân này là ai?

Thần Thiên khá khó hiểu, nữ nhân này chắc có xuất thân rất lớn.

Kiếm Công Tử nhìn thấy mục tiêu, tức khắc lộ ra nụ cười ôn hòa, đầu tiên là tán đi kiếm khí, rồi ôm quyền nói ra:

-Ngay cả Phượng Tuyết Tiểu Thư cũn đã lên tiếng rồi thì ta Kiếm Linh tất nhiên phải cho tiểu thư chút mặt mũi chứ.

-Thiên ca, nếu như đệ không đoán sai thì người này là Bách Lý Phượng Tuyết.

Thần Nam ghé người qua bên cạnh nói nhỏ với Thần Thiên.

Ánh mắt Thần Thiên co rút:

-Nguyên lai là nàng, khó trách mọi người chung quanh sẽ có phản ứng lớn như thế

Nhưng mà, điều khiến Thần Thiên chú ý là người thanh niên bên cạnh Bách Lý Phượng Tuyết, còn có sắc mặt của Cổ Phong cùng Văn Nhân Phong cũng không quá tự nhiên. Đã sớm nghe nói gia tộc Văn Nhân cùng Vương Tộc Bách Lý có quan hệ thân thích, nhìn tình hình này quả nhiên không sai.

Thần Thiên thu hồi kiếm, khôi phục bộ dáng vô hại ngày thường :

-Chúng ta đi thôi.

-Vị công tử này, không biết có thể nể mặt cùng nhau uống chén trà đàm luận hay không?

Bách Lý Phượng Tuyết khá hiếu kỳ về Thần Thiên.

Đại Tái lần này Bách Lý Phượng Tuyết biết rõ thông tin về hầu hết những người tham dự, nhưng duy chỉ có về thiếu niên này lại hoàn toàn không biết gì cả.

Nghe được Bách Lý Phượng Tuyết ngỏ lời mời Thần Thiên, Cổ Phong cùng Văn Nhân Phong sắc mặt đều không quá đẹp, nhưng lại không dám ngăn cản.

Hôm nay Bách Lý Phượng Tuyết mời đệ tử các đại gia tộc gặp mặt là muốn lung lạc các đại gia tộc này.

Nhưng bởi vì sự cản trở của Văn Nhân gia trước đó, thả một vài tin bất lợi về Thần gia cho nên ở đây chỉ có Thần gia không được mời thôi.

Thần Thiên nhìn thoáng qua vị đệ tử trẻ tuổi bên cạnh Bách Lý Phượng Tuyết, những gia tộc ở đây có Cổ gia, Văn Nhân gia thậm chí còn có Thu gia, nhưng duy nhất chỉ không có Thần gia, ngẫm lại liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Đối phương xem thường Thần gia hắn, Thần Thiên há lại cho nàng ta mặt mũi hay sao.

-Cảm tạ thịnh tình của tiểu thư Phượng Tuyết, tiểu tử ta thụ sủng nhược kinh, nhưng nếu ta tham dự, sợ là sẽ có nhiều người không vui, vì không để cho tiểu thư Phượng Tuyết thêm phiền phức, tiểu tử ta vẫn là nên cáo từ thôi.

-Làm càn! Ngươi tính là thứ gì, dám cự tuyệt lời mời của tiểu thư Phượng Tuyết chúng ta.

Tên gia hỏa này vậy mà dám cự tuyệt lời mời của Bách Lý Phượng Tuyết, từng vị thanh niên tài tuấn xung quanh đều xung phong nhận việc, muốn ở nơi này biểu hiện một chút trước mặt mỹ nhân.

Bách Lý Phượng Tuyết cũng không nghĩ tới người này lại ngạo mạn như thế, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu:

-Nếu đã như thế, vậy Phượng Tuyết cũng không làm phiền công tử nữa, bất quá không biết công tử có phải là người của Vương thành Thục Nam chúng ta hay không?

-Tiểu tử tất nhiên là người của Vương Thành Thục Nam, nhưng mà cũng chỉ là vô danh tiểu tốt thôi, không đáng để tiểu thư Phượng Tuyết mong nhớ.

Thần Thiên lại thấp giọng nói một câu với đám người Tuyết Lạc Hề, bốn người liền chuẩn bị rời đi.

-Người này thật không biết tốt xấu, lại dám cự tuyệt tiểu thư Phượng Tuyết!

-Hừ, nếu để cho ta gặp được hắn ở trên Đại Tái, ta nhất định khiến hắn chết không chỗ chôn.

Sau khi nhín đám người Thần Thiên rời đi, ánh mắt mọi người mới từ Tuyết Lạc Hề chuyển tới Bách Lý Phượng Tuyết, dường như là đang làm so sánh gì đó. Bách Lý Phượng Tuyết này càng giống một mỹ nhân lạnh lùng khiến người không dám khinh nhờn, mà Tuyết Lạc Hề thì lại là mỹ nhânthanh thuần quyến rũ.

-Người này hình như từng gặp qua, có ai biết hắn là ai không?

Công Tôn Cẩn cũng để ý Thần Thiên, dù sao, trận chiến vừa rồi của hắn và Kiếm công tử thì so về khí thế đúng là không thua đối phương.

-Ha ha, tất cả mọi người đừng quá để ý, hắn ta chính là thiếu chủ phế vật nổi tiếng ở trần Tinh Thần, chỉ là Võ Sĩ tần tám mà thôi, người như vậy không cần phải bận tâm đâu.

-Nữ tử kia chính là Tuyết Lạc Hề của Thần gia, cũng là tuyển thủ dự thi của năm nay, bất quá nếu cùng các vị so sánh thì bọn họ căn bản không đáng để nhắc tới.

Văn Nhân Phong cùng Cổ Phong hai người kẻ xướng người hoạ nói ra.

-Ngươi nói người vừa mới cùng Kiếm Công Tử chiến đấu là Thần Thiên - thiếu gia phế vật của Thần gia sao?

Năm mười tuổi đó, Thần Thiên đạt tới Võ Sĩ tầng năm chấn kinh Thục Nam, lúc ấy gia tộc nào cũng đều có thể nghe thấy, lúc ấy còn khiến không ít trưởng bối trong gia tộc kinh thán, nhưng không có ai nghĩ đến thiếu niên kia lại dừng bước ở đó, từ nay về sau trở thành phế thể, không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện lần nữa.

-Thần Thiên sao? Thế mà dám cự tuyệt lời mời của ta, ngược lại là ta sơ sót Thần gia này, không chừng tin tức của Văn Nhân gia không đúng sự thật rồi.

Ánh mắt Bách Lý Phượng Tuyết hơi hơi nhìn về phía Văn Nhân Phong nhưng cũng lại không có đi vạch trần lời nói của hắn ta.

-Phế vật thật sao? Ha ha ha ha, người có thể tiếp một chưởng của ta, lại cùng ta đối kiếm mà lại là Phế vật sao? Tầm nhìn hạn hẹp!

Kiếm Công Tử hừ lạnh một tiếng, lại nhìn về phía đám người Cổ Phong, nếu như Thần Thiên là phế vật, vậy mình vừa mới cùng hắn giao thủ lại tính cái gì?

-Ngươi!

Văn Nhân Phong nói thế nào cũng là thân thích Vương Tộc, bản thân cũng có chút kiêu ngạo, bị Kiếm Công Tử quát mắng như thế tự nhiên trong lòng cũng sinh ra khó chịu.

-Ta, ta cái gì mà ta? Có bản lĩnh ngươi cùng ta đấu thử xem!

Kiếm Công Tử bá đạo nói ra.

Bách Lý Phượng Tuyết mỉm cười:

-Kiếm Công Tử không cần tức giận, mọi người đều là thanh niên tài tuấn ta mời đến, hôm nay chính để mọi người giao lưu lẫn nhau, không cần quá mức căng thẳng.

Kiếm Công Tử hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Vương Thành Đại Tái này còn chưa có bắt đầu mà cũng đã có mùi thuốc súng bốc lên rồi, đồng thời phế vật Thần Thiên cũng đã bị ghi nhớ trong lòng các đệ tử gia tộc.

-Thần Thiên, chúng ta hôm nay cự tuyệt Bách Lý Phượng Tuyết ngay trước mặt nhiều người như vậy sợ là không tốt phải không?

Thần Chiến hơi do dự nói ra.

Thần Thiên lạnh lùng cười một tiếng:

-Ngươi cũng nhìn thấy những người trên tửu lầu đó rồi, Bách Lý Phượng Tuyết này mời tất cả các gia tộc, lại chỉ duy nhất không có mời Thần gia chúng ta, nàng ta không cho Thần gia thể diện thì chẳng lẽ chúng ta còn muốn mặt nóng dán mông lạnh hay sao? Dù sao chúng ta chỉ là đến tham gia Đại Tái, cũng chưa từng đắc tội nàng ta, nàng ta lại là nữ nhi của Thành Chủ, cũng không đến mức cùng chúng ta chấp nhặt đâu.

-Chỉ sợ nữ nhân này một dạng với Thần Nguyệt thôi.

Tuyết Lạc Hề nhẹ giọng nói ra.

Ánh mắt Thần Thiên phát lạnh:

-Người không phạm ta, ta không phạm người, đi được tới đâu thì hay tới đó thôi.

Kẻ khác muốn giết mình, mình cũng không thể chờ để bị giết đâu nhỉ?

-Là đám người thiếu gia Thần Thiên, thiếu gia Thần Nam trở về.

Chỗ khách điếm của Thần gia ở, các đệ tử trẻ của Thần gia đều lục tục trở về, nhìn bộ dáng bọn họ hẳn là mọi việc đều ổn, mà phụ thân, Tứ Thúc cùng các Trưởng Lão cũng từ Phủ Thành Chủ trở về.

-Thiên Nhi, các ngươi trở về là tốt rồi, tới đây, có chuyện muốn nói cho các ngươi đây.

Thần gia đệ tử đều tập trung lại.

-Chúng ta đi Phủ Thành Chủ một là để bái kiến Thành Chủ, hai là cũng vì tìm hiểu tin tức.

-Vương Thành Đại Tái lần này hình như không đơn giản, nghe nói là do một tay Bách Lý Phượng Tuyết an bài, mục đích không chỉ là vì để biết người biết ta, càng là vì muốn thống nhất lại các thế lực ở Vương Thành, đồng thời cũng tuyên thệ chủ quyền của Thành Chủ.

-Lần này có không ít cao thủ của các gia tộc đều xuất hiện rất nhiều, như trấn Dương Châu ra một thiên tài, Võ Đồ cảnh tầng ba, mọi người gọi là Đoạt Mệnh Quỷ Thủ!

-Mặt khác trấn Bạch Dương cũng cử đi một kiếm tu cuồng tu luyện, được gọi là Kiếm Công Tử, Võ Đồ cảnh tầng bốn.

-Người cần phải chú ý khác chính là Công Tôn Cẩn của gia tộc Công Tôn- gia tộc bản địa của Vương Thành.

-Đương nhiên, người mạnh nhất trong đám này chính là Bách Lý Phượng Tuyết, Võ Đồ cảnh tầng năm, hơn nữa còn kế thừa võ hồn đặc thù của Bách Lý gia - Đồ Lục

-Võ hồn đặc thù?

- Không sai, Bách Lý Thành Chủ có một cái danh hào là Bách Lý Đồ Thành, Võ hồn Đồ Lục mở, vong hồn quỷ khóc mọi nơi!

Nghe nói là một kiểu thôn phệ Võ hồn, có thể gia tăng thực lực bản thân, bất quá cũng có tác dụng phụ nên gia tộc Bách Lý đồng dạng rất ít sử dụng.

Mà lần này, hắc mã lợi hại nhất chỉ sợ chính là Kiếm Công Tử, hắn cũng là người duy nhất có thể sánh vai cùng Bách Lý Phượng Tuyết.

Kiếm Công Tử? Hắn ta mạnh như thế sao?

Thần Thiên không nhịn được cười.

- Thần Thiên, thiên hạ rộng lớn, thiên ngoại hữu thiên, không thể tự đại!

Nhị Trưởng lão nói ra lời thấm thía, thiên phú của Thần Thiên cũng đang thể hiện ra nhưng không thể quá mức ngạo mạn.

-Thời điểm trước khi trở về, Tiểu Thiên đã cùng Kiếm Công Tử giao thủ qua, bất phân thắng bại.

Lời Tuyết Lạc Hề nói nhàn nhạt truyền đến trong tai các vị tộc lão, lại khiến bọn họ cực kì rung động, thật sự cùng Kiếm Công Tử giao thủ bất phân thắng bại?

-Ha ha, không hổ là nhi tử của ta.

Thần Phàm cười to.

Nhị Trưởng Lão nghiêm túc nói:

-Tiểu Thiên, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, Võ Đạo vĩnh viễn không có giới hạn, không thể tự mãn!

-Phụ thân, Nhị Trưởng Lão, con biết rồi.

Thần Thiên gật đầu, hắn tự nhiên minh bạch đạo lý này.

-Ân, Vương Thành Đại Tái sáng sớm ngày mai sẽ bắt đầu, mỗi gia tộc sẽ có ba tên đệ tử có thể tham gia, Tiểu Thiên, Tiểu Nam, Lạc Hề - ba người các ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt để chuẩn bị đầy đủ, mục tiêu hiện nay của các ngươi là Cổ gia cùng Văn Nhân gia, chỉ cần thắng được bọn họ, còn lại cho dù có thua, ta Thần gia cũng đã kiếm lời rồi!

Vào đêm.

Đêm nay ở Vương Thành Thục Nam cũng yên tĩnh.

Trên lầu của khách điếm, một thiếu niên nhìn phương hướng của các vì sao, không biết trong đám tinh tú kia có còn nơi gọi là Địa Cầu hay không, có còn nơi khiến hắn lo lắng hay không.

-Tiểu Thiên, sao đệ ở chỗ này?

-Sao vậy, có tâm sự phải không?

Bóng hình xinh đẹp mỹ lệ ngồi ở bên cạnh Thần Thiên, một mùi thơm từ thân thể nàng nhàn nhạt truyền đến.

Thần Thiên tham lam hít sâu một cái, lộ ra nụ cười say mê :

-Không có gì, chỉ là có chút cảm khái thôi.

-Còn cảm khái gì ở đây, đệ mới bao nhiêu tuổi chứ, mới mười lăm mà thôi, lại lo lắng chuyện chiến đấu ngày mai sao?

Tuyết Lạc Hề quan tâm hỏi han.

Thần Thiên hơi hơi gật đầu, liền giống như lời Nhị Trưởng Lão nói , con đường Võ Đạo, vĩnh vô chỉ cảnh, mà hắn bất quá chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Tuyết Lạc Hề cũng nhín lên trời:

-Tiểu Thiên, yên tâm đi, ngày mai có tỷ ở đây, tỷ tất nhiên sẽ không để cho bọn họ làm đệ bị thương đâu.

-Lạc Hề tỷ, đệ tin tưởng tỷ, bất quá, tỷ cũng không thể miễn cưỡng bản thân mình .

-Câu này phải để tỷ nói mới đúng, tiểu tử thối.

Tuyết Lạc Hề nhéo nhéo gương mặt hắn, Thần Thiên thì là cười khổ một cái, hắn và Tuyết Lạc Hề quan hệ mặc dù là tỷ đệ, nhưng không biết tại sao trong lòng luôn có cảm giác kỳ dị.

Hôm sau sáng sớm, mặt trời vừa mới lên, Vương Thành Đại Tái chính thức bắt đầu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK