Đôi mắt Phong Hàng Lãng như hai vì sao đã hấp thụ hàng vạn năm tinh túy của mặt trăng và mặt trời, được bao phủ bởi thứ ánh sáng mỏng manh, lạnh lẽo, Tuyết Lạc bắt gặp ánh mắt của hắn liền vội vàng quay đi, không dám nhìn thẳng. Trong nơi sâu thẳm nhất của đôi mắt hắn, cô thấy sự thờ ơ và lạnh lùng hàng nghìn năm không đổi, hoàn toàn không chào đón người ngoài.
Thật là một kẻ đáng sợ! Trái tim Tuyết Lạc chợt đập lệch nửa nhịp.
Hàng Lãng nghiêng dáng người cao ngất, ghé sát gương mặt lạnh lùng của hắn vào cô.
“Cha mẹ tôi đúng là không hề dạy tôi phải cư xử như thế nào? Không thì, cô dạy tôi đi?” Mùi bạc hà dễ chịu trong miệng Phong Hàng Lãng phảng phất trên mặt Lâm Tuyết Lạc, khiến trái tim cô lại tăng tốc đập thình thịch.
“Tôi, tôi không dạy nổi anh! Anh... mau lùi lại!” Một nam một nữ lại áp sát nhau như vậy khiến Tuyết Lạc lúng túng không thôi. Khuôn mặt trắng trẻo của cô đỏ ứng lên vì xấu hổ, hệt như trái táo chín mọng hấp dẫn.
Tuyết Lạc đẩy dáng người cao ngất của Hàng Lãng ra, giống như mèo bị giẫm phải đuôi mà chạy như bay lên tầng.
Trong phòng cưới.
Phải mất một lúc lâu để Tuyết Lạc bình tĩnh lại sau cơn hoảng loạn. Thật là một kẻ vừa thô lỗ vừa kiêu căng.
Giường cưới đã được dì An dọn dẹp chỉnh tề, sạch sẽ thơm tho. Mùi hoa hồng tràn ngập không gian.
Nhớ đến dáng vẻ kinh khủng của Phong Lập Hân" khi tiến đến gần cô tối hôm qua, trong lòng Tuyết Lạc vẫn không nguôi cảm giác sợ hãi. Thật sự là quá khiếp đảm! Bộ dạng hắn cứ như quỷ dữ, khiến cho người nhìn không thể không kinh hồn bạt vía.
Chậm rãi, Tuyết Lạc thở ra một tiếng tự trách. Sao cô lại có thể thầm nghĩ xấu chồng mình chứ? Nếu đã tự nguyện gả cho anh, thì nên cùng anh đối mặt với cuộc sống khó khăn mới phải. Có thể Tuyết Lạc không phải thần thánh, cô cũng biết sợ, cũng biết hoảng loạn.
Nhưng cô cũng là một người phụ nữ kiên cường. Cô muốn xin lỗi Phong Lập Hân vì chuyện đã bỏ chạy tối hôm qua.
Anh bị bỏng nghiêm trọng như vậy, một người đàn ông đã từng vô cùng ưu tú nay lại bị tàn phế, chắc hẳn nội tâm anh cũng rất khổ sở. Nếu như ngay cả người Vợ này cũng chê anh, cũng căm ghét anh, vậy chẳng phải anh sẽ càng suy sụp hơn sao?
Lên tầng hai, đi qua một hành lang thật dài. Căn phòng cuối cùng vốn là phòng thể dục, nay đã được Phong Hàng Lãng sửa sang thành phòng bệnh cho anh trai mình, đang đóng chặt. Có lẽ là để ngăn tất cả những yếu tố bên ngoài làm phiền đến Phong Lập Hân, giúp anh yên tâm chữa trị, nghỉ ngơi.
Tuyết Lạc nhẹ nhàng gõ lên của hai cái, hết sức thận trọng, cô không muốn kinh động đến người bệnh là Phong Lập Hân.
Quản gia Mạc nhìn qua lỗ mắt mèo, hạ giọng nói với Phong Lập Hân đang nằm trên giường. “Là tiểu thư Tuyết Lạc. Cô ấy muốn gặp người.”
Phong Lập Hân theo bản năng muốn đưa tay lên sờ mặt, nhưng vì phạm vi cử động vẫn bị hạn chế, cuối cùng vẫn không thể chạm được. “Không nên đâu. Bộ dạng này của tôi nhất định sẽ khiến cô ấy khiếp sợ. Đúng rồi lão Mạc, hôm nay là ngày Tuyết Lạc về nhà mẹ đẻ, để tên nhóc Hàng Lãng kia đưa cô ấy về Hạ gia đi!”
“Nhị thiếu gia sau khi giúp người ăn sáng thì đã đến trụ sở chính của tập đoàn rồi ạ.” Quản gia Mạc trả lời.
“Ai... tên nhóc này là cố tình lạnh nhạt với Tuyết Lạc đây mà!” Phong Lập Hân than một tiếng, nói thêm. “Đúng rồi ông Mạc, ông và dì An chuẩn bị một ít lễ vật, mang theo cả tiền mừng nữa. Đừng để người của Hạ gia coi thường Tuyết Lạc.”
Quản gia Mạc. “Đại thiếu gia, người yên tâm đi. Nhị thiếu gia đã để lại một tấm chi phiếu mười triệu làm tiền mừng rồi.”
“Thằng nhóc Hàng Lãng này ngoài mặt lúc nào cũng lạnh lùng dữ tợn, xem như là vẫn có lương tâm, hy vọng nó và Tuyết Lạc có thể có mở đầu tốt đẹp, nó phải sớm yêu thương Tuyết Lạc mới phải.” Phong Lập Hân thở dài nhẹ nhõm: có như vậy, anh mới yên tâm mà ra đi.
“Quản gia Mạc, vậy phiền ông đưa Tuyết Lạc về Hạ gia một chuyến. Nhớ nói tốt về Hãng Lãng với cô ấy nhiều một chút.” Phong Lập Hân dặn dò lần nữa.
“Vậy tôi đi đưa Nhị phu nhân về Hạ gia." Quản gia Mạc cúi người lui ra.
Liên tục gõ của một hồi, Tuyết Lạc liền ngừng lại, cô không muốn quấy rầy việc nghỉ ngơi của Phong Lập Hân. Cô cứ lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa phòng bệnh. Cánh cửa bỗng mở ra từ bên trong, Tuyết Lạc muốn tiến đến lại bị quản gia Mạc chặn lại.
“Quản gia Mạc, tôi chỉ muốn chào Lập Hân một tiếng, nhân tiện nói xin lỗi.” Trong phòng tối tăm, Tuyết Lạc không nhìn rõ cái gì, chỉ ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
“Phu nhân, Đại thiếu gia đang lau người, không tiện gặp người khác! Ngài ấy đặc biệt dặn dò tôi đưa phu nhân về Hạ gia.” Quản gia Mạc cung kính nói.