• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Lãng còn tốt bụng nhắc nhở mục đích khiến cô bỏ công nấu nướng cho hắn.

Bị nỗi nhục không sao tả nổi dày vò, Tuyết Lạc chỉ biết cắm đầu chạy. Cô thực sự không cách nào chấp nhận sự thật rằng mình vừa bị em chồng hạ nhục!

Không chỉ là khinh thường, hắn... hắn còn chạm ngón tay tới chỗ đó! Đó là nơi tự mật cực kỳ bất khả xâm phạm của phụ nữ! Hắn sao có thể kinh tởm như vậy?

Hành động này của hắn đã hoàn toàn vượt xa cả sự thô lỗ thông thường! Đây chính là đại nghịch bất đạo, hèn hạ vô sỉ!

Làm gì có em chồng nào dám làm ra cái hành động khó nói này với chị dâu chứ?

Tuyết Lạc nào có biết, người đàn ông vừa vũ nhục cô mới chính là người chồng cô vừa cưới. Hành động thân mật giữa vợ chồng, tuy không thể coi là lãng mạn, còn có chút mạnh bạo, nhưng không đến nỗi “hèn hạ vô sỉ nhưng cô nói chứ.

Nói như vậy, chẳng phải tất cả đàn ông có vợ trên đời đều bị cô liệt vào hàng hèn hạ vô sỉ sao?

Dẫu sao đó cũng chỉ là hành động ân ái giữa vợ chồng thôi! Hàng Lãng không hề cảm thấy hành động của mình có gì quá đáng, nhưng Tuyết Lạc lại nhục nhã không gì diễn tả nổi. Cô không thể chấp nhận sự thật rằng mình bị em chồng xâm phạm!

Sự vũ nhục này đã vượt ra khỏi ranh giới cuối cùng của cô!

Đem chuyện này nói với Phong Lập Hân sao? Tình trạng thân thể anh như vậy, có thể chịu nổi việc em trai quấy rối vợ mình không? Vừa nghĩ đến việc Lập Hân dùng tính mạng của mình đổi lấy tính mạng Hàng Lãng, Tuyết Lạc đã cảm nhận được nỗi khổ sở của anh!

Phong Hàng Lãng sao có thể đối xử với cô như vậy? Khinh thường, thô lỗ với cô, nào có khác gì khinh thường và thô lỗ với chính anh trai hắn?

Tuyết Lạc không thể nhịn được nữa, rưng rưng chạy xuống tầng. “Phu nhân... phu nhân... người sao vậy? Sao lại khóc?” Di An đang bận rộn trong phòng khách, thấy vậy liền tiến đến hỏi.

Tuyết Lạc chỉ lắc đầu, cô không biết phải mở miệng nói ra cái chuyện đáng xấu hổ kia như thế nào, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh! Cho nên cô bỏ chạy ra khoảng sân của biệt thự Phong gia.

Khi bóng lưng Tuyết Lạc biến mất ngoài sân, Hàng Lãng tựa hồ cũng ý thức được, cô đã thực sự bị hắn đuổi đi rồi! Đó chẳng phải là điều hắn mong đợi sao?

Thấy bóng dáng cao ngất của Hàng Lãng, quản gia Mạc thu hồi ánh mắt thương xót, nghiêm túc nói với hắn. “Nhị thiếu gia, tôi đi xem phu nhân một chút. Cô ấy dù sao cũng là phụ nữ, đêm hôm khuya thoắt chạy ra ngoài, vạn nhất gặp phải kẻ xấu thì không ổn!”

“Không cần đi!” Hàng Lãng dứt khoát nói. “Một người đàn bà dã tâm như vậy, không cần ông phải lo lắng!”

“Nhị thiếu gia, tiểu thư Tuyết Lạc thật sự không phải người phụ nữ tâm địa độc ác. Khi tôi lấy danh nghĩa của Đại thiếu gia đến Hạ gia cầu hôn, cả ba vị thiên kim tiểu thư nhà Hạ gia đều chối đây đẩy, chỉ có tiểu thư Tuyết Lạc...”

“Được rồi lão Mạc, xem ra ông cũng bị cái vẻ giả bộ ngây thơ của cô ta lừa rồi! Tại sao ba tiểu thư nhà Hạ gia không chịu cưới, Lâm Tuyết Lạc lại đồng ý? Mới gả tới ba ngày đã tự ra giá chính mình! Chỉ một trăm nghìn thôi sao? Chiêu lạt mềm buộc chặt này, cô ta chơi không tệ đâu. Còn biết thả dây dài câu cá lớn cơ đấy!” Hàng Lãng hừ lạnh.

Quản gia Mạc hiểu rõ: từ sau khi Đại thiếu gia bị hỏa hoạn làm trọng thương, Nhị thiếu gia Hàng Lãng trở nên vô cùng lạnh lùng và vô tình. Cho dù là Tuyết Lạc vô tội cũng bị hắn coi như kẻ có mưu đồ bất chính mà thôi.

“Nhị thiếu gia, dù sao đi nữa, tiểu thư Tuyết Lạc cũng là người vợ hợp pháp của người!” Quản gia Mạc bất đắc dĩ nói.

Người vợ hợp pháp? Bước chân Hàng Lãng dừng lại. Hắn hình như đúng là đã cùng cô gái Tuyết Lạc này ký giấy đăng ký kết hôn.

“Được rồi, tôi đi xem một chút. Chuyện tối nay, ông không được hé răng nói với anh tôi dù chỉ nửa chữ! Nếu không... ông tự hiểu lấy." Lạnh lùng ném lại một câu, Hàng Lãng liền xoay người ra khỏi cửa chính.

Nhìn Hàng Lãng rời đi, cả quản gia Mạc và dì An cùng thở dài.

“Tiểu thư Tuyết Lạc tốt như vậy, thật khổ cho cô ấy quá!”

“Như vậy cũng tốt! Tôi tin rằng cô ấy sẽ có thể thành phu nhân của Phong gia! Tôi càng tin Nhị thiếu gia sẽ yêu thương cô ấy."

“Với tính cách của Nhị thiếu gia, e là khó đấy.”

Màn đêm đen đặc đến che khuất cả những vì sao, tất cả chìm trong bóng tối.

Mây đen che phủ như muốn đổ ập xuống bất cứ lúc nào, khiến con người càng thêm bức bối.

Gió chợt nổi lên, lùa qua chiếc váy mỏng của Tuyết Lạc, rõ ràng là mùa hè nhưng cô lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.

Cô không trách cha mẹ đã đem cô tới nhờ Hạ Chánh Dương nuôi nấng, cũng không trách cậu mợ ép cô gả cho Phong Lập Hân tàn tật. Cô có thể trách ai đây? Chỉ có thể trách số phận cô bị thảm mà thôi.

Sau khi chạy ra ngoài rồi Tuyết Lạc mới nhận ra, vì đi vội quá, cô không cầm theo ví tiền lẫn điện thoại. Hơn nữa cô còn chưa ăn tối, cả ngày chỉ mải chú tâm nấu nướng cho người đàn ông kia. Gió lạnh càng thổi, cô càng cảm thấy đói bụng.

Trở về Phong gia sao? Tuyết Lạc thà chết đói bên đường còn hơn phải gặp lại hắn.

Hắn thật sự quá quắt mà! Lại vô sỉ xuống tay với chị dâu mình như vậy! Hắn không sợ phụ tình yêu thương của anh trai sao?

Ai, thật ra chuyện ân ái giữa vợ chồng hai người, liên quan gì đến người làm anh trai đó đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK