• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy cô định cảm ơn tôi thế nào đây? Lời nói miệng quả thật không có chút thành ý nào.” Hàng Lãng trầm giọng.

Táo bạo, hắn lướt ngón tay qua chiếc cằm thanh tú của Tuyết Lạc. Hắn đang ngồi, vì thế cơ thể hắn áp sát với bộ ngực đầy đặn xinh đẹp nơi cô. Cộng thêm hơi thở của cô, sự kích thích cứ thế tăng vọt.

Khiến hắn dù không muốn cũng không thể ngăn bản thân thử qua một chút.

Thấy ánh mắt gian tà, mưu mô của hắn, vì đã có kinh nghiệm từ trước, Tuyết Lạc lập tức phản xạ có điều kiện mà lùi lại một bước, cảnh giác trả lời.

“Tôi định cùng với anh trai anh, tìm cho anh một người Vợ tốt!” Đây là cách Tuyết Lạc muốn cảm ơn Phong Hàng Lãng.

Tìm vợ cho chồng mình? Cô gái ngốc nghếch này cũng thật hào phóng.

Hàng Lãng cau mày đứng thẳng dậy, cơ thể cường tráng lập tức áp sát tới, đem Tuyết Lạc giữ chặt giữa ghế sô pha và lồng ngực mình.

Hắn quyết định làm cái chuyện vừa muốn: thử qua cô một chút.

Đây chỉ là bước đầu tiên, cũng coi như là trừng phạt cho lời nói của cô. Thế gian này vậy mà cũng có người phụ nữ hào phóng đến nỗi để chồng mình có cô gái khác? Lâm Tuyết Lạc này hẳn là phải coi thường hắn lắm.

“Hàng Lãng, anh làm gì? Mau lùi lại!” Tuyết Lạc kinh hoảng muốn đẩy Phong Hàng Lãng ra. Chỉ tiếc cô gầy yếu như vậy, chẳng khác nào châu chấu đá xe. Ngược lại còn tăng sự cọ xát và tiếp xúc giữa hai cơ thể. Càng kích thích nhiều sự tò mò và thích thú.

“Lâm Tuyết Lạc, không phải cô muốn cảm ơn sao? Tôi muốn tự mình yêu cầu sự cảm ơn đó.” Cơ thể hắn cường tráng quyến rũ đè sát vào cô.

Không đợi Tuyết Lạc phản kháng lần nữa, ngón tay hắn lướt trên áo quần cô, nhẹ nhàng mơn trớn trên làn da trắng nõn, sau đó khum các khớp ngón, nhẹ nhàng bóp một cái...

Cảm giác thật tốt! Cứ như cơ thể này được sinh ra dành riêng cho hắn vậy.

Bị bóp một cái, tuy không quá đau nhưng lại có cảm giác nhồn nhột, ngứa ngứa khó chịu. Tuyết Lạc nhận ra: mình lại bị người đàn ông này khinh thường!

“Hàng Lãng... anh... anh khốn nạn! Anh vẫn đảm khinh rẻ tồi... Anh... Anh không sợ phụ lòng anh trai anh sao?” Tuyết Lạc xấu hổ đến nỗi lời nói cũng lắp bắp.

“Chuyện nam nữ, lôi anh cả tôi vào làm gì?” Một tay Hàng Lãng dứt khoát túm lấy bên ngực đầy đặn của cô mà xoa nắn. Chỉ là lớp áo lót quá dày khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Tuyết Lạc thẹn quá hóa giận, quyết định không nói đạo lý với hắn nữa. Bởi vì với người không biết xấu hổ này, cô không có cách nào nói chuyện cùng hắn bằng tư duy bình thường.

Vì vậy, Tuyết Lạc quyết định cho hắn một chút ký ức khó quên. Cô dồn lực, dùng hết sức giộng mạnh trán mình vào sống mũi thẳng tắp của Phong Hàng Lãng.

Tuyết Lạc tin chắc: trán của cô sẽ khỏe và cứng hơn mũi hắn.

Dường như không ngờ Tuyết Lạc vốn dịu dàng như cừu nhỏ sẽ bất thình lình tấn công mình, Phong Hàng Lãng liền nghiêng người tránh theo bản năng.

Đúng lúc đó, Tuyết Lạc đạp vào hông hắn một cái, lập tức bò dậy từ ghế sô pha.

Thấy cô chạy về phía cửa, Phong Hàng Lãng vẫn chưa thỏa mãn, liền nói một câu. “Đi đâu? Lát nữa cô còn phải giúp tôi tắm đấy.”

Tắm cái đầu anh! Tuyết Lạc sợ đến hồn xiêu phách lạc, vội vàng chạy xuống tầng.

Đến khi cô chạy tới phòng khách rồi mới nhớ ra lời dặn của y tá Hình: vai trái của Hàng Lãng bị thương, ít nhất hai ngày không được đựng nước.

Mình mới không giúp hắn tắm rửa! Để hắn thối chết đi!

Bác sĩ Kim đã về đến Phong gia, còn đưa theo hai bác sĩ chuyên khoa bỏng. Đều là trợ thủ thân cận của bác sĩ Kim, có thể tin tưởng được.

Thấy Tuyết Lạc hốt hoảng chạy tới, dì An vội vàng tiến đến. “Phu nhân, người sao vậy? Bị dọa sợ rồi sao? Hay là để tôi nấu cho người thang thuốc an thần.”

“Không, không cần đâu. Tôi không sao hết. Đúng rồi dì An, Lập Hân thế nào rồi? Tôi vừa thấy bác sĩ Kim đưa hai chuyên gia vào khám bệnh.” Tuyết Lạc hỏi.

“Ai,” Dì An vậy mà lại thở dài. “Nếu không muốn sống, thì nhiều bác sĩ hơn nữa cũng để làm gì đâu.”

Không muốn sống? Tuyết Lạc ngẩn ra, vội vàng hỏi. “DÌ An, Lập Hân là bởi cái cô Lam Du Du gì đó sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK