Nàng nghe thấy tiếng hơi thở Lý Hoài ngột ngạt thô trọng, lại chống đỡ khung cửa đứng không vững, vừa đưa tay đỡ lấy cánh tay của hắn, mới kinh ngạc phát hiện cách quần áo cũng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể đang nóng bỏng.
Phát sốt rồi?
Cái suy đoán này vừa xẹt qua trong đầu, Lý Hoài trước mặt lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt vốn thâm thúy ẩn nhẫn lại ẩn chưa bao giờ nóng rực như thế, dọa Nguyên Tư Trăn vô ý thức muốn rút tay lại.
Nhưng Lý Hoài lại không cho nàng cơ hội này, thân hình cao lớn nghiêng về phía trước một cái, liền ôm lấy toàn bộ Nguyên Tư Trăn vào trong ngực.
Cánh tay của hắn nhẹ nhàng nâng lên một chút, đẩy khuỷu tay Nguyên Tư Trăn đang giơ lên xuống bên dưới, mấy bước lảo đảo, mang theo người cùng trùng điệp ngã vào trên giường.
"Lý Hoài..." Nguyên Tư Trăn bị cú ngã xuống này làm cho phía sau lưng nhói đau, nhưng cả người Lý Hoài đều đè ép trên người nàng, tay còn ôm chặt nàng không thả, suýt chút làm nàng thở không nổi.
Hơi thở nóng rực quấn quanh trên cần cổ yếu ớt của nàng, Lý Hoài giống như một con dã thú đói khát đàn kiếm ăn, dáng vẻ hung mãnh phảng phất như lập tức muốn cắn đứt cổ nàng.
Nguyên Tư Trăn lập tức hiểu ra trạng thái này của Lý Hoài không đúng, giống như là bị trúng thuốc hạ lưu nào đó vậy, nàng thật vất vả giật được cổ tay ra, muốn dò xét mạch môn của Lý Hoài, ai ngờ lại bị hắn cắn chặt lấy bờ môi.
"Ngươi..." Lưỡi nàng đau xót, tức giận trừng mắt liếc Lý Hoài, vừa lúc lại đối diện với ánh mắt hung hăng của hắn bên trên, giống như nhìn thấy cái gì khiến người sợ hãi, Nguyên Tư Trăn càng không dám nhìn vào tiếp, chỉ quay đầu muốn dùng sức đẩy người ra.
Nhưng Lý Hoài hoàn toàn không hề bị lay động, quần áo của nàng đã bị kéo tới lộn xộn không chịu nổi, tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Nguyên Tư Trăn quyết tuyệt, hung hăng cắn mạnh lại một cái trên môi Lý Hoài.
Trong miệng tràn đầy mùi máu tanh nồng nặc, mà Lý Hoài cuối cùng cũng chậm động tác lại, nhưng ánh mắt của hắn vẫn giống như bị bịt kín một tầng bóng ma, ẩn ẩn nhảy nhót mấy tia sáng u ám.
"Ngươi bị cái gì nhập vậy?" Nguyên Tư Trăn lập tức cọ cọ cố gắng ấn người xuống giường êm để bò ra ngoài thoát khỏi thân thể hắn, không nghĩ tới Lý Hoài lại trực tiếp dùng tay bấm cằm của nàng, đẩy mặt nàng mặt nhìn về phương hướng của hắn.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn vô cùng bối rối, không nghĩ tới Lý Hoài thật sự mất đi lý trí, tay nàng đã bấm pháp quyết, nếu như Lý Hoài còn động thủ, cũng đừng trách nàng không khách khí.
Lý Hoài mặc dù khí lực cực lớn, nhưng tay lại đang run lên nhè nhẹ, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Nguyên Tư Trăn hồi lâu, thẳng đến khi nhận ra phòng bị cùng địch ý trong mắt nàng, giống như là bị đâm vào lòng đau nhói, cảm giác co lại, mới hít sâu một hơi, cực lực khống chế lại mình, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Hắn không thể thế này...!
Lý Hoài lúc này mới cảm thấy tìm về một chút lý trí, nhưng trong đầu vẫn hỗn loạn một mảnh, cơn thiêu đốt khó nhịn càng phát ra đến khó chịu, giống như muốn thiêu hắn sống sờ sờ thành tro bụi, hắn vừa rồi khi ép sát vào người Nguyên Tư Trăn mới giống như tìm được suối lạnh giải khát, hận không thể nuốt người vào bụng.
Mà khi cảm nhận được ánh mắt kháng cự của Nguyên Tư Trăn, những dày vò cùng chua xót mấy ngày nay xông lên, tính tình ngoan lệ đã hoàn toàn không muốn che lấp, lại cố chấp nghĩ, không phải diễn lâu phu thê ân ái lâu như vậy rồi sao, hắn làm vậy chẳng qua thành toàn cho lời nói dối của nàng.
Cũng may hắn còn có lưu một tia thanh tỉnh, đem câu châm chọc suýt thốt ra nuốt trở lại trong bụng.
Khi lại co quắp ngã xuống giường, cơn nóng rực khó nhịn giống như từ thân thể lẻn lên đến trong đầu, trong lúc nhất thời trong đầu căng như dây cung, sắp muốn nứt ra, hắn chỉ có thể thống khổ níu chặt chăn gấm dưới thân, không còn dám nhìn mặt Nguyên Tư Trăn.
Cảnh tượng trước mắt đã mơ hồ, ngay khi Lý Hoài cho là mình sắp bị xé thành an bảy miếng, chợt cảm giác mi tâm mát lạnh, cảm giác xé rách trong thân thể chậm lại, cơn nóng rực kia dù chưa rút đi, nhưng người cũng dễ chịu lại rất nhiều.
Nguyên Tư Trăn thấy lông mày hắn giãn ra một chút, liền tiếp rục điểm ngón tay lên mi tâm hắn, niệm thanh tâm kinh, thật lâu sau, mới móc định thân phù trong ngực ra dán lên người Lý Hoài.
Thân thể Lý Hoài dù không thể cử động, nhưng cơn dày vò bên trong vẫn còn, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, quần áo trên người đều bị mồ hôi thấm ướt.
"Haizz." Nguyên Tư Trăn thở phào, tức giận đá hai cước lên trên giường đang có người nhíu mày đau khổ, "Tra tấn cho chết ngươi!"
Ngoài miệng nàng dù nói như vậy, nhưng vẫn đưa tay đi dò xét mạch đập của Lý Hoài, cứ tưởng rằng sẽ là yêu pháp đạo thuật gì cao thâm, ai ngờ chỉ là mê hương bình thường, chỉ là cái mê hương này liều lượng có vẻ nhiều, nên làm cho Lý Hoài đánh mất tâm trí.
Nguyên Tư Trăn ngược lại cũng rất hiếu kì, Lý Hoài một thân triều phục, xác nhận đi vào cung, nhưng người trong cung ai sẽ hạ mê hương cho Lý Hoài chứ, mà lấy tính tình cẩn thận đa nghi của Lý Hoài, sao lại trúng bẫy của người khác được?
Ngay khi nàng đang suy tư, sắc mặt Lý Hoài càng ửng hồng, mặc dù có định thân phù, cũng có thể cảm giác được thân thể của hắn đang run lên nhè nhẹ.
Nguyên Tư Trăn thấy vậy cũng có chút đau lòng, ngoài miệng lại nói: "Đừng có làm ngươi nín chết lại đổ lên trên đầu của ta."
Nàng bóc định thân phù đi, tiếp tục dùng ngón tay ấn lên trán Lý Hoài niệm chú, Lý Hoài đã không còn mất khống chế bản thân giống như mới rồi, nhưng vẫn là từ từ nhắm hai mắt, gắt gao cắn chặt hàm răng, gân xanh trên cổ có thể nhìn thấy rõ ràng, dáng vẻ cực kỳ thống khổ.
Mi tâm lạnh buốt một chút, giống như dòng nước suối cứu mạng, đối nghịch lại với cơn nóng rực càng ngày càng liệt, Lý Hoài không tự giác liền muốn nhích tới càng gần chút.
Hắn buông bàn tay đang gắt gao nắm lấy chăn gấm, thử thăm nắm về hướng bên cạnh, vào tay quả nhiên một mảnh lạnh buốt thoải mái dễ chịu, lại nhịn không được kề sát lại thêm gần.
Nguyên Tư Trăn bị hắn bắt lấy cánh tay, không khỏi trong lòng giật mình, suýt chút coi là Lý Hoài lại muốn lấn lên giống mới rồi, cũng may Lý Hoài chỉ cọ cọ lấy cổ tay của nàng, từng chút từng chút nhích về hướng bên cạnh nàng.
Mắt thấy mình lại bị người nửa ôm trong ngực, Nguyên Tư Trăn vừa muốn đưa tay đẩy, bên tai lại nghe được âm thanh khàn khàn trầm thấp của Lý Hoài, "Đau quá..."
Đây là lần đầu tiên nàng nghe được Lý Hoài kêu đau, còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy thần sắc yếu ớt của hắn, lại có chút không đành lòng đẩy người ra, cứ như vậy bị Lý Hoài từng chút ôm gọn vào trong ngực.
Lỗ tai Nguyên Tư Trăn dán lên trên người Lý Hoài, thậm chí có thể nghe được tiếng trái tim hắn đập ngột ngạt lại dồn dập chập trùng, xuyên qua lớp quần áo thấm đẫm mồ hôi, cảm giác được nhiệt độ nóng đến bỏng người, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, điều chỉnh tư thế lại cho thoải mái, một cái tay còn đặt trên mi tâm của hắn, mặc cho Lý Hoài ôm nàng vào trong lồng ngực kiên cố của hắn.
Lý Hoài cảm thấy mình như rơi vào trong một hồ nước cạn, mà trong nước lại là mộng cảnh kiều diễm kia, chỉ là hai thân thể bên trong rừng mai đã thay đổi.
Là hắn...!Cùng Nguyên Tư Trăn.
Không có lừa gạt, không có lợi dụng, chỉ nóng bỏng đáp lại chân tình của mình.
Khi mưa gió đột nhiên ngừng lại, cảnh tượng này mới dần dần tiêu tán, hắn lại một thân một mình đứng trong rừng mai, mà trong tay hắn đang cầm, chính là cái cẩm nang thứ ba.
Hắn giống như đã sớm ngờ tới, trong lòng không chút bối rối chút kinh nghi, chậm rãi mở cẩm nang ra.
Trong nháy mắt, một đoạn ký ức chưa bao giờ có chen vào trong đầu.
Một mình hắn ngồi trong thư phòng, không hề bình tĩnh giống như dĩ vãng, lúc này hắn lại bị bao phủ trong sự sợ hãi khôn lường.
Cũng may tuy hắn sợ hãi, nhưng cũng không loạn trận cước, ngón tay thon dài từng chút từng chút mở ra cẩm nang trong túi gấm, bên trên tờ giấy là một đồ án phức tạp khó phân, giống như là mấy hình vẽ phù chú Nguyên Tư Trăn thường dùng...!
Lại mở mắt ra lại, đã là sáng sớm ngày thứ hai, đầu óc hắn có hơi chần chờ một lát, mới ý thức được mình đã không còn trong mộng.
Trên lồng ngực hắn còn một người nằm, khuôn mặt ngủ quen thuộc, mà cánh tay của hắn vòng qua người nàng, đúng là ôm người suốt một đêm.
Lý Hoài lúc này mới nhớ lại ký ức tối hôm qua, sau khi hắn thấy bức họa kia, liền cảm giác rất yêu đạo, vốn là muốn để Nguyên Tư Trăn giải yêu pháp, ai ngờ lại không khống chế nổi mình, suýt chút đem người...!
Lại về sau, hắn liền chỉ còn ký ức hương diễm trong rừng mai hương, mặc dù lúc này cảm thấy mình đã tỉnh, cũng biết đó bất quá chỉ là mộng cảnh, nhưng Lý Hoài vẫn đỏ ửng bên tai, trong đầu dâng lên một tia áy náy.
Chắc hẳn mình ở trong lòng Nguyên Tư Trăn, đã là một tên nguỵ quân tử ra vẻ đạo mạo, không giữ lời hứa.
Ngay khi hắn còn đang sầu lo, Nguyên Tư Trăn mơ mơ màng màng mở mắt ra, chống ngực của hắn ngồi dậy, vừa đối diện với đôi mắt Lý Hoài liền lập tức thanh tỉnh, vội hỏi: "Vương Gia còn đau không?"
Lý Hoài nhíu nhíu mày, không chút nhớ được mình từng kêu đau, hắn hiện nay chỉ thấy thẹn trong lòng, không tự giác liền hơi quay đầu đi, không nhìn vào mắt nàng.
Nguyên Tư Trăn thấy hắn lại xụ mặt xuống, chỉ cảm thấy trong lòng run lên, cho là hắn là không muốn đề cập đến chuyện tối hôm qua bị hạ dược mất mặt, vội vàng dịch chuyển khỏi trên người hắn, ngồi trên giường một mặt lo lắng mà nhìn hắn.
Cử động này của nàng tuy là vô cùng nhu thuận, nhưng trong lòng nhịn không được thầm mắng mình không có cốt khí, rõ ràng chính là Lý Hoài khi dễ nàng trước, nàng còn không nề hà hiềm khích trước đây ra tay giúp hắn, vốn nên lấy cái thù lao, sao lại vừa thấy được Lý Hoài xụ mặt liền lấm lét như vậy.
Nhưng cho dù trong lòng nàng tức như thế nào, lúc này mạng còn nằm trong tay Lý Hoài, cũng không dám nói cái gì.
Trong lúc lòng nàng bách chuyển thiên hồi, lại nghe Lý Hoài trầm giọng hỏi: "Ta bị trúng yêu pháp sao?"
Nguyên Tư Trăn hơi sững sờ, lại vội vàng lắc đầu nói: "Không phải yêu pháp, chỉ là mê tình hương bình thường thôi."
Lý Hoài nghe vậy cũng ngồi dậy, nhíu mày suy tư, nếu là mê tình hương bình thường, chẳng lẽ đó chính là mùi Long Tiên Hương không thích hợp ban đầu nghe được trong điện? Nhưng vì sao lại đi đốt mê tình hương ở nơi đó, thật sự là nhằm vào hắn hay sao, còn nữa, nếu hắn trúng mê tình hương, thì người đó sẽ hành động như thế nào...!
Hắn có chút không đoán ra được tâm tư người giăng bẫy, nhớ tới bức hoạ quỷ dị trong điện, không khỏi hoài nghi có lẽ chỉ là ảo giác của mình.
"Điện hạ vì sao cảm thấy mình trúng yêu pháp?" Nguyên Tư Trăn thấy hắn thần sắc cổ quái, lại hỏi câu kỳ quái như vậy, liền suy đoán là hắn gặp chuyện yêu dị gì rồi.
Lý Hoài nhìn thấy thần sắc nàng có chút nghiêm túc, trầm mặc trong chốc lát, lại không đáp lời.
Nguyên Tư Trăn giống như bắt được một lá bài tủ hiếm thấy, lập tức nhoẻn miệng cười, "Nếu là yêu tà quấy phá, điện hạ cứ yên tâm giao cho ta, ta chắc chắn liều một thân bản lĩnh, vì điện hạ phân ưu."
Lý Hoài chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, sửa sang lại xiêm y xốc xếch, liền định xuống giường.
"Ta đây là chân tâm thật ý, nếu như có rắp tâm hại người, đêm qua còn giúp điện hạ niệm thanh tâm chú làm gì chứ, còn không mau thừa cơ hội để điện hạ gặp nạn! Mà hiện nay điện hạ đã nói sẽ không bội ước, vẫn muốn giữ ta đến lúc nhập chủ Đông, vậy ta cũng sẽ tuân theo hứa hẹn ban đầu, bảo hộ điện hạ khỏi bị yêu tà quấy nhiễu!" Nguyên Tư Trăn đi theo phía sau hắn, nhanh chóng xuống giường, còn lấy xiêm y sạch sẽ từ trong tủ treo phòng ngủ đưa tới trước mặt Lý Hoài.
"Không bằng...!cứ để ta ra ngoài đi, ở suốt trong phòng, ta làm sao giúp ích được gì." Nguyên Tư Trăn vừa quan sát sắc mặt Lý Hoài, vừa thử thăm dò hỏi.
Lý Hoài thay quần áo xong, sắc mặt không có chút nào dao động, Nguyên Tư Trăn cảm thấy thất vọng, vừa định nằm lại trên giường, lại nghe Lý Hoài hững hờ nói: "Ngươi dù miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng ngược lại không nói sai, ta bỏ công nuôi dưỡng ngươi trong phủ, không bằng để ngươi có chút công dụng."
"Điện hạ anh minh!" Nguyên Tư Trăn nghe được lập tức tán thưởng một câu, vội vàng cúi đầu xuống xu nịnh nói, khóe miệng còn nhịn không được cong lên tươi cười.
Mà Lý Hoài thì quay người cầm lấy bút lông trên bàn, tùy ý dính một chút mực nước, vẽ lên trên giấy trong chốc lát, mới chỉ vào bức họa kia hỏi: "Nếu ngươi có thể nhận ra bùa này, ta liền để ngươi được tự do xuất phủ."
Nguyên Tư Trăn cầm lấy tờ giấy tường tận xem xét, nàng vốn dĩ còn nghi hoặc Lý Hoài lấy được cái bùa chú phức tạp đến vậy ở nơi nào, thật không nghĩ đến càng là nhìn kỹ, nàng càng kinh hãi.
Nếu nàng không nghĩ sai, thuật pháp trong phù chú này là đảo loạn thần chí con người, làm hổng linh đài, đây là thuật pháp cấm kỵ, vậy chuyện Lý Hoài mất trí nhớ, chính là vì linh đài bị hổng....!
"Như thế nào?" Lý Hoài thấy thần sắc nàng dần dần ngưng trọng, liền biết phù này chú này tuyệt đối giống như hắn suy nghĩ, không hề đơn giản.
Nguyên Tư Trăn nhanh chóng giấu đi kinh ngạc trên mặt mình, nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng của Lý Hoà, có chút do dự, không biết có nên nói ra tình hình thực tế hay không..