Mục lục
GIẢ THÀNH THÂN XONG, VƯƠNG GIA TÂM CƠ MẤT TRÍ NHỚ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Tư Trăn vẫn luôn biết bảo kiếm này của Lý Hoài không phải vật phàm, nhưng lại không biết hắn từ đâu có được.

Hôm nay hắn đem bảo kiếm treo ở đầu giường, chẳng lẽ là bị con hồ yêu hai đuôi hôm qua kích thích hay sao?
Nàng có chút nghi hoặc, nghĩ thầm Lý Hoài cũng không phải người đối mặt với yêu tà liền sợ hãi hoảng loạn, huống hồ một cái bùa trấn yêu hình người là nàng vẫn luôn ở bên cạnh, hắn cũng không có gì cần phải lo lắng nha.

Chỉ sợ là Lý Hoài mất trí nhớ rồi nên không còn ổn trọng được như trước kia, lại không nhớ nàng là đạo sĩ nên mới có thể như vậy.

Nghĩ đến Lý Hoài luôn luôn gặp nguy không loạn, lúc này nói không chừng trong lòng thật sự sợ, Nguyên Tư Trăn không khỏi cảm thấy có chút thú vị.

"Vương gia treo thanh bảo kiểm này lên có thể ngủ an ổn cũng là tốt, trước kia Vương gia thấy ác mộng, còn muốn ôm ta mới có thể ngủ nha." Nguyên Tư Trăn nhịn không được chọc hắn nói.

Trong mắt Lý Hoài hiện lên một tia xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: "Về sau không có nữa."
Nguyên Tư Trăn cố ý bụm mặt, ra vẻ thẹn thùng mà nói: "Nhưng Trăn Trăn đâu có nói không thích đâu."
Lý Hoài thấy thần thái nàng như thế, không dám nhìn tiếp, mà tiếp tục nhìn chằm chằm thanh bảo kiếm tru tà không hề có chút phản ứng nào.

Tuy bảo kiếm này có thể tru yêu trừ ma, nhưng cũng hình như có tính tình riêng của nó vậy, lúc linh lúc không linh, có lẽ hiện giờ vừa vặn không linh đi......
Không bằng thử cái trấn yêu phù của đạo sĩ kia xem?
Lý Hoài đi nhĩ phòng tắm gội thay quần áo xong, nắm trong tay trấn yêu phù của Lăng Tiêu, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Nguyên Tư Trăn, đem nó treo ở đầu giường.

Nguyên Tư Trăn nâng má ghé vào cạnh giường, đôi chân nhỏ nhàn nhã mà lúc ẩn lúc hiện, nàng thấy cái tiểu phù Lý Hoài cầm trong tay, trong lòng không khỏi sửng sốt, hắn sao lại cũng xin đâu được một tấm phù?
"Đây là......" Lý Hoài vốn định nói là hôm nay gặp được Tần quốc công, lão nhân gia cho hắn cái bùa bình an này, ai ngờ hắn còn chưa nói ra miệng, liền thấy Nguyên Tư Trăn mở to đôi mắt đẹp, hơi kinh ngạc mà nói: "Cầu Tử phù?"

Lý Hoài hoàn toàn không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, không khỏi bị hai chữ "cầu Tử" làm sợ tới mức tay run lên.

Cái trấn yêu phù kia liền theo màn lụa rớt xuống trên gối đầu, Nguyên Tư Trăn thuận tay cầm lấy thưởng thức.

Cầu Tử...!Nàng sao lại nghĩ đến chuyện cầu Tử chứ? Con yêu vật này sao cả đầu óc đều chỉ nghĩ đến chuyện hút tinh khí của hắn!
Nguyên Tư Trăn thấy sắc mặt Lý Hoài có chút quái dị, đoán hắn bị lời của mình dọa sợ, nghĩ thầm, cũng đúng, Lý Hoài sao có thể lấy cầu Tử phù chứ? Bất quá thấy bên tai hắn lại hiện lên màu đỏ nhả, Nguyên Tư Trăn lại nổi lên lòng trêu cợt.

Nàng từ trên giường bò lên, lấy cái cầu Tử phù hôm nay lấy được trong chùa Hồng Phúc từ tay Viên Từ phương trượng ra, học theo bộ dáng Lý Hoài mới vừa rồi, đem nó treo ở đầu giường.

"Thật trùng hợp nha!" Mặt Nguyên Tư Trăn lộ vẻ ngượng ngùng mà nói: "Hôm nay cùng Quốc công phu nhân đi chùa Hồng Phúc, phương trượng trong chùa cũng tặng ta một cái cầu Tử phù, nói phải treo ở đầu giường, linh nghiệm lắm! Như vậy xem ra vừa vặn cùng Vương gia có được một đôi luôn nha!"
Dứt lời, còn cố ý đong đưa khóe mắt hàm xuân mà liếc Lý Hoài một cái.

Trong lòng Lý Hoài hoảng hốt, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói một câu: "Là bùa bình an."
Nguyên Tư Trăn khẽ cười một tiếng, đem "Bùa bình an" kia nhặt lên, cột lại cùng một chỗ với cầu Tử phù, tiếp tục nói: "Là ta hiểu lầm, còn tưởng rằng Vương gia cùng lòng ta có tương thông! Bất quá ta nhớ rõ trước kia Vương gia xác thật có nói qua, không muốn nhanh như vậy đã có con nối dõi, miễn cho chiếm mất thời gian của đôi ta."
Lý Hoài cứng đờ gật gật đầu, trong lòng lại sông cuộn biển gầm.

Con yêu vật này thật sự là quá lợi hại, bảo kiếm tru tà cùng trấn yêu phù tất cả đều vô dụng, mình lúc trước chắc là bị trúng chiêu của nàng, nói vậy cũng rất hợp tình hợp lý, nhưng hôm nay đã biết gương mặt thật cảu nàng, nhất định phải bảo vệ cho bản tâm, chớ lại bị mê hoặc......!
Nguyên Tư Trăn thấy hắn phản ứng như vậy, đã thấy thỏa mãn tâm tư đùa dai trong lòng, liền chuyển biến tốt đẹp, nằm trở về cạnh giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Nhưng hướng nàng nằm nhìn lên màn lụa vừa vặn nhìn thấy bên một góc của "Bùa bình an" có vẽ một hoa văn nàng cực kỳ quen thuộc.

Đây là......!Trấn yêu phù của sư môn?

Trong lòng Nguyên Tư Trăn chấn động, loại hoa văn trấn yêu phù này chỉ có người trong sư môn nàng mới có thể vẽ được, Lý Hoài sao lại có? Chẳng lẽ mấy người bọn họ cũng tới thành Trường An sao?
"Bùa bình an này của Vương gia thật đúng là độc đáo, không biết là cầu ở nơi nào?" Nguyên Tư Trăn lên tiếng hỏi.

Lý Hoài cũng nằm ở trên giường giống như hôm qua, cách Nguyên Tư Trăn cực xa, thấy nàng hỏi chuyện trấn yêu phù, tưởng trấn yêu phù rốt cuộc nổi lên tác dụng, làm nàng cảm thấy không khoẻ, liền lạnh giọng nói: "Ngoại tổ phụ cho."
"À......" Nguyên Tư Trăn lại hỏi, "Vậy quốc công đại nhân cầu ở đâu được?"
"Làm sao? Bùa bình an này có gì không ổn?" Lý Hoài ngữ khí nhàn nhạt.

Nguyên Tư Trăn vội vàng cười, tiếp tục nói: "Không có gì, chỉ là nghe Ngọc Thu nói, mấy ngày nay trong thành Trường An có không ít đạo sĩ giả danh lừa bịp, sợ quốc công đại nhân bị người ta lừa tiền thôi."
"Nàng bớt lo lắng, nghe nói bùa này là cầu được ở một chỗ đạo sĩ vô cùng lợi hại, không phải là hạng người giả danh lừa bịp."
"Như vậy à......" Nguyên Tư Trăn ngoài miệng tuy nói vậy, trong lòng lại nghĩ là, tuy không biết là vị nào trong sư môn, nhưng vừa thấy cái tác phong không đáng tin cậy này, tám chín phần là sư huynh nàng.

Vậy mà cho Lý Hoài một cái trấn yêu phù bá đạo như vậy làm bùa bình an, cũng không sợ bị phản phệ!
Nguyên Tư Trăn nghĩ tới đây liền muốn duỗi tay đi lấy xuống, định nhìn kỹ xem hoa văn kia là xuất phát từ tay ai.

Ai ngờ Lý Hoài thấy động tác của nàng, lập tức chồm dậy duỗi tay ngăn lại, cảnh giác hỏi: "Vì sao phải lấy xuống?"
Nguyên Tư Trăn lúc này mới phát giác tư thế Lý Hoài tràn ngập phòng bị, trong ánh mắt còn hiện lên một tia lãnh túc, không khỏi sửng sốt.

Nàng lấy trấn yêu phù xuống, vì sao Lý Hoài như lâm vào đại địch vậy? Chẳng lẽ......!
Hay cái trấn yêu phù này là muốn trấn nàng? Lý Hoài cho rằng nàng là yêu quái?
Trong lòng Nguyên Tư Trăn thiên hồi bách chuyển, tuy cảm thấy suy đoán như vậy có chút vớ vẩn, nhưng như vậy lại có thể giải thích được vì sao hôm qua sau khi diệt trừ con hồ yêu hai đuôi xong, Lý Hoài không những không tín nhiệm nàng, ngược lại còn đối với nàng càng thêm phòng bị, nói vậy ngoại trừ trấn yêu phù kia, thanh bảo kiếm này cũng là đem tới để đối phó nàng đi!
Nghĩ thông suốt điểm này, Nguyên Tư Trăn vội vàng nhớ lại, đến tột cùng là có chỗ nào làm không tốt, làm Lý Hoài nghĩ lầm nàng là yêu vật.


Thái độ Lý Hoài biến đổi lớn nhất chính là trước khi đi ngủ tối hôm qua, chẳng lẽ là hắn nhìn thấy nàng luyện hóa yêu đan, cho rằng bóng dáng hồ ly trên tường chính là nguyên hình của nàng?
Nghĩ đến đây, Nguyên Tư Trăn không khỏi ảo não, mình lúc ấy sao lại không đề phòng Lý Hoài chút nào, nàng cũng không định để cho Lý Hoài đã mất trí nhớ biết chính mình là đạo cô, rốt cuộc nếu phải giải thích thì chuyện hai người tình cờ gặp gỡ thật sự rất phiền toái.

Trong lòng Nguyên Tư Trăn đã có quyết định, hôm nay trấn an Lý Hoài trước, lại tìm thời cơ tốt chứng minh mình không phải là yêu vật.

Nàng chớp chớp hai mắt vô tội, nhìn Lý Hoài nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi không buộc chặt, ta thấy bùa bình an có vẻ như sắp rớt ấy."
Dứt lời nàng tiếp tục duỗi tay làm bộ kéo kéo dây buộc bùa bình an, xong mới nằm về vị trí cũ, ngáp một cái nói: "Thời gian không còn sớm, Vương gia cũng mau ngủ đi."
Lý Hoài âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn thoáng qua "bùa bình an" hơi đong đưa, lại nặng nề nằm xuống.

Nguyên Tư Trăn mới vừa rồi tuy có ảo não, nhưng hiện tại tưởng tượng, lại cảm thấy vô cùng buồn cười.

Lý Hoài vậy mà lại cảm thấy nàng là yêu quái? Còn bày binh bố trận nhiều đồ vật như vậy để phòng nàng? Nói vậy lúc ấy hắn đã bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh đi, lúc này nằm bên cạnh nàng, có khi nào cũng đang run bần bật?
Nhớ tới bộ dáng Lý Hoài trước kia bày mưu lập kế, bát phong bất động, ép mấy tâm tư nhỏ của nàng đến bẹp dí không làm gì được, Nguyên Tư Trăn thật sự là nhịn không được dò ra bàn tay tội ác......!
Nàng cố tình làm ra chút tiếng động sột soạt như quần áo cọ xát, chậm rì rì dịch đến bên người Lý Hoài, nhìn hắn nhắm chặt hai mắt cùng hàng lông mi mảnh dài, nhẹ nhàng thổi một hơi lên trên mặt hắn.

Lông mi Lý Hoài khẽ run, lại không thấy mở mắt, Nguyên Tư Trăn cong miệng cười, lại tiến đến bên lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói: "Vương gia, ta đói bụng."
Nàng vừa mới dứt lời, Lý Hoài lập tức dịch qua bên cạnh trốn, ai ngờ vì hắn nằm quá sát mép giường, nên làm cho bản thân lệch ra hơn nửa người khỏi giường, cũng may hắn phản ứng cực nhanh, duỗi tay đỡ cột giường, mới không đến nỗi ngã xuống đất.

Lúc này Lý Hoài không thể lại giả bộ ngủ, đáy mắt hắn hiện lên một tia quẫn bách, ngữ khí hiếm khi có chút hoảng loạn, "Cần, cần...!cần nha hoàn đưa chút thức ăn sao?"
Nguyên Tư Trăn cũng không đáp lời, trên mặt tiếp tục tươi cười, chỉ là nhìn trong bóng đêm, ánh mắt nàng có chút khác thường, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.

Nàng lại chậm rãi kề sát lại Lý Hoài, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm mặt hắn, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: "Trên phố người ta đều nói ta là hồ yêu mị hoặc Vương gia, vậy Vương gia nói xem, hồ yêu đói bụng, thì muốn ăn cái gì a?"
Trong lòng Lý Hoài hoảng hốt, chẳng lẽ yêu vật này bị trấn yêu phù kích thích đến, muốn lộ ra mặt thật? Hắn nhớ tới bảo kiếm tru tà vẫn treo ở đầu giường, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.


"Vương gia không biết sao?" Nguyên Tư Trăn duỗi tay đặt lên trên bờ vai của hắn, theo xương quai xanh đi một đường dài xuống trước ngực hắn, sâu kín nói: "Hồ yêu đói bụng, đương nhiên là ăn người a."
Lý Hoài không khỏi giật giật hầu kết, hắn cảm giác trái tim mình như đang bị nắm trong tay con hồ yêu này vậy, đang giãy giụa mãnh liệt.

"Ha!" Nguyên Tư Trăn thấy Lý Hoài thần kinh căng chặt, đánh giá thời cơ đến rồi, đột nhiên giả bộ ra bộ dáng muốn ăn thịt người, nhếch miệng há mồm về phía Lý Hoài dọa hắn.

Ai ngờ Lý Hoài phản ứng quá lớn, hắn vốn dĩ đã treo hơn nửa người ở ngoài giường, lại bị Nguyên Tư Trăn dọa một cái này, trực tiếp "đùng" một phát, cả người ngã khỏi giường.

Nguyên Tư Trăn nhìn người trước mắt đột nhiên biến mất, sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới cố nén cười, giả bộ quan tâm thăm dò nhìn về phía chân giường, ngữ khí nôn nóng hỏi: "Vương gia không có việc gì chứ? Sao chàng lại còn bị dọa đến lăn xuống giường vậy!"
Trong đầu Lý Hoài trống rỗng trong chớp mắt, lúc này mới ý thức được mình mới vừa rồi cư nhiên bị con yêu vật này hù cho sợ tới mức lăn xuống giường, cảm giác cảm thấy thẹn thật lớn ập vào trước mặt, thậm chí phủ qua sợ hãi mới vừa rồi.

Hắn nhìn đầu sỏ gây tội trước mắt, âm thầm cắn răng, không thèm trả lời.

Nguyên Tư Trăn vội vàng duỗi tay ra kéo hắn, khóe miệng lại không giấu được ý cười.

Sắc mặt Lý Hoài không vui bò lên, có chút xấu hổ phủi phủi quần áo, lại vẫn đứng ở mép giường không muốn nằm về.

"Trăn Trăn sai rồi, không nghĩ tới chỉ đùa một chút lại dọa đến Vương gia, lần sau sẽ không như vậy nữa." Nguyên Tư Trăn cúi đầu quỳ ngồi ở mép giường, một bộ thiệt tình nhận sai, ngữ khí thành khẩn mà nói.

Lý Hoài vẫn là lạnh mặt không đáp lời, Nguyên Tư Trăn thấy vậy, liền lại lấy ra biện pháp cũ, "Vương gia, trước kia không phải ta cũng hay vui đùa thế này sao, Trăn Trăn nói muốn ăn Vương gia, kỳ thật là......!Vương gia trước kia đều hiểu, sao hiện tại đã quên hết rồi chứ!"
Dứt lời, nàng lại giả bộ ra vẻ nữ nhi gia không cần thể diện, tức giận mà chui vào ổ chăn, len lén nhìn hắn nói: "Vương gia mất trí nhớ không nhớ rõ ta thì thôi đi, hiện tại thật đúng là xem ta thành yêu vật, chàng lấy bảo kiếm ra chẳng lẽ là để đề phòng ta hay sao? Thật sự là làm ta quá thương tâm!"
Lý Hoài thấy nàng cả người rúc trong vách giường, bả vai còn ngăn không được hơi run nhè nhẹ, chắc là đang thương tâm khóc thút thít, trong lòng không khỏi mềm nhũn, nếu hôm qua là hắn nhìn lầm, Nguyên Tư Trăn không phải là hồ yêu hại người, hai người trước kia lại thật sự là kiêm điệp tình thâm, phản ứng mới vừa rồi của hắn xác thật có chút đả thương người......!
Bả vai Nguyên Tư Trăn đúng là run rẩy, bất quá nàng là đang nín cười.

Hồi tưởng lại bộ dáng chật vật sợ đến mức rớt xuống giường mới vừa rồi của Lý Hoài, nàng phải bóp chặt miệng của mình lại mới không cười ra tiếng..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK