Thế nhưng nếu nàng nói cho Lý Hoài biết xong, khó đảm bảo hắn sẽ không hoài nghi lên trên đầu mình, dù sao người bên cạnh hắn tinh thông đạo pháp lại có oán hận chất chứa với hắn, chỉ có chính mình.
Mặc dù phản ứng nặng nề trên mặt Nguyên Tư Trăn chỉ thoáng qua trong chớp mắt, nhưng nàng biết phản ứng này sớm đã bị Lý Hoài nhìn thấy, lúc này nếu lại nói là phù chú khác, chỉ sợ rất khó lấp liếm cho qua, chẳng bằng dùng cái này để nói điều kiện với Lý Hoài, cho dù hắn có hoài nghi mình, cũng dù sao còn tốt hơn ở vào thế hoàn toàn bị động.
"Phù này chú thật sự có nhiều bí ẩn." Nguyên Tư Trăn thả tờ giấy lại trên bàn, ngón tay sờ dọc theo đường vân phù chú một lần, mới chậm rãi nói: "Có quan hệ với chuyện Vương Gia mất trí nhớ."
Lý Hoài nghe vậy, trong lòng run lên, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mới lạnh giọng hỏi: "Phù chú có thể làm mất ký ức của người?"
Nguyên Tư Trăn khẽ gật đầu, nàng lưu ý thần sắc Lý Hoài, hắn như vậy xem ra không phải đang thử thăm dò nàng.
"Phù chú có thể làm tổn thương thức hải linh đài, điện hạ mất trí nhớ chính là vì linh đài có lỗ hổng." Nguyên Tư Trăn cân nhắc chút ngôn ngữ một chút, mỗi chữ mỗi câu đều cẩn thận hỏi thăm: "Không biết điện hạ lấy được phù chú này ở nơi nào? Chẳng lẽ chuyện điện hạ mất trí nhớ cũng không phải là ngoài ý muốn, mà có người cố ý gây nên?"
Lấy tính tình đa nghi của Lý Hoài, chắc chắn lập tức hoài nghi lên đầu nàng, Nguyên Tư Trăn không đợi hắn suy nghĩ nhiều, vội vàng rũ sạch quan hệ với chính mình, "Ngày ấy ta đang trên đường đi giả chết bị kêu trở về, sau khi về liền phát giác điện hạ đã mất trí nhớ, không có quan hệ chút nào với ta đâu nha! Chẳng qua người có thể sử dụng pháp này mưu hại điện hạ, nhất định hiểu đạo pháp, còn ở ngay bên cạnh điện hạ..."
Nàng dừng lại một chút, mỉm cười, tiếp tục nói: "Điện hạ không bằng lại tin ta một lần nữa, ta liều một thân bản lĩnh này, nhất định có thể tra sự tình rõ ràng, gỡ được lo lắng cho điện hạ về sau."
Mất trí nhớ đối với Lý Hoài mà nói, thật sự là bước nửa chân vào hiểm cảnh, hắn đã phải xử lý sự vụ triều chính, lại phải phòng bị đám huynh đệ nhìn chằm chằm hắn, không có ký ức liền thành cừu non mặc người chém giết.
Nghĩ đến đây, Nguyên Tư Trăn ngược lại cũng bội phục tâm trí Lý Hoài, có thể bình yên vô sự sống qua thời gian dài như vậy, thậm chí còn tranh được thánh thượng ưu ái, chẳng qua dưới cái nhìn của nàng, Lý Hoài nhất định sẽ không bỏ qua người mưu hại hắn, như thế thì cũng là một cơ hội cho nàng thể hiện một chút.
"Chỉ cần điện hạ có thể đáp ứng sẽ thực hiện khế ước như trước, sau khi kết thúc sẽ để ta bình yên vô sự rời đi." Nguyên Tư Trăn nhìn vào mắt Lý Hoài, đem ý nghĩ trong lòng mình nói ra.
Nhưng đôi mắt thâm trầm của Lý Hoài lại không có gì thay đổi, dường như không hề dao động một chút nào, trong lòng Nguyên Tư Trăn có chút không nắm chắc, có lẽ Lý Hoài đã tra được cái gì, căn bản không cần nàng?.
Thật lâu, Lý Hoài cuối cùng cũng hơi nhíu mày, cong một bên khóe miệng lên, Nguyên Tư Trăn thấy thần sắc hắn bày mưu nghĩ kế như vậy, hẳn nhất định là sẽ bị cự tuyệt, ai ngờ Lý Hoài lại nói: "Nếu ngươi có thể tra ra chuyện yêu dị phía sau, ta liền thả ngươi ra ngoài."
"...!Thật sao?" Nguyên Tư Trăn vốn chỉ ôm lòng muốn thử một lần, không nghĩ tới Lý Hoài thật sự đáp ứng, không khỏi nhoẻn miệng cười: "Điện hạ yên tâm, ta vào Đạo Môn mười mấy năm, chỉ là một cái phù chú, không làm khó được ta!"
Dứt lời nàng liền xoay người di chuyển về hướng cạnh cửa, nhấc chân thử thăm dò hỏi: "Vậy ta có thể ra ngoài sao?"
Lý Hoài không để ý nhìn nàng một cái nào, ý giống như nói cho dù nàng ra ngoài phòng cũng chạy không thoát hắn.
Nguyên Tư Trăn thấy vậy liền thả lỏng trong lòng, bước qua ngạch cửa ra khỏi phòng, nàng đợi hồi lâu, cũng không thấy lại có mũi tên nhỏ bay tới, mới thở một hơi dài nhẹ nhõm, lòng tràn đầy vui vẻ nhảy ra ngoài, nhanh như chớp liền chạy về hướng trong viện mấy bước, còn hô: "Ta đứng đây không đi xa đâu nha!"
Nhìn theo bóng lưng nàng vui vẻ hồi lâu, Lý Hoài mới ý thức được khóe miệng mình lại đang mỉm cười, hắn khôi phục bộ dáng lạnh lùng như thường, trầm mặt suy tư sự tình khiến hắn cực kì kinh nghi này.
Tấm phù chú làm mất trí nhớ là ở trong túi gấm, nói cách khác, cũng không có ai ẩn mình bên cạnh mưu hại hắn, là hắn tự dùng phù chú, là hắn làm cho chính mình mất đi một đoạn ký ức.
Nhưng vì sao hắn lại muốn làm như thế...!Có cái gì không thể không quên đi sao...!
Lý Hoài vừa định nghĩ sâu, trong đầu lại đau nhói lên một mảnh, hắn biết mình không thể sốt ruột, chờ một chút, đợi đến khi ký ức hoàn toàn khôi phục, mới có thể rõ ràng đến tột cùng là cục diện quỷ quyệt gì.
Đây cũng là vì sao hắn đáp ứng Nguyên Tư Trăn đi điều tra, nói không chừng nàng sẽ biết phương pháp mau chóng khôi phục ký ức, chẳng qua hiện nay không thể để cho nàng biết được trí nhớ của hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục hẳn, chỉ có thể chậm rãi tìm cơ hội hỏi thăm.
"Còn có một chuyện nữa." Lý Hoài cũng đi ra cửa phòng, ngữ khí lạnh nhạt nói.
Nguyên Tư Trăn lập tức mắt cười doanh doanh chào đón nói: "Điện hạ cứ việc phân phó."
"Uất Trì Tài nhân, đúng là yêu tà." Lý Hoài cũng không vòng vèo, đi thẳng vào vấn đề.
"Hả?" Nguyên Tư Trăn sững sờ, không rõ Lý Hoài vì sao nói như vậy.
Lý Hoài có hơi giơ tay ra hiệu nàng đi theo sau lưng, dẫn người đi về hướng trong chính sảnh, nói ngắn gọn chuyện mình nhìn thấy bức tranh quỷ dị ở điện Tử Thần, chẳng qua giảm bớt chuyện mê hương.
Nhưng Nguyên Tư Trăn phản ứng cực nhanh, lập tức liền hỏi: "Nhìn thấy bức tranh kia xong Vương Gia liền bị như tối qua hở? Đây là do cái gì nhỉ, bức họa kia là xuân đồ hay sao, nhìn một chút liền giống như bị hạ độc luôn?"
Nàng còn muốn nói tiếp, nhưng lại bén nhạy phát giác được ánh mắt Lý Hoài, đành phải ngừng miệng.
Lý Hoài do dự một hồi, mới chậm rãi nói ra: "Là huân hương trong Thiên Điện có khác thường."
"Thì ra là thế." Nguyên Tư Trăn nghĩ nghĩ, lại hạ giọng hỏi: "Vậy cái mê hương tình của nàng ta là hạ cho ngươi? Không phải đang cùng Ngô Vương điện hạ một chỗ sao? Chẳng lẽ cũng muốn ngươi tham gia vào..."
Lần này không cần Lý Hoài trừng nàng, Nguyên Tư Trăn liền tự mình im miệng, nghĩ hồi lâu mới nói: "Thật sự rất kỳ lạ, Uất Trì tiểu thư sống ở thôn trang lâu như vậy, chắc hẳn tính tình là người trầm tĩnh, một nhà Uất Trì Thượng Thư cũng đều phẩm hạnh đoan chính, Uất Trì tiểu thư sao có thể có gan làm loạn như thế?"
"Mười mấy năm nuôi dưỡng ở bên ngoài, tính tình thay đổi cũng không quá kỳ quái." Lý Hoài từ tốn nói, hắn nhớ lại ký ức mông lung hồi nhỏ, dường như chỉ có một cái bóng mơ hồ, hài đồng kia chải búi tóc song nha, nhìn hắn nhếch miệng cười một tiếng, vui vẻ tràn đầy ra cả đôi mắt, thật sự rất khó liên hệ người đó với Uất Trì tiểu thư hiện tại.
"Lần trước ta ở Phù Dung Viên nhìn thấy Uất Trì tiểu thư, trên người nàng ta không thấy có yêu dị gì." Nguyên Tư Trăn nhớ lại lúc trước gặp qua hai lần, một lần tại Phù Dung Viên, lần ở cạnh ao bên ngoài vườn mai, mà lúc ở trong rừng mai, Uất Trì tiểu thư còn có cử chỉ mập mờ với Lý Hoài, xem ra thật đúng là nhìn trúng hắn.
Bởi vì chuyện con cá sấu yêu kia dám mổ yêu đan mang đi giấu để ẩn đi yêu khí, Nguyên Tư Trăn cũng không dám khẳng định Uất Trì tiểu thư chắc chắn không phải yêu quái, nhưng đã có thể dùng cảnh trong tranh để mê hoặc người bên ngoài, cũng có thể đã học cái tà môn ma đạo gì đó rồi, nếu là như vậy, Nguyên Tư Trăn cũng muốn đi đến thôn trang nàng ta ở mười mấy năm nhìn một cái, nói không chừng có thể có manh mối gì.
"Tra chuyện mất trí nhớ, điện hạ đã đáp ứng thả ta bình yên rời đi, mà để tra được chuyện của Uất Trì tiểu thư, điện hạ có thể tạm thời thả Hoa Lân..." Nguyên Tư Trăn cũng chẳng biết tại sao mình lại lớn mật như thế, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nàng đương nhiên thu được ánh mắt lạnh như băng của Lý Hoài, lập tức cúi đầu xuống nói khẽ: "Ta nói đùa thôi mà."
- ------------------------------------
Lúc này trong tẩm cung Cao Quý Phi, Lý Mộc cắn chặt hàm răng quỳ trên mặt đất, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.
Đêm qua bị ngọc bội của Lý Hoài doạ cho sợ vỡ mật xong, hắn liền không chút nghĩ ngợi chạy về hướng Vương phủ, lo lắng hãi hùng cả đêm, nghĩ rất nhiều biện pháp bổ cứu, cuối cùng vẫn quyết ý muốn cùng mẫu thân thảo luận.
Cao Quý Phi nghe xong cái chuyện hoang đường này của hắn, tức giận đến quẳng hết mấy món đồ sứ, nếu không phải sợ lưu lại dấu vết, lúc này thật muốn tát cho hắn hai bàn tay.
"Ngươi nạp mấy cái thị thiếp thì thôi ta cũng liền nhịn, không nghĩ tới còn đánh chủ ý lên cả hậu cung của phụ hoàng ngươi!" Cao Quý Phi giận dữ, nhưng nghĩ đến nửa câu sau thật quá nguy hiểm, liền liều mạng thấp giọng, "Vẫn là ta sơ sẩy quản giáo, để ngươi thành tên khốn nạn như thế!"
"Hài nhi biết sai, thật sự là Uất Trì Tài nhân kia câu dẫn hài nhi trước, cũng không biết có phải hạ thuốc mê gì cho hài nhi hay không, hài nhi vốn biết Uất Trì Thượng Thư từ trước đến nay đều ngồi chung thuyền với Lý Hoài, có phải hiện tại là ý của hắn hay không?" Lý Mộc ảo não cúi thấp đầu, lúc này cũng thống hận mình vì sao không giữ được.
Cao Quý Phi xoay chuỗi ngọc trong tay lòng vòng trong tay, thật lâu mới nói: "Nếu là chủ ý của hắn, vì sao lại để ngọc bội của mình lại rừng mai, không duyên cớ cho ngươi cái cảnh cáo?"
"Nếu như hắn chỉ là tình cờ gặp được thì tốt, cho dù muốn vạch trần, trong tay cũng không có chứng cứ." Lý Mộc cũng tán đồng Cao Quý Phi, thở phào một hơi, tiếp tục phân tích nói.
Ai ngờ Cao Quý Phi lại mắng: "Thật sự là ngu xuẩn! Lý Hoài cũng giống như mẫu thân hắn thôi, tâm cơ thâm trầm, đã có cái này trong tay, không có chứng cứ hắn cũng có thể tạo ra cho ngươi cái chứng cứ."
Lý Mộc không dám mạnh miệng, đành phải cúi đầu thấp hơn, nói ra: "Mẫu thân cảm thấy Uất Trì Tài Nhân sẽ bán đứng hài nhi, làm chứng cho Lý Hoài? Nhưng nếu như vậy, nàng ta không phải cũng phải chết sao..."
"Một nữ nhi nuôi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có thể có tình cảm gì." Cao Quý Phi lơ đễnh nói: "Nói không chừng căn bản không phải là nữ nhi của Uất Trì gia, mà là hồ ly không biết đào về từ nơi nào, lúc này cần dùng đến nàng ta, làm sao có chuyện không nỡ? Chỉ sợ là có thể làm cho nàng ta cam tâm tình nguyện đi chết."
"Hài nhi cảm thấy Uất Trì Tài nhân không giống..." Lý Mộc cau mày khẽ nói, hắn cùng Uất Trì Tài nhân tuy nói không đến nỗi tình nghĩa rất sâu đậm, nhưng trải qua dây dưa, hắn có thể cảm nhận được nàng ta cũng không phải là trạch nữ khúm núm nơi khuê phòng.
"Ngươi còn nói ngu cái gì nữa!" Cao Quý Phi thấy hắn còn băn khoăn Uất Trì Tài nhân, lại mắng: "Ngươi có biết thân thể phụ hoàng ngươi kém đi rất nhiều, chỉ sợ là sắp đến lúc rồi.
Những ngày gần đây hắn sẽ định ra thái tử, ngoại trừ ngươi cùng Lý Hoài, còn có ai có thể vào đây giành giật? Đến cửa này rồi, ngươi nên có chút quyết đoán, cho dù thật sự thích hồ mị tử kia, chờ ngươi làm Hoàng đế rồi, còn có cái gì không chiếm được?"
Lý Mộc cắn răng khẽ gật đầu: "Mẫu thân nói đúng lắm, xin mẫu thân chỉ điểm cho hài nhi!"
Cao Quý Phi lúc này mới thở ra một hơi, đôi mi thanh tú của bà khẽ nhăn lại, đôi mắt phượng lộ ra tính toán, thật lâu mới nói: "Ngọc bội còn ở trên tay ngươi?"
"Còn..." Lý Mộc thấp giọng đáp, lại nghe Cao Quý Phi tiếp: "Vậy ngươi có để lại vật gì ở chỗ nàng ta không?"
Lý Mộc đối diện với cặp mắt của Cao Quý Phi, mẹ con tâm ý tương thông, hắn lập tức liền hiểu ra mưu kế của mẫu thân, biện pháp này hắn không phải chưa nghĩ tới, chỉ bất quá nếu làm thế này chính là đưa Uất Trì Tài nhân vào tuyệt lộ.
"Thay vì kinh hồn táng đảm lo lắng, không bằng tiên hạ thủ vi cường." Nhiều năm đấu đá trong hậu cung, dưới bề ngoài đoan trang hiền thục của Cao Quý Phi, bà đã luyện thành tính tình tàn nhẫn.
Nhìn ra Lý Mộc do dự, tiếp tục nói: "Tranh chấp hoàng vị, từ trước đến nay đều là ngươi chết ta sống, ngươi còn do dự, đợi đến khi Lý Hoài kịp phản ứng, bố trí xong sự tình, còn có chỗ nào cho ngươi trốn thoát? Chỉ sợ hai mẹ con chúng ta cũng không được chết tử tế."
"Hài nhi lập tức đi bố trí." Lý Mộc lúc này mới hạ quyết tâm, trầm giọng đáp..