Lý Dung vừa ra khỏi cung, Nhu phi liền cuống quít quỳ xuống, la lên, "Bệ hạ, Bệ hạ thứ tội, thần thiếp thật sự không biết tên Hoằng Đức kia..."
"Thôi đi", Lý Minh có chút mệt nói, "Ngươi cũng đã bị phạt rồi, trở về nghỉ ngơi lấy lại sức, đừng lo mấy chuyện linh tinh nữa"
"Bệ hạ...", giọng Nhu phi mang theo vẻ thấp thỏm, tựa như đang do dự có nên nói ra không, Lý Minh nâng mắt nhìn bà, nhàn nhạt hỏi, "Còn chuyện gì nữa?"
"Bệ hạ, thần thiếp biết lúc này không nên nhiều lời, nhưng thần thiếp lo cho Bệ hạ nên vẫn muốn nói thêm vài câu"
Nhu phi nâng mắt nhìn Lý Minh, chậm rãi nói, "Bệ hạ cũng biết, lá bùa ban nãy mà pháp sư Hoằng Đức lấy ra là bùa đúng gì không?"
"Đây là bùa duyên kiếp tam sinh...", Bùi Văn Tuyên và Lý Dung ngồi trong xe ngựa, cổng cung không phải là nơi nói chuyện nên ban nãy Bùi Văn Tuyên nhanh chóng kéo Lý Dung lên xe.
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy, nội tâm có chút nặng nề, nàng chỉ có thể hỏi lại lần nữa, "Không phải chàng viết sao?"
"Không phải", Bùi Văn Tuyên vuốt chữ viết trên giấy, chậm rãi nói, "Nhìn sơ qua thì rất giống chữ của ta, nhưng thật sự không phải ta viết.
Đối phương đơn giản tìm người mô phỏng chữ của ta, sau đó gài bẫy Điện hạ vào một cuộc tranh luận, khiến mọi tâm tư của Điện hạ đều đặt vào chuyện của pháp sư Hoằng Đức và mất đi sự phán đoán với những chuyện khác mà thôi"
"Cho nên tối nay, họ đã sớm từ bỏ pháp sư Hoằng Đức, thậm chí, Nhu phi từ đầu đã có ý định chèn ép ta, mục đích là để khiến ta thừa nhận lá bùa này thật sự là của chúng ta"
Lý Dung lập tức hiểu được, nàng hít sâu một hơi, "Lá bùa này rốt cuộc có công dụng gì?"
"Là bùa do một cao tăng lớn tuổi ở miếu Nguyệt lão thành đông đặc chế, muốn xin được lá bùa này, người xin phải tắm gội sạch sẽ, ăn chay, tụng kinh bốn mươi chín ngày.
Công dụng của lá bùa này chính là để hai người có tên bên trên...", Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn về phía Lý Dung, "Nhân duyên ba kiếp gắn chặt, sống chết không chia lìa"
"Nhân duyên ba kiếp gắn chặt, sống chết không chia lìa"
Nhu phi quỳ trên mặt đất, giải thích ý nghĩa lá bùa cho Lý Minh, "Chữ bên trên do chính tay Phò mã viết, cũng chính Phò mã là người đi cầu lá bùa này.
Trong thiên hạ có mấy nam nhân có thể có tình cảm nhường ấy với thê tử mình chứ ạ? Một đời không đủ, sống chết không chia lìa, nhất định còn phải là ba kiếp, đời đời kiếp kiếp gặp nhau.
Thần thiếp còn nhớ Bệ hạ từng nói, Bùi Văn Tuyên xuất thân hàn tộc, là cây đao Bệ hạ dùng để cân bằng thế gia, hắn và Điện hạ nhìn qua tuy rằng cực kì ân ái nhưng trên thực tế đây chỉ là một thủ đoạn của hắn nhằm thao túng Bình Lạc Điện hạ mà thôi"
"Nhưng Bệ hạ...", Nhu phi nhìn Lý Minh, "Ngài nghĩ xem, hiện tại rốt cuộc là Bình Lạc đang thao túng Bùi Văn Tuyên hay Bùi Văn Tuyên đang thao túng Bình Lạc?"
"Nếu Bùi Văn Tuyên yêu thương Bình Lạc thì có làm sao?", tuy giọng điệu của Lý Minh cực kì lãnh đạm nhưng Nhu phi biết, kỳ thật trong lòng Lý Minh đã có đáp án, chẳng qua là muốn bà chính miệng nói ra mà thôi.
Bà khẽ cười, ôn hòa đáp, "Vậy thì Phò mã và Công chúa chính là phu thê nhất thể, chờ sau này Phò mã thăng chức làm Lại bộ thị lang, Công chúa làm Ti chủ Đốc tra ti, một người phụ trách bắt người, một người quản lý việc thăng chức, trong triều, mọi thứ đều sẽ do họ định đoạt"
"Một quyền lực lớn nhường này, nếu do một mình Bệ hạ sử dụng cũng chẳng nói làm gì, nhưng nếu lòng Công chúa hướng về Thái Tử thì sao?"
"Vậy nàng thấy nên làm thế nào?"
"Bệ hạ...", Nhu phi thần sắc cúi người dập đầu, "Dưỡng hổ di hoạn*, nếu lòng Phò mã đã thuộc về Bình Lạc Điện hạ, vậy hắn chỉ cần làm tốt chức Phò mã là được.
Nếu sau này Bình Lạc Điện hạ có thật sự là hổ đi chăng nữa...", Nhu phi nâng mắt, bình tĩnh nói, "Bệ hạ cũng có thể diệt trừ"
(*Gốc, 养虎遗患, ý chỉ giữ những kẻ nguy hiểm bên cạnh sẽ có ngày bị cắn ngược)
Giọng Nhu phi cực kì lạnh nhạt, chất giọng luôn mang theo sự mềm mại, hiện lại mang theo vài phần tự tin hiếm có, như thể cơn gió đêm đầu xuân thổi qua khiến người nghe không khỏi lạnh sống lưng.
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên giải thích, cảm nhận từng cơn gió đêm thổi qua cửa sổ.
Bọn họ im lặng ngồi đối diện nhau, chỉ trong nháy mắt nàng liền thông suốt ý đồ của Nhu phi, thậm chí còn hiểu được dụng ý kẻ đứng sau Nhu phi.
Nàng bất giác siết chặt nắm tay, kìm nén mọi suy nghĩ, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, "Là ta sơ ý"
Bùi Văn Tuyên không đáp, vuốt v3 chữ viết trên lá bùa.
Hắn không hề cảm thấy bất ngờ khi Lý Dung thất thủ, dù sao không một ai có thể đề phòng được người đã từng thân cận với mình nhất, cố tình tính kế sau lưng mình.
Có một sự phẫn nộ không thể diễn tả đang trào dâng trong lòng hắn.
Sau tất cả những âm mưu quỷ kế hắn từng trải qua, chưa lần nào khiến hắn cảm thấy ghê tởm, ác độc lại phẫn nộ đến thế.
Nhưng càng như vậy, hắn càng không thể hiện cảm xúc gì, thậm chí hắn còn hy vọng Lý Dung đừng quá thông minh.
Nàng có thể đổ hết mọi tội lỗi lên người Nhu phi và đừng phát hiện bất kì điều gì.
Như vậy, Lý Dung ít nhất sẽ không đau lòng.
Bùi Văn Tuyên ngẫm lại ngọn nguồn của cả sự việc.
Lý Dung ngồi bên cạnh đợi trong chốc lát, thấy hắn không nói lời nào, nàng chậm rãi nói, "Chàng...!đừng tức giận, sau này ta sẽ cẩn thận hơn"
"Hửm?", Bùi Văn Tuyên bật cười, hắn ngẩng đầu lên, ôn hòa hỏi, "Điện hạ nói đùa rồi, sao ta lại tức giận được?"
Thấy vẻ mặt Lý Dung đầy vẻ hoài nghi, sau khi do dự một chốc, cuối cùng Bùi Văn Tuyên vẫn duỗi tay ra, kéo Lý Dung vào lòng.
Vào khoảnh khắc hơi âm từ cơ thể Lý Dung chạm vào người, Bùi Văn Tuyên liền cảm thấy mọi sự buồn bực trong nội tâm như được một dòng suối mát rưới lên.
Bùi Văn Tuyên ôm lấy nàng, không nói một lời, Lý Dung cảm nhận được cảm xúc của hắn, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Sau khi bình ổn một chốc, nàng mới nói, "Hiện tại đã đi đến bước này, Phụ hoàng biết chuyện chàng cầu xin lá bùa e rằng sẽ không tin chàng như trước nữa.
Nếu chúng ta không làm gì đó thì trước khi Xuyên nhi kịp đăng cơ, mọi thứ sẽ xem như tiêu tùng"
Lý Dung nhắm mắt lại, dựa vào lòng Bùi Văn Tuyên, "Chàng đã có tính toán gì chưa?"
Bùi Văn Tuyên không đáp.
Bước đi này của Tô Dung Khanh quá tàn nhẫn, rút củi dưới đáy nồi, hoàn toàn làm lung lay gốc rễ của hắn.
Nhưng muốn giải quyết cũng rất đơn giản.
Dù sao hiện tại số người Lý Minh có thể dùng không nhiều lắm.
Ông dùng Bùi Văn Tuyên như quân cờ đã lâu, trực tiếp vứt bỏ quả thật đáng tiếc.
Chỉ cần hắn một mực bày tỏ lòng trung thành với Lý Minh, như thế sẽ không còn vấn đề gì.
Nếu Tô Dung Khanh đi bước cờ này sớm hơn, Bùi Văn Tuyên thật sự có thể đáp trả không chút đắn đo, kiêng dè.
Lý Minh sợ hắn bị Lý Dung khống chế, vậy hắn trực tiếp hòa ly, bày tỏ quyết tâm của mình với nàng cho Lý Minh xem là được.
Hắn và Lý Dung chỉ là minh hữu, dưới loại hình thức nào hợp tác với nhau đều không thành vấn đề.
Nhưng hiện tại đã khác rồi.
Bùi Văn Tuyên không thể dùng tình cảm để lót đường cho sự nghiệp của mình.
Thê tử của hắn, tình yêu của hắn, Lý Dung của hắn, trong lòng Bùi Văn Tuyên, tất cả đều là những thứ không thể nhiễm một chút bụi trần.
Bùi Văn Tuyên cúi đầu, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lý Dung im lặng đợi hồi lâu, cuối cùng mới nói, "Chàng là cây đao mà Phụ hoàng dùng tiện tay nhất, hiện nay mọi chứng cứ đều chỉ khiến Phụ hoàng nảy sinh hoài nghi.
Với tính tình của ông, có lẽ sẽ thử chàng lần nữa"
Lý Dung cúi đầu, chống trán mình vào sát trán hắn, như thể dỗ dành lên tiếng, "Đến lúc đó, chàng cứ làm theo ý ông ấy, nên làm thế nào để chứng minh lòng trung thành thì cứ làm thế đấy, hiểu không?"
Lý Dung không trực tiếp nói ra hai từ kia, song Bùi Văn Tuyên lại hoàn toàn có thể hiểu được.
Hắn cúi đầu, có một loại bất lực lặng lẽ trào dâng.
"Điện hạ", Bùi Văn Tuyên mất tiếng nói, "Người đừng vừa ôm ta lại vừa nói những lời kia"
Lý Dung hơi chững lại, sau hồi lâu mới ngồi thẳng người lên.
Khoảng cách giữa họ phút chốc bị kéo rộng ra, Bùi Văn Tuyên nâng mắt nhìn nàng, như thể đang cực kì khắc chế cảm xúc của bản thân.
Hắn bình tĩnh hỏi, "Ý của Điện hạ là, khi đã đến bước đường cùng, ta có thể hòa ly với Điện hạ phải không?"
"Đúng vậy", Lý Dung quyết đoán đáp, "Nhưng lần hòa ly này là giả.
Đợi sau này sự thành, chúng ta lại thành thân"
"Điện hạ không nghĩ đến chuyện...", Bùi Văn Tuyên bình tĩnh hỏi, "Sau khi chúng ta hòa ly, nhỡ lòng ta có người khác, Điện hạ phải làm sao đây?"
Lý Dung ngẩn người, một lát sau, nàng miễn cưỡng mỉm cười đáp, "Nếu...!nếu lòng chàng có người khác, chàng chỉ cần nói một tiếng với ta là được"
Lý Dung siết chặt quạt, kìm chế cảm xúc của mình, "Ta không phải người không biết nói lý.
Không một ai có thể mãi ở cạnh ai cả đời, nếu lòng chàng có người khác..
Vậy thì...!vậy thì không quay về với nhau nữa là được"
Bùi Văn Tuyên không nói gì, lẳng lặng nhìn Lý Dung.
Lý Dung nghĩ thêm một chốc lại chậm rãi bổ sung, "Ta biết việc này với chàng có thể nói là tương đối khó tiếp thu, nhưng đây lại là cách giải quyết đơn giản nhất vào lúc này.
Nếu chàng có gì muốn nói, cứ nói thẳng ra không cần ngại, chúng ta tiếp tục thảo luận"
"Không có gì đáng thảo luận hết!"
Bùi Văn Tuyên quyết đoán lên tiếng, hắn nhìn chằm chằm Lý Dung, chém đinh chặt sắt nói, "Điện hạ, ta sẽ không hòa ly"
"Vậy chàng nói bây giờ phải làm sao hả?"
Lý Dung nhìn Bùi Văn Tuyên, "Chàng có cách gì khác sao? Vị trí Lại bộ thị lang chàng không cần nữa phải không?"
"Phải!"
Bùi Văn Tuyên bị Lý Dung chọc giận, lạnh giọng quát, "Ta không cần!"
"Không chỉ là vị trí Lại bộ thị lang...", Lý Dung lạnh giọng, ngữ tốc cực nhanh, "Có thể suốt cuộc đời này chàng sẽ không leo lên được vị trí có thực quyền nữa, thậm chí ngay cả chức Giám sát Ngự sử chàng cũng mất luôn!"
"Vậy thì có làm sao?", Bùi Văn Tuyên siết chặt tay, "Ta không làm quan nữa không phải xong rồi?!"
"Sau đó thì sao?", Lý Dung nâng mắt, lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn, "Chàng không làm quan, chàng không có thực quyền, là muốn ta nuôi chàng sao?"
"Chàng sẽ sống uất ức, hèn mọn như vậy cả đời, sau đó quay về Lư Châu chèo thuyền hái sen à? Bùi Văn Tuyên chàng phải biết...", Lý Dung cố gắng khống chế ngữ điệu, nhưng vẫn không kiềm được gõ mạnh quạt xuống bàn, "Muốn nói đến chuyện tình cảm thì trước tiên phải có tư cách đó đã.
Hiện tại chàng được xem là gì chứ? Một tên Giám sát Ngự sử bát phẩm như chàng còn có lựa chọn khác sao?!"
"Chàng xuất thân nghèo khó, lại vào triều muộn như vậy, nếu hiện tại chàng có xuất thân như Tô Dung Khanh, chàng có thể thoải mái làm càn, nhưng chàng có sao? Chàng dựa vào cái gì nói với ta rằng chàng không hòa ly?"
Bùi Văn Tuyên không đáp, chỉ cảm thấy những gì Lý Dung nói chẳng khác gì lưỡi dao nhọn cắt qua tim mình.
Những gì nàng nói đều đúng, từng câu từng chữ đều đang lên án tình cảnh khó xử, cũng như sự vô năng và hèn mọn của hắn.
"Vấn đề lớn nhất của chàng và Xuyên nhi chính là...", Lý Dung nhìn sắc mặt hắn, trong lòng có chút không đành lòng nhưng vẫn phải nói ra, "Vào lúc bản thân không có năng lực lại đi khao khát thứ không nên khao khát"
"Cho nên...", Bùi Văn Tuyên bật cười, "Việc ta hy vọng tình cảm của chúng ta có thể tách khỏi chuyện triều đình, hy vọng tình cảm của ta không phải nhún nhường trước quyền thế, hy vọng thê tử của ta cũng có thể giống ta, không vì một chút khó khăn đã từ bỏ hôn nhân của chúng ta như vậy.
Hết thảy những việc này, cũng là thứ ta không nên khao khát, đúng không?"
Lý Dung hơi sững người, Bùi Văn Tuyên như thể cảm thấy hoang đường, hắn xoay đầu đi, có chút chật vật nhìn con đường lót đá xanh bên ngoài xe ngựa, "Lý Dung, hôm nay nếu nàng tỏ ra do dự, dù chỉ một chút thôi, đều có thể khiến ta cảm thấy, trong lòng nàng có ta"
Hàng mi Lý Dung run lên, Bùi Văn Tuyên không nhìn nàng, rũ mắt nói, "Nhưng giờ phút này, lòng ta chỉ nghĩ đến một việc"
"Nếu nàng muốn hòa ly...", giọng Bùi Văn Tuyên mang theo sự run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng hoàn thành câu nói, "Ta cũng chẳng sao hết"
"Ta không cần một thê tử giờ giờ khắc khắc đều có thể xem tình cảm như một loại vũ khí"
Bùi Văn Tuyên hốc mắt ửng đỏ, hắn không nhìn Lý Dung, hàm răng khẽ đánh vào nhau, bàn tay siết chặt thành quyền, "Nàng có thể chê ta ngây thơ, cười ta ấu trĩ, cười ta vô năng"
"Nhưng nàng không nên cười nhạo tấm chân tình của ta"
"Ta không muốn hòa ly vì ta xem trọng phần tình cảm này, nên việc phải để nó nhún nhường quyền thế, dù một chút thôi, ta cũng không làm được.
Nhưng nàng lại không có chút gì gọi là do dự, thậm chí còn chẳng chịu tìm kiếm cách khác.
Trước đây nàng nói với ta, nếu thật lòng thì nên được tôn trọng.
Nhưng đến thời khắc lựa chọn, Lý Dung, nàng từ trước đến nay đều như vậy, không chút do dự mà lựa chọn quyền thế"
Lý Dung nghe hắn nói vậy, bất giác cảm thấy bản thân như bị Bùi Văn Tuyên nhấn chìm vào trong nước.
Không khí xung quanh chậm rãi yên tĩnh lại, cả người nàng đều bị nước bao lấy, nàng ra sức giãy giụa, không thể hô hấp.
Những lời Bùi Văn Tuyên vừa nói chẳng khác gì mười năm cuối đời ở kiếp trước, hắn hết lần này đến lần khác mắng nàng, "Lý Dung, cô quả thật là kẻ lòng dạ hiểm độc, không tim không phổi, rắn rết xấu xa"
Thỉnh thoảng, sau khi Lý Xuyên uống rượu, cũng sẽ cầm ly rượu như có như không hỏi nàng một câu, "Trưởng công chúa, tỷ nói xem, nếu ta không phải Bệ hạ, ta có còn là đệ đệ của tỷ không?"
Trước kia nàng không thèm để ý, nàng có thể tùy ý cãi nhau với hắn, thậm chí còn có thể thẳng thừng, thoải mái nói với hắn rằng, đúng, ta chính là một độc phụ lòng dạ hiểm độc, không tim không phổi, rắn rết xấu xa, thì sao nào?
Nàng cũng có thể nhìn Lý Xuyên cười một cái, sau đó như thể nghe không hiểu mà nói sang chuyện khác, "Bệ hạ nói đùa rồi"
Nàng cho rằng nàng đã quen rồi.
Nhưng kiếp này, sau khi được sống lại, khi nàng ở cạnh Bùi Văn Tuyên với tư cách một Lý Dung hoàn toàn mới, khi nàng nhận được một tiếng "a tỷ" chân thành của Lý Xuyên, khi nàng nhận được câu nói "ta chờ nàng" đầy trịnh trọng của Bùi Văn Tuyên, nàng cảm thấy sinh mệnh của mình cuối cùng đã có ánh sáng.
Ánh sáng ấy tẩy sạch thân thể bám đầy bùn nhơ của nàng, khiến nàng có thể sống ngẩng đầu, cũng bắt đầu ôm ấp những suy nghĩ, những khát khao sớm đã bị chốn cung đình này nhấn chìm hoặc không nên có.
Bởi vì từng được ngẩng đầu nhìn qua ánh mặt trời, nên khi có người muốn nhấn chìm nàng vào nước bùn lần nữa, nàng liền cảm nhận được một sự thống khổ chưa bao giờ có trào dâng.
Nàng lẳng lặng nghe Bùi Văn Tuyên nói.
Hắn nói, "Lý Dung mà ta muốn, đáng giá để chờ đợi không nên là bộ dáng này"
Lý Dung nghe vậy chợt bật cười, nàng im lặng, không hề đáp lời hắn.
Nàng vân vê một quân cờ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì đáp, "Ta chẳng qua chỉ mới đưa ra đề nghị thôi, chàng bằng lòng tiếp nhận thì tiếp nhận, không muốn làm quan, muốn đi chịu chết, bị Tô Dung Khanh giẫm xuống đất, ta cũng thấy chẳng sao cả"
"Chàng cho rằng ta rất quan tâm chàng sao?", Lý Dung đặt lại quân cờ xuống bàn cờ, khàn khàn lên tiếng, "Nếu chàng là thứ vô dụng, chàng có đi tìm chết cũng chẳng liên quan gì đến ta cả"
Bùi Văn Tuyên nghe được những lời nói kia, hắn biết Lý Dung đang nói lẫy.
Lý Dung mỗi lần tức giận, lời nói ác độc, tàn nhẫn bao nhiêu nàng cũng có thể nói được.
Hắn biết rõ, nhưng vẫn thấy đau lòng.
Có lẽ do thời gian qua sống với Lý Dung quá dài lại quá yên ả, cho nên hắn đã quên mất thời điểm đối phương làm tổn thương người khác, có thể đau đớn đến thế nào.
Cũng may lúc này xe ngựa đã đến phủ Công chúa.
Xe vừa dừng lại Bùi Văn Tuyên một giây cũng không muốn nán lại, hắn lập tức nhảy xuống xe, trực tiếp bước vào phủ.
"Đêm nay ta không về", Lý Dung đặt quân cờ xuống, bình tĩnh nói, "Ngài lo mà ngẫm lại cho cẩn thận, Bùi đại nhân, ta xin khuyên ngài..."
"Tình yêu là mây khói, tiền đồ mới là quan trọng.
Dù sao ta không quan tâm", Lý Dung bình tĩnh nói, "Ngài tự mình cân nhắc"
Nói xong, Lý Dung trực tiếp ra lệnh xa phu, "Đi"
Nghe thấy Lý Dung châm chọc mình, Bùi Văn Tuyên chỉ đưa lưng về phía Lý Dung, nhắm mắt lại.
Hắn tự dặn lòng đừng so đo với Lý Dung nhưng mỗi một câu nàng nói ra đều không ngừng đâm vào lòng hắn.
Khi nghe thấy xe ngựa chở Lý Dung lần nữa lăn bánh, Bùi Văn Tuyên cuối cùng vẫn không kiềm chế được bản thân.
Hắn nghĩ, mình hẳn đã bị nàng ép đến phát điên rồi.
Bùi Văn Tuyên quay đầu lại, hướng về phía xe ngựa, rống to, "Lý Dung, nàng có bản lĩnh thì đừng về phủ! Nếu hôm nay nàng không trở lại, ta lập tức viết hưu thư"
"Viết đi!", Lý Dung nghe thấy hai chữ "Hưu thư", tức giận đến độ hai tay đều run lên.
Nàng lập tức vén màn xe lên, không màng xa phu khuyên can, ló đầu ra ngoài, nhìn Bùi Văn Tuyên đứng đang tức hộc máu đứng trước cổng phủ Công chúa, cười lạnh nâng cao giọng quát, "Ta lập tức đến thuyền hoa uống rượu, tìm mười mấy tên mỹ nam, ngày mai nếu chàng còn chưa hòa ly với ta thì chàng chính là kẻ thỏ đế!"
Lý Dung nói xong, "soạt" một tiếng buông màn, sau đó nàng nâng tay ôm lấy trán, dựa vào chiếc bàn bên cạnh.
"Điện hạ", xa phu thấp thỏm hỏi, "Người muốn đi đâu ạ?"
Lý Dung bình ổn cảm xúc một chốc, mới khàn giọng nói, "Đến ven hồ đi, tìm chiếc thuyền, sau đó đến Nam phong quán tìm vài công tử tuấn tú, biết thổi sáo đánh đàn càng tốt"
Lý Dung hít hít mũi, ngẩng đầu lên, "Ta cũng muốn xem, ai mới là người không bỏ được ai"
Xa phu nghe Lý Dung nói vậy cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể làm theo lệnh của Lý Dung.
Lý Dung nhắm mắt lại, chiếc xe chạy thẳng về phía hồ.
Bùi Văn Tuyên tự bước vào phủ, đầu tiên hắn lấy sổ con ra, định phê sổ con để bình tĩnh một chút.
Hắn không thể cãi nhau với Lý Dung.
Có biện pháp, luôn có biện pháp.
Suy nghĩ của hắn rối như tơ vò, chẳng bao lâu sau, Đồng Nghiệp liền xông vào phòng, vội la lên, "Công tử, không hay rồi, Điện hạ đến bên hồ thuê một chiếc thuyền hoa, còn gọi rất nhiều công tử ở Nam phong quán đến nữa"
"Không quan trọng", Bùi Văn Tuyên siết chặt bút lông, ra vẻ bình tĩnh, "Nhiều người như vậy cũng không xảy ra chuyện gì được"
(Tây: anh sai rồi nha, )
"Không phải ạ", Đồng Nghiệp quỳ xuống, khiếp sợ nói, "Công tử, ngài bị gì vậy? Dù cho thật sự không có gì xảy ra, ngài cũng không thể trơ mắt nhìn Công chúa làm điều xằng bậy chứ? Có lần đầu sẽ có lần sau, hôm nay nhiều người, ngày mai ít người thì sao?"
"Ra ngoài"
Bùi Văn Tuyên lạnh giọng mở miệng, Đồng Nghiệp sốt ruột nói, "Công tử!"
"Ra ngoài!", Bùi Văn Tuyên hét lớn, Đồng Nghiệp khiếp sợ nhìn Bùi Văn Tuyên, sau hồi lâu, cậu chỉ có thể dập đầu hành lễ, lui xuống.
Đợi đến khi trong phòng không còn ai, Bùi Văn Tuyên siết chặt bút, sau một chốc, hắn không kiềm được hất tung bàn.
Hắn rốt cuộc vẫn không kìm nén được cảm xúc, hắn quay đầu lại, rút thanh kiếm treo trên một cây cột bên cạnh ra, sau đó vung kiếm chém loạn xạ những đồ vật trong phòng.
Mỗi một câu nói của Lý Dung đều như khắc sâu vào lòng hắn.
Hắn dựa vào cái gì?
Hắn hèn mọn, hắn vô dụng, hắn vô năng, hắn dựa vào đâu để có được một phần tình cảm?
Nàng không thèm để ý hắn, nếu không phải Bùi Văn Tuyên hắn còn có vài phần tài hoa, nàng còn sẽ gả cho hắn sao?
Hắn vì sao phải tự nhốt mình ở đây, vì sao muốn ở bên cạnh một người hết lần này đến lần khác tổn thương hắn?
Vì sao không từ quan, trở lại Lư Châu, vì sao còn muốn chôn mình nơi vũng nước bùn như Hoa Kinh, cùng nàng đau khổ giãy giụa?
Nàng chẳng qua biết rõ hắn luyến tiếc nàng, nhưng nàng lại dựa vào cái gì khiến hắn luyến tiếc chứ?!
Mũi kiếm hung hăng chém qua kệ sách, chiếc hộp đặt bên trên cũng bị chém thành hai nửa, một xấp giấy trắng bên trong lả tả rơi xuống đầy đất.
Chữ viết trên trang giấy lập tức đập vào mắt Bùi Văn Tuyên.
"Bùi Văn Tuyên, ngươi có khỏe không? Ta ở trong cung chờ ngươi trở về, ngươi nếu không thể về, ta tuy thấy không sao cả, nhưng vẫn sẽ sợ hãi.
Bỏ đi, thật ra lá thư này cũng không gửi đi.
Ta nói thật với ngươi vậy.
Ngươi không trở lại, ta sao có thể không sao được chứ"
"Bùi Văn Tuyên, thật ra ta có chút hối hận để ngươi rời khỏi Hoa Kinh, Đốc tra ti không có cũng thôi, nhưng nếu ngươi không trở lại, ta phải đi đâu tìm ngươi đây"
"Bùi Văn Tuyên, bọn họ đều nói ngươi đã chết, ta không tin.
Bọn họ không biết ngươi lợi hại, thông minh thế nào.
Những kẻ vốn có xuất thân cao quý như họ sao có thể biết được, cọng cỏ dại có thể phá nát tảng đá mọc lên, sức sống có bao nhiêu khủng khiếp chứ.
Hơn nữa, ta còn ở Hoa Kinh nha"
"Bùi Văn Tuyên, ta nhớ ngươi, vì sao ngươi còn chưa về?"
...
Từng lá thư kia, tuy bên dưới không có kí tên cũng không viết ngày tháng nhưng Bùi Văn Tuyên vừa nhìn liền nhận ra được, chúng hẳn được viết trong lúc Lý Dung bị nhốt ở tháp Bắc Yến.
Hắn ngơ ngác nhìn chúng, nhìn chữ viết xinh đẹp của Lý Dung trên đó.
Chữ của Lý Dung không biết từ bao giờ lại có chút giống hắn.
Nàng dường như thật sự thích chữ của hắn, âm thầm tìm thiệp hắn viết, từng nét bút mô phỏng lại chữ của hắn.
Vì sao còn phải ở lại đây, vì sao còn muốn thích người này?
Bởi vì người này, ngoại trừ biết nói những câu lạnh như băng, còn tổn thương hắn, nhưng đồng thời nàng cũng sẽ bị hắn tổn thương.
Nàng sẽ che giấu tâm tư, âm thầm thích hắn, sẽ lặng lẽ viết thư cho hắn, cũng sẽ mô phỏng chữ của hắn.
Hắn quá để tâm tình cảm của họ, quá để tâm thái độ ngoài mặt của nàng, nhưng hắn lại quên mất, người hắn thích là một tiểu cô nương sẽ chôn giấu tất cả tình cảm trong lòng, chỉ biết dùng lưỡi dao sắc bén c ắm vào vết thương nhằm bảo vệ bản thân.
Bùi Văn Tuyên ngơ ngác nhìn những lá thư rơi đầy trên đất, sau hồi lâu hắn đột nhiên hồi thần, cầm theo kiếm xông ra ngoài.
Đợi đến khi Tĩnh Lan về phòng tìm Bùi Văn Tuyên, còn chưa bước đến cửa đã thấy Tĩnh Mai vội vàng tiến lên, hoảng loạn nói, "Tỷ, không hay rồi"
"Phò mã đâu?", Tĩnh Lan nhìn Tĩnh Mai như vậy liền biết có chuyện không hay, nâng cao giọng hỏi, "Ngài ấy đâu rồi?"
"Phò mã, Phò mã...", Tĩnh Mai thở hổn hển, "Ban nãy cầm kiếm, cầm kiếm lao ra ngoài rồi!"
30/8/2022
Tác giả có lời muốn nói
【 Vở kịch nhỏ 1】
Khi đa số nữ chính tức giận, "Ta tức giận, ta khổ sở, ta muốn cãi nhau với ngươi, ta muốn quậy một trận!"
Lý Dung tức giận, "Đi bao một chiếc thuyền hoa, gọi mười mấy tiểu ca ca xinh đẹp đến, ta muốn vui sướng"
【 Vở kịch nhỏ 2 】
Đồng Nghiệp, "Phò mã, ngươi bình tĩnh một chút, vì sao muốn chém hư đồ đạc chứ?"
Bùi Văn Tuyên, "Dù sao không lâu nữa sẽ ly hôn, phá được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Mất lão bà, không còn phủ Công chúa hay xe ngựa xa hoa, bát cơm của ta bị đập bể rồi, ngươi bảo ta bình tĩnh thế nào? Ta chém, ta muốn chém nhiều hơn nữa"
Đồng Nghiệp, "Vậy ngài cứ tiếp tục đi, Công chúa đã lên thuyền hoa rồi"
Bùi Văn Tuyên dừng lại, rút kiếm xoay người, chạy như điên ra khỏi phủ.
Đồng Nghiệp, "Phò mã, không chém nữa sao?"
Bùi Văn Tuyên, "Chém cái gì mà chém? Ta phải đi chém người"
Góc tám nhảm
Nay đăng coi như chúc mừng Quốc khánh sớm, mong các tình yêu đọc truyện vui vẻ nhé,.