Nghe thấy Lý Dung gọi hắn, Lý Xuyên cuống quýt ném kiếm đi rồi chạy vội về phía Lý Dung.
“A tỷ.” Trong mắt Lý Xuyên tràn đầy sự vội vàng lại mang theo sự kích động: “Sao tỷ lại ở đây?”
“Dung nhi?”
Thượng Quan Nguyệt cũng mờ mịt: “Sao con…”
“Tô Dung Khanh mang binh chờ ở ngoài thành, chỉ chờ Xuyên nhi hành thích vua.” Giọng nói Lý Dung bình tĩnh: “Mẫu hậu, ngài và Xuyên nhi tranh thủ xuất cung đi, con ở đây.”
“Tô Dung Khanh ở ngoài thành?”
Lý Xuyên không thể hiểu được: “Hắn… hắn tham gia vào nhiều như vậy làm gì?”
“Chuyện này đệ đừng quan tâm. Mẫu hậu, đi nhanh nhanh lên đi.”
“Vậy còn con?” Thượng Quan Nguyệt nhanh chóng kịp phản ứng: “Một mình con ở trong cung này?”
“Chuyện này không được.”
Lý Xuyên quyết đoán bác bỏ.
“Vậy thì cùng đi đi.”
Lý Dung cười cười, nghe thấy lời này, Lý Xuyên mới xem như là đồng ý, hắn vui vẻ trở lại: “Được, cùng đi.”
Nói xong hắn kéo lấy Lý Dung.
Bàn tay kéo Lý Dung của hắn vẫn luôn đang run lên, Lý Dung lẳng lặng nhìn hắn.
Thật ra hắn đã cao hơn nàng rất nhiều rồi nhưng ở trước mặt nàng, hắn dường như vẫn luôn là đứa trẻ.
Hắn kéo Lý Dung đi ra khỏi tẩm cung, trước khi ra cửa, Lý Minh gọi hắn lại: “Lý Xuyên.”
Lý Xuyên dừng bước chân, giọng nói của Lý Minh rất lạnh: “Trẫm cho ngươi cơ hội, xem như giữ lời. Chỉ cần con bằng lòng diệt Thượng Quan thị, trẫm có thể cho ngươi Ngự lâm quân.”
Lý Minh nói xong thì khẽ ho.
Trông trạng thái ông ta rất không tốt nhưng ông ta vẫn nhìn chằm chằm Lý Xuyên: “Nếu như Tô Dung Khanh liên hợp thế gia thì với binh lực trong tay bọn chúng, ngươi không thắng được. Ngươi đã không muốn giết trẫm, trẫm có thể vẫn xem ngươi là nhi tử, ngươi quay lại…” Lý Minh vươn tay: “Trẫm cho ngươi giang sơn.”
Thượng Quan Nguyệt nghe thấy lời này thì ánh mắt lóe lên một chút sợ hãi, Lý Dung ngước mắt nhìn Lý Xuyên, nàng đợi quyết định của hắn.
Lý Xuyên nhìn thế giới bên ngoài cửa cung, hắn suy nghĩ rồi lâu rồi nhẹ giọng mở miệng: “Không được.”
“Lý Xuyên!”
Lý Minh nhất thời cuống lên, ông ta ho khan dồn dập: “Ngươi điên rồi!”
“Phụ hoàng, ta không muốn giết người, cũng không muốn vì sự sống chết của mình mà giao tỷ tỷ và mẫu hậu ra.”
Lý Xuyên nói có chút khó khăn, Lý Dung đứng bên cạnh hắn, không hề muốn đè nén tâm trạng của mình, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Xuyên, nhìn đệ đệ của mình.
Quá khứ nàng sẽ xem Lý Xuyên không tính toán được mất thế này thành lòng dạ đàn bà, nhưng khi nàng bỏ những sự tính toán dốc sức kia, nàng lấy thân phận một tỷ tỷ nhìn chăm chú vào Lý Xuyên, nàng đột nhiên cảm thấy, đệ đệ của mình là một người rất tốt, rất tốt.
Do hắn vẫn còn nhỏ tuổi, không rõ cái gì là đúng, cái gì là sai.
Lý Dung vươn tay giữ chặt Lý Xuyên, trong khoảnh khắc giữ chặt hắn, Lý Xuyên đột nhiên ngây ngẩn cả người, hắn quay đầu nhìn Lý Dung, Lý Dung cười lên: “Nói tiếp.”
“Ta…” Lý Xuyên không lưu loát lên tiếng: “Ta có thể… không phải là một Thái tử đủ tư cách, cũng không phải là một quân vương đạt tiêu chuẩn.”
Hắn nhìn vào mắt Lý Dung, không nhịn được mà đỏ cả vành mắt.
“Thế nhưng, ta không muốn trở thành như các người.”
“Ta muốn…” Lý Xuyên hít sâu một hơi: “Ta muốn làm người tốt, ta muốn bảo vệ cho người nhà của ta, ta muốn tìm một người ta thích ở bên nhau, ta muốn làm thứ ta thích, ta hy vọng không làm tổn hại đến cuộc sống của bất kỳ ai.”
“Ta suy nghĩ do dự thiếu quyết đoán, ta suy nghĩ ngây thơ, ta suy nghĩ thiện lương, ta suy nghĩ không tính toán được mất.”
“Lý Xuyên ngươi đúng là ngu xuẩn!”
Lý Minh cao giọng quát mắng, Lý Xuyên hít sâu một hơi: “Ngài mắng chửi đi, không sao cả, dù sao thì ngài cũng chưa từng thích ta. Nhưng mặc kệ ngài có thích ta hay không, phụ hoàng…” Lý Xuyên nhìn ông ta một cái cuối cùng: “Ta cũng không muốn giết ngài rồi làm bẩn trái tim ta.”
Lý Xuyên nói xong liền kéo lấy Lý Dung.
Hắn cảm thấy mình giống như một chú chim được người ta cởi dây.
Rõ ràng lao ra sống chết nhưng lại vui vẻ chưa bao giờ có.
Hắn kéo Lý Dung thật chặt, dựa vào nàng, một mạch đi ra ngoài.
Chờ đi ra hành lang tẩm cung, Lý Dung dừng chân lại.
Nơi này khắp nơi đều là binh sĩ, ở gần nhất chính là ảnh vệ của Lý Dung.
Lý Dung dừng bước chân, Lý Xuyên cảm thấy có chút nghi hoặc: “A tỷ?”
“Xuyên nhi.” Lý Dung nhìn hắn: “Đệ bằng lòng giao thiên hạ cho tỷ không?”
“A tỷ?” Lý Xuyên không rõ nàng nói gì, hai tay Lý Dung khép lại trong tay áo, trên mặt nàng mang ý cười: “Tỷ không thích làm giá y cho người khác, nếu như lần này tỷ vì đệ mà bảo vệ được Hoa Kinh, có thể giao cho tỷ không?”
“A tỷ.” Lý Xuyên nhìn Lý Dung, nở nụ cười: “Đệ biết tỷ không tin đệ nhưng đệ vẫn phải nói.”
“Đệ làm Thái tử là vì mẫu hậu và a tỷ, nếu như a tỷ muốn thiên hạ này, đệ dùng hai tay nâng lên. Đệ vốn cũng không thích hợp ở đây, ở nơi này, đệ sẽ hủy diệt bản thân đệ, có lẽ sẽ còn hại người khác.”
“Như vậy…” Lý Dung nhìn hắn chăm chú: “Nếu có một ngày, tỷ làm quân, đệ làm thần thì được chứ?”
“Có gì mà không thể đây?” Lý Xuyên giống như cảm thấy buồn cười, Thượng Quan Nguyệt nhíu mày: “Các con còn đang nói gì vậy, đi nhanh lên đi.”
“Đúng.” Lúc này Lý Xuyên mới nhớ tới: “A tỷ, đệ che chở cho tỷ và mẫu hậu…”
Lời còn chưa dứt, thị về từ phía sau dùng cổ tay hạ xuống, đánh cho Lý Xuyên bất tỉnh, thị vệ đỡ lấy Lý Xuyên, khuôn mặt Thượng Quan Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, bà nói: “Con làm gì vậy!”
“Mẫu hậu, ta không thể đi được.”
Giọng nói Lý Dung bình tĩnh: “Ta muốn giả thành Xuyên nhi ở trong cung trấn thủ, không thể khiến cho Tô Dung Khanh hoài nghi. Ngài đưa Xuyên nhi ra ngoài đi.”
“Nhưng mà một nữ hài tử như con…”
“Ta làm được.” Lý Dung cắt ngang lời bà, nàng bình tĩnh nhìn Thượng Quan Nguyệt: “Nếu như ta không đi thì không ai đi được nữa, mẫu hậu, đi đi.”
Thượng Quan Nguyệt nhìn chằm chằm Lý Dung, bà không đáp lời, Lý Dung cũng đã biết đáp án của bà.
Lý Dung xoay người, đi một mạch về phía tẩm cung, chờ đẩy cửa đi vào điện, nàng đã nhìn thấy Lý Minh đang thở hổn hển trên giường rồng.
Dường như ông ta cực kỳ khó chịu, cả người gập xuống thở gấp, Lý Dung cúi người nhấc kiếm, Lý Minh nhìn Lý Dung rút kiếm thì trong mắt lộ ra sự kinh hoảng, Lý Dung mang theo kiếm tới gần Lý Minh, Lý Minh siết chặt nắm đấm ra vẻ bình tĩnh.
Lý Dung nhấc kiếm chỉ lên mặt Lý Minh, nàng nhìn ông ta.
Một lát sau, nàng có chút khó hiểu: “Ngài đang sợ ta.”
“Trẫm không có.”
“Ngài không sợ Xuyên nhi, ngài lại sợ con, vì sao vậy?” Lý Dung nhìn ông ta, nàng nhìn ra sự sợ hãi từ trong đôi mắt già nua của ông ta, nàng cúi đầu cười cười, rút kiếm lại rồi ném sang một bên.
“Ngài cảm thấy con sẽ giết ngài, đệ ấy thì không.”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lý Minh lạnh giọng: “Ngươi và hắn không giống nhau.”
Lý Dung ngồi bên giường, không nói lời nào, Lý Minh hòa hoãn một hồi, dường như ông ta đã ổn hơn một chút, Lý Dung đứng dậy đến bên cạnh bưng nước rồi đưa cho Lý Minh.
Lý Minh không dám uống, Lý Dung biết ý của ông ta, nàng trấn an ông ta: “Yên tâm đi, bây giờ ta giết người rất dễ dàng, không cần hạ độc tốn công.”
Lý Minh nghe thấy thì cứng đờ một lúc, Lý Dung ngồi xuống cho ông ta uống nước.
Lý Minh uống nước xong thì đã tốt hơn rất nhiều, Lý Dung đỡ ông ta nằm xuống rồi đắp chăn mền cho ông ta.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Lý Minh nhìn nàng chằm chằm, Lý Dung suy nghĩ một chút: “Cũng không có gì đâu, thời gian cuối cùng rồi, ta không muốn tranh chấp với ngài nữa. Từ trước đến nay ta chưa từng chăm sóc ngài, cuối cùng chăm sóc một chút, ngài đừng quá cảm kích.”
Lý Minh không nói lời nào, ông ta nhìn Lý Dung đắp chăn mền cho ông ta, Lý Dung suy nghĩ một chút: “Nhu phi đâu rồi?”
“Trẫm bảo nàng ấy và Túc vương chạy rồi.”
Lý Dung gật đầu, ngược lại cũng không tức giận, nàng ngồi dưới bậc thang, Lý Minh nằm trên giường, rất lâu sau, ông ta thấp giọng nói: “Không phải ngươi xuất cung rồi sao, quay lại làm gì, chịu chết thay Lý Xuyên ư?”
“Cũng không tính là chịu chết đâu, ta vẫn rất thông minh, ta ở đây thì cơ hội sống lớn hơn đệ ấy.”
“Ngươi không giết trẫm là vì sợ Tô Dung Khanh lấy lý do hành thích vua để hại ngươi sao?”
“Tấn công hoàng thành và hành thích vua khác nhau lắm sao?” Lý Dung cảm thấy vào giờ phút này Lý Minh có chút tẻ nhạt, nàng dựa vào giường, một lát sau, nàng lan man nói chuyện phiếm: “Thật ra ta không rõ, đến cùng là ngài đang tranh cái gì.”
“Ngài muốn chèn ép thế gia, chèn ép Thượng Quan thị nhưng ngài không nhìn ra Xuyên nhi và người có cùng một ý sao? Liều mạng phế đi đệ ấy thì có ý nghĩa gì? Hơn nữa, Lý Thành hiện tại trong tay Nhu phi kia chính là giả, truyền hoàng vị cho một tên hàng giả, ngài cũng vui vẻ hả?”
“Ngươi không được nói xấu Thành nhi.” Lý Minh lạnh mặt: “Trẫm sẽ không tin ngươi.”
“Ta cũng biết ngài sẽ không tin, nếu như ta chết đi, lần này ngài ra ngoài thì tự mình nghiệm xét đi.”
Lý Dung nói xong, cảm thấy mặt đất có chút lạnh, nàng đứng dậy tìm cái ghế chuyển tới rồi ngồi bên cạnh Lý Minh.
Lại dời cái bàn nhỏ để nước trà lên, nàng ôm lò sưởi, an nhàn ngồi xuống.
Lý Minh nhìn nàng bận rộn, chờ nàng ngồi xuống, Lý Dung nói tiếp: “Câu vừa rồi ta hỏi ngài vẫn chưa trả lời ta đấy.”
“Hắn là hài tử của Thượng Quan thị…” Lý Minh lạnh giọng: “Không thể nào chân chính thoát khỏi các ngươi. Hiện tại ngay cả động thủ với các ngươi mà hắn cũng không làm được, chờ sau này trẫm không có ở đây thì còn trông cậy hắn ra tay sao?”
Nghe thấy lời này, Lý Dung không khỏi bật cười.
Lý Xuyên đâu chỉ là ra tay? Hắn còn ác hơn Lý Minh nhiều.
Lý Minh nói đến đây thì dường như tức giận: “Hai nhi tử của trẫm, Lý Xuyên đang tốt đẹp lại bị các ngươi nuôi cho phế rồi. Còn có ngươi, trẫm thương ngươi như thế, ngươi lại…”
“Ta lại thế nào?” Lý Dung quay đầu nhìn ông ta: “Ta kính yêu ngài như vậy…” Lý Dung nhìn ông ta: “Ngài lại một lòng muốn ta gả cho vị hôn phu kém cỏi nhất, để ta đừng can thiệp vào lợi ích của ngài, mọi thứ đều bảo ta đứng sang một bên.”
“Hoa Nhạc thì ngài thương trên đầu quả tim, còn ta thì sao?”
“Trẫm yêu thương ngươi còn ít sao!” Lý Minh gầm thét.
“Vậy sự kính yêu của ta đối với ngài ít hơn Hoa Nhạc một phân sao?”
Nàng chưa từng chất vấn Lý Minh như vậy.
Giống như một nữ nhi so với bình thường thì còn bình thường hơn.
Lý Minh không khỏi sửng sốt. Lý Dung nhìn ông ta: “Ta là nữ nhi của Thượng Quan thị thì không phải là nữ nhi của ngài nữa sao?”
Lý Minh không nói gì, câu hỏi như vậy dường như đã khiến ông ta cảm thấy khó xử.
Lý Dung chậm lại một lúc rồi cười lên: “Thôi, không nói những thứ không vui này với ngài, chúng ta trò chuyện một chút việc vui vẻ đi. Dù sao ngày mai, hoặc là ta chết, hoặc là…”
Lý Dung không nói tiếp, nàng nhún nhún vai: “Cũng không quan trọng. Phụ hoàng…” Nàng đưa tay đặt ở giữa bụng mình, dường như nghĩ tới chuyện hưng phấn gì đó: “Ta có hài tử rồi, ngài sắp làm ngoại công rồi.”
Nghe thấy lời này, câu nói “Khốn kiếp” suýt chút nữa ra khỏi miệng nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Lý Dung, ông ta lại dừng ở giữa môi.
Ông ta bình tĩnh nhìn Lý Dung, Lý Dung cười nhìn ông ta: “Phụ thân, đây là đứa trẻ đầu tiên trong hơn năm mươi năm của ta.”
“Năm mươi năm?”
Lý Minh nhíu mày: “Ngươi đang nói vớ nói vẩn gì vậy?”
Lý Dung cười cười: “Ta cho ngài biết một bí mật, thật ra, ta đã sống qua hai đời.”
“Ngươi điên rồi à!” Lý Minh lộ ra vẻ mặt kinh hãi, Lý Dung cũng không thấy lạ, giọng nói của nàng rất chậm: “Ta biết ngài không tin, ta chỉ thuận miệng nói vài lời với ngài, ta nói ngài hồ đồ cũng vì ngài hoàn toàn không hiểu rõ Xuyên nhi. Ngài cho rằng đệ ấy hèn yếu sao? Đệ ấy không muốn tiêu diệt thế gia sao? Không, sau này đệ ấy còn lợi hại hơn ngài nhiều.”
Lý Dung thong dong nói về tất cả những việc Lý Xuyên từng làm, Lý Minh lẳng lặng nghe.
Vừa bắt đầu ông ta đã lộ vẻ chán ghét, cảm thấy Lý Dung lừa ông ta nhưng nói rồi nói, ông ta lại bắt đầu hỏi đến, chi tiết đều ở đó, không có chút sơ hở nào.
Hai người một hỏi một đáp, đèn đuốc trong cung đều đã được thắp lên.
Bùi Văn Tuyên đi theo Triệu Trùng Cửu phi nhanh ở vùng ngoại ô, không bao lâu hắn đã nhận ra có điều gì không đúng.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho người bên cạnh, thị vệ đột nhiên tăng nhanh tốc độ ngựa chặn ở phía trước Triệu Trùng Cửu. Triệu Trùng Cửu hơi kinh ngạc: “Đại nhân?”
Bùi Văn Tuyên ở sau lưng hắn ta kéo dây cương, lạnh giọng: “Ngươi muốn lừa ta đi đâu?”
Triệu Trùng Cửu giật mình, không ngờ Bùi Văn Tuyên lại phản ứng nhanh như vậy, trong lòng Bùi Văn Tuyên lo cho Lý Dung, hắn hét to ra tiếng: “Điện hạ đâu!”
Triệu Trùng Cửu mím chặt môi, rất lâu sau hắn ta mới lên tiếng: “Ở trong cung.”
“Nàng ấy quay về làm gì?”
Bùi Văn Tuyên sửng sốt, Triệu Trùng Cửu tung người xuống ngựa, dùng hai tay dâng lên một phong thư.
“Tô Dung Khanh trước sau có thể có tổng cộng ba vạn binh mã mai phục ở Hoa Kinh, điện hạ ở trong cung kéo dài thời gian đưa Thái tử điện hạ ra ngoài. Sợ ngài cũng bị rơi vào ngục tù nên điện hạ bảo thuộc hạ lừa ngài ra ngoài.”
Bùi Văn Tuyên nghe thấy lời này thì siết chặt dây cương, nhìn chằm chằm thư trên tay Triệu Trùng Cửu: “Đây là cái gì?”
“Điện hạ nói, đến khách đi3m rồi đưa thư cho ngài.”
Bùi Văn Tuyên nghe được thì cầm thư mở ra, trông thấy chữ của Lý Dung.
Trong chữ của nàng mang theo khuôn chữ của hắn, bởi vì sau khi bọn họ thành hôn, nàng đã mô phỏng theo chữ của hắn một năm.
Một đời này, dường như nàng lại tìm về thói quen đó.
Phía trên đó chỉ là một hàng chữ rất ngắn, giống như thói quen bình thường của Lý Dung, lời ít mà ý nhiều.
Chỉ là lần này nàng không nói mưu tính, nói tình hình trận chiến với hắn nữa.
Bên trong phong thư quan trọng nhất vào lúc cuối cùng này, nàng chỉ để cho hắn một câu.
“Lang quân yêu ta hơn tính mệnh, ta cũng như thế, cam lai tựa mật ngọt.”
“Lưu bút: Lý Dung.”
Bùi Văn Tuyên cầm thư, trong phút chốc, hắn cảm thấy có hơi nước xộc thẳng tới hốc mắt.
Hắn cúi đầu xuống, dường như không biết nên điều chỉnh cảm xúc như thế nào, Triệu Trùng Cửu thận trọng nói: “Đại nhân, điện hạ cũng là suy nghĩ vì đại cục…”
“Tô Dung Khanh đã liên hệ với những ai?”
Bùi Văn Tuyên gấp trang giấy lại rồi để vào trong tay áo, Triệu Trùng Cửu ngẩn người, sau đó báo tên.
Sau khi Tô Dung Hoa đưa tin cho Thượng Quan Nhã, Thượng Quan Nhã đã truyền đạt tất cả cho Triệu Trùng Cửu, Bùi Văn Tuyên gật đầu, hắn gọi người bên cạnh: “Đồng Nghiệp.”
“Công tử.”
“Tìm người nhà của những người này, nếu như ra khỏi thành thì trực tiếp đuổi bắt. Người ở trong phủ đệ tại Hoa Kinh thì bố trí người ở trong phủ của bọn họ, bình minh ngày mai, bọn chúng sẽ mang binh vây cung thành, số lượng binh sĩ được bố trí canh phòng phủ đệ sẽ giảm bớt, dẫn người bắt người tới.”
“Vương thị và Tô thị có thể đứng mũi chịu sào, còn người khác tìm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, bắt hết tất cả lại.”
“Không được, công tử.” Nghe thấy lời này, Đồng Nghiệp có chút sốt ruột: “Ngài làm như vậy sau này sẽ mang tiếng xấu.”
“Làm theo.”
Bùi Văn Tuyên nói xong thì tiếp tục cưỡi ngựa trở về.
Bức thư của Lý Dung vẫn ở trong ngực, giống như một khối than lửa, thiếu đốt lồ ng ngực hắn.
Trong đời nàng rất ít biểu đạt tình cảm, gần như là chưa từng nói gì với hắn, hắn lo được lo mất, luôn lo lắng bất an.
Nhưng khi nàng giao tình cảm ra trước mặt hắn, hắn lại hận không thể để nàng mãi mãi cao cao tại thượng.
Hắn không cần nàng nói những lời này.
Bởi vì người khác nói yêu là lời tâm tình.
Chỉ có cô nương ngốc này, nếu nói yêu ngươi hơn sinh mệnh thì chính là thật sự có thể dùng mạng để đổi lấy mạng của ngươi.
Bùi Văn Tuyên cưỡi ngựa một đường chạy như bay đến trong thành.
Trong thành Hoa Kinh đã hoàn toàn hỗn loạn, bách tính điên cuồng chạy trốn ra ngoài thành, Bùi Văn Tuyên hoàn toàn không có cách nào cưỡi ngựa đi vào, hắn chỉ có thể chen chúc trong đám người, ra sức xông vào.
Lúc hắn gạt đám người ra đi vào trong thì trông thấy Thượng Quan Nhã trang điểm thành một nông phụ, cùng Tô Dung Hoa chen chúc ra khỏi thành. Bên cạnh bọn họ còn một thanh niên cõng một nữ tử đã hôn mê, dẫn “mẫu thân” của mình ra sức chen lấn đi ra ngoài.
Thượng Quan Nhã, Tô Dung Hoa, Lận Phi Bạch, Lý Xuyên, Thượng Quan Nguyệt, ai cũng ở đây, chỉ không có Lý Dung.
Bọn họ nhìn nhau một cái giữa không trung, giống như là phó thác tất cả.
Thượng Quan Nhã và đám người chen ra khỏi Hoa Kinh, Bùi Văn Tuyên ra sức tiến vào Hoa Kinh, sau khi hai người lướt qua nhau không lâu thì cửa lớn Hoa Kinh chậm rãi đóng lại, Bùi Văn Tuyên nghe thấy tiếng bách tính kêu khóc vang lên cả trời, hắn đi trên con đường dài, ngửa đầu nhìn bầu trời đen nhánh.
Bông tuyết từ trên trời nhẹ nhàng rơi xuống, Bùi Văn Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía tháp Bắc Yến ở xa xa, hắn đưa tay đặt lên ngực mình, hít sâu một hơi, sau đó chạy như bay về phía phủ công chúa.
Mà sau khi chen ra khỏi thành, Tô Dung Hoa lập tức kiểm tra bụi đất trên mặt rồi vội nói: “Ta đi cản đường huynh của ta thông báo tình huống, nàng đừng lo lắng, cũng đừng thể hiện.”
“Ta biết.”
Thượng Quan Nhã gật đầu: “Làm phiền rồi.”
Tô Dung Hoa đáp một tiếng, hắn vốn còn muốn nói gì đó thì đã nhìn thấy Lận Phi Bạch đứng phía sau Thượng Quan Nhã.
Hắn nhất thời dừng lại, một lát sau, hắn cười cười giơ tay lên nói: “Bảo trọng.”
Sau khi nói xong, cũng không đợi Thượng Quan Nhã đáp lại, hắn vội vàng xoay người, trở mình lên ngựa rồi rời đi.
Thượng Quan Nhã nhìn Tô Dung Hoa đi xa, Lận Phi Bạch đi đến phía sau nàng.
“Không nỡ à?”
“Hửm?”
Thượng Quan Nhã nghe vậy thì quay đầu, vội nói: “Thu xếp cho Thái tử trước đã, cho người liên hệ với Tuân Xuyên, xem Tuân Xuyên đến đâu rồi. Kiểm kê binh lực phía ngoài, ta không thể ở bên cạnh điện hạ…” Thượng Quan Nhã tỉnh táo mở miệng: “Nhưng ta phải cứu nàng ấy.”
Lúc Hoa Kinh hỗn loạn thành một nồi cám, Lý Dung và Lý Minh lại thảnh thơi trò chuyện.
Người hầu thỉnh thoảng gõ cửa báo cáo tình hình với Lý Dung, Lý Dung liền điều động quân đội.
Nàng điều hết tất cả quân thủ thành có thể dùng vào cung, Lý Minh nghe hành động của nàng thì cũng hiểu rõ ý của nàng: “Xem ra ngươi định quyết một trận tử chiến trong cung.”
“Cũng không phải.”
Lý Dung cười cười: “Nếu như nhất định sẽ thua thì đầu hàng là được rồi.”
“Nữ nhân, không có khí phách.”
Lý Minh giễu cợt, Lý Dung không thèm để ý: “Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? À, thế gia cải chế thất bại, vì sao, cường hào ác bá ở địa phương quá nhiều, giải quyết một Tô thị thì dễ dàng, Thượng Quan thị thì dễ dàng nhưng giải quyết thân hào nông thôn ở địa phương thì khó hơn bọn họ quá nhiều. Bọn họ nhỏ nhưng được cái nhiều, đánh thì không có lợi, không đánh thì ngài làm gì bọn họ?”
“Cho nên chính lệnh của Xuyên nhi, không chỉ quá gấp, hơn nữa rất khó chấp hành.”
“Hắn muốn nhổ rễ…” Lý Minh suy tư: “Nhưng thế gia chiếm cứ nhiều năm như vậy, hắn muốn nhổ bọn chúng trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì chỉ là tự chịu diệt vong. Có điều, nếu như Đại Hạ bị hắn chơi đùa cho mất nước, đánh trận thêm mấy năm, đồ sát sạch sẽ thế gia thì nói không chừng triều đại kế tiếp sẽ không như vậy nữa.”
Lý Dung cười nhẹ: “Dù sao cũng cảm thấy quá tàn nhẫn.”
“Tàn nhẫn?” Lý Minh cười lạnh: “Sợ là hắn sợ chết ấy. Ngươi và trẫm không ai muốn Đại Hạ bị hủy diệt. Đây chính là lòng người.”
“Phụ hoàng nói đúng.” Lý Dung suy nghĩ rồi lại hỏi: “Có điều, ta vẫn luôn không rõ, cái gì là lòng người?”
Lời này vừa dứt, Lý Minh cũng yên lặng, Lý Dung nói đến người kia, trên mặt không khỏi mang theo ý cười: “Bùi Văn Tuyên luôn nói với ta, phía sau quyền thế vốn là lòng người. Nói ta không hiểu lòng người, hiểu rồi thì sẽ là một người thượng vị tốt.”
“Ngươi thật sự không hiểu.” Trong mắt Lý Minh mang theo chút thê lương.
“Nếu như đời trước quả thật giống như lời ngươi nói, nếu như ngươi hiểu lòng người thì ngươi sẽ không ép Xuyên nhi như thế, cũng sẽ không ép chính mình như vậy. Cái cung đình này ấy, chính là một nơi ép người thành quỷ, quỷ cảm thấy thế giới này chính là như vậy nên đi ép người khác.”
“Thật ra năm đó các ngươi có hai con đường, hoặc là cùng Xuyên nhi tranh đoạt, tranh được nhiều người rồi sẽ có thể sửa quy tắc lại. Nhưng con đường này rất khó khăn, cho nên các ngươi không chọn mà đều tình nguyện để bản thân chìm vào đầm lầy, sau đó kéo người không liên quan vào đó.”
“Dung Dung, người bình thường tuân thủ quy tắc, không nói nguyên nhân, chỉ nhìn kết quả.”
“Nhưng người thượng vị, quy tắc của người đó không phải là dùng để thủ mà là dùng để dùng.”
“Cho nên, nếu hắn muốn nhìn kết quả thì cũng phải nhìn nguyên nhân. Làm người thượng vị, chỉ khi biết người phạm sai lầm vì sao phạm sai lầm, ngươi mới có thể thông qua công cụ để ràng buộc bọn họ. Giống như Bùi Văn Tuyên và Xuyên nhi năm đó Bắc phạt.” Lý Minh cười lên: “Nếu như lập ra cực hình thì có thể khiến người ta không tham, vậy thì năm đó bọn chúng Bắc phạt cũng sẽ không thất bại. Chỉ có hiểu rõ một người sẽ tham lam dưới tình huống nào, sẽ làm một người tốt dưới tình huống nào, ngươi mới có quy tắc hữu hiệu.”
“Bùi Văn Tuyên nói không sai, phía sau quyền thế…” Lý Minh cười nhẹ: “Chính là lòng người. Trẫm…” Lý Minh thở dài: “Chỉ là hiểu quá muộn.”
Lý Dung lẳng lặng nhìn Lý Minh, bên ngoài truyền đến tiếng nhắc nhở của người hầu: “Điện hạ, sắp lâm triều rồi.”
Lý Dung nghe thấy lời này thì gật đầu.
Lý Minh nhìn nàng: “Ngươi thật sự định diễn toàn bộ vở kịch ư? Muốn thay nó vào triều?”
“Ta chưa từng ngồi lên ghế Kim Loan kia…” Lý Dung cười cười: “Ngồi một lần cũng là một trải nghiệm.”
Lý Dung nói xong thì đứng dậy: “Ngài ngủ một lúc đi đã, ta đi trước.”
Lý Minh không nói lời nào, Lý Dung xoay người đi ra ngoài, Lý Minh nhìn chăm chú vào bóng lưng của nàng, trong khoảnh khắc trước khi nàng ra ngoài, ông ta đột nhiên hỏi: “Làm sao ngươi biết Lý Thành là giả?”
“Tô Dung Khanh nói cho ta biết.” Lý Dung thẳng thắn trả lời: “Hơn nữa, đại phu xem bệnh cho hắn ta, phụ hoàng có từng gặp lại không? Nhu phi liên hệ với Tô Dung Khanh và thế gia, nếu như Lý Thành là thật thì bà ta vội vã như vậy làm gì? Những thế gia kia có ai không phải là lang sói hổ báo, không cho lợi ích cao thì có thể sai khiến bọn họ sao?”
Lý Minh yên lặng, Lý Dung đi ra khỏi tẩm cung, đi về phía cung điện ban đầu của mình.
Nàng đốt hương tắm rửa, mặc lễ phục màu đỏ viền vàng mà vào lúc thờ cúng mới mặc, chải búi tóc cao hơn, sau đó đi về phía chính điện.
Lúc này trời còn chưa sáng, Phúc Lai cầm đèn lồ ng cho nàng, dẫn nàng đi đến đại điện.
Đại điện trống rỗng, Lý Dung chưa từng thấy nó trống trải đến thế, nàng ngửa đầu nhìn chỗ ngồi cao ở phía trước, Phúc Lai cung kính dâng lên một thánh chỉ cho nàng: “Điện hạ, đây là vừa rồi bệ hạ viết, giao cho ngài.”
Lý Dung quay đầu lại, nàng nhìn thánh chỉ trước mặt, cầm qua mở xem nội dung trên đó.
Năm chữ “Trưởng công chúa giám quốc” rơi vào trong mắt nàng, nàng bình tĩnh nhìn nội dung trên đó, một lúc sau, nàng cúi đầu cười một tiếng: “Ngài ấy làm gì vậy? Ngài ấy tin lời của ta rồi ư?”
“Nếu như là ngày thường thì đương nhiên là không tin.” Phúc Lai cười cười: “Nhưng điện hạ của hôm nay, có lẽ bệ hạ nguyện ý tin. Huống hồ, bây giờ sự sống chết của bệ hạ đều ở trong tay ngài, ngài cũng không tội gì mà lừa ngài ấy.”
Lý Dung nghe thế, nàng quan sát Phúc Lai: “Rốt cuộc ngươi là người nào?”
“Lão nô đương nhiên là người thần phục đại công tử.”
Phúc Lai cũng không kiêng kỵ gì: “Nhưng có mấy lời, nếu như nói ra mà tốt cho bệ hạ, vậy thì đương nhiên cũng sẽ nói.”
Lý Dung không nói, nàng suy nghĩ một chút, cầm thánh chỉ ôn hòa nói: “Quay về chăm sóc cho ngài ấy thật tốt, ta ngồi một mình ở đây một lúc.”
Phúc Lai cung kính hành lễ, sau đó lui xuống.
Trong đại điện chỉ còn lại một mình Lý Dung, nàng ngửa đầu nhìn kim tọa, chậm rãi đi lên.
Nàng đi qua ngự đạo, giẫm lên nệm êm, đưa tay vuốt v e tay vịn bóng loáng của kim tọa.
Tay vịn lạnh buốt như ngọc, khiến cho người ta có loại lưu luyến khó tả.
Sau đó nàng xoay người, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lần đầu tiên nàng ngồi ở đây, sau đó nàng phát hiện ra.
Nơi này, rất cao, rất lạnh.
Canh giờ lâm triều sắp tới rồi, Bùi Văn Tuyên cũng đã bố trí người ở cổng Vương gia và Cố gia.
Hắn không biết tình hình bên ngoài, bây giờ hắn chỉ biết rõ tình hình trong Hoa Kinh. Lý Dung đã sớm rút lính phòng giữ ở cửa thành, Tô Dung Hoa đã tiếp quản thành lầu, đóng kín Hoa Kinh.
Tô thị đã rút lui toàn bộ ra ngoài, Vương gia và Cố gia cảm thấy Hoa Kinh an toàn hơn nên không rút đi, chỉ để lại người trông coi.
Nhưng Hoa Kinh đã đóng, bọn họ đoán người của Lý Xuyên đều ở trong cung thành, trái lại còn buông lỏng với thủ vệ nhà mình.
Tô Dung Khanh không ngủ cả đêm, đám người cũng cùng hắn ta chịu đựng.
“Hừng đông đường huynh sẽ tới.” Giọng nói Tô Dung Khanh bình tĩnh: “Cộng thêm người của các vị đại nhân, trong tay chúng ta có tổng cộng ba vạn có thể dùng. Bây giờ trong cung một mực phong tỏa nhưng tin tức vẫn luôn được truyền tới, lâm triều vẫn chưa bị hủy bỏ, sợ là Lý Xuyên sẽ tuyên bố chuyện đăng cơ trên buổi lâm triều, nếu như hắn dám tuyên, bệ hạ gần như đã…”
Tô Dung Khanh nhìn đám người: “Chúng ta cũng danh chính ngôn thuận, không được tính là mưu phản.”
“Có điều, trước khi quân phòng thủ của đường huynh và Vương đại nhân điều động vào, trong thành cũng chỉ có hơn một vạn quân lực, mong rằng các vị đừng giấu làm của riêng, nếu không sẽ khó công hoàng thành. Chúng ta đi vào lâm triều, sợ là sẽ bị phản chết ngược lại.”
“Yên tâm.” Cố Tử Thuần lập tức nói: “Bọn ta đã kết minh với Tô đại nhân thì sẽ không giấu làm của riêng, việc này liên quan đến sinh tử, sẽ không có chuyện gì.”
Đám người liên tục đồng ý, Tô Dung Khanh gật đầu.
Gần đến thời gian lâm triều, đám người cùng nhau đi về phía hoàng cung, Bùi Văn Tuyên nhìn bọn họ điều động gia binh rời đi thì phất tay: “Lên.”
Giờ Mão, trong cung đèn đuốc sáng trưng, từng đại thần mang triều phục màu đen viền đỏ đi vào cung, dường như không khác gì ngày thường.
Ban đêm có tuyết rơi, bọn họ giẫm lên tuyết phát ra tiếng sàn sạt, làm hiện lên trong cung vô cùng yên tĩnh, mà những đại thần này cũng đã mất đi thói quen nói chuyện ngày thường, khiến cho âm thanh của tuyết bị giẫm đến chia năm xẻ bảy càng rõ ràng.
Bọn họ đứng trước cửa đại điện, nghe tiếng gió tuyết rì rào.
Hôm nay Hoàng đế không đi ra từ trong cung, dường như đã sớm chờ ở đại điện, mà quần thần cũng không thấy kỳ lạ gì.
Theo tiếng “Vào điện ---” cao vút của thái giám vang vọng trong khoảng sân rộng, cửa cung đại điện được mở ra từng lớp một.
Tô Dung Khanh đứng ở vị trí đầu của quần thần, trong tay cầm hốt bản, theo tiếng vang két két của cửa cung, hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Sau đó hắn nhìn thấy, phía sau cửa cung, hai hàng đèn cung đình kiểu đứng hình chu tước ngậm ngọc đồng xuyên về phía chỗ cao của đại điện, trên kim tọa ở cuối đại điện, nữ tử mang hoa phục màu đỏ viền vàng, búi tóc cao cài trâm, mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn.
Bọn họ cách toàn bộ đại điện lẳng lặng đối mặt, sau một hồi, môi son của Lý Dung khẽ nhếch lên, nàng lạnh lùng lại kiêu ngạo phun ra hai chữ.
“Quỳ xuống.”