Nhìn thấy chữ ký "Hoa" đó, Lý Dung cảm thấy tức cười.
Tất nhiên chuyện hẹn gặp Bùi Văn Tuyên không thể nào là Hoa Nhạc hẹn gặp, dù gì nàng ta cũng là công chúa, không thể nào tự hạ mình như vậy được.
Trong lòng Hoa Nhạc vẫn luôn ấp ủ một lòng muốn gả cho cao môn quý tộc như Tô Dung Khanh, không thể nào liếc mắt tới Bùi Văn Tuyên được. Như vậy người Hoa Nhạc hẹn gặp giúp chẳng qua là một cô nương khác trong Hoa Kinh của Tiêu gia bọn họ hiện tại, cháu gái của Nhu phi, Tiêu Vi.
Tiêu Vi này là tiểu nữ nhi của ca ca Tiêu Túc của Nhu phi, lúc nàng ta ra đời, Nhu phi vừa được phong phi, cho nên bà ta cực kỳ yêu thích nàng ta. Khi đó gia cảnh của Tiêu gia đã rất tốt, nữ nhi này được đào tạo dựa theo tiểu thư khuê các. Cầm kỳ thi họa, thi thư lễ nghi, cũng mời lão sư có trình độ cao nhất, không mảy may thua kém nữ tử thế gia chút nào.
Ngoại trừ diện mạo dịu dàng, có tri thức, hiểu lễ nghĩa ra, chỗ đáng sợ hơn của Tiêu Vi chính là khả năng nắm chặt nam nhân, nghe nói nam nhân từng tiếp xúc riêng với nàng ta, rất ít có người không thích ả.
Nói tóm lại, đây chính là một mỹ nữ hoàn mỹ do Nhu phi một tay đào tạo ra.
Lý Dung nhớ, kiếp trước Tiêu Vi là một trong tứ phi của Lý Xuyên, bởi vì vấn đề thân phận cho nên Lý Xuyên vẫn luôn xa lánh nàng ta nên không nhìn ra được mị lực nữ nhân của nàng ta, sau đó Lý Xuyên lên ngôi, cả Tiêu thị liên lụy đều dùng tội mưu phản mà chết, nàng ta bèn dùng một dải lụa trắng treo trên xà ngang hậu cung.
Vào hậu cung của Lý Xuyên, vấn đề lập trường khiến Lý Xuyên cách xa nàng ta ngay từ đầu, lãng phí tài năng của nàng ta.
Vốn Lý Dung suy nghĩ chưa biết chừng kiếp này có thể có hành động gì lớn lao, kết quả lại đi chọn Bùi Văn Tuyên.
Sẽ chọn.
Trên mặt Lý Dung tỉnh bơ, Ôn thị dè dặt quan sát, Lý Dung một tiếng, trả tờ giấy lại cho Ôn thị: "Cảm ơn lão phu nhân đã đặc biệt tới nói những điều này cho ta. Có điều ta và Bùi Văn Tuyên đã hòa ly rồi.” Lý Dung thở dài: "Không quản được đâu."
"Có gì mà không quản được chứ?" Ôn thị ngơ ngác lên tiếng: "Ngài là công chúa mà."
Lý Dung dở khóc dở cười: "Dù ta là công chúa, không phải cũng đã hòa ly với Bùi Văn Tuyên rồi sao? Lão phu nhân, ngài trở về đi thôi, có rảnh thì thường xuyên tới ngồi chơi chút."
Nàng nói xong bèn cho người đưa Ôn thị đi ra ngoài, bà mờ mịt cầm bái thiếp trong tay: "Vậy thiệp này thì sao?"
"Đưa cho Bùi Văn Tuyên là được."
Trên mặt Lý Dung vẫn lộ nụ cười chân thành: "Tự hắn sẽ giải quyết."
Giải quyết không tốt, thì cả nàng và hắn sẽ cùng giải quyết. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lý Dung tiễn Ôn thị ra cửa, quay đầu thì lập tức lạnh mặt. Tĩnh Lan thấy sắc mặt nàng không tốt, bèn hỏi với giọng lo lắng: "Điện hạ, hay là chúng ta tố Tiêu Vi?"
"Làm khó một nữ tử để làm gì?"
Giọng Lý Dung bình thản, Tĩnh Lan đang tưởng nàng mặc kệ thì nghe Lý Dung xoay người: "Để buổi tối Bùi Văn Tuyên tới nhận lỗi."
Tĩnh Lan: "???"
Câu "Phò mã đã làm sai điều gì" bị ém lại trong lòng, nhẫn nhịn xong, cuối cùng hóa thành một tiếng "Vâng".
Bùi Văn Tuyên và Lý Xuyên vừa nói chuyện xong, vừa trở lại quan thự thì nhận được truyền lời của Nhu phi. Hắn vội vàng chạy tới, sau khi vào Đốc tra tư, thấy Nhu phi thân thiết gọi hắn ngồi xuống
"Bùi đại nhân tới rồi." Nhu phi rót trà, thân thiết nói: "Ngài ngồi đi."
Bùi Văn Tuyên cung kính hành lễ, Nhu phi tự mình bưng trà cho Bùi Văn Tuyên, hắn vội vàng nói cảm ơn. Nhu phi hàn huyên với Bùi Văn Tuyên một lúc, rồi ngồi xuống nói: "Gần đây làm phiền Bùi đại nhân phải bôn ba khắp nơi, Bùi đại nhân gầy đi không ít đó."
"Làm việc vì nương nương, là chuyện Bùi Văn Tuyên nên làm."
"Lần này ta tới, là vì muốn thương lượng với Bùi đại nhân một chuyện."
Nhu phi đánh giá vẻ mặt Bùi Văn Tuyên, trên mặt hắn không hề có chút sốt sắng, chỉ nói: "Mời nương nương nói."
"Án khoa cử này liên quan quá nhiều người, không thể xử lý xong trong chốc lát, ta đang suy nghĩ, kéo dài khoa cử như vậy cũng không phải chuyện tốt nên muốn làm phiền Bùi đại nhân, đi nói sơ với những sĩ tử còn lại."
Tay bưng ly trà của Bùi Văn Tuyên khựng lại, hắn giương mắt nhìn về phía Nhu phi, bà ta cười híp mắt nói: "Để bọn họ trực tiếp tham gia khoa cử trước, còn chuyện vụ án bên này, ta lo liệu một nhóm trước, những người còn lại sẽ xử lý từ từ, thế nào?"
Bùi Văn Tuyên không nói lời nào, Nhu phi nhẹ nhàng phẩy chiếc quạt tròn, nói tiếp: "Đương nhiên, bọn họ đã lãng phí rất nhiều thời gian ở Hoa Kinh, để bồi thường, mỗi người cho bọn họ năm mươi lượng bạc, thế nào?"
Nhu phi trắng trợn nói lời này, mà Bùi Văn Tuyên cũng bắt đầu nghe ra ý trong lời của bà ta.
Nhu phi chỉ tính toán xử lý án liên quan đến những người phái thái tử, những người còn lại thì bà ta tính tạm giữ lại. Bây giờ bà ta làm như vậy là muốn hắn đi làm thuyết khách, đi ‘trấn an’ những sĩ tử chưa được xử lý án sai, dùng tiền đồ áp chế bọn họ, có lẽ còn có thể hứa hẹn dùng tiền bạc, vừa đấm vừa xoa khiến những người này câm miệng.
Nếu đồng ý không truy cứu chuyện vụ án, những sĩ tử này có thể tham gia khoa cử, thi, làm quan, còn có thể nhận được năm mươi lượng bạc.
Năm mươi lượng bạc ở nông thôn có lẽ là chi tiêu cả đời của một gia đình rồi, quả thật không ít đối với các sĩ tử đã bị người ta đánh tráo vị trí.
Nhu phi nhìn Bùi Văn Tuyên không nói lời nào thì hơi khẩn trương, Bùi Văn Tuyên nghĩ ngợi rồi cười lên: “Tất cả sẽ làm theo ý của nương nương, ngày mai ta sẽ đi tìm những sĩ tử kia nói chuyện.”
“Không thể tốt hơn nữa.”
Nhu phi cao hứng, vội vàng nâng trà: “Thời gian qua phiền Bùi đại nhân quá rồi, ta đây lấy trà thay rượu, cám ơn Bùi đại nhân.”
“Nương nương khách khí rồi.”
Bùi Văn Tuyên cũng bưng trà đáp lễ. Nhu phi thấy Bùi Văn Tuyên có vẻ đang suy nghĩ chuyện ngày mai, nghĩ nghĩ rồi thăm dò nói tiếp: “Bùi đại nhân và Bình Nhạc cũng hòa ly được một thời gian rồi, thời gian qua có một mình có cảm thấy lạnh lẽo hay không?”
Bùi Văn Tuyên nghe thấy lời của Nhu phi bèn ngẩng đầu nhìn bà ta, Nhu phi thấy vẻ mặt Bùi Văn Tuyên có ý thắc mắc, bà ta cười lên: “Chất nữ của ta Vi nhi, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tài mạo tuyệt vời, ta vẫn luôn muốn tìm một chàng rể hiền cho con bé trong Hoa Kinh nhưng vẫn chưa hài lòng lắm. Hiện tại kết giao với Bùi đại nhân, ta cảm thấy Bùi đại nhân tài đức vẹn toàn nên muốn làm bà mai, không biết hôm nay Bùi đại nhân có thời gian chăng…”
“Nương nương quan tâm quá rồi.” Bùi Văn Tuyên vội vàng nói: “Hiện tại Bùi Văn Tuyên mới hòa ly, dù là vì thể diện của hoàng thất hay là danh dự của bản thân cũng sẽ chưa bàn tới chuyện hôn sự ngay được.”
“Vậy thì gặp mặt trước cũng được.” Nhu phi thấy Bùi Văn Tuyên từ chối cũng không cảm thấy lúng túng, tiếp tục nói: “Hôm nay Hoa Nhạc đã thay con bé gửi bái thiếp vào trong phủ ngươi, ngươi gặp một lần rồi trả lời ta.”
Nhu phi hết sức cương quyết, Bùi Văn Tuyên cũng không tiện từ chối bà ta nữa. Bùi Văn Tuyên cười một tiếng rồi chỉ nói: “Vâng. Chỉ là hôm nay vi thần còn một chuyện quan trọng chưa hoàn thành xong, chờ sau khi làm xong, vi thần sẽ lập tức trở về phủ sẽ trả lời bái thiếp cho Tiêu tiểu thư.”
“Vậy thì không gì bằng rồi.”
Nhu phi nói xong, Bùi Văn Tuyên cũng đứng dậy cáo từ, Nhu phi đưa hắn ra khỏi Đốc tra tư, trước khi đi còn đích thân giúp Bùi Văn Tuyên kiểm lại người, bảo hắn đi lùng bắt quan viên cuối cùng liên quan đến Thượng Quan thị.
Bùi Văn Tuyên dẫn người, thong dong ra khỏi Đốc tra tư.
Vừa ra khỏi Đốc tra tư, hắn lập tức lạnh mặt, Đồng Nghiệp vội vàng tiến lên, sốt ruột nói: “Công tử, ngài thật sự muốn gặp Tiêu tiểu thư ư? Nếu ngài gặp vậy thì khai báo thế nào với điện hạ đây?”
“Gặp cái gì mà gặp?” Bùi Văn Tuyên cười lạnh: “Bà ta bất nhân ta bất nghĩa, dám nhét nữ nhân cho ta, bà ta muốn ta chết à?”
“Cũng không nghiêm trọng như vậy…”
Đồng Nghiệp nhỏ giọng lẩm bẩm, Bùi Văn Tuyên điều khiển ngựa dẫn người đi về phía trước một mạch băng qua đầu đường, nắm chặt dây cương: “Nàng ta đưa bái thiếp vào trong phủ, với tính tình của mẫu thân, chắc chắn là đã nghĩ cách để chặn lại tờ giấy đó rồi, bà ấy mà cầm bái thiếp còn có thể tự xem ư, quay ngoắt tới phủ công chúa chắc!”
Bùi Văn Tuyên càng nghĩ càng giận: “Điện hạ là người lòng dạ hẹp hòi, ngươi không biết ư?”
“Vậy chuyện này cũng đâu trách ngài được chứ.”
Đồng Nghiệp không hiểu được, Bùi Văn Tuyên nghẹn lời, nhất thời cảm thấy trong lòng hơi chua xót: “Trước giờ nàng chưa từng trách nữ nhân khác, chỉ đổ thừa cho ta.”
Đồng Nghiệp: “…”
Bùi Văn Tuyên dẫn Đồng Nghiệp vừa đi vừa nói chuyện, băng qua đường phố, Đồng Nghiệp đột nhiên cảm giác có gì đó sai sai, Bùi Văn Tuyên đi đường này hình như không phải địa phương bọn họ muốn đến.
Đồng Nghiệp ý thức được, những người khác cũng ý thức được, bọn họ trố mắt nhìn nhau, Đồng Nghiệp lên tiếng hỏi trước: “Đại nhân, chúng ta đi đâu đây?”
“Nương nương nói sau này không làm vụ án này nữa,” Bùi Văn Tuyên trả lời rất bình tĩnh: “Thế nên hôm nay ta phải giúp nương nương bắt con cá lớn đã.”
Tất cả mọi người nhận được câu trả lời, trong lòng đều thoáng bình tĩnh lại, Bùi Văn Tuyên dẫn người phi như bay tới trước phủ đệ Lại bộ Thượng thư Vương Hậu Văn, đám người chuẩn bị tung người xuống ngựa, bao vây Vương phủ thật kín kẽ.
“Bổn quan phụng mệnh Nhu phi nương nương tới bắt nghi phạm Vương Hậu Văn…” Bùi Văn Tuyên đứng trước đám người, lạnh lùng mở miệng: “Giao người ra đi!”
Gia đinh Vương gia thấy tình hình này, lập tức cho gia đinh đi ra ngăn cản trước cửa, đồng thời đi tìm Vương Hậu Văn.
Vương Hậu Văn đang ở trong nhà trêu chim, nghe được gia đinh báo cáo thì cười lạnh một tiếng: “Ả Nhu phi này thật là lòng tham không đáy. Cầm tiền không làm việc, không có chút quy củ nào, coi ta là trái hồng mềm thật à?”
“Vậy…” Gia đinh chần chờ: “Bây giờ làm thế nào ạ?”
“Đi Hình bộ…” Vương Hậu Văn phất phất tay: “Tìm Tô Thị lang, báo Bùi Văn Tuyên lại dám phạm thượng, tự tiện xông vào tư trạch, đánh mệnh quan triều đình rồi bảo hắn tới, bắt người lại.”
“Vậy bây giờ đại nhân có muốn gặp Bùi Văn Tuyên không ạ?”
Gia đinh hơi thấp thỏm, Vương Hậu Văn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu liếc gia đinh: “Đồ ranh con, xứng để ta đi gặp sao?”
Vương Hậu Văn nói xong bèn thả lồ ng chim xuống: “Ta đi ngủ một giấc, hắn bị Tô Dung Khanh bắt đi thì kêu ta.”
Ông ta chậm rãi bước vào phòng ngủ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bùi Văn Tuyên đứng ở cửa đợi một lúc, cửa Vương phủ chậm rãi mở ra, quản gia Vương phủ dẫn người từ trong viện đi ra, cung kính chào: “Bùi đại nhân.”
“Ngươi là ai?”
“Tại hạ là quản gia của Vương phủ, Vương Toàn, được phái tới truyền lời cho Bùi đại nhân. Đại nhân nhà ta hiện giờ muốn ngủ, không tiện gặp khách nên mong đại nhân thứ lỗi.”
Bùi Văn Tuyên nghe ông ta nói như vậy bèn cười lên: “Ngủ? Ông ta vốn là Lại bộ Thượng thư, nhưng lại xúi giục quan viên ăn bớt tiền tài, tùy ý đổi vị trí thí sinh dự thi. Bao nhiêu tử đệ hàn môn học hành cực khổ cả đời cứ thế bị một câu nói của đại nhân nhà ngươi làm hỏng. Thế mà bây giờ ông ta vẫn còn ngủ được sao?!”
“Bùi đại nhân…” Vương Toàn lạnh mặt đi: “Ngài nói chuyện phải có chứng cớ.”
“Chứng cớ?” Bùi Văn Tuyên cười lạnh: “Theo ta đi một chuyến tới Đốc tra tư, trắng đen phải trái, Nhu phi nương nương tự nhiên sẽ cho ông ta một lời phán xét! Bây giờ ngươi báo ông ta đi ra…” Bùi Văn Tuyên thấp giọng: “Nếu không, đừng trách tại hạ vô lễ.”
“Bùi đại nhân muốn vô lễ thì ai mà ngăn được chứ?”
Vương Toàn cười một tiếng: “Ngài cứ tự nhiên.”
Nói xong, Vương Toàn cuốn tay áo, để sau lưng rồi đi vào trong cửa.
Bùi Văn Tuyên cúi đầu cười một tiếng, sau đó giương mắt, bình tĩnh nói: “Xông vào.”
Người bên cạnh ngẩn ra, Bùi Văn Tuyên nhìn Đồng Nghiệp một cái, lạnh nhạt nói: “Tông cửa bắt người, không được à?”
Đồng Nghiệp lập tức phản ứng lại, quát to một tiếng: “Xông vào!”
Sau đó lập tức rút đao, dẫn người xông vào Vương phủ.
Vương Toàn kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Bùi Văn Tuyên lẳng lặng nhìn ông ta trong đám người.
Hắn mặc một bộ quan phục màu đỏ, hai tay giấu trong tay áo, ánh mắt bình thản không giống một người thanh niên.
Sự bình thản này cho người ta một sức mạnh vô hình, ban đầu người của Đốc tra tư còn có phần sợ hãi nhưng khi thấy Bùi Văn Tuyên vẫn trấn định như lúc đầu, nhất thời cũng yên lòng.
Bùi Văn Tuyên thấy thị vệ phá vỡ cửa Vương phủ, cuối cùng mới di chuyển chân, cất bước vào.
Hắn bước vào đình viện trong cảnh hỗn loạn, ung dung vào, rồi sau đó tới hậu viện của Vương phủ, đến cửa phòng ngủ chính.
Vương Hậu Văn vẫn đang ngủ say, nghe thấy một tiếng vang thật lớn, sau đó bị binh lính xông vào kéo xuống giường.
Vương Hậu Văn thấy Bùi Văn Tuyên đứng ở cửa, vừa giận vừa sợ, quát to một tiếng: “Ranh con! Ngươi dám!”
“Vương đại nhân!” Bùi Văn Tuyên cung kính hành lễ, “Dĩ nhiên hạ quan không dám. Nhưng mà hạ quan theo lệnh của Nhu phi nương nương, Nhu phi nương nương nói, ngài là Lại bộ Thượng thư, dù thế nào cũng phải điều tra. Án khoa cử, ngài không làm tròn bổn phận quá mức, còn không bằng nhị thúc của ngài làm việc mạch lạc.”
“Phụ nhân dốt nát này dám nhục nhã ta!”
Vương Hậu Văn giãy giụa muốn đứng dậy, thị vệ lập tức đè ông ta lại. Bùi Văn Tuyên đi tới trước, nửa ngồi xổm xuống, vỗ vai Vương Hậu Văn một cái: “Ngài tạm chịu khổ chút, đến Đốc tra tư sau đó minh oan cho ngài.”
Vừa dứt lời, Bùi Văn Tuyên đã nghe sau lưng có một giọng nói nhẹ nhàng lịch sự lại lộ ra mấy phần lạnh lùng: “Ngươi muốn dẫn ai tới Đốc tra tư?”
Bùi Văn Tuyên đang nửa ngồi xoay người thấy Tô Dung Khanh đứng ở cửa, hai người nhìn nhau chằm chằm, vẻ mặt hoàn toàn không có chút gì bất ngờ.
Vương Hậu Văn thấy Tô Dung Khanh chạy tới, vội vàng nói: “Tô Thị lang, mau, hắn lại tự tiện xông vào phủ đệ của quan viên, còn đối xử với ta như vậy. Tô Thị lang, ngài mau bắt hắn đi.”
Tô Dung Khanh đi tới trước mặt Vương Hậu Văn, đỡ ông ta dậy: “Vương đại nhân, ngài nghỉ ngơi trước đi.”
Tô Dung Khanh nói rồi cho người đỡ Vương Hậu Văn bị giật mình quá độ rời đi.
Trong chốc lát, bên trong phòng chỉ còn lại Tô Dung Khanh và Bùi Văn Tuyên. Bùi Văn Tuyên chống người đứng dậy, vỗ tay một cái, cười híp mắt nói: “Ta biết, thời điểm này, Tô Thị lang sớm hay muộn gì cũng đến.”
“Lại dám phạm thượng, đột ngột xông vào tư trạch, đánh mệnh quan triều đình.”
Tô Dung Khanh giương mắt nhìn về phía Bùi Văn Tuyên: “Bùi Văn Tuyên, tội ngươi phạm phải đều là trọng tội.”
“Tô đại nhân, ta phụng mệnh Nhu phi nương nương, thay Nhu phi nương nương làm việc.”
Bùi Văn Tuyên giơ tay lên, chắp tay về phía hoàng cung, vô cùng ngạo mạn: “Chẳng lẽ Tô đại nhân, ngay cả lệnh của Nhu phi nương nương cũng không nghe sao?”
“Bắt lại!”
Tô Dung Khanh hét lớn tiếng, người của Hình bộ lập tức tiến lên, đội ngũ Đốc tra tư ngăn cản trước người Bùi Văn Tuyên, hai phe đối đầu, Tô Dung Khanh nhìn chằm chằm Bùi Văn Tuyên: “Bùi đại nhân thế này là đến luật pháp đại hạ cũng không để vào mắt, công khai chống cự phải không?”
“Tô đại nhân nặng lời rồi.”
Bùi Văn Tuyên để hai tay trước người, cười nói: “Chẳng qua là, ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc, có tội gì chứ? Nếu có tội, Tô đại nhân nên vào trong cung, đưa Nhu phi nương nương vào Hình bộ trước mới phải.”
“Ra tay đi.”
Tô Dung Khanh không tính nhiều lời với hắn, xoay người lập tức đi tới cửa.
Hai phe sắp sửa đánh, Bùi Văn Tuyên đột nhiên giơ tay lên: “Được được được rồi, ta sợ ngươi, vậy thì bắt đi.”
Bùi Văn Tuyên dạt đám người, vươn tay ra, Tô Dung Khanh quay đầu lại, nhìn về phía hắn. Bùi Văn Tuyên nhướng mày: “Có điều ta lại muốn xem thử xem, Tô đại nhân đưa ta vào Hình bộ có thể giam được ta mấy ngày.”
“Vậy phải xem tâm trạng của ta rồi.”
Tô Dung Khanh nói xong rồi xoay người rời đi.
Bùi Văn Tuyên nhìn bóng lưng Tô Dung Khanh, lớn tiếng nói: “Ngươi chờ đó, Nhu phi nương nương sẽ đến cứu ta! Túc vương điện hạ cũng sẽ không mặc kệ ta xảy ra chuyện đâu! Ngươi cứ xem đi!”
Giọng hắn rất lớn, tất cả mọi người trong viện tử đều nghe thấy.
Tô Dung Khanh thấp giọng dặn dò: “Chặn miệng hắn lại.”
Nói xong, Tô Dung Khanh đi tiếp ra ngoài.
Trên tay Bùi Văn Tuyên mang xích sắt bị kéo ra ngoài, hắn vừa đi vừa phách lối buông lời: “Nhu phi nương nương…”
Còn chưa dứt lời đã bị một nhúm vải nhét vào trong miệng.
“Ngươi im miệng đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tô Tri Trúc kìm nén lên tiếng, Bùi Văn Tuyên chớp chớp mắt, tiếp tục ‘ư ư ư’ lên tiếng, loáng thoáng có thể nghe thấy chữ ‘Nhu phi nương nương’.
Lúc Vương gia loạn thành một nùi, Lý Dung ngâm mình trong phòng, xông hương, cố ý trang điểm nhẹ nhàng, chờ Bùi Văn Tuyên trở về nói xin lỗi tối nay.
Nàng suy tính thử xem lúc đó nên nói yêu cầu gì, nghĩ nghĩ lại bật cười.
Có điều, nàng vừa cười dở dang đã nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vàng gấp gáp.
Lý Dung quay đầu nhìn lại thì thấy Tĩnh Mai thở hổn hển đứng ở cửa.
“Sao thế?” Lý Dung cười tựa vào bàn trang điểm: “Phò mã tới à?”
“Không, không phải.”
Tĩnh Mai lắc đầu một cái: “Phò mã không tới được ạ.”
Lý Dung nhíu mày: “Vì sao không tới được?”
“Phò mã, phò mã…” Tĩnh Mai nuốt nước miếng, thở chậm lại: “Bị Tô Thị lang bắt đi rồi!”
Gương mặt Lý Dung lộ vẻ kinh ngạc, nàng bỗng khàn giọng: “Tô Dung Khanh phát hiện hắn tới chỗ của ta à?”
Đã nhiều năm như vậy, Tô Dung Khanh còn biết quản rộng như vậy sao?
“Không, không phải.” Tĩnh Mai không ngờ Lý Dung sẽ nghĩ đến phương diện đó, vội vàng sửa lại: “Phò mã xông vào Vương gia, kéo Vương Thượng thư từ trên giường xuống. Vương Thượng thư cho người tới Hình bộ báo án nên Tô Thị lang lập tức tới bắt người!”
Lý Dung ngẩn người, một lát sau, nàng giật nảy lên, lập tức nói: “Mau, mau chóng vào cung!”
—
Tác giả có lời muốn nói:
[Vở kịch nhỏ 1]
Lý Dung: Đã nhiều năm như vậy, sức hút của ta vẫn không giảm, có thể khiến hai nam nhân đánh nhau vì ta.
Tĩnh Mai: Điện hạ, hai nam nhân này không phải đánh nhau vì người.
Lý Dung: À thế à, còn có ai đẹp hơn, động lòng người hơn, khiến người ta yêu thích hơn ta sao?
Vương Hậu Văn: Điện hạ, là ta…
—
[Vở kịch nhỏ 2]
Tĩnh Mai: Đại sư huynh, không xong rồi, sư phụ bị yêu quái bắt đi rồi.
Lý Dung: Mau, khỏi cầm vòng kim cô của ta, ta muốn đập Hình bộ.