Bảy ngày sau Lạc Dư cuối cùng cũng có thể đứng thẳng được, cậu trợn mắt nhìn người đang cười híp mắt tựa vào đầu giường,
- Lâm Minh Trạch, cậu muốn chết.
Lâm Minh Trạch nhún vai đi đến ôm lấy Lạc Dư,
- Lão đại ~
- Cút.
Có lão đại nào khổ như cậu không, không những không dám động đến một sợi tóc của đàn em mà còn bị nó đè ra "làm" đến liệt giường,
- Lão đại ~
Giọng nói nũng nịu khiến nay cả Lâm Minh Trạch cũng nổi da gà chứ đừng nói Lạc Dư,
- Tôi cấm cậu không được gọi tôi là! LÃO ĐẠI.
Lạc Dư nghiến răng nghiến lợi nói, thật tởm.
Lâm Minh Trạch cúi đầu hút một cái để lại một dấu hôn chói mắt,
"A"
- Cậu làm cái gì vậy.
Lạc Dư che cổ, cậu chạy đẩy hắn ra chạy vào nhà tắm,
- Lâm, Minh, Trạch.
.
- Có nha.
Lạc Dư vô lực, cậu đấu không lại tên này.
Lâm Minh Trạch bên ngoài miết miết môi, ừm, vị quýt, chua chua ngọt ngọt, đúng khẩu vị của hắn.
Lâm Minh Trạch nhìn Lạc Dư luống cuống tìm cách che dấu vết trên cổ nheo mắt,
- Con trai~qua đây, tôi giúp cậu che nó lại.
Lạc Dư đen mặt,
- Ai là con trai của ngươi.
Lâm Minh Trạch nghi hoặc,
- Không cho ta gọi Lão đại, cũng không cho ta gọi con trai, thế ta phải con là gì a, Con trai yêu quý của ta.
Lạc Dư nắm chặt tay, trừng mắt,
- Ta có tên, gọi ta là Lạc Dư.
Lâm Minh Trạch gật gật đầu, hắn lấy một miếng dán ra lắc lắc trước mặt cậu,Lạc Dư thấy vậy cười tít mắt chạy tới,
- Đây, dán cẩn thận vào đó.
- Tôi không phải con nít.
Lâm Minh Trạch che thì có che, nhưng hắn không biết hữu ý hay vô tình để lộ ra một chút, ở xa sẽ không nhìn được, nhưng gần! thì chưa chắc.
- Được rồi.
Lạc Dư sờ sờ cổ,
- Để ta đi soi gương.
- Cậu không tin tôi như vậy sao, mau đi thôi, muộn học rồi.
- Nhưng!
Lạc Dư chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lâm Minh Trạch kéo đi, cậu có chút nghi ngờ nhưng lập tức bị đống đồ ăn vặt trên xe đánh bay.
- Oa, tất xả đều là của tôi sao.
- Đúng vậy, từ từ ăn, không hết thì để tối ăn tiếp.
- Ừm, ừm,.
.
Lạc Dư vừa nhét miếng bánh ngọt vào miệng vừa gật đầu tán thành.
Trường học,
Lạc Dư thấy ánh mắt của Cảnh Du và một vài người nhìn mình có chút kì lạ, cậu sờ sờ mặt nhìn Cảnh Du,
- Trên mặt tôi có gì sao.
Cảnh Du hồi thần lắc đầu,
- Mặt cậu không có gì hết.
Cậu ta âm thầm nói, mặt không có nhưng cổ thì có a, mấy người Cảnh Du nhìn nhau đều ăn ý không nói cho Lạc Dư biết, nói ra lão đại sẽ xấu hổ a.
Cảnh Du suy nghĩ,
"Ừm, không biết ai chịu được lão đại của cậu ta a, chắc chắn không phải người bình thường"
Cảnh Du nhếch miệng, cậu ta nhất định phải thỉnh giáo người đó cách trị Lạc Dư mới được.
Lạc Dư nhìn cậu ta nghi ngờ, không có sao mấy người họ cứ nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị như vậy a.
- Đi thôi, đi thôi, mặc kệ họ.
Cảnh Du cười hì hì kéo Lạc Dư về lớp.
!.
.
3 tháng sau, Tràng huấn luyện,
- Tiểu omega, qua chỗ ta nè.
.
- Đừng, đến chỗ ta.
- Ngươi cút đi,.
.
Một đống Alpha vây quanh Lạc Dư hớn hở nói,
- Ờm.
.
Lạc Dư gãi đầu, không phải nói Alpha rất lạnh lùng ngạo mạn sao, đám người này, không lẽ là hàng dởm?
Cảnh Du đẩy Lạc Dư ra, cậu ta sắn tay áo, hùng hổ dọa người nói,
- Ê, người của ta mà các người cũng dám mơ tưởng, cút, cút.
.
Cảnh Du tức điên, cậu ta đang định xông lên đánh nhau thì đột nhiên đám người đó im lặng lùi trở lại vị trí của mình.
Nhiệt độ trong không khí giảm xuống, Lâm Minh Trạch lạnh lẽo nhìn một vòng, tầm mắt hắn dừng lại trên người mình ngày nhớ đêm mong,
A Dư
Sao em ấy lại ở đây.
Lâm Minh Trạch ngơ ngác, Lăng Triệt bên cạnh biết Lạc Dư nên hắn cũng không nhìn vậy quá nhiều mà đặt lực chú ý lên người đang hùng hổ bên cạnh,
Alpha?
Sao có chút giống omega thế nhỉ, tạc mao, thật đáng yêu.
Lăng Triệt cong môi, hắn từ trước đến giờ không quan tâm đến người tình của mình là omega hay beta, Alpha sao, hắn muốn thử.
Lâm Minh Trạch âm trầm đứng trước mặt Lạc Dư,
- Em đến đây làm gì?
Hơn nữa còn mặc quân phục.
- Ta không ở đây thì ở đâu a.
Lạc Dư nghi hoặc, cậu tốt nghiệp đương nhiên phải vào quân đội, tên này đầu có vấn đề à.
- Em.
.
Lâm Minh Trạch nhíu mày,
- A,
Hắn nhấc bổng Lạc Dư vác lên vai,
- Lâm Minh Trạch, thả ta xuống.
"Bốp"
- Im miệng.
Lâm Minh Trạch lạnh lùng liếc nhìn mấy tên Alpha đang trợn mắt nhìn mình,
- Các người có ý kiến.
- Không, không có.
Lúc này những người đó mới nhớ ra thân phận của Lâm Minh Trạch vội vã cúi đầu.
Lâm Minh Trạch vác Lạc Dư đi rồi, Lăng Triệt nhìn Cảnh Du,
- Cậu đến phòng tôi "ăn" chút gì đó đi, tiện thể đợi hai người kia.
Cảnh Du không phát giác ra ánh mắt nguy hiểm của Lăng Triệt, cậu ta cũng không cảm thấy cách ở chung của hai người Lâm Minh Trạch và Lạc Dư có vấn đề gì.
- Vậy cũng được.
Cảnh Du hồn nhiên gật đầu, Lăng Triệt nhếch miệng,
Ngốc
Nhưng! lại đáng yêu chết người a.
.
Danh Sách Chương: