Trong một biệt thự bỏ hoang,
- A Dư, sao cậu đi lâu vậy, tôi nhớ cậu chết đi được.
Ân Vũ chạy đến khoác vai Lạc Dư,
- Hửm?
Đột nhiên sống lưng hai người lạnh toát, Lạc Dư nhìn Ân Vũ, cả hai đồng thời nhìn về đằng sau.
"! "
"! "
- Chúng ta chuyển xe đi.
Khuôn mặt Lạc Dư co quắp nói, Ân Vũ hận không thể giơ cả hai chân hai tay lên tán thành,
- Giờ đi luôn không.
- Đi.
Lạc Dư cầm tay Ân Vũ kéo đi lấy đồ đạc trong xe chuyển chỗ, Quân Minh Tịch đen mặt, thân mật như vậy,
Răng rắc
Giang Diệc Phong bẻ khớp tay, hai người đều hiểu ý của đối phương,
- A.
- A.
Lạc Dư và Ân Vũ bất ngờ bị Quân Minh Tịch và Giang Diệc Phong bế lên,
"Bốp"
- Tiểu Vũ, em học hư rồi, cần phải dạy dỗ.
Giang Diệc Phong nhếch miệng cười nói,
Rầm
Hắn đá bay cánh cửa, đi vào phòng.
- Giang.
.
Giang Diệc Phong, ngươi đừng như vậy mà, ta biết lỗi rồi.
- Đợi xong việc rồi biết lỗi cũng không muộn.
- !.
Lạc Dư nhìn bộ dạng hổ báo của Giang Diệc Phong, cậu nuốt một ngụm nước bọt cười hề hề:
- Ừm, Tịch đại vương, ngài đại nhân sẽ không chấp tiểu nhân đâu, đúng không.
Quân Minh Tịch gian xảo cười,
- Đương nhiên, nhưng mà!
Lạc Dư nghi hoặc,
- Nhưng mà cái gì?
Quân Minh Tịch một đường đem Lạc Dư đến một căn phòng khác,
- Nhưng mà, tôi là đại vương a, vẫn chưa có vương hậu, A Dư, cậu làm Vương hậu của tôi đi.
- Hả?
Lạc Dư mở to mắt muốn giãy giụa nhưng đã muộn,
"Ưm ~"
Quân Minh Tịch cúi xuống hôn ngấu nghiến, thật ngọt.
- Quân Minh Tịch! A.
- A Dư,
Quần áo bị vứt sang một bên, làn da trắng nõn bại lộ tiếp xúc với không khí lạnh giá khiến Lạc Dư run lên từng đợt.
Quân Minh Tịch mê luyến hôn lên từng tấc da th*t trên người Lạc Dư, cảm giác này! ha ha, hắn vậy mà yêu nhóc bạo lực này thật rồi, đúng là không tin nổi.
- A Dư, em! là của tôi.
- Á.
Quân Minh Tịch đem thứ ***** cứng của mình từng chút đâm vào tiểu ***** mềm mại, ấm nóng.
"Ưm ~"
Lạc Dư hơi run rẩy, lạnh quá, cây gậy của Quân Minh Tịch giống như muốn đóng băng cậu vậy.
Quân Minh Tịch s.
ư.
ớ.
n.
g điên người, đôi mắt đen kịt của hắn lóe lên sự hưng phấn, cuồng dã,
~Bốp~
- A Dư, thả lỏng, em muốn kẹp chết ta sao.
Lạc Dư mếu máo,
- Quân Minh Tịch, ta đau.
- Đau?
Lạc Dư gật đầu lia lịa,
- Đúng vậy, rất đau, cậu đi ra được không.
- Ha.
Quân Minh Tịch bật cười,
- A Dư, em thật ngốc, vào rồi, không ra được đâu.
Quân Minh Tịch cắm rút, cây gậy của hắn không ngừng chạm vào cục thịt nhô lên trong cơ thể Lạc Dư,
"Hộc hộc"
"A~"
Quân Minh Tịch đem Lạc Dư nằm úp xuống c** th*t xoay một vòng khiến cục th*t bên trong bị nghiền ép,
- A a a.
Tiểu Lạc Dư run rẩy sắp b** nhưng lại bị Quân Minh Tịch bóp chặt.
- Ưm, Quân Minh Tịch, ta muôn.
.
ra.
- A Dư, em phải đợi ta ra cùng a.
"Bạch bạch"
Những âm thanh dam mĩ không ngừng vang vọng, Quân Minh Tịch giữ chặt eo Lạc Dư từ đằng sau thúc tới,
- Hừ.
Phụt
Quân Minh Tịch tận hưởng dư âm khoái cảm, bàn tay giữ chặt gốc cây của cậu cũng buông ra, Lạc Dư thở dốc, run rẩy phóng xuất.
Quân Minh Tịch từ từ đem cây gậy mình rút ra,một luồng chất lỏng màu xanh lục theo *** nhỏ chảy ra ngoài.
- A Dư, em thật lãng phí.
Quân Minh Tịch hừ lạnh nói, hắn đứng dậy tìm trong đống quần áo ra hai quả trứng,
- Ha ha.
Quân Minh Tịch đặt chúng trước miệng *** ***** rồi từ từ đẩy vào,
- Ăn xong mới được lấy nó ra, biết không.
Lạc Dư mặt mũi đỏ rực, cậu xấu hổ nói:
- Biết rồi.
Ể?? khoan đã.
Lạc Dư lén lút nhìn Quân Minh Tịch, có phải hơi!.
nhanh, không.
- Đúng là nhanh thật mà.
- Em nói cái gì.
Lạc Dư giật mình, lúc này cậu mới phát hiện ra mình không cẩn thận nói ra suy nghĩ trong đầu mất rồi.
- Ơ, ha, ha, có.
.
có nói gì đâu.
Lạc Dư làm vẻ mặt, ta hiểu, ta hiểu hết mà.
Không khí xung quanh lạnh xuống, Quân Minh Tịch cười đến thật "vui vẻ", hắn nhếch miệng, quần áo mặc một nửa lại bị kéo xuống,
- A Dư, em chê tôi nhanh, được, được lắm.
Lạc Dư nhìn khuôn mặt vì mấy lời của cậu mà sầm lại,
"Ực"
- Tôi, tôi không có ý đó, cậu đừng hiểu lầm.
Soạt
Quân Minh Tịch kéo phăng tấm chăn vứt ra ngoài,
- Dám nghi ngờ năng lực của tôi, lần này em chết chắc.
- Không! a.
.
ưm ~
Ngày hôm sau,
- Ây za!
Ân Vũ chống eo đi tới, cậu ta nhìn bộ dạng thản nhiên của Lạc Dư không nhịn được nói:
- A Dư, cậu, không.
.
sao chứ.
Lạc Dư sắc mặt có hơi tái, giọng nói cũng không còn trong trẻo như mọi ngày nữa, có chút khàn đặc nói:
- Tôi thì có chuyện gì chứ, Quân Minh Tịch có c**ng được đâu, tôi còn lâu mới sợ hắn, hừ.
Ân Vũ bĩu môi, cậu ta mới không tin đâu, mặt cũng tái đi rồi còn nói không sao.
- Đúng rồi, tôi nói a, Giang Diệc Phong cũng là một tên không lên được đó, hôm qua hắn á, vừa vào bên trong tôi chưa được mấy giây đã ra rồi, chậc, đáng lẽ chúng ta phải là người nắm trên a.
Lạc Dư gật đầu tán thành,
- Đúng vậy, mấy tên chỗ đó không dùng được không xứng đáng đè chúng ta.
- Cái gì không dùng được.
Quân Minh Tịch và Giang Diệc Phong cùng lúc xuất hiện, hai người Lạc Dư chột dạ,
- Đâu, đâu có, dùng rất tốt mà.
Lạc Dư sắp khóc, cậu bắt lấy tay Quân Minh Tịch lắc lắc:
- Tôi nói thật đó, của cậu dùng rất tốt, thật sự.
- Vậy sao.
- Ừm, ừm, rất tốt luôn, giờ eo tôi vẫn còn đau đây nè.
.
Danh Sách Chương: