Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tô Nguyệt Trân bị sát hại, Nhiễm Cấm bị nhốt ở bệnh viện Bắc Xuyên hai năm, mãi cho đến khi bệnh tình Đại Nhiễm lần nữa chuyển nặng, Hạ Chi mới đón nàng về Nhiễm gia, về ngôi nhà rộng lớn kia.

Đó là lần đầu tiên nàng thấy một toà nhà lớn như vậy và người gọi là cha mẹ lại lạnh lẽo đến thế.

Chuyện sau đó Trì Ngộ cũng biết, Nhiễm Cấm dùng trăm phương ngàn kế để sống sót, cuối cùng thoát khỏi ngôi to nhà lớn kia.

Tô Nguyệt Trân đã đóng băng con chip trong cánh tay nàng, nhưng nàng dần nhận ra mình khác với những người khác.

Con chip này là bằng chứng của sự khác biệt.

Nhiễm Cấm không khỏi tự hỏi bản thân: Có phải vì nó mà mẹ mình biến mất không?

Một đêm mưa, nàng nhặt được một con dao, con dao cắt lên cánh tay nàng, cố gắng lấy con chip trong đó ra.

Không sợ đau, nàng chỉ muốn làm một người bình thường.

Không may là con chip kia giống như được gắn chết vào xương, dù là dùng biện pháp nào, suýt chút nữa tàn phế luôn cả cánh tay phải, cũng không cách nào tách rời con chip ra khỏi cánh tay.

Con chip bị ngủ đông cứ như vậy mà đi theo nàng, giống như những hồi ức về Tô Nguyệt Trân.

Nàng không nhớ rõ lắm những chuyện xảy ra trong quãng thời gian rất dài sau đó, chỉ nhớ vào thời điểm rời khỏi Nhiễm gia, một thân một mình không có hộ khẩu, tuổi nhỏ, lại vì không để bị phát hiện nên chỉ có thể trốn trốn tránh tránh, rày đây mai đó, làm những việc phi pháp để sống tạm, càng không cần nhắc đến chuyện đi học.

Vì một miếng ăn, vì sinh tồn, chuyện gì cũng có thể làm.

Tuổi nhỏ, lại ở trong môi trường phức tạp và nguy hiểm nên lại càng học được cách sinh tồn. Có một thời gian, nàng cắt tóc ngắn và ăn mặc như con trai, làm cho mặt mũi lem luốc không ai nhận ra.

Thời điểm xui xẻo nhất là không tìm được công việc phi pháp nào, lúc nghèo nhất là trên người không một xu dính túi, đói bụng đến mức đầu váng mắt hoa, chỉ có thể đi lục thùng rác.

Không khác gì chó hoang không chủ.

Cuộc sống đã chẳng còn mấy ý nghĩa, nhưng lại không thể từ bỏ.

Vẫn luôn tìm kiếm tung tích Tô Nguyệt Trân, chưa từng dừng lại, đã thử tất cả mọi cách.

Thời gian trôi đi, Nhiễm Cấm dần trưởng thành cũng nhận ra một vài điều, xâu chuỗi lại từng chuyện trong quá khứ, có thể đoán được lý do mình đến thế giới này, cũng biết được rằng có thể Tô Nguyệt Trân đã không còn trên cõi đời.

Thỉnh thoảng, nhìn thấy những đứa trẻ tay trái nắm tay mẹ, tay phải nắm cha, muốn ăn gì cha mẹ liền cho mua, người một nhà hoà thuận vui vẻ, nàng sẽ không nhịn được nhìn chằm chằm vào họ.

Cho đến khi bị họ phát hiện, ánh mắt sợ hãi pha lẫn ghét bỏ của họ khiến nàng nhận ra bộ dạng túng quẫn và tham lam của mình khiến họ khó chịu, nàng vội vã bỏ đi.

Nàng cũng từng có một mái nhà ấm ấp, một người mẹ yêu thương, đáng tiếc, điều quý giá có thể khiến nàng dùng cả sinh mạng đánh đổi đã không còn nữa, đột nhiên tất cả mất đi, đột ngột đến nỗi bao nhiêu năm lưu lạc bên ngoài cũng không làm cho nàng tiếp nhận được.

Một đêm đông, nàng ngã bệnh nằm co quắp sâu bên trong công viên, bệnh tật khiến nàng mơ màng hồ đồ, cảm giác như mình sắp chết.

Nếu mẹ đã không còn trên thế gian này nữa, sống hay là chết, có gì khác nhau sao?

Vốn dĩ nàng đã không yêu thích thế gian chỉ toàn mang đến khổ đau này.

Bị vây bọc giữa màn đêm tĩnh lặng trong cơn sốt cao, như thể nằm trong một cỗ quan tài thật lớn.

Bầu trời đầy sao, vũ trụ mênh mông bao la, nhưng không có một nơi gọi là nhà.

Mở ví tiền, lặng lẽ nhìn tấm ảnh chụp chung cùng Tô Nguyệt Trân, nước mắt lăn dài qua khóe mắt.

Nếu như mẹ còn sống? Nếu như?

Nếu mình chết đi, sẽ không gặp được mẹ.

Nhớ đến nụ cười của Tô Nguyệt Trân, Nhiễm Cấm cảm thấy không thể bỏ cuộc.

Đè ví tiền lên ngực, lau nước mắt, khó nhọc đến bệnh viện.

Lần sốt cao đó không những không quật ngã được nàng mà còn làm nàng mạnh mẽ hơn.

Dần dần, nàng đã học được không ít kỹ năng sinh tồn trong môi trường sống khắc nghiệt.

Giống như bao đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm khác, để tồn tại, buộc lòng phải làm một số công việc bất hợp pháp, thỉnh thoảng sẽ bị người ta đuổi giết, luôn phải nơm nớp đề phòng.

Những đứa trẻ trưởng thành trong vòng tay cha mẹ không thể biết được rằng trong cùng một thành phố, có một nhóm bạn đồng trang lứa sẵn sàng làm mọi thứ để sống sót.

Dần dần, nàng không còn để ý đến đau đớn, đôi khi cơn đau còn giúp nàng nhẹ nhõm, nó khiến nàng cảm nhận được sự "Chân thật".

Rõ ràng đau đớn sẽ rất khổ sở, giống như những đứa trẻ được cha mẹ yêu thương ấy.

Từng có được tình bạn, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Những người mà nàng từng muốn giữ lấy tình cảm, cũng không vì sự trân trọng của nàng mà ở lại bên nàng, hoặc là chết, hoặc vì chút tiền mà bán đứng nàng.

Nhiễm Cấm từng có một người bạn rất đáng quý, dù nhiều năm đã trôi qua, nàng vẫn còn nhớ rất rõ về người bạn ấy. Một mùa đông khắc nghiệt nào đó, nàng không có chỗ trú chân, đầu gối tổn thương do giá rét, người bạn này nhìn thấy thương, chia cho nàng một nửa chiếc giường của mình.

Lòng tốt của người khác, nàng vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.

Mặc dù thời gian hai người ở chung không vượt quá ba tháng.

Người bạn kia giơ lên một lon bia rẻ tiền, cảm thán với Nhiễm Cấm: "Tồn tại thật là khổ...... Cũng không biết tại sao bọn họ lại sinh chúng ta ra để chịu khổ, cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến chúng ta, vừa sinh ra đã vứt bỏ. Sinh con, chỉ ngắn ngủi mười tháng mang thai, mà sống một cuộc đời, lại dài lâu đến mấy mươi năm."

Nhiễm Cấm nghe lời này, hơi đờ đẫn.

"Cũng may! Làm xong vụ này chúng ta sẽ có tiền! Đến lúc đó tôi muốn đi khỏi thành phố này, tới một nơi nhỏ bé nào đó làm lại từ đầu. Tôi sẽ thuê một căn phòng, sẽ đi học, sẽ yêu thương một ai đó, tôi muốn có một gia đình."

Nhiễm Cấm đã từng rất khao khát hai chữ "Gia đình" này.

"Tiểu Tông, cậu đi theo tôi nhé?" Người nọ hỏi Nhiễm Cấm.

"Được!"

Nhiễm Cấm mười bảy tuổi hào sảng đồng ý, bắt đầu mơ tưởng đến việc lấy được tiền, ngồi lên chiếc xe lửa màu xanh, tụ tập với một nhóm người xa lạ trong khoang tàu náo nhiệt, trò chuyện vui vẻ.

Nàng sẽ đi theo người bạn kia, đến một nơi xa lạ, bắt đầu lại mọi thứ, quên hết những bất hạnh trước đây, mỗi ngày có thể ăn cơm nóng, tắm nước ấm, đọc sách trong căn phòng sáng sủa, ngủ trong căn phòng ấm áp, tiếp tục tìm mẹ.

Có lẽ vì nguyện vọng đó quá xa xỉ, cho nên ông trời không cho nàng toại nguyện.

Ba ngày sau, người bạn xảy ra chuyện khi bị bọn đòi nợ tìm đến.

Nhiễm Cấm túm lấy người đồng hành cùng cô ấy hỏi, rốt cuộc là cô ấy đã xảy ra chuyện gì, chuyện xảy ra ở đâu, tại sao cô ấy lại chết không minh bạch như vậy?

Đối phương ngại phiền phức, chỉ tay về một hướng mơ hồ: "Trên ngọn núi đó, đi dọc lên phía bắc là có thể tìm được. Làm gì vậy, tao cảnh cáo mày đừng dùng ánh mắt này nhìn tao, là do ả không cẩn thận rơi khỏi xe, lúc ấy nhiều người đuổi theo bọn tao như vậy, nếu như dừng lại thì mọi người trên xe đều chết, ai quan tâm được chuyện khác chứ?"

Nhiễm Cấm đang nắm cổ áo hắn ta, nghe hắn nói xong liền đẩy mạnh.

Khi Nhiễm Cấm chuẩn bị bỏ đi, người phía sau cười lạnh nói: "Đều là mạng quèn, chết ở đâu mà không phải là chết? Mày tưởng mày ngon lắm sao, nghĩ mình là ai chứ?"

Không thể không thừa nhận, người kia nói rất đúng.

Nhiều năm trôi qua, rất nhiều chuyện Nhiễm Cấm đã không còn nhớ rõ, nhưng câu nói khinh miệt kia mãi khắc ghi trong tâm trí nàng.

Suốt đêm đó, Nhiễm Cấm tìm kiếm thi thể bạn mình trong vùng núi tối tăm lạnh lẽo.

Ngọn núi này cũng không lớn, nó nằm ở ngoại ô.

Nàng đã hy vọng không tìm thấy, như vậy thì bạn nàng có thể không chết, có lẽ cô ấy đã rời đi.

Dù lần này không có tiền nhưng chỉ cần còn sống thì vẫn còn hy vọng, chỉ cần còn sống, vẫn còn cơ hội kiếm tiền, làm chuyện mình muốn làm, theo đuổi lý tưởng của bản thân.

Chỉ cần......

Nhiễm Cấm nhớ rằng buổi bình minh ngày hôm ấy là buổi sáng lạnh giá nhất trong cuộc đời ngắn ngủi.

Khi mặt trời mọc, thi thể của người bạn kia được tìm thấy.

Một quầng sáng vàng mỏng manh chiếu vào khuôn mặt của người bạn, không phải là ngủ say, là đã chết.

Tử khí tái nhợt xa lạ giống như một nhát dao lạnh lùng cứa vào tim Nhiễm Cấm.

Xe lửa, phương xa, một gia đình, tất cả đều nằm yên trong đôi đồng tử không còn động đậy, chìm trong vực sâu của tử thần, không bao giờ...... có thể thực hiện nữa.

Từ đó về sau, tim Nhiễm Cấm cũng đã chết.

Sẽ không còn gặp lại mẹ nữa.

Nàng đã chấp nhận.

Trở thành một cái xác không hồn, chứng kiến ​​quá nhiều người phản bội bạn đồng hành và thậm chí là chính bản thân họ để tồn tại.

Bất lực và nhàm chán.

Nàng không còn quý trọng bản thân, chỉ cần có một miếng ăn, da tróc thịt bong nàng cũng không nhíu mày.

Dù sao cũng phải chết, cái mạng này của nàng chẳng đáng giá một xu.

Giày xéo bản thân đến cực hạn, để bảo vệ cho ông chủ nên bị người đuổi giết, nhảy từ lầu ba xuống, chân và thắt lưng đều bị thương nặng, không có cách nào chạy nữa.

Không thể tránh được nỗi đau xác thịt.

Lần đó, cơn đau đặc biệt khủng khiếp, Nhiễm Cấm cảm thấy lưng gãy, chân gãy, xương sườn cũng không còn dùng được.

Rốt cục cũng được chết.

Cái chết đối với nàng, mang đến cảm giác thanh thản.

Hẻm nhỏ trong mưa ngập ngụa mùi ẩm mốc và mùi máu tươi, khi nàng cảm giác sinh mệnh của mình đang trôi tuột đi, có người níu tay nàng.

......

"Chuyện sau này em cũng đã biết gần hết, chị em dẫn chị về Trì gia. Sau khi vết thương lành, chị em đưa chị vào Tập đoàn Trì thị, dạy chị rất nhiều thứ, chị cũng dần biết được hướng đi của mẹ chị."

Khi Nhiễm Cấm kể về đoạn thời gian lưu lạc, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như trước, và khi nhắc đến chuyện bánh rán cũng vậy, chỉ là lời trần thuật đơn giản, giọng nói không chút bi luỵ, cũng không hề đề cập đến thuỷ tinh trong bánh rán.

Nhưng tâm Trì Ngộ lại không bình tĩnh được.

Nhiễm Cấm có thể đọc rõ nỗi bi thống và khổ sở trong ánh mắt Trì Ngộ, không muốn Trì Ngộ khó chịu vì những chuyện trong quá khứ, nàng chủ động tiến đến, hơi mất tự nhiên nắm tay Trì Ngộ, nói:

"Những chuyện đó đã qua rồi, chị cũng không để ý. Ông trời vẫn rất tốt với chị, cho chị gặp được em."

Trì Ngộ áp mu bàn tay của Nhiễm Cấm lên má mình, Nhiễm Cấm đã hoàn toàn mở lòng, nàng dự định sẽ nói rõ hết mọi chuyện.

Hy vọng sau hôm nay, giữa cô và Nhiễm Cấm sẽ không còn ngăn cách, Nhiễm Cấm cũng có thể tháo bỏ tất cả gông xiềng trên người, đây là chuyện không thể nào tốt hơn.

Trì Ngộ nói: "Em chưa từng nhìn thấy chị ăn bánh rán."

Trong mắt Trì Ngộ đã không còn nước mắt, nhưng sau khi chườm lạnh, đôi mắt vẫn còn hơi sưng đỏ, nhìn qua có chút tiều tuỵ.

"Ừm, sau này đúng là không ăn nữa."

"Vì chị em làm chuyện đó với chị sao?"

Nhiễm Cấm dừng lại một chút rồi nói: "Thật ra thì đêm đó, những lời em nói khi đến tìm chị đều đúng, chẳng qua lúc ấy chị vẫn chưa muốn em biết được thân phận của chị. Cũng như em nói, Trì Lý dẫn chị về Trì gia, lấy thân phận bạn gái tiến vào các mối quan hệ của chị ấy, chuyện thay thế người kia dần dần cũng là thật, đây là việc chị và Trì Lý cùng làm, cũng vì muốn chị giống người kia một cách tối đa nên mới nghiêm khắc như vậy. Dù người kia ốm đau từ nhỏ, không lộ mặt ra ngoài thì nói cho cùng vẫn là kẻ sống trong nhung lụa, không thể ăn những thứ giống như bánh rán."

Nhiễm Cấm thấy Trì Ngộ không nói lời nào, khô khan tiếp tục: "Cũng bởi vì khi đó chị có những ý tưởng không bình thường với em, lấy trộm rồi giấu đi một tấm ảnh của em, chị em phát hiện nên rất tức giận với chị. Chị ấy vẫn luôn bảo bọc em, không muốn em biết về Sinh học Minh Bằng, chỉ mong em một lòng hướng đến nghiên cứu khoa học, sống trong thế giới thuộc về em, không bị ô nhiễm."

Từ lời nói của Nhiễm Cấm, Trì Ngộ có thể nghe được nàng không quá thù hận chị gái của mình.

Ánh mắt Trì Ngộ dừng lại ở chiếc đồng hồ trên cổ tay Nhiễm Cấm, đó là món đồ chị gái cô đã tặng.

"Còn chị, tương lai mịt mờ, đừng nói chị em, ngay cả bản thân chị cũng cảm thấy không nên biểu lộ với em bất kỳ đều gì. Chị và em không phải bạn đồng hành."

Trì Ngộ nghe những lời này, giang rộng vòng tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng lại gần.

Cũng không có ý kiến gì với mấy từ "không phải bạn đồng hành" này, Trì Ngộ đã sớm học được không cùng nàng tranh cao thấp.

Nhiễm Cấm là điển hình thích mềm không thích cứng.

Trì Ngộ nhìn đồng hồ trên cổ tay Nhiễm Cấm, nghĩ tới một chuyện, "Chiếc đồng hồ này là chị em tặng chị phải không?"

"Ừ......" Nhiễm Cấm không biết Trì Ngộ hỏi như thế có phải là vì muốn nàng tháo nó ra không.

Trì Ngộ nói: "Em nhớ chiếc đồng hồ này từng bị đứt, là em đem nó đi sửa."

Nhiễm Cấm không ngờ cô vẫn nhớ đến chuyện nhỏ này: "Đúng rồi, lúc đầu sơ ý nên làm đứt dây, sau đó lại bận rộn sứt đầu mẻ trán, em mới giúp chị mang đi sửa."

"Cho nên, chị vẫn luôn đeo nó."

Nhiễm Cấm bị vạch trần không buồn hé răng.

Chiếc đồng hồ này đúng là do chị gái Trì Ngộ tặng, lúc đầu nó thuộc về Trì Lý, nhưng sau đó lại được Trì Ngộ sửa chữa nên nó mang theo hơi ấm của Trì Ngộ.

Nhiễm Cấm cảm thấy chiếc đồng hồ này rất giống Trì Ngộ.

Cũng bởi trước đó Trì Lý đã phát hiện ra tâm tư của nàng đối với Trì Ngộ, nếu lại để chị phát hiện manh mối, Trì Lý sẽ trừng phạt nàng không nương tay. Nhiễm Cấm lại có chút thẹn với lương tâm nên cũng kín đáo hơn rất nhiều, nhưng chiếc đồng hồ này và tấm ảnh kia là niệm tưởng cuối cùng của nàng, nàng vẫn muốn lưu giữ lại.

Có lẽ Trì Lý không biết Trì Ngộ đã từng sửa chiếc đồng hồ này, nhìn thấy Nhiễm Cấm đeo cũng không nói gì.

Nhiễm Cấm chỉ cho là Trì Ngộ tiện tay làm giúp, đã nhiều năm như vậy chắc chắn sẽ không nhớ chuyện này, không ngờ......

Lúc này, Nhiễm Cấm đứng, Trì Ngộ ngồi, ôm nhau như vậy, Trì Ngộ nâng cằm trùng hợp đặt lên ngực Nhiễm Cấm.

Cô có thể nghe được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim nàng.

"Vì là em giúp chị sửa, nên chị không nỡ tháo xuống, phải không?" Trì Ngộ lặng lẽ ngửi mùi hương làm người ta an tâm trên người Nhiễm Cấm.

Nhìn Trì Ngộ ôm lấy mình, Nhiễm Cấm vô cùng xúc động, nàng không nhịn được xoa lên đầu Trì Ngộ.

"Đúng vậy......" Nhiễm Cấm thành thật nói, "Chị không nỡ."

Trì Ngộ ngẩng đầu nhìn, "Trước kia luôn không chịu nói thật, sao bây giờ lại tự nguyện?"

Trì Ngộ đang từ từ dẫn dắt, dần dần bổ khuyết những thiếu hụt trong trong tính cách Nhiễm Cấm.

Thành thật nói ra tiếng lòng, đây là bước quan trọng nhất.

"Bởi vì......" Nhiễm Cấm nhìn thấy khuôn mặt mình trong đôi mắt Trì Ngộ, khuôn mặt không ai yêu thích này sẽ mang đến tai hoạ cho những người nàng yêu thương, tim lại đập nhanh hơn.

Trong mộng ngoài mộng tìm kiếm Tô Nguyệt Trân khiến thần kinh nàng luôn căng thẳng.

Những điều mắt thấy tai nghe ở biển V găm vào lòng nàng.

Lòng bàn tay Nhiễm Cấm bắt đầu rịn mồ hôi.

Cũng không phải lo lắng bị nắm bắt cảm xúc, mà vì sợ hãi đã trở thành bản năng.

Trì Ngộ nhận ra sự thật đã nằm trên khoé môi nàng, vòng lấy eo nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình.

Nhiễm Cấm chợt hoảng hốt, động tác thân mật như vậy khiến nàng bất ngờ, nhưng rất nhanh điều chỉnh thăng bằng, thuận theo Trì Ngộ, cứ như vậy ngồi xuống......

Trì Ngộ đỡ gáy nàng, gần gũi mà chuyên chú nhìn nàng, cũng hết sức chăm chú nghe nàng nói.

"Bởi vì......" Nhiễm Cấm nhìn gương mặt này đến mức say mê, toàn bộ trọng lượng dừng trên đùi Trì Ngộ, lại được ôm, nàng có cảm giác dù có nói bất cứ điều gì cũng rất an toàn, "Bởi vì, sợ Tiểu Ngộ đau lòng, cho nên muốn sống sót. Bởi vì muốn sống tốt, cho nên phải thành thật......"

Trì Ngộ nhìn nàng mỉm cười, hôn lên môi nàng.

"Ngoan lắm." Trì Ngộ xoa xoa lên vành tai nàng, "Chúng ta giao ước với nhau được không?"

"Giao ước thế nào?"

Nhiễm Cấm không nhận ra, giờ phút này nàng hoàn toàn bị Trì Ngộ hấp dẫn, không thể dời đi ánh mắt, cũng không cúi đầu theo thói quen.

Nghe thấy hai từ "Giao ước" có thể gắn kết người với người càng chặt chẽ hơn, nàng vô cùng khát vọng.

"Từ nay về sau, chúng ta phải thẳng thắn với nhau, dù cho có chuyện gì đi nữa cũng phải nói với đối phương trước tiên. Em và chị, là người thân thuộc nhất của nhau trên thế gian này. Chúng ta ở đâu, nơi đó sẽ là nhà của chị."

- -------------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK