Nhiễm Cấm đã chặn cô.
Trì Ngộ ngỡ ngàng nhìn màn hình điện thoại, click lên ảnh đại diện, vào trang cá nhân của nàng.
Không nhìn thấy nội dung.
Trên trang cá nhân của Nhiễm Cấm chỉ có một màu trắng, nội dung bên trong cũng biến thành trắng tinh.
Cô thẫn thờ nhìn vào sự trống rỗng này hồi lâu, sau đó đè điện thoại lên ngực mình.
Máy bay đưa cô băng qua Thái Bình Dương.
Nỗi đau không cách nào dứt ra, theo cô từ độ cao hơn 10.000 mét trở lại mặt đất.
Khi đến thành phố A, vệ sĩ được thuê đã đợi Trì Ngộ được một lúc.
Trì Ngộ đã liên hệ với người giúp cô điều tra thân thế của Lộ Lộ, đối phương cho cô biết địa chỉ bệnh viện Nại Nại được sinh ra, họ dự định sẽ gặp nhau ở đó.
Trì Ngộ và vệ sĩ đi đến bãi đậu xe, vì luôn trong trạng thái vội vã, cộng thêm đã lâu chưa được nghỉ ngơi, Trì Ngộ hơi thất thần.
Khi vệ sĩ đang giúp cô xếp đặt hành lý thì đột nhiên có người va mạnh vào người cô, suýt chút nữa làm cô té ngã.
Vệ sĩ lập tức đẩy người kia ra, hai người họ có một màn chào hỏi khá kịch liệt.
Trì Ngộ không muốn làm lớn chuyện, lãng phí thời gian, giục vệ sĩ nhanh chóng lên xe.
Vừa lên xe Trì Ngộ đã chìm vào mê man, trong mơ cô vẫn luôn nghe thấy tiếng động cơ trực thăng, không biết đã ngủ bao lâu, giấc ngủ cũng nặng nề.
Khi đến bệnh viện cô được đánh thức, Trì Ngộ vuốt mặt, xốc dậy tinh thần, nhanh chóng bước vào bệnh viện.
Người giúp Trì Ngộ điều tra là một Hoa Kiều họ Ông, anh ta nói tiếng phổ thông không lưu loát lắm.
Nhất quán với những gì anh ta đã nói trước đó, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân trực thuộc Tập đoàn Trì thị.
Trước nay, Trì Ngộ chưa từng biết Tập đoàn Trì thị có một bệnh viện tư lớn như vậy ở thành phố A.
Bệnh viện tư có thể làm được rất nhiều việc, đặc biệt là ở thành phố A, đúng là như cá gặp nước.
Trì Ngộ đã có được hồ sơ khai sinh của Nại Nại, thật sự chỉ có thông tin của Trì Lý.
Nhìn vào tấm ảnh thẻ của chị gái, nghĩ đến một loạt những chuyện mới phát hiện gần đây, Trì Ngộ cảm thấy khuôn mặt của chị gái mình xa lạ đến khó hiểu.
Giống như Lộ Tư Kình đã nói, có lẽ cô chưa bao giờ thật sự hiểu được chị gái.
Mà chị cô, cũng luôn cố tình che giấu những điều chị ấy đang làm.
Trì Ngộ có thể thông cảm cho chị gái, động cơ ban đầu của chị chắc chắn là vì không muốn làm Trì Ngộ phiền muộn.
Hận cũ, thù mới, công nghệ sinh học khiến người ta bất an......!
Trì Ngộ lớn lên vô ưu vô lo dưới sự che chở của chị gái, mãi cho đến khi chị gái đột ngột qua đời, cô mới bị cuốn vào vòng xoáy này.
Hai người trò chuyện rất lâu trong phòng VIP yên tĩnh.
Ông tiên sinh nói rằng trong thời gian này, anh ta đã kiểm tra tất cả các ngân hàng t*ng trùng, nhưng không có dấu vết của cha đứa trẻ.
Vì vậy, anh ta đã chuyển hướng suy nghĩ, có thể đứa bé này được nhận nuôi, nhưng quái lạ là hồ sơ của cô bé cũng không có trong trại trẻ mồ côi.
"Không phải nhận nuôi." Trì Ngộ trầm giọng nói.
"À, đúng rồi, sau này tôi nhìn thấy ảnh chụp của cô Trì, rất giống với cô bé này, nếu nhận nuôi mà có được duyên phận thế này thì thật hiếm thấy."
Trì Ngộ hỏi anh ta: "Lúc Nại Nại được sinh ra có để lại gì không? Tóc máu linh tinh gì đó, có thể dùng làm xét nghiệm ADN."
"Cái này......!Hình như không có."
"Vậy à."
Đành phải đích thân đi tìm Nại Nại.
Trì Ngộ vẫn nhớ địa chỉ nơi ở của Nại Nại, lần trước chính là cô lái xe đưa Nhiễm Cấm đi.
Trước khi đi, suy nghĩ của cô thoáng mông lung.
Mình có thật sự muốn biết chuyện này không?
Nếu kết quả kiểm tra ADN của Nại Nại và chị hai hoàn toàn giống nhau, thì.......!
Cô phải đối mặt với Nại Nại như thế nào? Tương lai Nại Nại phải làm sao? Thế giới này có thể dung nạp con bé không?
Cô đã từng gặp Nại Nại, còn có mấy ngày ở bên cô bé, đó là một cô gái nhỏ tinh tế, biết khóc biết cười.
Là một người sống sờ sờ.
Trì Ngộ vắt tay lên trán.
Cô không thể hành động tuỳ tiện.
Khi Trì Ngộ đang suy nghĩ thì nghe có ai đó nhắc đến tên "Naomi" ngoài hành lang.
Đây là tên tiếng Anh của Trì Ngộ, ở nước ngoài mấy năm nay cũng đã tạo thành thói quen nhạy cảm với tên tiếng Anh của mình.
Lại còn không ngừng đề cập đến, tựa như đang thảo luận vấn đề gì đó.
Trì Ngộ bước vào hành lang thì thấy có bốn người đàn ông mặc đồng phục đang nói về việc chuyển viện cho "Naomi" với y tá trưởng phụ trách khu phòng bệnh VIP.
Y tá trưởng càng nghe càng khó hiểu, đôi mắt to tròn mở lớn, có vẻ như không biết Naomi là ai.
Đối phương lấy di động đưa ảnh chụp tới cho cô ấy xem, nói rằng đó là một bệnh nhân bị tai nạn ô tô được đưa đến hôm nay.
Bất kỳ ai cũng luôn nhạy cảm với hình ảnh của mình, dù cho bức ảnh kia chỉ chiếm một phần ba màn hình di động, Trì Ngộ vẫn có thể nhận ra đó chính là mình.
Y tá trưởng nhìn ảnh chụp, tất nhiên cũng nhận ra đây là Trì Ngộ, là Chủ tịch mới nhậm chức trong truyền thuyết vừa chạy đến đây.
Viện trưởng còn đích thân dặn dò cô ấy phải quan tâm đến Chủ tịch và hỗ trợ hết mình.
.
Đam Mỹ Sắc
Y tá trưởng theo bản năng nhìn về hướng phòng bệnh của Trì Ngộ, lập tức nhận ra Trì Ngộ đã đứng sau cô ấy.
Hai đám người nhìn nhau chằm chằm, Trì Ngộ nhận ra có gì đó bất ổn, hỏi bằng tiếng Anh: "Có chuyện gì vậy?"
Bốn người kia nhìn vào cô gái dường như chính là người có tên "Naomi" trong ảnh, thấy cô vẫn bình thường, không có vẻ gì là bị thương, tất nhiên cũng không cần chuyển viện.
Người đàn ông cao lớn đang cầm ảnh của Trì Ngộ nhìn chằm chằm vào cô, sau đó quay đầu lại, nhỏ giọng nói vài câu với những người chung nhóm.
Trì Ngộ thính tai, nghe bọn họ nói "Có vẻ như là một sự nhầm lẫn".
Nhầm lẫn? Là ý gì?
Trì Ngộ còn đang nghi hoặc khó hiểu thì phía cuối hành lang truyền đến giọng nói của một người đàn ông, dùng tiếng Anh gọi to: "Nelson tiên sinh!"
Người đàn ông cao lớn và ba người phía sau đồng loạt quay đầu lại.
Vừa quay người, từ khoảng cách được nới ra giữa họ, Trì Ngộ nhìn thấy Nại Nại đang bị A Khoan giữ chặt.
Mắt Nại Nại ngấn lệ, hiện lên sự sợ hãi, tay cô bé đang dùng hết sức đẩy A Khoan.
A Khoan không hề để ý đến sức mạnh của một đứa bé ba tuổi, bước nhanh lại đây.
Nhưng khi anh ta nhìn thấy Trì Ngộ đứng phía sau đám người kia, bước chân vội vã chợt dừng đột ngột, cơ thể theo quán tính nhào về trước, suýt tí nữa làm Nại Nại té ngã.
A Khoan tràn đầy kinh ngạc, còn Trì Ngộ thì vô cùng khó hiểu, những người có mặt trong hành lang đều nhận ra câu chuyện này đang bất ngờ chuyển hướng.
Nại Nại vừa nhìn thấy Trì Ngộ, cảm xúc vẫn luôn cố nén chợt vỡ oà, nước mắt rớt xuống như mưa.
Trì Ngộ vốn định đích thân đến đón Nại Nại, không ngờ A Khoan lại chủ động đưa đến đây.
Tại sao?
Bất kể là vì nguyên nhân gì, Trì Ngộ hiểu rằng giờ phút này phải giữ Nại Nại lại.
Cô bước tới, mạnh mẽ ôm Nại Nại vào lòng, phát hiện cơ thể Nại Nại đang run rẩy không thể kiểm soát.
Nại Nại thật sự sợ hãi.
Nại Nại vòng lấy cổ Trì Ngộ, chôn mặt trong hõm vai cô, không dám nhìn A Khoan.
"Dì út......" Nại Nại nức nở nghẹn ngào, thân hình nhỏ bé làm Trì Ngộ nhớ tới cảm thụ khi lần đầu tiên ôm Nại Nại trong tay.
"Không sao, có dì út ở đây." Nghĩ đến quan hệ giữa Nại Nại và chị gái mình có lẽ còn hơn cả mức "Mẹ con", Trì Ngộ cảm thấy khá bối rối khi tự xưng hai tiếng "Dì út"này.
Cũng vì thân phận của Nại Nại, Trì Ngộ càng không thể bỏ mặc cho cô bé khóc vì bị người khác bắt nạt.
"A Khoan." Trì Ngộ ôm chắc Nại Nại, khi gọi đến A Khoan, giọng cô lạnh lẽo hơn nhiều: "Tại sao anh lại đưa Nại Nại đến đây?"
Lúc này A Khoan đang thì thầm với nhóm người Nelson, nghe Trì Ngộ hỏi chuyện cũng không lập tức trả lời câu hỏi của cô.
Trên thực tế, anh ta cũng không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của Trì Ngộ.
Nelson mang theo người rời đi, y tá trưởng buông tay nhún vai, không thể hiểu được.
A Khoan đi tới trước mặt Trì Ngộ, vệ sĩ của Trì Ngộ mang theo sắc mặt âm trầm đi theo sau, nếu người kia có hành động khác thường sẽ lập tức đẩy anh ta ra.
Trì Ngộ ôm Nại Nại chặt hơn, trong mắt A Khoan không nhìn thấy chút sợ hãi nào.
Đối diện với ánh mắt thù địch của Trì Ngộ, anh ta chỉ cười nói: "Nhị tiểu thư, có lẽ ngài không biết rằng ví tiền có chứa thông tin cá nhân của mình đã bị đánh cắp.
Tên trộm đó gặp tai nạn giao thông, bị đâm đến mức biến dạng, không thể nào xác định thân phận, ở hiện trường chỉ còn lại giấy tờ tuỳ thân của ngài.
Khi cảnh sát thông báo cho tôi, tôi đã nghĩ là ngài xảy ra chuyện, biết ngài được đưa đến đây nên mới vội vã chạy đến."
Trì Ngộ nghe anh ta nói vậy, dùng một tay sờ vào túi áo khoác, quả thật là chiếc ví đã biến mất.
Nhớ lại việc bị đụng phải ở bãi đỗ xe, chẳng lẽ lúc đó tên kia đã lấy trộm ví của cô?
Cuộc nói chuyện này khiến vệ sĩ của Trì Ngộ lộ ra vẻ ngượng ngùng.
A Khoan đưa trả lại chiếc ví cho Trì Ngộ: "Ngài xem, nó ở đây, tôi không nói dối."
Trì Ngộ nhận lấy ví tiền, thấy trên đó còn vài vết máu chưa được lau sạch.
Đây quả thật là bệnh viện tư nhân duy nhất ở khu này, tên trộm sau khi lấy được ví của cô, chạy không bao xa đã gặp tai nạn ngoài ý muốn, được đưa đến bệnh viện này cũng hợp lý.
Thoạt nhìn thì lời nói của A Khoan dường như không hề có sơ hở.
"Tôi có một thắc mắc, không biết A Khoan tiên sinh có thể trả lời hay không?" Trì Ngộ hỏi anh ta, "Theo tôi biết thì hiệu suất làm việc của cảnh sát chưa bao giờ cao như vậy.
Từ khi ví tiền bị trộm cho đến lúc này còn chưa tới ba tiếng, anh đã tìm được tới đây, có thể nói là kỳ tích.
Hơn nữa, tại sao lại muốn đưa Nại Nại theo cùng? Sao Nại Nại lại khóc? Anh đã làm gì với con bé?"
A Khoan vẫn mỉm cười bình thản như cũ, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Nhị tiểu thư không có việc gì thì tốt rồi.
Tôi phải đưa Nại Nại về nghỉ ngơi."
Nại Nại vừa nghe anh ta nói như vậy, lập tức ôm chặt cổ Trì Ngộ: "Con không về cùng chú ấy đâu!"
Sắc mặt A Khoan trầm xuống, giơ cánh tay về phía trước, Trì Ngộ chú ý tới động tác của anh ta.
"Thế nào, muốn dùng vũ lực?" Trì Ngộ cùng vệ sĩ bên cạnh đã sẵn sàng lấy cứng đối cứng với anh ta.
Lúc này y tá trưởng thấy tình hình không ổn, lập tức đi gọi điện thoại.
A Khoan cân nhắc tình huống hiện tại, mỉm cười chậm rãi lùi về sau, sau đó biến mất ở hành lang.
Mãi đến khi tiếng bước chân biến mất, Nại Nại mới dám quay đầu lại nhìn.
"Chú ấy đi rồi sao......" Trên hàng mi thật dài của Nại Nại đều là nước mắt, khuôn mặt nhỏ dán lên mặt Trì Ngộ, giống như vô tình xem phải phim kinh dị, hỏi mẹ mình rằng ma quỷ đã rời khỏi chưa.
"Đi rồi, đừng sợ." Trì Ngộ nhớ tới cách Nhiễm Cấm bế Nại Nại, thay đổi tư thế để cả hai cùng thoải mái, vỗ vỗ lưng cô bé, đưa em đến phòng bệnh.
Trì Ngộ định đặt bé trên chiếc sô pha nhỏ, nhưng Nại Nại chết sống không chịu rời khỏi người cô, dùng sức đến đỏ hết cả mặt.
Tiểu quỷ này......!
Trì Ngộ đang định giật cô bé ra thì đột nhiên nhớ tới sự cẩn thận chăm sóc của chị gái đối với mình trước kia, dù cho cô vô lý như thế nào cũng chưa bao giờ tức giận, kiên nhẫn quan tâm cô từng li từng tí, Trì Ngộ lại không nhẫn tâm được.
Tuy rằng còn chưa làm xét nghiệm ADN, nhưng trong lòng Trì Ngộ bây giờ, vị trí của Nại Nại và chị gái đã ngang bằng.
"Con ngồi xuống trước đi nha, khóc lâu như vậy không khát sao? Dì đi lấy đồ uống cho con, được không?" Trì Ngộ kiên nhẫn dỗ cô bé.
Lúc này Nại Nại mới buông cô ra, ngồi lên ghế sô pha nhỏ, dần bình tĩnh lại.
Trì Ngộ nói: "Bây giờ dì đi lấy đồ uống cho con, tạm thời phải rời khỏi đây một lát.
Dì sẽ nói chị y tá đến đây chơi với con, con ngoan ngoãn ở đây chờ dì, được không?"
Nại Nại nhìn cô, chậm rãi gật đầu.
"Tốt, giỏi lắm." Trì Ngộ muốn nắn bóp gương mặt nhỏ của bé, nhưng tay đã đưa lên lại mất tự nhiên mà buông xuống.
Lúc Trì Ngộ ra ngoài, cô nhờ vệ sĩ gọi y tá đến chăm sóc Nại Nại, sau đó nhanh chóng đuổi theo hướng A Khoan vừa đi, băng qua hành lang, ở ngã rẽ tiếp theo phát hiện có một cánh cửa ở cuối đường, cô đẩy cửa ra, thấy A Khoan đang đứng trong một góc khuất, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
"......!Đúng vậy, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn thế này.
Vâng, tôi hiểu, được.
Vậy tôi cúp trước......"
Khi A Khoan đang định cúp máy thì điện thoại bị giật đi.
A Khoan giật mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên là Trì Ngộ.
"Cô!"
Trì Ngộ cầm di động, lập tức lui vào bên kia cánh cửa, tiện thể khoá cửa lại, nhốt A Khoan ở ngoài.
A Khoan tức giận phá cửa, Trì Ngộ dựa lưng lên cửa, nhìn vào dãy số trên di động, không có tên người gọi, nhưng đây là số trong nước.
Cô đưa điện thoại lên tai, nhất thời yên lặng.
Đối phương cũng rất ăn ý duy trì sự im lặng cùng cô.
Nhịp tim Trì Ngộ ngày càng đập nhanh hơn, cô không hiểu sự trầm mặc này rốt cuộc đã giấu đi hơi thở của Nhiễm Cấm vào nơi nào.
"Nhiễm Cấm." Trì Ngộ mở miệng, "Em biết là chị."
Thế nhưng cô vẫn biết.
Có một khoảng lặng ở đầu dây bên kia.
Tút —— điện thoại đã bị treo.
Khoé môi mím chặt hồi lâu của Trì Ngộ rốt cuộc cũng lộ ra một nụ cười nhẹ.
Cánh cửa lần nữa được mở ra, ném trả điện thoại cho A Khoan.
A Khoan bắt lấy di động, trên mặt vẫn còn vẻ giận dữ.
"Xin lỗi, tôi cũng có cái khó của mình, vừa rồi bất đắc dĩ mới phải cướp di động của anh." Trì Ngộ chủ động làm hoà, "Tôi biết anh cũng là nhận tiền làm việc, nếu như anh bằng lòng mở miệng, tôi có thể đưa anh gấp đôi."
Câu nói của Trì Ngộ làm lông mày A Khoan hơi giãn ra, nhưng ngay sau đó, anh ta lại trưng lên nụ cười hiền lành: "Nhị tiểu thư nói quá lời, tôi chỉ là quản gia, chịu trách nhiệm cho sự an toàn của tiểu tiểu thư an toàn, không biết chuyện gì khác."
"Vậy à, nếu anh đã gọi tôi một tiếng nhị tiểu thư, tốt, tôi đang định đổi quản gia, từ nay về sau, an toàn của Nại Nại tôi sẽ giao cho người khác phụ trách, anh có thể đi rồi." Trì Ngộ đáp lại bằng nụ cười tương xứng.
A Khoan: "......"
Cánh cửa lần nữa được đóng lại.
Còn tưởng rằng có thể nghe được tin tức gì đó từ chỗ A Khoan, vậy mà vẫn chậm một bước.
Nhưng đúng là anh ta nhận chỉ thị trực tiếp từ Nhiễm Cấm, điều này thì có thể xác định.
Tại sao Nhiễm Cấm lại đột ngột bảo A Khoan đưa Nại Nại đến tìm mình?
Là vì nhầm tưởng mình bị tai nạn giao thông?
Tại sao lại muốn đưa một đứa bé tới đây khi nghe tin mình gặp tai nạn?
Trì Ngộ vẫn luôn suy nghĩ trên đường quay lại phòng bệnh, cô biết, mình đã may mắn mò ra được một manh mối quan trọng.
Lần trước khi cô gặp nguy hiểm, Nhiễm Cấm vội vàng chạy tới, lúc đó nói là trùng hợp Trì Ngộ còn không tin.
Bây giờ nghĩ lại, Trì Ngộ có một phát hiện mới ——
Nại Nại ở thành phố A, rất gần với thành phố mình từng học và làm việc, có thể chạy tới bệnh viện mình ở trong thời gian rất ngắn sau khi nghe tin mình "Gặp tai nạn", có phải là trùng hợp quá hay không?
Đứng trước cửa phòng bệnh của Nại Nại, một ý tưởng mới toanh nảy mầm, chui lên khỏi mặt đất, khiến máu huyết cả người Trì Ngộ gần như đông lại, đóng băng cả động tác mở cửa..
Danh Sách Chương: