Vào ngày hạ táng Trì Lý, đám mây màu chì ủ lâu ngày cuối cùng cũng rơi xuống thành mưa dầm liên miên, màn mưa mờ mịt, nhiệt độ giảm mạnh, cả thành phố bước vào mùa đông chỉ sau một đêm.
Người thân và bạn bè của Trì Lý đã đưa cô đi chuyến xe cuối cùng trong mưa.
Trì Ngộ mặc một thân màu đen, tóc đuôi ngựa cột cao, không trang điểm, đôi tay ôm chặt hũ tro cốt trước ngực, bước đi không chậm.
Nhiễm Cấm cầm ô, giơ cao qua đầu Trì Ngộ.
Mặc dù mưa gió không thôi, đôi vai của Trì Ngộ cùng hũ tro cốt của Trì Lý cũng không bị ướt chút nào.
Mưa thu càng rơi càng dày đặc, trời đất chỉ có một màu.
Nước mưa đánh lên mặt dù căng chặt, âm thanh ngột ngạt chèn ép lỗ tai, giống như vạn vật đều bị đè lên màu xám xịt bởi một tấm lưới bằng mưa, chỉ có đôi mắt trong veo, sâu thẳm của Trì Ngộ là vẫn sáng ngời.
Đặt tro cốt của chị gái vào mộ địa, nhìn nhân viên nghĩa trang bịt lại lỗ trống, tiếng khóc của người thân, bạn bè đang tiễn đưa từ lưng chừng lên đến đỉnh núi hoà lẫn vào tiếng mưa.
Mọi người đều biết, đây là hành trình cuối cùng.
Từ nay về sau, thế gian không còn Trì Lý nữa.
Nhiễm Cấm thấp hơn Trì Ngộ, để tránh cho đầu cô va vào ô, cánh tay của Nhiễm Cấm nâng lên, đưa hết cỡ về phía trước trong toàn bộ hành trình, mắt nàng nhìn thẳng phía trước, như thể muốn thấy rõ từng hình ảnh trong mưa bụi tầm tã.
Mãi cho đến khi tiếng khóc tiễn biệt vang lên trong nghĩa trang, Nhiễm Cấm mới thu lại ánh mắt không thấy bến bờ, nhìn sang Trì Ngộ bên cạnh, cho tay vào túi, định đưa cho cô gói khăn giấy hôm qua chưa dùng đến.
Ngoài dự kiến, Trì Ngộ không khóc.
Hạt mưa trong suốt như pha lê bị cơn gió bất chợt nhấn chìm, xuyên qua sự che chở của Nhiễm Cấm, dính lên hàng lông mày dài và đôi mi cong dày của Trì Ngộ, càng tôn lên nét tươi đẹp cho ngũ quan vốn đã mỹ lệ của cô, sóng mắt càng thêm trong suốt ướt át.
Trì Ngộ rời khỏi chiếc ô của Nhiễm Cấm, tách khỏi mọi người, một mình đứng bên mộ Trì Lý.
"Em sẽ dùng phần đời còn lại để tìm ra sự thật, bất luận hung thủ là ai, em sẽ bắt hắn trả cái giá hắn đáng được nhận."
Nước mưa nhanh chóng chảy dài theo khuôn mặt cô, đọng lại trên cằm, nhỏ giọt xuống dưới bằng những đường nét đứt quãng.
Trì Ngộ khẽ nghẹn ngào, giọt nước mắt nóng hổi hòa cùng làn mưa lạnh giá.
Cô cắn chặt môi, sau khi đôi môi mím chặt cùng sóng gió đau thương tạm thời bị đè nén lại, sự tức giận khi nhắc tới kẻ sát nhân biến thành cơn đau nhói lòng.
Lần đầu tiên trong đời, cô nhận ra thế nào là biệt ly và đâu là mất mát mãi mãi.
"Chị à, em đã trưởng thành, có thể tự chăm sóc bản thân, chị đừng lo lắng.
Kiếp sau......
Chúng ta vẫn là chị em."
Trì Ngộ hôn lên bia mộ của chị gái, trong cơn mưa đang lớn dần.
Trở về từ nghĩa trang, Trì Ngộ tắm nước nóng, sau đó cô có dấu hiệu phát sốt.
Cô mơ màng uống thuốc bằng nước ấm, cầm di động dựa vào sô pha nhắn tin WeChat.
Cô nhớ rằng Nhiễm Cấm không cùng cô trở lại Trì gia.
Nước để uống thuốc là do Nhiễm Cấm rót, thuốc cũng là nàng lấy.
Khi đưa chiếc váy ngủ khô ráo mềm mại, Trì Ngộ còn ngửi được mùi nước mưa trên người nàng.
"Chị thay quần áo đi." Trì Ngộ cầm ly nước ấm áp trong tay, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Cấm, khàn giọng nói, "Nếu không cũng sẽ bị bệnh đó."
Nhiễm Cấm "Ừ" một tiếng, nhưng không lập tức thay quần áo mà nói gì đó với dì Tô, quay đầu lại nói với Trì Ngộ: "Công ty còn chút việc, chị đi một chuyến.
Em cố gắng nghỉ ngơi, thích ứng với việc chênh lệch múi giờ.
Chuyện khác chắc sẽ không vấn đề gì đâu."
"Cảm ơn chị Nhiễm."
Chị Nhiễm nở nụ cười nhàn nhạt, rời khỏi Trì gia.
Uống thuốc hạ sốt xong, Trì Ngộ thiếp đi một lát, bốn giờ chiều tỉnh dậy, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra cửa.
Khi từ phòng ngủ trên lầu ba đi xuống phòng khách, dì Tô đang đứng trong phòng khách ngẩng đầu lên nói với cô:
"Nhị tiểu thư tỉnh rồi à? Cô đang muốn ra ngoài sao? Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, cô ăn một chút nha?"
Trì Ngộ liếc nhìn bàn ăn, bày ra trên đó đều là những món cô yêu thích.
Mặc dù không muốn ăn, nhưng vì không muốn phụ tâm huyết của dì Tô, lãng phí một bàn ăn thịnh soạn, nên cô ngồi xuống, cố gắng ăn vài miếng.
"Nhị tiểu thư tới đo nhiệt độ một chút.
Nếu chưa hạ sốt thì đừng chạy ra ngoài, trời vẫn còn đang mưa, lạnh thấu xương." Dì Tô cầm súng bắn nhiệt độ, đo được 37 độ, đúng là có khá hơn nhưng còn chưa khỏi hoàn toàn.
Trì Ngộ đặt đũa xuống nói: "Là chị Nhiễm dặn dì à?"
Trong ấn tượng của cô, dì Tô giúp việc cho nhà cô đã năm năm, tuy rất siêng năng nhưng cũng không tỉ mỉ như vậy.
Sự chu đáo này rất quen thuộc, là phong cách của Nhiễm Cấm.
Dì Tô thành thật trả lời: "Đúng vậy, trước khi đi Nhiễm tiểu thư cố ý dặn dò, còn nói nếu như không cần thiết thì cô cố gắng đừng ra ngoài, ở nhà dưỡng bệnh, cô ấy xong việc ở công ty buổi tối sẽ đến thăm cô."
Nếu sự quan tâm này đặt trên người khác, ít nhiều gì sẽ có cảm giác ân cần quá mức, nhưng đặt trên người Nhiễm Cấm, thì đó là sự săn sóc đúng mức.
Bởi vì nàng vẫn luôn làm như vậy, bất luận là chị gái, hay là đối với người thân của chị ấy.
Trì Ngộ đi ra ngoài sau khi ăn một ít, cô phải đi.
Cô muốn đích thân đi tìm người bạn kia, nhìn xem chứng cứ.
Ngôi trường quốc tế mà Trì Ngộ theo học hồi cấp hai có rất nhiều nhân tài, hiện tại hầu hết đều đã dấn thân vào con đường chính thống của giới tinh hoa, đương nhiên, cũng có một số không như thế.
Người bạn giúp điều tra sự thật về cái chết của chị cô trong những ngày qua chính là bạn thân nhất của cô, Tề Đồng.
Ở trung học, Tề Đồng là người nắm được tất cả mọi việc xảy ra trong trường, từ quả dưa* của mấy đàn em lớp dưới cho đến quản lý của trường.
Mỗi lần Trì Ngộ hỏi thăm cô chuyện gì, đều dễ dàng ăn được một đống dưa không liên quan đến no căng bụng, nên mỗi lần nói chuyện với Tề Đồng, cô đều vào thẳng chủ đề.
(*Kiểu như buôn dưa lê của VN mình.)
Thói quen không nói chuyện vô nghĩa của Trì Ngộ có hơn phân nửa đều là do Tề Đồng giúp cô tạo thành.
Trong những ngày Trì Ngộ quên ăn quên ngủ để giành được suất học bổng cao nhất cho chuyên ngành Quỹ đạo Mặt trăng, Tề Đồng thấy bạn thân mình có cuộc sống phong phú như vậy, đâm ra sầu lo, không biết sau này bản thân có thể làm gì.
"Cậu cố gắng suy nghĩ xem mình giỏi cái gì nhất, trời sinh ra tài năng sẽ có chỗ hữu dụng."
Không ngờ vì câu này của Trì Ngộ, Tề Đồng thật sự xem xét kỹ năng lực bản thân, phát hiện mình ăn dưa rất giỏi, nếu có thể gọi ăn dưa là một dạng tài năng, hẳn ba mẹ cô cũng không đến nỗi đuổi sau mông cô mà mắng cô là đồ phế vật, đứa con bất hiếu.
Sau khi Trì Ngộ xuất ngoại du học, Tề Đồng tự mở phòng làm việc của mình khi đang học Đại học, chuyên môn giải quyết các vấn đề "Rình mò việc riêng tư" và "Thu thập chứng cứ", tất nhiên là đảm bảo toàn bộ quá trình đều hoàn toàn hợp pháp.
Kỳ thật chính là, kẻ ăn dưa còn bắt người trồng dưa trả tiền.
Phòng làm việc của Tề Đồng hô mưa gọi gió trong suốt bốn năm Đại học của cô.
Cô không muốn học lên nghiên cứu sinh và dự định sau khi tốt nghiệp sẽ dành toàn bộ sức lực cho việc khởi nghiệp.
Không ngờ phòng làm việc ngày càng ăn nên làm ra này còn có thể cung cấp dịch vụ cho chị em tốt.
6 giờ, Trì Ngộ tới phòng làm việc của Tề Đồng, trước đó Tề Đồng cố ý cho nhân viên tan tầm sớm.
Dù sao thì sự việc liên quan đến Chủ tịch Tập đoàn Trì thị, càng ít người biết càng tốt.
Tề Đồng thấy Trì Ngộ vào cửa tháo kính râm xuống, mặt hơi ửng đỏ, tinh thần không tốt nên hỏi cô: "Bệnh à?"
"Không sao, nói việc chính đi." Trì Ngộ ngồi vào sô pha đối diện cô.
Vốn dĩ hôm nay Tề Đồng muốn đến tham dự lễ tang của Trì Lý, vừa ra tới cửa đã nhận được tin tức về video giám sát.
Tề Đồng lập tức nói với Trì Ngộ mình không đến tang lễ, tiếp tục nhận video, còn mất thêm chút thời gian chỉnh sửa lại, đây nhất định là bằng chứng vô cùng quý giá.
"Đã nhận được video giám sát, giống hệt như mình nghĩ, nhưng vẫn cần cậu xác nhận một chút.
Muốn mình gửi cho cậu hay cậu đến đây xem?"
"Mình đến đi."
"Vậy được, mình ở đây chờ cậu."
Còn tưởng rằng Trì Ngộ sẽ lập tức đến, không ngờ Trì Ngộ nói cô mệt, ngủ một lát rồi sẽ đến.
Lúc này Tề Đồng biết Trì Ngộ bị bệnh, mới không tới ngay lập tức.
Thật ra trong lòng Trì Ngộ biết rõ, đối mặt với sự thật sắp được bóc trần, cô phải để cho bộ não đã hoạt động với tốc độ cao trong nhiều ngày được nghỉ ngơi và tỉnh táo hơn, mới quyết định đi ngủ.
Video giám sát là chứng cứ trực tiếp nhất, còn ý tứ trong lời nói của Tề Đồng, hiển nhiên người bị quay lại là người quen của Trì Ngộ.
Nhiễm Cấm, rất có khả năng chính là chị ấy.
Trong lòng Trì Ngộ đã có sự chuẩn bị.
Nhưng từ khi trở về nhà vào ngày hôm qua cho đến đám tang hôm nay, trong toàn bộ hành trình Nhiễm Cấm đều giống như trước khi chị gái qua đời, đối với cô cẩn thận chu đáo.
Một khi Trì Ngộ từ những bằng chứng cô vất vả tìm được, xác nhận Nhiễm Cấm chính là người đã giết hại chị gái mình, cô sẽ đứng phía đối diện với Nhiễm Cấm.
Khi nhìn thấy Nhiễm Cấm ở sân bay vào đêm qua, cô đã xem nàng là đối tượng tình nghi.
Nhưng trong hai ngày ở chung này, một số chi tiết mâu thuẫn đã thấm sâu vào tâm khảm Trì Ngộ.
Cô không hiểu, nếu Nhiễm Cấm thật sự là hung thủ, tại sao có thể bình tĩnh xuất hiện ở Trì gia như vậy, lại còn túc trực bên linh cữu, cẩn thận chăm sóc em gái của người mà mình đã giết hại?
Có lẽ, vẫn còn cơ hội thay đổi vấn đề Nhiễm Cấm là kẻ sát nhân.
Trì Ngộ cũng không phủ nhận, sâu trong nội tâm mình, luôn hy vọng Nhiễm Cấm không phải hung thủ.
Nguyên nhân khiến Trì Ngộ hi vọng có thể lật đổ giả thiết đó, vẫn là nhân tố tình cảm.
Nếu Nhiễm Cấm thật sự là hung thủ, thì dù là người chị bao năm nay ở bên cạnh giúp đỡ nàng, hay là Trì Ngộ luôn nhận sự chăm sóc và coi nàng như chị dâu, đều là kẻ ngốc bị lừa dối nhiều năm.
Tề Đồng đưa máy tính bảng đến, phát hiện Trì Ngộ không nhận lấy nên đặt lên bàn, hỏi cô: "Có muốn xem bây giờ không?"
Trì Ngộ một tay chống cằm, cảm thấy cơn sốt lại bốc lên, chớp chớp đôi mắt đang dần nóng: "Bây giờ xem, cậu mở đi."
Tề Đồng click mở video: "Giống như báo cáo khám nghiệm tử thi bị huỷ, thứ này vất vả lắm mình mới hồi phục được, đây không phải là đoạn phim gốc nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn rõ được người."
Trì Ngộ đã xem qua bản báo cáo khám nghiệm tử thi bị huỷ, tuy rằng rất mơ hồ, giống như được phóng to từ một bức ảnh nhỏ, nhưng dựa vào ngữ cảnh có thể hiểu được một số từ ngữ then chốt, hình ảnh cũng có thể thấy rõ ràng, mười hai nhát dao trên cơ thể.
Đoạn phim mà Tề Đồng cho cô xem lúc này là video giám sát ở sân golf, từng bị người ta tiêu huỷ, Tề Đồng nhờ người canh mấy đêm mới lấy về được.
Video bắt đầu phát, tuy Trì Ngộ không có biểu hiện gì, nhưng tim cô lại bắt đầu nảy lên không thể khống chế.
"Đây là camera cửa sau phòng nghỉ của chị cậu.
Hành lang cửa trước cũng có, hơn nữa không chỉ có một chỗ, hung thủ chắc chắn biết điều đó nên mới lựa chọn đi cửa sau để không bị quay hình, cảm thấy cửa sau chỉ có một camera giám sát cố định sẽ dễ xử lý.
Không ngờ, ở cửa sau lại là một cặp camera mẹ con, sau khi phá hỏng một cái, cái còn lại được che giấu cẩn thận sẽ lập tức khởi động.
Có thể vì đó là phòng nghỉ của chị cậu nên mới cố tình lắp đặt."
Hình ảnh của video rất nhiễu và mờ.
Nó giống như một bức ảnh chụp điện thoại di động trong thời kỳ đầu.
Một người phụ nữ đội mũ lưỡi trai trắng, đeo kính râm, che kín mũi miệng bằng khẩu trang xuất hiện trong khung hình.
Cả người cô ta được bọc kín mít, thậm chí áo khoác còn lớn hơn một số, rõ ràng là muốn che giấu thân thể.
"Cô ta đi tới và quét xung quanh bằng cảm biến trên tay, sau đó hẳn là phát hiện được vị trí camera, liền phá hỏng nó.
Camera con khởi động.
Muốn tiến vào phòng nghỉ của chị cậu phải sử dụng máy quét khuôn mặt, nên ở đây cô ta tháo khẩu trang xuống, bị chụp được chính diện."
Tề Đồng tạm dừng video vào lúc người đó lộ mặt.
"Thời gian chính xác mà người phụ nữ này xuất hiện là nửa giờ sau khi chị gái cậu đi vào phòng nghỉ, thư ký của chị ấy tới trước đó hai mươi phút.
Đáng tiếc máy quét khuôn mặt không yêu cầu phải tháo kính râm, chỉ cần cởi khẩu trang là có thể mở khoá, nếu không cô ấy có thể lộ ra toàn bộ khuôn mặt." Tề Đồng nhìn khuôn mặt mơ hồ dưới vành nón và kính râm, hỏi Trì Ngộ, "Có thể nhận ra là ai không?"
Lời vừa hỏi ra, Tề Đồng liền nhận được đáp án từ vẻ mặt cứng ngắc của Trì Ngộ.
Rõ ràng, Tề Đồng chỉ gặp vài lần còn có thể đoán ra đây là Nhiễm Cấm, càng không cần phải nói đến Trì Ngộ từng sớm chiều ở chung.
"Là chị ta.
Nhiễm Cấm."
Trì Ngộ dùng ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn chằm chằm gương mặt bị che khuất kia.
Cổ họng cô giống như bị ai đó bóp nghẹt, muốn khạc ra máu.
"Là chị ta, không thể sai được."
"Tiểu Ngộ, cậu, uống chút cà phê rồi bình tĩnh lại."
"Không cần." Trì Ngộ cười lạnh một tiếng, lúc sự tức giận căng tràn lồng ngực là lúc cô bình tĩnh nhất, ngữ điệu cũng không thay đổi.
Rất bình tĩnh, nghĩ đến vừa rồi vẫn còn muốn biện minh cho Nhiễm Cấm, Trì Ngộ chỉ cảm thấy mình ngu ngốc kinh khủng.
Nhiễm Cấm dùng tâm thái gì ở lại Trì gia, tiếp tục sắm vai người chị dịu dàng chăm sóc đây?
Có phải vì để qua mặt mọi người, trốn tránh điều tra?
Nhìn thấy những người khác bị che mắt bởi kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, hẳn là chị ấy rất tự hào.
Tề Đồng thấy Trì Ngộ hai mắt nhìn thẳng, giọng nói quả thực rất bình tĩnh, nhưng khóe miệng đã bị chính cô cắn nát, không nhịn được nắm lấy tay Trì Ngộ.
Bị Tề Đồng nắm chặt, Trì Ngộ hơi tỉnh táo lại, lúc này mới cảm giác được mùi máu tươi trong khoang miệng.
"Tiếp tục đi." Trì Ngộ nhấp vào màn hình, tiếp tục phát video.
Lúc này, tâm trạng của cô hoàn toàn khác với khi cô đến.
Tất cả những phỏng đoán mơ hồ không thể gây sốc bằng những gì họ đã tận mắt chứng kiến.
Trước những bằng chứng chắc chắn, cô không thể ngu ngốc một lần nữa.
Thảo nào Nhiễm Cấm lại chấp nhất trong việc nắm quyền kiểm soát Trì thị đến vậy.
Có lẽ chiếc bánh lớn Tập đoàn Trì thị này chính là mục đích ra tay của Nhiễm Cấm.
Vậy tại sao lúc trước chị ấy lại đến Trì gia?
Chị hai đã chết, cuối cùng chị ấy có thể thu hoạch được một vụ mùa bội thu sau bao nhiêu năm thầm lặng làm việc?
Trì Ngộ rũ mắt, bật cười.
Tề Đồng nhìn cô, sau lưng nổi da gà.
Tưởng bở.
Mọi thứ của chị hai tất nhiên là do tôi thừa kế.
Ánh mắt Trì Ngộ dần sắc nhọn.
Tập đoàn Trì thị, cùng với tất cả những thứ hiện giờ Nhiễm Cấm chị đang sở hữu, đều là của tôi.
.
Danh Sách Chương: