Không biết là nam chủ nhân Trinh Nương đào hay là chủ nhân trước kia đào.
Hai người nương theo ánh sáng của nến cẩn thận thăm dò bốn phía.
Quan sát một trận, bọn họ phát hiện vị trí bọ họ đang đứng hẳn là ở bên ngoài tòa nhà, nơi này trống không, không có gì cả, cũng không có bài trí giống nhà ở.
Bọn họ từ chỗ nào rơi xuống cũng không biết, muốn trở về từ chỗ cũ là không có khả năng, chỉ có thể tìm kiếm đường ra.
"Không nghĩ tới nhà nho nhỏ này còn có nơi như vậy." Bách Thần nói, "Còn khiến cho bí ẩn như thế."
T
iêu Lẫm nói: "Có lẽ chủ nhân trước kia là nhân sĩ giang hồ, bọn họ đào mấy thứ này trong viện, cất giấu một ít bí tịch tuyệt thế, đồ vật trân bảo linh tinh."
Bách Thần:......
Thế tử gia, ngươi đang nói đùa sao.
Hai người tiếp tục đi phía trước, phía trước lại xuất hiện một đạo cửa sắt.
Không sai, cửa sắt.
Ở loại địa phương này xuất hiện cửa sắt, chẳng lẽ thật sự bị Tiêu Lẫm đoán trúng, bên trong là bí tịch võ công, tuyệt thế trân bảo?
Người hiện đại Bách Thần tràn ngập tò mò.
"Đừng dùng tay đẩy." Tiêu Lẫm dặn dò nói, "Ngươi đem chủy thủ kia cho ta."
Bách Thần cạn lời, hắn mới không ngu ngốc như vậy, "...... Ta không phải hài tử ba tuổi."
Tiêu Lẫm: "Dù ngươi 80 tuổi, ta cũng sẽ nhắc nhở."
...... Thổ lộ vô hình, một đao trí mạng.
Bách Thần nghẹn lời, đem chủy thủ đưa cho hắn.
Tiêu Lẫm trở tay cầm chủy thủ, dùng chuôi đao chọc chọc cửa sắt.
Không có dị thường xảy ra, hắn đem chủy thủ tới gần ánh nến cẩn thận xem xét, "Hẳn là không có độc."
"Ngươi tặng ta thanh chủy thủ này còn có thể nghiệm độc?" Bách Thần kinh ngạc, "Ta tại sao vẫn luôn không phát hiện?"
"Đáy chuôi đao có một khối là thuần bạc, ta tạm thời thử xem." Tiêu Lẫm nói, "Nếu không có bẫy cũng không tôi độc thì tốt rồi."
Dứt lời, một chân đá về phía cửa sắt.
Tiêu Lẫm thoạt nhìn không dùng lực, nhẹ nhàn đá bằng một chân, nhưng cửa sắt phi thường dày rộng lại phát ra tiếng vang, ngay sau đó ầm ầm sập xuống.
Cách trực tiếp này làm Bách Thần ngạc nhiên: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tìm xem cơ quan mở cửa."
"Như vậy quá tốn công." Tiêu Lẫm bình tĩnh nói, "Chúng ta vào đi thôi."
Bách Thần:......
Quả nhiên có thể động thủ liền động thủ đúng không?
Hai người đạp sập cửa sắt, vào trong phòng.
Tiến vào trong đã nghe một cổ mùi vị có chút khó chịu, có mùi máu tươi, có mùi hương liệu, còn có muồi dược.
Mấy loại hương vị hỗn hợp ở cạnh nhau làm người buồn nôn, Bách Thần theo bản năng dùng tay áo che miệng mũi lại.
Tiêu Lẫm nhíu mày, "Chúng ta đi vào trong đi."
Đến gần, dùng giá cắm nến rọi đường, nhìn bài trí trong nhà đều sáng tỏ.
Hết thảy làm Bách Thần cùng Tiêu Lẫm có chút trợn mắt há hốc mồm.
Ở giữa có cái lồng sắt rất lớn, bên trong có một bộ vòng cổ chó, còn có chén cơm và bát nước.
Bên ngoài lồng sắt là một cái ghế để tra khảo, trên trần nhà rũ xuống rất nhiều dây thừng.
Trên bàn có rất nhiều ngọn nến khắp nơi đều là vết tích của sáp nến.
Trên vách tường treo rất nhiều roi cùng hình cụ.
......
Bách Thần đi đến gần lồng sắt, trên mặt đất còn có một áo lót nữa dính vết máu loan lổ còn chưa kịp dọn dẹp.
"Trinh Nương thực đáng thương." Bách Thần thở dài, "Bị đối đãi như thế, khó trách sợ tới mức chứng động kinh phát tác."
Loại tình thú này yêu cầu hai bên đều tự nguyện, nhưng Trinh Nương hiển nhiên không phải trời sinh máu M, ngoại trừ sợ hãi cùng đau đớn, chỉ sợ nàng không có sung sướng gì.
Hơn nữa người nam nhân này sớm đã vượt ranh giới, biến thành ngược đãi.
"Trên đời này súc sinh khoác da người thật nhiều." Tiêu Lẫm an ủi nói, "Nếu thật là hắn giết những nữ tử đó, nhất định sẽ bị bắt."
"Ừ, chúng ta tìm đường ra đi." Bách Thần trong lòng tuy thực oán giận, nhưng hiện tại không phải lúc bị phẫn nộ làm đầu óc ngu muội, phải làm việc chính.
Hai người tìm một hồi, phát hiện trên bàn có một ngọn nến vẫn chưa đốt qua.
Tiêu Lẫm dùng khăn tay bao tay lại, chuyển động giá cắm nến một chút.
Chỉ nghe thấy "Oanh --" một tiếng, góc tường chỗ xuất hiện một cái cửa.
Đây hẳn là lối ra.
Hai người không hề trì hoãn, trực tiếp đi ra ngoài.
Phía sau cửa là một con sói bằng đá, Bách Thần vừa đi một bước, dưới chân phóng tới một đồ vật, trong bóng đêm phát ra một trận giòn vang.
"Là cái gì?"
Tiêu Lẫm nói: "Ngươi đừng nhúc nhích, ta đến xem."
Dứt lời hắn ngồi xổm xuống, đem ánh nến tới gần,dưới góc tượng, có một cái mộc bài nho nhỏ.
Mộc bài làm bằng gỗ đàn, chỉ lớn bằng nữa bàn tay nữ tử, làm thành hình dạng đóa hoa, phía trên có dây lụa màu đỏ, phi thường tinh xảo.
Phía trước có khắc hai chữ: Liễm Diễm.
"Đây là cái gì?" Bách Thần khó hiểu, "Hai chữ phía trên này là tên sao? Ai sẽ lấy tên của mình như vậy?"
"Đây là đồ của thanh lâu nữ tử." Tiêu Lẫm cầm lấy mộc bài cẩn thận xem xét, "Thanh lâu nữ tử tiếp khách, sẽ không dùng tên thật. Xem thủ công cùng hoa văn này, hẳn là là hoa khôi đầu bảng."
"Thì ra là thế." Bách Thần cảm thấy lại học được một chút tri thức.
"Xem ra ngươi trước giờ thật sự không đến những nơi này, cái này cũng không biết." Tiêu Lẫm đột nhiên thấy chua, "Ngươi trước kia trò nào cũng chơi, nhưng đối với Tiêu Xuyên khăng khăng một mực."
Bách Thần:......
Không hề đoán được tên này lại đột nhiên đổ cả bình giấm.
Hắn là người hiện đại, lại là gay, làm sao hiểu được thanh lâu cổ đại như thế nào?!
Băng sơn này đang êm đẹp lại đột nhiên ăn dấm? Hơn nữa dấm này lại từ trên trời rớt xuống, xấu hổ nhất chính là, hắn không biết nên giải thích như thế nào.
"Được rồi." Bách Thần nói, "Một khi đã chú ý như vậy, thì không cần cùng ta lui tới."
Tiêu Lẫm: "Ta chỉ là đột nhiên có chút ghen ghét."
...... Thật thành thật.
"Có cái gì ghen tị?." Bách Thần nói, "Ta cùng với hắn chưa bao giờ ở bên nhau. Huống chi ai cũng đều từng có một thời như thế, ngươi cùng Liễu công tử như thế nào? Lại nói ngươi đối với chuyênn mộc bài quen thuộc như thế, có phải thường xuyên đi đến mấy nơi này không?"
Tiêu Lẫm bị nói đến không lời nào để nói.
Hắn tự biết nói lỡ, thành thành thật thật xin lỗi: "Xin lỗi, ta không nên nhắc đến cái này, về sau cũng tuyệt không nhắc nữa."
"Ngươi nói chuyện cần phải giữ lời." Kỳ thật Bách Thần cũng không tức giận, hắn biết tính tình Tiêu Lẫm, thoạt nhìn lạnh lùng, trong xương cốt lại rất ấu trĩ.
Chỉ là không trị hắn, về sau nhất định sẽ thường phát bệnh.
"Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy." Tiêu Lẫm nghiêm túc nói, "Lấy nhân cách của ta đảm bảo."
"Được. Chúng ta đi thôi." Bách Thần nói, "Thời gian không còn sớm."
......
Cửa ra của mật thất là dưới giường Trinh Nương, thiết kế thật dụng tâm.
Phía sau tủ quần áo quá nguy hiểm, có lẽ Trinh Nương cùng nam nhân kia đều từ nơi này ra vào.
Bách Thần cùng Tiêu Lẫm ra khỏi, không hề dừng lại, trực tiếp trở về trong viện của mình.
Canh tay Tiêu Lẫm rất may không có gãy xương, chỉ là trầy ngoài da một ít và sưng đỏ, Bách Thần sức thuốc cho hắn.
"Mộc bài này sẽ là của ai?" Tiêu Lẫm cầm mộc bài cẩn thận suy xét, suy đoán nói: "Chẳng lẽ là Trinh Nương?"
"Rất có khả năng." Bách Thần đem thuốc mỡ băng gạc thu hồi, "Lúc trước đám nam nhân đến dọn đồ kia nhắc tới nàng liền xưng hô cái gì "Đồ lẳng lơ", còn khó hiểu vì sao một khách hàng lớn phải vì nàng vung nhiều tiền như vậy, câu nào cũng đều mang theo chút hen hạ với Trinh Nương, có lẽ Trinh Nương trước kia chính là nữ tử đầu bảng của thanh lâu."
"Đầu bảng thanh lâu......" Tiêu Lẫm trầm ngâm nói, "Hay là......"
"Kỳ Lân Phường."
Hai người trăm miệng một lời nói ra ba chữ này.
"Trinh Nương trước kia là kỹ nữ đầu bảng của Kỳ Lân Phường, bị nam nhân kia coi trọng, dùng nhiều tiền chuộc thân, bởi vậy mộ bài cũng bị nam nhân mang về. Thời điển nam nhân kia vội vàng rời đi đã đánh rơi." Bách Thần nói, "Ta phỏng đoán như thế này."
"Kỳ Lân Phường kia dùng nữ tử đẹp như thiên tiên hấp dẫn nhiều quan viên triều đình." Tiêu Lẫm nói, "Có lẽ còn có một ít thứ ở thanh lâu bình thường không thể chơi nhưng nơi đó có thể chơi, tỷ như chúng ta vừa rồi thấy, những nữ tử đã chết kia sợ sẽ là bị bọn họ chơi đùa đến hoản."
B
ách Thần gật đầu: "Có đạo lý."
Vì một đám mặt ngoài làm bộ làm tịch nhân nghĩa sau lưng có sở thích đặc biệt mà để cho bọn họ chơi đùa, thật là một cách làm giàu còn có thể lấy chuyện này áp chế sinh ý.
- - những người trong quan trường coi trọng nhất là sĩ diện, sợ sở thích của mình bị người khác biết, rồi lại nhịn không được muốn chơi.
Sau đó những nữ tử kia bị ngược đãi đến chết, thi thể liền bị tùy ý vứt bỏ. Các nàng đều là nữ tử thanh lâu, mất tích không ai để ý tới, càng sẽ không có người nhà vì bọn họ báo quan giải oan, việc này cũng sẽ trở thành án không căn cứ, không giải quyết được gì.
"Đáng tiếc đây chỉ là phỏng đoán của chúng ta, không có chứng cứ. Ngày mai ta lại phải đi xa......" Bách Thần chắp tay nói, "Kỳ Lân Phường chỉ có thể nhờ Tiêu huynh chú ý rồi."
"Ngươi yên tâm ra ngoài làm việc, kinh thành có ta ở đây." Tiêu Lẫm nói, "Người dị tộc mở loại thanh lâu này, lung lạc triều đình giúp bọn họ, múc đích bất chính. Vô luận như thế nào, chúng ta đều phải khẩn trương quan sát bọn họ, hy vọng có thể mau chóng tra được thân phận thật sự của người dị tộc kia."
"Được." Có Tiêu Lẫm nhìn theo dõi, Bách Thần cũng thả lỏng tâm tư.
Hai người lại hàn huyên một chút, chủ yếu là Tiêu Lẫm dặn dò Bách Thần, muốn hắn phải bảo vệ chính mình, chú ý an toàn.
-- có thể nói hơn cả mẹ đẻ.
"Đã biết, ta đi mười ngày liền trở về." Bách Thần cười nói, "Ngươi ở kinh thành cũng phải bảo trọng."
Tiêu Lẫm gật đầu: "Được."
Khi nói chuyện, tiếng gõ mõ canh ba vang lên.
Bách Thần không thể không đuổi người, "Canh ba rồi, ngươi nhanh trở về nghỉ ngơi đi."
Tiêu Lẫm đứng dậy, có chút luyến tiếc, rồi lại không thể không đi.
Hắn đi tới cửa, lại quay đầu lại nhibf Bách Thần.
Biểu tình trước sau như một bình tĩnh, nhưng là trong ánh mắt diễn cũng rất nhiều.
"Làm sao vậy?" Bách Thần hỏi.
Hắn bước nhanh đi tới, dùng một cánh tay ôm Bách Thần vào trong lòng ngực.
Bách Thần:......
Gia hỏa này có phải là có được một tấc lại muốn tiến một thước hay không?
Vừa muốn đẩy hắn ra, Tiêu Lẫm nhẹ nhàng nói, "Sinh nhật hôm nay, ta rất vui vẻ, cảm ơn."
Bách Thần chậm rãi buông tay, không nói chuyện, ngược lại vỗ vỗ lưng hắn.
Sinh nhật của con mèo này lại làm hắn bị cụt một tay, ôm một cái đi.