Mục lục
Xuyên qua ai nói ta là yêu nghiệt đê tiện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Khổ qua hầm.

Beta: Khổ qua nhồi thịt.

Tiêu Lẫm một đường ngã về phía hắn.

Bách Thần theo bản năng muốn dùng tay đỡ y, nhưng hắn đã đánh giá cao bản thân, cái thân thể nhỏ yếu này hoàn toàn không bì được một thân cơ bắp kia.

Với sức lực của hắn tất nhiên không thể nào đỡ được Tiêu Lẫm, vì thế hắn cũng bị kéo ngã theo.

“Ầm--” một tiếng trầm vang lên, hai người đều ngã ra đất.

Mặc dù trên sàn nhà đã được trải thảm vì để phục vụ cho việc phục kiện của Tiêu Lẫm, nhưng nện thẳng xuống như vậy cũng đau như thường. Đau đến mức làm Bách Thần vô pháp thở thông, đau đến nỗi một người văn nhã như hắn nhịn không được muốn mắng ra lời thô tục.

Nhưng điểm chết người chính là, còn bị Tiêu Lẫm đè dưới thân!

Giờ phút này khoảng cách giữa mặt hắn và mặt Tiêu Lẫm không vượt quá 2 cm, chóp mũi của hai người gần như chạm với nhau. Tiêu Lẫm mồ hôi đầy đầu nhưng chóp mũi lại lành lạnh, thật kỳ quái.

Đôi mắt có chút ngẩn ra đang nhìn hắn, thậm chí Bách Thần còn có thể nhìn thấy bóng của bản thân trong cặp mắt đen bóng thanh triệt kia, với lại tư thế hiện giờ của hai người có chút ái muội.

Tiêu Lẫm theo bản năng ngừng thở, nhưng hơi thở mềm nhẹ vẫn như cũ mà nhẹ đảo qua cằm cùng cổ Bách Thần, ấm áp lại có chút ngưa ngứa.

Nhất thời hai người đều thất thần.

“Oa oa oa!” Đúng lúc này, Tiểu Hoa đột nhiên kêu lên, “Tuyệt!”

Giọng nói bất thình lình làm hai người hồi thần.

Bách Thần theo bản năng quay đầu, tránh ánh mắt của Tiêu Lẫm, hắn hỏi, “Ngươi không sao chứ?”

Tiêu Lẫm ngẩng đầu lên, “...... Không có việc gì.”

Lúc này Bách Thần mới thấy, Tiêu Lẫm đang dùng tay chống trên mặt đất.

Nguy hiểm thật, may mà băng sơn phản ứng mau, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng mà xấu hổ.

Cự tuyệt kịch bản, bắt đầu từ ta.

“Ngươi có thể đứng lên không?” Bách Thần nói, “Ngươi thử nương lực tay ngồi dậy, sau đó ta đỡ ngươi lên.”

Tiêu Lẫm không phản đổi: “Được.”

Tiêu Lẫm âm thầm dùng sức, mong dùng lực cánh tay mà ngồi dậy.

Bởi vì tư thế này rất khó khăn nên không thành công.

Bách Thần: ……

“Đổi phương pháp khác.” Bách Thần do dự nói, “Chỉ là cách này có khả năng phải ủy khuất cho ngươi, thử không?”

Tiêu Lẫm ngẩn ra một cái chớp mắt, hắn gật gật đầu, “Có thể.”

Vừa dứt lời, Bách Thần liền bắt lấy hai bả vai của Tiêu Lẫm, lại nương lực từ thân thể, đem y đẩy sang một bên--

Tạ đá không phải vật trang trí. Lần này hắn lưu loát đẩy Tiêu Lẫm sang bên.

Bách Thần thấy thân thể nhẹ nhàng, nhưng đột nhiên nghe một tiếng ‘cốp’, vừa lúc đầu Tiêu Lẫm đụng vào lan can.

Y ôm đầu, biểu tình có một tia mờ mịt.

Cái thời khắc nghiêm túc này Bách Thần lại có chút muốn cười. Nhưng hắn biết nếu lúc này cười thì không phúc hậu rồi. Một bên nói ‘coi chừng’, một bên chạy lại xem xét huống của Tiêu Lẫm.

“Thực xin lỗi, ta dùng lực hơi quá.” Bách Thần nói, “Tiêu công tử, ngươi không sao chứ?”

“...... Không có việc gì.” Từ lúc ngã trên mặt đất, hồn của Tiêu Lẫm tựa hồ đã bay bổng ra tận chân trời, tới giờ vẫn chưa rơi xuống đất. Y ngồi dưới đất, trong mắt vẫn còn một tia dại ra, hoàn toàn bất đồng với ánh mắt sắc bén ngày thường.

“Là do ta thao tác không thuần thục, thực xin lỗi.” Bách Thần chân thành xin lỗi, “Nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục phục kiện.”

Nghỉ ngơi một lát, mắt thấy Tiêu Lẫm thần sắc mờ mịt đã khôi phục vẻ thâm trầm lạnh lùng ngày thường, Bách Thần cân nhắc chắc y đã hồi hồn, liền nâng Tiêu Lẫm dậy, đặt tay y choàng qua vai mình, kề y đi đến “dụng cụ phục kiện” giản dị kia.

Lần này Bách Thần không dám hấp tấp, đợi cho Tiêu Lẫm ổn định mới chậm rãi rút tay mình ra.

“Cố lên.” Bách Thần nói.

“Cố lên!” Tiểu Hoa cũng kêu theo.

Tiêu Lẫm quay đầu trừng mắt nhìn nó một cái, “Đợi chút nữa ta sẽ tính sổ với ngươi.”

Tiểu Hoa nháy mắt khép chặt cánh, đoan đoan chính chính dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Bách Thần, tựa hồ ủy khuất cầu Bách Thần làm chủ.

Bách Thần biết tâm tư nó, nhưng lại không nuông chiều, mà ôn nhu nói: “Tiểu Hoa, lúc Tiêu công tử phục kiện sẽ rất nguy hiểm, hơi vô ý một chút sẽ dẫn đến vấn đề nghiêm trọng. Vì vậy lần sau không được đột nhiên lên tiếng, được không?”

Tiểu Hoa nghe xong lời này, chớp chớp hai mắt suy tư một trận, gật đầu, kêu hai tiếng nho nhỏ, tỏ vẻ nhận sai.

Tiêu Lẫm: ……

Giờ khắc này Tiêu Lẫm phảng phất cảm thấy mình không phải chủ nhân Tiểu Hoa, người bên cạnh mới là chủ nhân của nó.

Nhàn thoại không tự, Tiêu Lẫm bắt đầu phục kiện, Bách Thần ở một bên nghiêm túc sửa đúng động tác cho y, cộng thêm luôn thời thời khắc khắc bảo hộ.

Gần đây Tiêu Lẫm không còn mỗi bước đi đều chảy mồ hôi như cơn mưa mùa hạ nữa. Tuy vậy vẫn có thể nhìn ra y có chút thống khổ, nhưng bước chân nện xuống lại ổn rất nhiều.

Bách Thần thầm nghĩ, người này quả nhiên có lực nhẫn nại cực đại, khôi phục như ban đầu cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

……

“Tiêu công tử, dạo này ngươi tiến bộ rất nhiều.”

“Kia ít nhiều cũng nhờ ngươi và Phi Vân.”

“Tiêu công tử khách khí rồi.” Phục kiện xong, hai người cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm. Bách Thần đột nhiên hỏi, “Dạo gần đây nghe nói Hà Văn Quang bị bá gia cấm túc?”

Không hiểu vì sao sự tình giữa Hà Văn Quang và Noãn Xuân bị Khang Vương biết, liền kéo theo việc trong bụng Noãn Xuân có hài tử cũng bị bại lộ. Noãn Xuân dù gì cũng chỉ là một nha hoàn, nàng chết thì xem như tự sát mà chết, kết án vô cùng qua loa. Nhưng việc này làm cho Vương phi tức giận, cho rằng Hà Văn Quang làm xằng làm bậy, muốn nạp Noãn Xuân thì có thể đường đường chính chính nói với bà, bà nhất định sẽ thành toàn. Hà tất phải làm ra loại chuyện tư thông dơ bẩn, còn làm hại Noãn Xuân tự tìm cái chết.

Thừa Ân Bá khi biết việc này cảm thấy mặt mũi bị phủi sạch, giận tím mặt, còn tự tay đánh Hà Văn Quang một trận.

Hôm qua Tiêu Mạt đến tìm Bách Thần chơi có nói việc Hà Văn Quang bị Thừa Ân Bá đánh, không những bị đánh mà còn bị nhận lệnh cưỡng chế cấm túc gã ba tháng không được bước chân ra khỏi phủ.

Đây là bút tích của ai không cần đoán cũng biết-- Đánh lão hổ, cáo mượn oai hùm.

“Ừ.” Khóe miệng Tiêu Lẫm nhẹ nhàng gợi lên một độ cung vừa phải, nhìn ra được tâm tình y rất vui sướng, y uống ngụm trà, “Kỳ thật, bá phụ muốn nhốt hắn ở nhà để hắn an dưỡng thân mình.”

“Như thế rất tốt.”

Hiểu con sao bằng cha, chính con mình làm bừa làm bậy, người làm cha sao không biết được? Chỉ là ngày thường lão sủng Hà Văn Quang nên mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này lại chọc tới nhà thân muội, muội phu lại là Khang Vương rất có uy vọng, lão không thể trơ mắt đứng nhìn-- Thừa Ân Bá cũng hiểu rõ, nếu lão không ra tay dạy dỗ đứa con trai này tất có người khác đến dạy dỗ hay lão, nhưng đến lúc đó, một lão già thực quyền như lão nào có thể quản được.

Hơn nữa, vừa nhìn tướng mạo Hà Văn Quang là biết gã bị tửu sắc mài mòn, nếu không hảo hảo điều dưỡng, chỉ sợ chưa cần người ta đến giáo huấn thì gã đã mã thượng phong mà chết.

Nhốt gã ở bá phủ ăn năn, cũng vì để cứu gã một mạng.

Cái người đáng ghét kia ít nhất ba tháng tới sẽ không thấy lượn lờ ở Vương phủ nữa, chuyện này đối với Bách Thần là cực kì tốt.

“Xem ra ngươi thật sự không thích hắn.” Tiêu Lẫm nói, “Trước đây ta từng nghe nói, các ngươi có đôi khi cùng ra ngoài du ngoạn.”

Đây là muốn hỏi thắm việc tư của hắn sao? Băng sơn này từ khi nào có thêm cái tính bát quái vậy?

“Trước kia không hiểu chuyện, sẽ không nhìn rõ người.” Bách Thần không kiêng dè cũng không nói lảng qua chuyện khác, nhìn về phía Tiêu Lẫm cười, “Ai cũng từng có lúc bị mỡ heo che tâm nên nhìn lầm, có phải hay không a?”

Tiêu Lẫm nghẹn, y chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy mà bị người này vặn hỏi ngược lại.

Bộ dáng Bách Thần nhướng mày híp mắt, rất giống một tiểu hồ ly bình tĩnh lại thông minh.

“Tiêu công tử, gần đây bọn người Đột Kiệt như thế nào?” Bách Thần cho Tiêu Lẫm ăn mệt nho nhỏ xong lập tức thông minh mà chuyển đề tài, “Có còn quấy nhiễu cư dân biên cảnh không?”

Nói đến đề tài này, biểu tình Tiêu Lẫm trở nên nghiêm túc, “Gần đây có vài lần quấy nhiễu nhưng bị trúng mai phục, đã một tháng vẫn chưa thấy có động tĩnh.”

“Nói vậy đây là chuyện tốt mà.” Nhưng thần sắc Tiêu Lẫm rõ ràng mang theo lo lắng.

Tiêu Lẫm nhẹ nhàng lắc đầu: “Người Đột Kiệt lòng muông dạ thú, luôn luôn gan lớn liều lĩnh. Hiện giờ hai nước chưa chính thức giao chiến cũng chưa nghi hợp, dựa theo tính cách bọn chúng tuyệt đối sẽ tiếp tục khiêu khích quấy nhiễu. Nhưng hiện tại bọn chúng lại án binh bất động, thực không bình thường.”

“Có thể là đang trù tính đại âm mưu.” Bách Thần nghĩ nghĩ nói: “Ta có một suy nghĩ, tuy không biết có nên nói hay không, nhưng ta vẫn muốn nói ra.”

“……” Tiêu Lẫm lại nghẹn, “Nói đi.”

“Ngươi nói người Đột Kiệt luôn luôn thích làm bừa, không phải loại người suy tính cặn kẽ rồi mới khai chiến, hiện tại lại đột nhiên yên lặng, trong đó nhất định là có âm mưu….”

Tiêu Lẫm nhìn Bách Thần, “Không cần chần chừ, cứ nói thẳng.”

Cùng người thông minh đối thoại thật nhẹ nhàng, Bách Thần thấp giọng nói: “Có lẽ có người hướng bọn Đột Kiệt hiến kế.”

Tiêu Lẫm nhíu lông mày, thực mau lĩnh hội, “Ý của ngươi là, bên chúng ta có gian tế?”

“Này chỉ là suy đoán của ta.” Bách Thần nói, “Tuy nhiên có thể lưu ý nhiều một chút, người có vấn đề ắt sẽ lộ ra dấu vết.”

Nói đến nước này, Tiêu Lẫm nhất định hiểu rõ.

Hiện tại đại tướng quân trấn thủ biên cương Lương Châu là bộ hạ cũ Khang Vương, đồng thời cũng là thân tín của ông. Khang Vương đối với chiến sự biên cương vấn luôn chú ý cao độ.

Mà Tiêu Lẫm từ nhỏ đã đi theo Khang Vương vào trong quân lăn lộn (*), đối với hành quân đánh giặc có cách giải thích độc đáo riêng, hai cha con chắc chắn sẽ thảo luận việc này.

《(*) Chỗ này ghi là ‘lăn lê bò lết’, ta thấy thảm quá nên ghi là lăn lộn =^=》

Này kỳ thật là nhờ kinh nghiệm đời trước hắn đúc kết ra. Đời trước, lúc hắn làm nhiệm vụ chẳng những tùy thời đối mặt với cái chết còn phải ẩn núp làm gián điệp, theo địch phản quốc đi làm nội gian ở huyễn quốc.

Chỉ là bắt vô số người nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới người chiến hữu luôn bên mình kia mới là phản đồ thật sự.

Hắn lắc lắc đầu, không muốn nhớ tới sự việc làm hắn ảo não vạn phần này nữa.

Quả nhiên, Tiêu Lẫm nhíu mày suy tư một trận rồi nói, “Ta đã biết.”

……

Hai người lại hàn huyên một lát, mắt thấy thời gian không còn sớm, Bách Thần quyết định cáo từ.

"Vậy ta về đây."

Tiêu Lẫm chắp tay, "Đi thong thả."

Bách Thần đi được vài bước, Tiêu Lẫm lại nói thêm: "Buổi tối ngày mai sẽ ăn cơm cùng phụ thân, mẫu thân, lúc đó ta sẽ đến đi cùng ngươi."

Bách Thần xoay người, cười cười, “Được.”

……

"Ku ku ku!" Lúc này Tiểu Hoa đáng hương hề hề mở miệng, làm ra bộ dáng "Con sai rồi, cầu tha thứ".

Tiêu Lẫm bất đắc dĩ thở dài, dùng ngón tay điểm điểm lên đầu nó, "Không biết cả ngày trong đầu của ngươi nghĩ gì nữa? So với người còn ranh hơn."

Tiểu Hoa đắc ý: “Ku ku ku!”

"Sau này lúc ta đang phục kiện thì đừng có kêu, ngươi muốn ta ngã chết sao?"

Tiểu Hoa vừa nghe lời này xong, lập tức dùng cánh mở lồng sắt ra, rồi bay đến vai của Tiêu Lẫm, sau đó lại cọ cọ cổ y lấy lòng y.

“Đứa trẻ lanh lợi.”

……

Nghĩ đến chuyện xấu hổ khi nãy, mặt Tiêu Lẫm có chút nóng lên.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Tiểu Hoa: Vô dụng, con đã giúp đến nước này, vậy mà chỉ tiến được một chút!

Người họ Tiêu: Ta cũng đã rất tận lực rồi! Nhưng mà do cái chân bị thương hạn chế hành động của ta!

Bách Thần:……

……….

28/6/2019

Khổ qua hầm: Thi cử thế nào rồi? Ta thì bị sông Hương cuốn đi rồi. Chưa kể đến việc bị căng cơ do viết văn mà tay ta sưng như cái đùi heo -_-.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK